Phù Diêu

Chương 97

Mấy việc của lái xe Vương Quốc Hoa không để ý tới. Hắn làm vậy chính là để lão Lý biết một tín hiệu rõ ràng, đi theo tôi anh sẽ không bị thiệt. Pháo đài luôn bị phá từ trong, nếu người bên cạnh không đáng tin thì đó sẽ là mối tai họa ngầm rất lớn. Làm như thế nào để người bên cạnh trở nên trung thành là không dễ, thưởng cho tiền, tài mới là cách đúng nhất. Mở ra quyển sổ, mắt lão Mạnh mở rất to. Quyển sổ này không giới hạn số lượng. Quá ác. Nói đùa à, Khương Nghĩa Quân mở cây xăng sao có thể thu tiền của Vương Quốc Hoa. - Mẹ nó chứ…. lão Mạnh không nhịn được chửi thầm. lão Lý chậm như rùa lấy sổ nhét vào ghế khởi động xe. Người thành thật cũng có lúc xấu đi. Ngồi ở văn phòng nửa ngày nhưng người bên dưới không chủ động đến gặp, Vương Quốc Hoa biết rõ một điều đó là nhiều người không coi mình vào đâu. … Lúc này ở văn phòng Lý Dật Phong, trưởng phòng chiêu thương Tần Đại Hà đang kể khổ với Lý Dật Phong như con bị bỏ rơi. - Chủ tịch, ngài không thể bỏ mặc phòng chiêu thương được. Đã hơn năm nay phòng chiêu thương cũng làm được chút thành tích đều do ngài ủng hộ. bây giờ ngài buông tay thì chúng tôi làm sao bây giờ. - Nói càn, tôi nói với anh thế nào rồi hả Tần Đại Hà? Anh làm việc cho quốc gia, cho dân chúng chứ không phải cho Lý Dật Phong tôi. Lý Dật Phong tuy mắng nhưng lòng lại vui vẻ, y muốn chính là hiệu quả này. Bên phía phòng chiêu thương sợ là tên Vương Quốc Hoa sẽ làm loạn. - Đừng mà chủ tịch, ngài nên cho tôi một câu nói nếu không tôi cũng không dám đi gặp trợ lý Vương. Tần Đại Hà chờ Lý Dật Phong tỏ thái độ nếu không mình làm không đúng, chủ tịch biết, mình còn yên ổn được sao? - Anh muốn tôi nói gì? Tôi nói anh đó, coi thường trợ lý Vương còn trẻ hả? Bọn người các anh ai cũng chỉ biết nhìn mặt mà bắt hình dong, thái độ tốt cho tôi. Trợ lý Vương mặc dù còn trẻ nhưng rất có năng lực. Tôi hy vọng anh có thể làm ra thành tích dưới sự lãnh đạo của trợ lý Vương. Lý Dật Phong không chịu tỏ thái độ, Tần Đại Hà lấy một tờ giấy ra đưa lên nói. - Vậy ngài ký hộ tôi một chữ. Lý Dật Phong đọc qua thấy là đơn xin cải thiện hình tượng trụ sở làm việc của phòng chiêu thương, đặc biệt xin lãnh đạo ủy ban quận cấp 300 ngàn để cải thiện hoàn cảnh làm việc. Lý Dật Phong dở khóc dở cười, đám nhân viên có vô số chiêu trò. Tần Đại Hà cầm cái này để thử dò xét mình, thật đáng hận. Anh bảo tôi ký tên ư, cái này đáng lẽ phải đưa Vương Quốc Hoa ký trước chứ? Lý Dật Phong biết rõ ý của đối phương nên lạnh nhạt cầm bút ký tên: - Xem xét. chuyển đồng chí Quốc Hoa phê duyệt. Vừa nhìn dòng này, Tần Đại Hà coi như yên tâm. Có ý gì? Vương Quốc Hoa quản lý phòng chiêu thương, có chuyện gì mọi người xem xét tình hình xử lý. Lãnh đạo có thể tùy theo tình hình mà xử lý, nhân viên bên dưới cũng có thể linh hoạt xử lý. Từ “xem xét” mọi người còn không hiểu rõ sao? Có thứ này thì theo Tần Đại Hà nghĩ Vương Quốc Hoa có bất cứ chỉ thị gì cũng có thể căn cứ tình hình thực tế mà linh hoạt xử lý, không hợp lý có thể phản đối, cũng có thể báo cáo lên cấp cao hơn. Bên phòng Tài chính nhận được ý kiến này cũng sẽ vui vẻ, chỉ mình phòng chiêu thương cần tiền? Phòng ban nào chẳng cần, hơn nữ việc cải thiện hoàn cảnh làm việc đều do chính phòng ban đó tự giải quyết. Bên phòng Tài chính đương nhiên sẽ viết chữ “Không” Tần Đại Hà cũng không mong dựa vào cái này có được tiền, có lẽ đưa sang phòng Tài chính sẽ bị đá về. Y cần là biết thái độ của lãnh đạo. Tần Đại Hà vui vẻ rời đi, chiều mới nghênh ngang đến ủy ban quận. Y sợ người khác không biết nên gặp ai là chào người đó. Kết quả đến văn phòng Vương Quốc Hoa thì cửa phòng lại đóng kín. Vương Quốc Hoa đi đâu? Trụ sở phòng chiêu thương nằm ở nội thành mới, căn nhà ba tầng từ xa nhìn không quá bắt mắt. lúc Vương Quốc Hoa vào phòng chiêu thương cũng không có ai để ý tới hắn, bảo vệ còn tưởng là một thanh niên đến có việc gì. Tìm được phòng trưởng phòng, Vương Quốc Hoa nhìn vào trong thì có một thanh niên đang lau bàn. Thấy Vương Quốc Hoa đứng cửa, y thuận miệng nói: - Có việc gì? - Ồ, có việc, trưởng phòng Tần có đây không? Vương Quốc Hoa bình tĩnh nói. Thanh niên không nhịn được nói: - Trưởng phòng Tần đi đâu sao nói với tôi? Hay là anh ra ngoài ngồi đợi một lát. Nói thật tên thanh niên này hơi thiếu đức, y biết Tần Đại Hà đến ủy ban, vừa đi là cả chiều không về. Y để Vương Quốc Hoa chờ chính là nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Vương Quốc Hoa nên ghét, không hề giống người đến làm việc thì luôn tươi cười nịnh bợ. Tên thanh niên tức nên mới làm khó. Vương Quốc Hoa quay đầu lại nhìn, cũng được. Trên hành lang có ghế để khách đến ngồi. Vương Quốc Hoa yên tĩnh ngồi xuống chờ lão Lý đi lên thấy vậy có chút không nhịn được. - Trợ lý Vương, mấy người này coi thường người khác quá. Lão Lý nhỏ giọng nói, y rất có chừng mực, không phát tác ngay mà hỏi lãnh đạo trước. Vương Quốc Hoa không hề tức giận, hắn thản nhiên nói: - Anh xuống chờ chút. Lão Lý cảm thấy lãnh đạo đang rất tự tin. Nghĩ đến quyển sổ xăng kia, Lão Lý không khỏi cười lạnh trong lòng, dám để lãnh đạo chờ ở bên ngoài, giỏi đó, xem lát mày khóc như thế nào. Thời gian trôi qua từng phút một. Vương Quốc Hoa ngồi ở ghế một lát rồi bắt đầu đi quanh. Hắn nhìn mấy phòng nhưng không nói gì sau đó về ghế ngồi tiếp. Khoảng một tiếng rưỡi sau Tần Đại Hà vội vàng trở về. Y không thèm để ý đến thanh niên đang ngồi chờ ở hành lang mà đứng ở cửa phòng lớn tiếng nói: - Tiểu Mậu, chiều có việc gì không? - Trưởng phòng đã về, không có chuyện gì. Tên thanh niên rất không có trách nhiệm trả lời, Vương Quốc Hoa đứng sau lưng Tần Đại Hà lạnh nhạt nói: - Trưởng phòng Tần… - Ồ, anh làm gì vậy hả, có chuyện thì nói với tôi, không thấy lãnh đạo đang bận sao. Tên thanh niên Tiểu Mậu đi lên lớn tiếng nói với Vương Quốc Hoa, tay đưa ra đầy khí thế. Vương Quốc Hoa đứng đó cười cười không nói. Tần Đại Hà nhìn lại mặt không khỏi thay đổi, y vội vàng nháy mắt với Tiểu Mậu nhưng đối phương không chú ý, đang nói sướng thì sao có thể để ý tới ai. - Trưởng phòng Tần, chút việc nhỏ này để tôi xử lý, ngài đi làm việc đi ạ. Nịnh nọt xong, Tiểu Mậu mới chú ý đến mặt Tần Đại Hà đang tái mét lại, môi run run. Trưởng phòng sao vậy? - Trợ lý Vương, xin lỗi, tôi … Tần Đại Hà hơi khom lưng định giải thích không ngờ Vương Quốc Hoa xua tay nói: - Không cần xin lỗi, tôi tới chỉ muốn xem tình hình thực tế của phòng chiêu thương. Ầm. Mặt Tiểu Mậu trong nháy mắt đỏ lên, cổ cũng đỏ. Tần Đại Hà nhìn hắn, hận không thể tát chết hắn. Chuyện này truyền ra thì lãnh đạo khác thấy Tần Đại Hà này như thế nào? Mày có ánh mắt gì vậy hả? Dùng nhân viên không có ánh mắt chính là nỗi nhục của lãnh đạo. Chuyện đến nước này, Tần Đại Hà không biết làm gì cũng may Vương Quốc Hoa không có ý phát tác mà lạnh nhạt nói: - Tôi có thể vào nói chuyện không? - Ôi. Tần Đại Hà thầm nói không ổn. Câu này không nặng không nhẹ chẳng khác nào tát mấy chục cái vào mặt Tần Đại Hà. Lãnh đạo phụ trách đến nhà chờ ở cửa hơn tiếng không tính, nhận ra còn không mời vào, đây là không có lễ phép. Nói thật Vương Quốc Hoa nếu tức thì Tần Đại Hà còn thấy may. Tức chứng tỏ cơn giận đã được phát tiết, mặt mày lạnh lùng như vậy chứng tỏ sau sẽ có chuyện, đây là điều đáng sợ nhất. Đừng nhìn Tần Đại Hà dựa vào Lý Dật Phong, thực tế Vương Quốc Hoa muốn xử lý hắn thì đầy biện pháp. Tần Đại Hà không nghe chỉ thị của Vương Quốc Hoa thì còn có thể đưa lãnh đạo cấp trên ra chống đỡ, nhưng lúc này hắn đuối lý mà còn dám chống đối lãnh đạo truyền ra thì đó chính là dám không coi lãnh đạo vào đâu. Nếu anh có lý không phải cưỡi lên đầu lên cổ lãnh đạo ư? - Xin lỗi, xin lỗi. Tần Đại Hà vội vàng xin lỗi, y còn nhấc chân đạp Tiểu Mậu: - Còn đứng đó làm gì? Mau đi thông báo các phó trưởng phòng đến nghe chỉ thị của trợ lý Vương. Lần này coi như cứu Tiểu Mậu. Tiểu Mậu bị đạp thiếu chút nữa không đứng vững, y liên tục gật đầu nói: - Tôi đi ngay. Vừa nói Tiểu Mậu vừa chạy nhanh ra ngoài. Vương Quốc Hoa vào ngồi xuống, mặt vẫn không có biểu cảm gì. Tần Đại Hà tự mình pha trà, bỏ xuống mới cười cười lấy lòng. - Tôi vừa ở ủy ban về, ngài không có ở văn phòng … Y đây là giải thích cho mình. Tôi đến tìm anh nên mới để anh chờ như vậy. Vương Quốc Hoa ừ một tiếng, lạnh nhạt nói: - Tôi không có chỉ thị gì, chỉ là muốn tìm hiểu tình hình phòng chiêu thương. Tài liệu cần cụ thể một chút, số biên chế, tình hình tài chính, tiến độ công việc tôi đều muốn biết. Được rồi, cứ như vậy đi, mai tôi hy vọng thấy bản báo cáo chi tiết trên bàn làm việc của mình. Anh làm đi, tôi đi. Nói xong Vương Quốc Hoa đứng lên, Tần Đại Hà vội vàng đuổi theo: - Tôi tiễn ngài? Vương Quốc Hoa không quay đầu lại: - Không cần. Tần Đại Hà đứng đó ngẩn ra giống như bị điểm huyệt. Chờ Vương Quốc Hoa xuống dưới lầu mới nghe thấy tiếng gầm của Tần Đại Hà: - Tiểu Mậu, mày cút ngay cho ông.