Phù đồ tháp

Chương 97 : Trú thoại âm chuyển

Giả điên lâu rồi, Âm Lâu càng ngày càng thành thạo, ánh mắt dại ra, động tác quái dị, liên mồm kêu thét những lời hỗn độn, vậy là đủ để gạt tất cả mọi người. Mới ban đầu Hoàng Đế còn không tin, từng thử nàng mấy lần, nhưng mà nàng khi tốt khi xấu, quan sát lâu thật lâu, cuối cùng vẫn đành từ bỏ. Nếu luận cảm tình, không thể nói là không có, nhưng chắc chắn không có cửa so với Tiêu Đạc. Hoặc là chỉ có một chút quyến luyến sơ sơ, về sau lại càng là không cam lòng lẫn lợi dụng. Có khi Âm Lâu cảm thấy hắn thật đáng thương, không giữ được giang sơn, ngay cả chính mình muốn gì cũng không biết. Hắn yêu kim hưu trên ghế rồng, yêu cơ nghiệp muôn đời tổ tông truyền xuống, lại càng yêu ăn uống hoan lạc, tận tình thanh sắc. Hắn tựa như Lý Hậu Chủ của Nam Đường(*), có tài hoa, tính kiêu sa, yêu Phù Đồ, duy chỉ không màng chính sự. Vận mệnh một quốc gia sắp tới hồi tận, quang cảnh tàn vong khiến người ta chỉ đành bất lực. (*) Lý Hậu Chủ (Lý Dục): vị vua cuối cùng của nước Nam Đường, được cho là một vị vua kém cỏi và thiếu bản lĩnh, nhưng ông cũng được biết đến rộng rãi là một nhà thơ, họa sĩ và nhà thư pháp lỗi lạc của TQ trong thế kỉ X, đồng thời ông cũng rất sùng đạo Phật. Phù Đồ là một tên gọi khác của Phật Đà. Mồng 7 tháng tư trong cung bận rộn, bởi vì ngày mai là lễ tắm Phật, chuẩn bị nguyên bộ đồ đựng vàng ròng, đốt bảo hương, phóng sinh vật sống theo lệ cũ. Người khác làm công đức đều là phóng sinh cá chép hay rùa gì đó, nhưng Âm Lâu thì không, nàng kêu Tứ Lục đi đào ổ rắn, bỏ vào trong túi tiêu sa tự mình xách đi, nghênh ngang đến Từ Ninh Cung của Hoàng Thái Hậu. Vải sa rất mỏng, có thì nhìn thấy rõ mồn một những thứ bên trong. Mùa xuân vạn vật sinh sôi, rắn mới tỉnh dậy từ mùa đông giá rét, đang là lúc hoạt bát sống động nhất. Đó là một con rắn trúc diệp thanh, to bằng chiếc đũa, toàn thân xanh biếc tuyệt đẹp, ngẩng đầu thè lưỡi, nhắm thẳng miệng túi ló đầu ra. Âm Lâu vừa đến liền xuất hiện những tiếng la hét chói tai, Thục phi hãi hùng nói: “Hoàng Hậu nương nương, con rắn này có độc, bị nó cắn một cái là mất mạng như chơi đó.” Răng nọc đã sớm bị rút rồi, khi còn nhỏ Âm Lâu cũng chẳng được chăm bẵm nuôi nấng gì, không sợ mấy thứ này. Nàng giơ tay lên dí vào mặt Thục phi, “Cô nhìn nó xinh đẹp biết bao, làm sao mà có độc được! Thục phi thích không? Ta và cô đổi nhau, ta thấy cá chép đuôi gấm của cô cũng không tồi.” Nàng giơ cái túi về trước, gần như dán vào mũi Thục phi đến nơi. Con rắn xanh mượt mang theo mùi tanh ập đến dọa cho Thục phi bay mất hồn, hai mắt trợn ngược lên ngất lịm. Trong điện loạn như nồi cháo, Hoàng Thái Hậu chắp tay niệm a di đà phật, hướng về phía Âm Lâu trách mắng: “Hoàng Hậu cũng mau tự xét lại đi, ngươi phóng sinh cái gì không quan trọng, sai thuộc hạ nhốt vào lồng sắt rồi mang đến chùa Bích Vân là được, tự mình xách thì ra trông giống cái thứ gì? Ngươi là Hoàng Hậu, không phải thôn cô sơn dã bên ngoài, không kiêng không kỵ thế này, còn đâu là thể thống Hoàng gia!” Âm Lâu không cho là đúng: “Lời này của Lão Phật Gia sai rồi, chúng sinh bình đẳng, vì sao chỉ ghét mỗi rắn của ra? Ta là Hoàng Hậu, ta thích xách, đừng ai hòng quản được ta.” Bộ dạng càn rỡ này của nàng, đến Thiên Hoàng nhìn còn thấy bó tay. Hoàng Thái Hậu chán ghét nhíu mày, xoay người nhìn Thục phi đang nằm trên giường, ma ma dùng sức ấn vào nhân trung của nàng ta suốt nửa ngày, lúc này mới từ từ tỉnh lại. Vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Hoàng Hậu ló đầu vào, Thục phi liền bật khóc, bắt lấy vạt áo Hoàng Thái Hậu: “Lão Phật Gia làm chủ cho con, các tỷ muội đều là con gái nhà lành, chịu sao nổi trò chọc ghẹo của Hoàng Hậu cơ chứ! Trong cung không ai quản, sau này còn muốn xảy ra chuyện gì nữa đây? Hoàng Thượng mặc kệ, Lão Phật Gia cũng mặc kệ, những người như chúng con sống làm sao nổi?” Âm Lâu nghe xong thì nổi giận, “Lá gan Thục phi ngươi không nhỏ đâu, dám kêu Lão Phật Gia trừng trị ngay trước mặt bổn cung, coi ta là người chết hả? Đạo lý nói láo phải nói sau lưng còn không hiểu, muốn bổn cung dạy ngươi không?” Thục phi hốt hoảng rụt người về sau, “Nhìn xem, đây là lại muốn phát tác. Trước đây Hoàng Thượng phong hậu nàng ta đã ra sức khước từ, vạn sự đều có số định, một hai bắt người ta ấn vào cái chỗ kia, nàng ta phúc mỏng không trấn nổi. Còn không bằng lúc trước phong Quý Phi, tốt hơn nhiều so với bây giờ nước sôi lửa bỏng.” Âm Lâu nghiến răng nói: “Càng nói càng kỳ cục, trong tay ta có kim ấn, ngươi còn nói nhảm thêm một câu, ta lập tức tước ngay hàm Lệ phi của ngươi!” Lệ phi đứng bên cạnh tuôn ra một trán mồ hôi, sợ hãi nhấc tay nói: “Nương nương, ta mới là Lệ phi, nàng là Thục phi.” Âm Lâu ồ lên, “Đúng vậy, ta nhớ nhầm rồi.” Thế rồi lại ra sức chỉ tay về phía người nằm trên giường, “Hoàng Hậu thì có gì hay, có được Hoàng Thượng sủng ái không hả? Ngươi cho rằng ngươi chỉ cần khóc nháo vài lần là giữ được chân Hoàng Thượng sao? Ta có con trai, ngươi có cái gì? Sau này Đại điện hạ kế vị, ta sẽ đưa ngươi vào thái lăng đầu tiên, để xem ai cứu được ngươi!” Nàng đập đông một búa chọc tây một gậy, làm cho mọi người không hiểu ra làm sao. Ngẫm nghĩ lại một chút, còn chẳng phải là khẩu khí Thiệu Quý Phi đó ư! Tức khắc đều trở nên kinh hoảng thất thố. Hoàng Hậu bị quỷ ám thân ngay giữa ban ngày ban mặt, thế này làm sao mà chịu nổi! Ai ai cũng chỉ cầu tự bảo vệ được mình, hỗn loạn như bầy chim vỡ tổ. Các phi tần ngày thường sống trong nhung lụa, khi cần chạy trốn lại không hề kém ai, hai ba bước chân đã chạy ra khỏi cửa Từ Ninh Cung, đứng dưới hiên của vỗ ngực thở dốc. Lỗ bộ(*) ngoài đường hẻm đều đã sắp xếp thỏa đáng, Tiêu Đạc đang đứng giám sát, nghe thấy động tĩnh thì quay người tới xem, Thái Hậu đang vội vàng chạy từ cửa ra, hắn tiến đến hành lễ, lại thấy cả Hoàng Hậu cũng ra theo, trên mặt trát phấn thật dày, đuôi mắt còn tô vẽ tèm lem, nhìn qua dày đặc quỷ khí. (*) Đội ngũ hầu hạ đi theo. Hắn biết kế hoạch của nàng, trong lòng nắm chắc, chỉ nghiêng đầu đứng đó đánh giá nàng. Nàng liếc mắt nhìn hắn một cái thật nhanh, không tỏ vẻ gì, giơ tay tiếp đón Thái Hậu, “Lão Phật Gia chờ ta đã, một mình ta ngồi một liễn có chút sợ, cứ như có gì đó đang đi theo ta, hai chúng ta kết nhóm, ngồi cũng một liễn đi.” Hoàng Thái Hậu sắp bị nàng hù chết đến nơi rồi, lồng ngực đập tán loạn, sao có thể cho nàng ngồi chung một liễn! Lập tức sừng sộ nói: “Ngươi có loan nghi của ngươi, có phải đi chạy nạn đâu, lấy đâu ra hai người ngồi một liễn. Được rồi đừng có ồn ào nữa, nhanh chóng đi đi, chờ đến lúc đến chùa Bích Vân mời Phương trượng trừ tà cho ngươi.” Nàng ủ rũ héo úa, nhìn rheo mọi người lên xe, còn mình thì mông lung đứng trong chốc lát. Tiêu Đạc đi lên đỡ nàng, thấp giọng nói: “Nương nương lên liễn đi, có gì muốn nói với Lão Phật Gia thì chờ đến chùa Bích Vân cũng được mà.” Lúc này nàng mới uể oải đi về phía phượng liễn của mình, ngoài mặt thì tiêu điều, năm ngón tay lại nắm lấy tay hắn thật chặt. Hắn nhìn nàng, nàng chỉ có thể khẽ liếc hắn qua khóe mắt. Trên cúc áo nàng đeo một chuỗi châu mười tám hạt, sợi tua rua phất qua cổ tay hắn, mơ hồ như một giấc mộng không kịp chạm đến. Vốn định chờ nàng lên liễn, ít nhất còn có thể nói với nàng một câu, ai ngờ nàng bỗng nhiên dừng chân lại, buông tay hắn ra quay đầu bước đi. Thái Hậu còn chưa kịp ngồi nghiêm chỉnh đã thấy nàng quay lại, nàng vén mành lên, cười khanh khách nói: “Lão Phật Gia, ngài nói muốn đỡ ta làm Hoàng Hậu, ngài quên rồi sao? Bây giờ Triệu thị chết rồi, nên đến lượt ta thôi, ngài nói lời không giữ lời, lừa quỷ hả?” Nàng mỉm cười dữ tợn, bước một bước lên tấm đạp chân. Hoàng Thái Hậu hoàn toàn bị kinh hãi, rúc bên trong xe gào thét chói tai, thể diện tôn vinh gì đó đều không màng đến, may mà Tiêu Đạc đi lên ngăn cản, Thái Hậu nói liên thanh: “Mau bắt ả điên này lại, mau bắt lại…Đại Nghiệp ta không có thứ quốc mẫu điên cuồng này, Hoàng Đế không phế ả, ta cũng không chấp nhận được ả! Nhốt ả ta lại, nhốt lên vọng lâu ngay! Dặn dò người bên dưới, ngoại trừ ba bữa cơm một ngày ra thì không được đem thêm thứ gì khác, không được để cho ả ra khỏi vọng lâu nửa bước, nếu không đánh gãy chân ả!” Hoàng Hậu bị người ta túm lấy, Bảo Châu chạy lên khóc xin: “Lão Phật Gia từ bi, chủ tử chúng ta là Hoàng Hậu ngự phong, chiêu cáo thiên hạ. Ngài cầm tù nàng thì phải nói sao với Hoàng Thượng…” Âm Lâu diễn đến là hứng khởi, càng thêm giãy giụa gào khóc, khóc Tiên Đế, khóc Vinh Vương, làm cho mọi cung phi đều xuống xe hóng hớt. Thấy sắp không khống chế nổi nữa, Hoàng Thái Hậu bực bội dị thường, quả quyết mắng: “Chỗ Hoàng Đế đều có ai gia nói, không nhọc ngươi phải bận tâm. Ngươi không nỡ thì đi theo chủ tử ngươi đi, miễn cho ả cô đơn.” Rồi phất tay về phía Tiêu Đạc, “Ngươi sai người đi làm, hành trình tắm Phật không thể trì hoãn. Hoàng Hậu cứ để đó đã, lúc trở về sẽ thông báo Hoàng Đế sau, thứ Hoàng Hậu này, không phế cũng phải phế!” Tiêu Đạc vâng, quay lại nháy mắt với Diêm Tôn Lãng, cầm kim tiết dẫn đầu đi về phía cổng lớn. Âm Lâu lăn lộn một hồi, sức cùng lực kiệt. Dẫu mệt nhưng trong lòng lại thật vui. Rốt cuộc cũng làm được rồi, làm cho Hoàng Thái Hậu phế nàng, một Hoàng Hậu bị điên còn chẳng bằng Trương Hoàng Hậu ngày trước, không có phúc khí được vào sống trong Anh Hoa Điện, một hơi đưa thẳng đến vọng lâu. Vọng lâu cao chín trượng so với đỉnh điện, nếu không chạy thoát, không biết nếu nhảy từ bờ tường xuống liệu có mất mạng hay không…Không cần biết thế nào, nơi đó đã ở ngay rìa Tử Cấm Thành, chỉ còn một chút nữa là có thể ra ngoài rồi. Bảo Châu đi lên đỡ nàng, thấy được cả thân mình nàng đều đang run rẩy. Thì ra sống sót sau tai nạn chính là như vậy, nàng chỉ hận không thể bật cười thật to, từ năm ngoái vào cung tới nay, chưa bao giờ nàng được vui vẻ tới vậy. Diêm Tôn Lãng không biết nội tình, Hoàng Hậu đã thất thế, không có ưu đãi đặc biệt gì hết. Khi tới cửa thành được lính gác cho qua, bước lên bậc thang, đưa người vào cửa rồi vái chào một cái: “Nương nương ở lại đây nghỉ ngơi, thần sai người đến Khôn Ninh Cung thu dọn đồ đạc với vài thứ xiêm y tắm rửa cho nương nương, nương nương thiếu gì thì nói với lính gác phía dưới, thần sẽ nghĩ cách chuẩn bị thỏa đáng cho nương nương.” Âm Lâu khờ dại liếc nhìn hắn một cái, “Nơi này không có màn sao? Chẳng may có thứ quỷ quái gì ghé đầu qua cửa sổ ngó vào thì làm sao bây giờ? Ngươi gọi người tới treo màn lên, đem thêm năm mươi ngọn nến sáp mỡ dê đến, bổn cung sợ tối, phải đốt đèn suốt đêm mới ngủ được.” Diêm Tôn Lãng nghe xong thì hơi ngập ngừng, giương mắt nói: “Nến sáp trong cung đều có quy chế, nương nương muốn năm mươi ngọn, thực sự có chút làm khó thần.” Âm Lâu lại gào khóc lên với Bảo Châu, “Ngươi nhìn người này đi!” Bảo Châu vội vàng trấn an nàng, nói với Diêm Tôn Lãng: “Dù sao chủ tử chúng ta vẫn là chính cung nương nương, muốn năm mươi ngọn nến cũng đâu có gì vượt quá. Diêm đại nhân có thể làm được là tốt nhất, nếu là không thể, vậy chúng ta lại đành nghĩ cách cầu Tiêu đại nhân. Chỉ là việc nhỏ này cũng phải làm phiền đến hắn, có chút ngượng ngùng.” Diêm Tôn Lãng nghĩ lại, Bộ Âm Lâu và Tiêu Đạc đúng là có giao tình, lúc trước ra khỏi thái lăng còn mượn danh sống tạm trong phủ Đề đốc, Lý mỹ nhân từng tìm nàng cáo trạng, Tiêu Đạc còn nhắc nhở gã. Quả thật không nên vì chút việc nhỏ này mà làm khó nhau, như vậy không tốt, liền nói: “Nếu đã vậy, lát nữa thần sẽ đi phân phó xuống. Chốc nữa chăn đệm sẽ được đem tới, nương nương nghỉ ngơi trước đi, khi tới giờ sẽ có người đến đưa cơm.” Âm Lâu gật đầu đuổi gã đi, còn mình thì chắp tay sau lưng đi vòng quanh xem xét khắp nơi. Tuy rằng vọng lâu có chút cô đơn tịch mịch, nhưng quy cách lại rất cao, bảo đỉnh mạ vàng, xà nhà sặc sỡ hoa văn kim toàn, tấm cửa bình phong cũng là lăng hoa ba giao sáu oản(*) giống Khôn Ninh Cung, ngay cả song cửa sổ cũng điêu khắc quỳ long. Nếu không phải vì địa thế cao, gió mùa xuân quá lớn, thì quả thực ở đây không có gì không hài lòng, còn có một loại đẹp đẽ độc lập khác biệt. Trong ngoài chỉ có mỗi nàng vào Bảo Châu, nàng xoa tay cười nói: “Quá là đẹp, ta thấy còn đẹp hơn cả Uyết Loan Cung một chút. Nơi này không có ai, ta cũng không cần phải giả ngây giả dại mỗi ngày nữa.” Bảo Châu nói: “Còn không phải sao, mỗi khi nhìn ngài lăn lộn, nô tỳ còn thấy mệt thay ngài.” Rồi lại phì cười, “Hôm nay ngài diễn đạt quá, nô tỳ thấy Đốc chủ cũng bị hù đến là sửng sốt. Làm khó ngài, chỉ còn chờ thêm mấy ngày nữa là sẽ tới lúc khổ tận cam lai!” Âm Lâu ừ một tiếng, “Chỉ mong hết thảy đều sẽ suôn sẻ.” Bảo Châu chần chờ: “Cũng không biết liệu Hoàng Thượng có thực sự truy cứu hay không, chủ tử nói xem liệu hắn có thực sự có tình cảm với ngài không?” Âm Lâu lắc đầu, “Hắn chỉ là không cam lòng thôi, không muốn thừa nhận mình còn thua một thái giám, trong lòng không thoải mái, cũng muốn tất cả mọi người phải không thoải mái theo. Hắn thường nói mình là văn nhân, nội tâm đám văn nhân nhỏ như mũi kim vậy. Tiêu Đạc to lù lù cứ suốt ngày chọc vào hốc mắt mà lại chẳng thể diệt trừ, cho nên mới vắt óc tính kế làm cộm lưng người ta. Thực ra người hắn muốn sách phong nhất vẫn là Âm Các, chẳng qua là giá trị lợi dụng của ta lớn hơn nàng ta một chút mà thôi. Nếu bọn họ đã có con với nhau, dù sao cả đời này cũng định sẵn phải liên lụy, hắn không việc gì phải sợ, đơn giản là lôi ngai Hậu này ra giam cầm ta.” Nàng thở dài thật dài, “Có một câu hắn nói không sai, Hậu vị của hắn thực sự chẳng đáng tiền, ít nhất đối với ta mà nói là thế. Cuối cùng hôm nay cũng thoát khỏi nó được rồi, ta chỉ cần an an tĩnh tĩnh chờ Tiêu Đạc tới tìm, chọn được thời điểm rồi lại diễn thêm một vở nữa, vậy là ta có thể thành công rút lui.” Tương lai giơ tay là có thể với tới, nàng dựa vào song cửa sổ mỉm cười đến là mãn nguyện. Tay nải trong lòng được dỡ xuống, nàng biết hắn đang ở trong chùa Bích Vân nhất định cũng rất vui. Đêm nay hắn sẽ đến chăng? Nàng nhớ hắn lắm rồi, chỉ chút đụng chạm ngắn ngủi khi nãy không thể xoa dịu tương tư của nàng. Nàng đếm ngón tay, rốt cuộc đã bao nhiêu lâu rồi không ở bên nhau? Không đếm xuể nữa, kể từ ngày nàng vào cung đến nay vẫn luôn là vội vội vàng vàng, nhưng cũng vì vội vàng mà mỗi lần bên nhau càng thêm khắc sâu gấp bội.