Phù Diêu

Chương 80

Mặt Cảnh Chí Tân đỏ lên, trong lòng tuy tức Vương Quốc Hoa nhưng không dám cãi lại. Vương Quốc Hoa thấy mắt đối phương lóe ra một tia tàn nhẫn thầm nghĩ người này không thể tha. - Tôi đã xin chỉ thị của bí thư Tằng, bí thư nói có thể thích hợp nhượng bộ. Cảnh Chí Tân thấp giọng giải thích một câu nhưng trong lòng đang chửi thầm tổ tông nhà Vương Quốc Hoa. - Hừ. Vương Quốc Hoa hừ một tiếng rồi xoay người đi. Trong lòng hắn quyết định phải xử lý tên này. Cảnh Chí Tân thở dài một tiếng thầm nghĩ coi như tạm thời qua cửa. Lúc đàm phán hôm qua Cao Phi vứt hết điều kiện đã nói hôm trước mà đưa một hợp đồng mới. Cảnh Chí Tân lúc ấy cũng gọi điện xin chỉ thị của Tằng Trạch Quang và Quản Nhất Vĩ. Quản Nhất Vĩ đang đau đầu vì việc của Quan Tiểu Quân nên đâu có thời gian mà quản y. Tằng Trạch Quang lại nói có thể nhượng bộ một chút nên chuyện thành ra như thế này. Không thể không nói quan chức có lối suy nghĩ rất đặc biệt, thành tích luôn ở vị trí thứ nhất. Dù là Tằng Trạch Quang lúc ấy cũng không ngờ không hỏi ý kiến của của Vương Quốc Hoa đã tỏ thái độ. Bây giờ đã thành thực tế, Vương Quốc Hoa không tiện thể hiện quá cứng rắn, như vậy không khác gì tát vào mặt Tằng Trạch Quang. Lưu Linh và Sở Sở thì Vương Quốc Hoa không tức. Đứng ở góc độ nhà kinh doanh thì lợi ích luôn là thứ nhất. Trên đường về khách sạn, Vương Quốc Hoa thầm nghĩ chuyện như vậy thì bao cố gắng của mình trở nên vô ích, trong lòng không khỏi thấy bất đắc dĩ. Lấy máy, Vương Quốc Hoa do dự một chút gọi điện rồi nói: - Bí thư Tằng, tôi mệt muốn xin nghỉ hai ngày. Tằng Trạch Quang nghe ra giọng Vương Quốc Hoa không đúng nên hỏi: - Xảy ra chuyện gì? Vương Quốc Hoa do dự một chút rồi nói. Tằng Trạch Quang thật lâu không nói. - Chuyện này tôi cũng có trách nhiệm, cậu nghỉ vài ngày đi. Tằng Trạch Quang còn tưởng Vương Quốc Hoa khó chịu vì bị bạn tính kế chứ đâu biết Vương Quốc Hoa căm tức đám quan chức vô dụng kia. Về khách sạn lấy xe, hắn đang định về nhà ở vài ngày thuận tiện nói chuyện xây nhà. Không ngờ có một người từ bên kia chạy ra nói: - Trưởng phòng Vương, trưởng phòng… Vương Quốc Hoa nhìn thấy là Chung Văn Sinh nên hạ cửa kính xuống nói: - Sao thế? - Tôi muốn báo cáo công việc với anh. Chung Văn Sinh cười hì hì tiến lên gật đầu cúi người. Vương Quốc Hoa không khỏi chán ghét nhưng suy nghĩ một chút nói: - Nói luôn ở đây đi. Chung Văn Sinh không nghĩ là như vậy. Vừa nãy Vương Quốc Hoa mắng Cảnh Chí Tân thì y lén thấy. Y thầm cảm thấy đây là cơ hội nên chạy theo tới đây. - Trưởng phòng, đổi một nơi khác có được không? Chung Văn Sinh nhìn quanh, cách đó không xa còn có người đi lại. - Không nói thì tôi đi. Vương Quốc Hoa ra vẻ muốn đi, Chung Văn Sinh vội vàng nhỏ giọng nói: - Trưởng phòng Vương, tôi có thể tìm được chứng cứ Cảnh Chí Tân tham ô công quỹ. Vương Quốc Hoa thầm nghĩ quả nhiên là vậy nên thu lại nụ cười: - Nói chuyện phải chịu trách nhiệm. Chung Văn Sinh không có đường lui nên vỗ ngực cam đoan. Vương Quốc Hoa lúc này mới cười nói: - Anh đi làm việc đi, có việc gì thì nhắn tin cho tôi. Chung Văn Sinh tươi cười rời đi giống như mới thắng trận. Vương Quốc Hoa đưa mắt nhìn y rồi thầm nghĩ người như vậy rất có tác dụng. Động tác của Cổ Tuần rất nhanh, Vương Quốc Hoa hôm qua nói chuyện với y, hôm nay y gọi điện đã tìm xong người, mời Vương Quốc Hoa đến xem. Vương Quốc Hoa lái xe đến thì Cổ Tuần dẫn một người đàn ông trung niên da đen đứng ở cửa chờ. Thấy xe Vương Quốc Hoa đỗ lại, hai người đi lên, Cổ Tuần giới thiệu: - Đây là Văn Tam Bát, trong tay có một nhóm người, là chủ thầu xây dựng lớn của xã Bàn Long, kỹ thuật khá tốt. Văn Tam Bát được Cổ Tuần dặn dò nên thái độ rất cung kính, đi lên đưa một bao Hồng tháp sơn tới, Vương Quốc Hoa cười cười cầm lấy một điếu: - Người lão Cổ giới thiệu thì sẽ không vấn đề gì. Như vậy đi, anh đi theo tôi về nhà xem địa hình rồi quyết định nên xây như thế nào. Cổ Tuần thấy Vương Quốc Hoa muốn về nhà nên vội vàng nói: - Tôi đi với, tôi cũng không có việc gì nên đi cùng thăm chú. Văn Tam Bát có chút ngơ ngác nhìn. Trong mắt y thì Cổ Tuần là nhân vật rất lớn, Cổ Tuần quản cảnh sát toàn huyện. Văn Tam Bát là dân chúng bình thường, Cổ Tuần muốn xử lý là quá dễ. Vì thế nghe nói có thể làm việc cho Cổ Tuần, y chạy nhanh hơn thỏ không ngờ gặp người càng oách hơn, mà còn trẻ như vậy. Cổ Tuần không lập tức lên xe mà vào trong không lâu sau cầm theo hai túi nilon đen ra. Vương Quốc Hoa thấy thế cười khổ nói: - Lão Cổ, anh làm gì thế? Cổ Tuần cười hì hì nói: - Lễ nhiều không ai trách mà. Lưu Linh và Sở Sở mặc dù không có tâm trạng đi chơi nhưng hai cô vẫn ở lại thị trấn Vạn Hoa hơn tiếng mới về, nói trắng ra là do lòng tự tôn gây lên. Về khách sạn thấy xe Vương Quốc Hoa đã đi, Lưu Linh có chút mờ mịt nhìn Sở Sở: - Có muốn gọi cho hắn không? Sở Sở cười khổ nói: - Mình cũng không biết. Về phòng hai cô gọi điện kết quả không trong vùng phủ sóng, lại nhắn mấy tin kết quả Vương Quốc Hoa ném túi ở vị trí ghế phụ nên không nghe thấy. Đến thôn muốn gọi lại thì không có tín hiệu nên không để ý nữa. - Hắn tức thật rồi. Lưu Linh thở dài một tiếng, Sở Sở gật đầu theo. Hai cô nằm trên giường nhìn trần nhà. - Mình có phải là lợi dụng lòng tin của hắn không? Lưu Linh đột nhiên nói một câu như vậy, Sở Sở suy nghĩ một chút nói: - Có chút. Lưu Linh nhíu mày nói: - Thực ra mình chỉ là không muốn chịu thua thôi. Hắn nếu cứng rắn phản đối thì không phải không thể sửa về hợp đồng trước đó. Ai biết hắn trực tiếp không để ý đến chúng ta. Sở Sở ngồi dậy dựa lưng vào thành giường, mắt nhìn trần nhà. - Bà có phải vẫn cảm thấy hắn nên nhường bà một chút? Mặc kệ là chuyện gì thậm chí có điểm không quá để ý đến xuất thân là nông dân của hắn? Lưu Linh không nói gì, Sở Sở lại nói tiếp. - Thực ra mình nói chính là mình, trong lòng vẫn hơi xem thường hắn, vẫn thấy mình cao hơn hắn. Thực ra hai ta ngay từ đầu đã sai, quá sai. Chúng ta cho đến bây giờ chưa bao giờ đối xử ngang hàng với hắn, vậy sao có thể yêu cầu hắn gì chứ? Lưu Linh ngồi thẳng lên, hai mắt vô thần lẩm bẩm: - Đúng thế, nói là mình giúp hắn, thực ra là hắn giúp mình. Không có hắn xử lý chuyện này, công ty nhà mình đi đâu tìm nhiều công nhân có thể yên tâm như vậy? Hơn nữa hàng tháng cấp mỗi người 100 đồng tiền ăn ở cũng không nhiều, không cần phải tốn nhiều tâm tư để chiếm chút lợi nhỏ như vậy mà. Mà đề nghị ngân sách chữa bệnh mà hắn nói ra cũng là vì tốt cho công ty thôi. Hai người mỗi người nói một câu, thiếu chút nữa thành cuộc họp tự phê bình. - Đi ăn, ăn xong dù phải đào ba mét đất cũng phải tìm ra hắn. Sở Sở nhảy xuống giường, Lưu Linh cũng đi theo. - Nói đúng, không thể cứ đi như vậy, nếu không sẽ hối hận. Cổ Tuần rất biết ý, ở Vương gia dặn Văn Tam Bát vài câu rồi đi, quà thì cứ thế để lại. Đồ cũng không nhiều, chỉ là hai chai rượu, hai tút thuốc. Biết được chuyện muốn xây nhà, Vương Lão Thật và tình hình rất vui vì con mình giỏi. Ở nông thôn xây nhà là việc lớn, không được làm qua loa. Xã có nhiều quy định, Vương Quốc Hoa không hiểu gì nên bỏ lại 50 ngàn, dặn Văn Tam Bát cứ xây một căn nhà đúng theo từng đó tiền là được. Không muốn về huyện, Vương Quốc Hoa xách đồ lên núi đặt bẫy thỏ. Biết nhà Vương Lão Thật muốn xây nhà mới, bí thư thôn Vương Hữu Hòa chắp tay sau lưng xuất hiện. Vương Hữu Hòa vung tay lên nói: - Cứ chọn chỗ, nhìn trúng chỗ nào cấp chỗ đó. Thôn ai dám nói nửa chữ không, ông đây chặt chân nó. Tên như người, Vương Lão Thật trước đây toàn bị người ăn hiếp, hôm nay Vương Lão Thật mặc kệ ra thôn gặp ai đều được chào hỏi đầy khách khí. Đãi ngộ này trước kia chỉ có Vương Hữu Hòa được hưởng. Cuối cùng chọn xây ngay ở đầu thôn, cách nhà cũ Vương gia không xa. Vương Hữu Hòa lập tức vỗ bàn quyết định, chuyện xong Vương Lão Thật liền tìm thầy cúng sau mấy nghi thức mới chính thức khởi công. Vương Quốc Hoa đặt bẫy xong trời đã tối. Hắn về nhà thấy ngay xe BMW của Sở Sở. Vương Quốc Hoa thầm nghĩ đây là các cô tự tìm. - Về rồi à con? Trần Thúy Hoa vui vẻ đến độ miệng cười không ngậm lại được. Hai cô gái xinh như tiên nữ cùng đến nhà, đây là việc rất có thể diện ở thôn. Trần Thúy Hoa ước gì hai cô này cùng thành con dâu của mình. Không trách được bà, hai cô gái này xuất hiện ở Vương gia rồi biểu hiện rất ngoan ngoãn. Nói chuyện với bà, giúp nấu ăn, quét dọn. Người trong thôn chỉ cần đi qua cửa Vương gia là sẽ thấy Trần Thúy Hoa cười hì hì từ nhà đi ra, sau đó nói: - Quốc Hoa nhà chị đúng là có phúc. Lúc này Trần Thúy Hoa càng cười hạnh phúc hơn. -o0o-