Phù Diêu
Chương 77
Vương Quốc Hoa cuối cùng quyết định về sẽ xem qua nội dung bên trong. Nếu như nói không dính tới Quản Nhất Vĩ thì có thể chọn đưa ra một ít. Tên Hứa Vũ giúp Quan Tiểu Quân làm chuyện xấu, chỉnh chết hắn, Vương Quốc Hoa không có ý kiến gì.
Vương Quốc Hoa đang tính toán thì máy nhắn tin vang lên, là Lưu Đông Phàm nhắn bảo hắn lập tức tới công an huyện. Vương Quốc Hoa tìm Hồng Tồn Minh báo cáo, Hồng Tồn Minh cười cười tỏ vẻ không vấn đề gì.
Lái xe đến công an huyện hắn thấy Tằng Trạch Quang không có ở đây, chỉ có Cổ Tuần mặt mày nhăn nhó đi tới nhỏ giọng nói:
- Bí thư đi rồi nói chuyện này giao cậu xử lý.
Vương Quốc Hoa hơi giật mình nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại.
- Mang tôi đi xem Quan Tiểu Quân một chút, tôi còn chưa thấy hắn trông như thế nào.
Cổ Tuần thầm phục bộ dạng của Vương Quốc Hoa, tuổi còn trẻ mà tâm lý đã cứng như thế. Tằng Trạch Quang tỏ thái độ chính là chuyện này do Vương Quốc Hoa làm ra, lén làm việc này sau lưng lãnh đạo, lấy lãnh đạo làm súng để tiến hành là điều tối kỵ.
Quan Tiểu Quân và Hứa Vũ chỉ mặc quần đùi ngồi xổm trên mặt đất. Hứa Vũ bụm mặt không dám ngẩng đầu, Quan Tiểu Quân thì không thèm để ý lớn tiếng nói:
- Mẹ nó chứ, muốn đánh muốn phạt thì mau làm đi, không phải ngủ với gái sao? Tao hiểu pháp luật, chưa đủ tính là phạm tội.
Vương Quốc Hoa đứng bên nhìn đối phương và cũng phục tâm lý của hắn. Trên đầu còn quấn băng vải, người đầy điểm đỏ do muỗi đốt mà vẫn nói cười tự nhiên.
- Y pháp xử lý.
Bỏ lại câu này, Vương Quốc Hoa xoay người lái xe về huyện ủy.
Đến văn phòng Tằng Trạch Quang, Lưu Đông Phàm rất nhanh thấy hắn. Vương Quốc Hoa từ vẻ mặt đối phương liền biết không có gì. Hắn lững thững mở cửa phòng trong. Tằng Trạch Quang đang vùi đầu như làm việc, thấy Vương Quốc Hoa cũng không nói mà chỉ hừ một tiếng.
Vương Quốc Hoa bình tĩnh đi vào đứng đó. Hắn đợi năm phút, Tằng Trạch Quang mới ngẩng đầu lên:
- Xử lý thế nào?
Vương Quốc Hoa nói:
- Y pháp xử lý.
Tằng Trạch Quang hừ một tiếng:
- Đóng cửa lại.
Vương Quốc Hoa cười cười đóng cửa lại, lúc này Tằng Trạch Quang tức giận nói:
- Thằng ranh này cũng học được cách mượn đao giết người? Muốn nhằm vào hắn thì tôi không phản đối nhưng cậu làm vậy có hơi tàn nhẫn không? Như vậy cậu có thể làm gì hắn? Bảo tôi nói với cậu như thế nào bây giờ?
Vương Quốc Hoa lặng lẽ lấy một phong bì từ cặp ra đặt lên bàn. Tằng Trạch Quang ngẩn ra mở xem. Tằng Trạch Quang xem rất nhanh.
- Nói đi, cậu có ý gì?
Tằng Trạch Quang nói. Vương Quốc Hoa cười hì hì đáp lại:
- Sếp, tôi có thể ngồi không?
Tằng Trạch Quang không nhịn được cười thành tiếng, gật đầu. Vương Quốc Hoa đi lên châm thuốc cho Tằng Trạch Quang, chính mình cũng châm điếu.
- Thứ này do Lưu Bỉnh Khôn đưa tôi, tôi còn chưa xem. Tôi vốn định không muốn lấy ra, sếp tạo được cục diện như thế này là không dễ, tôi không muốn phá vỡ cân bằng.
- Ừ.
Tằng Trạch Quang kinh ngạc nhìn hắn rồi chợt mỉm cười gật đầu. Vương Quốc Hoa nói tiếp:
- Tin là Lưu Bỉnh Khôn cung cấp, chuyện tôi bố trí.
Vương Quốc Hoa không giấu làm Tằng Trạch Quang khá hài lòng:
- Không sai, chỉ là làm khó Cổ Tuần. Cả tối qua hắn không dám ở nhà, vào khách sạn Nam Sơn, sáng mở máy máy nhắn tin thiếu chút nữa bị người ta gọi cho nổ máy.
Vương Quốc Hoa nói:
- Cổ Tuần mới làm trưởng phòng chưa lâu, cũng khó xử cho y.
- Ừ, Cổ Tuần cũng được. Lưu Bỉnh Khôn thế nào?
Tằng Trạch Quang đột nhiên đổi giọng, Vương Quốc Hoa biết y đã chú ý nên cười nói:
- Người này có tâm cơ, to gan.
Tằng Trạch Quang gõ gõ lên mặt bàn, tiết tấu từ chậm đến nhanh cuối cùng đứng lên cầm máy gọi:
- Đồng chí Tồn Minh, vấn đề ở xã Bàn Long rất nghiêm trọng, bây giờ đã có chứng cứ rõ ràng cho thấy Hứa Vũ tham ô công quỹ xã rất lớn, đồng thời việc sử dụng trái nguồn tiền của Quỹ tín dụng xã là thật. Nhất định phải điều tra làm rõ, tranh thủ khống chế tổn thất trong phạm vi nhỏ nhất.
Nói xong, Tằng Trạch Quang quay sang nói với Vương Quốc Hoa:
- Cậu có quan hệ ở trên tỉnh?
Vương Quốc Hoa ngẩn ra, mặt không chút thay đổi:
- Không có, sao vậy sếp?
Tằng Trạch Quang thấy hắn trông không như đang nói dối nên cung kính nói:
- Kỳ quái, trường Đảng tỉnh tổ chức lớp học thanh niên xuất sắc, tôi còn nghĩ tìm quan hệ để lấy một suất cho cậu. Ai ngờ Ban Tổ chức cán bộ thị ủy thông báo cậu được tham gia lớp này. Ngày 10 tháng sau khai giảng. Thị xã Lưỡng Thủy có ba suất, bao người muốn đánh vỡ đầu để đi vào.
Chuyện này thực ra Vương Quốc Hoa biết là có liên quan tới Du Phi Dương. Tằng Trạch Quang vừa nói vừa lấy một phong bì đưa cho Vương Quốc Hoa:
- Đây là giấy nhập học.
Vương Quốc Hoa cầm lấy mở ra thì bên trên là tên hắn, dưới là dấu của Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy. Hắn cung kính nói:
- Đúng là quái lạ.
- Mau đi làm việc của cậu đi, được chỗ tốt còn than vãn.
Tằng Trạch Quang đuổi Vương Quốc Hoa đi ra. Nhìn Vương Quốc Hoa đi ra ngoài, Tằng Trạch Quang còn lẩm bẩm một tiếng:
- Sao lại có việc này?
Vương Quốc Hoa cũng hỏi câu này, hắn lên xe lập tức gọi cho Du Phi Dương. Du Phi Dương vừa nghe đã cười ha hả nói:
- Có phải nhận được giấy nhập học rồi không?
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Không được chơi như vậy chứ, có gì phải báo tôi trước một tiếng.
Du Phi Dương đầy đắc ý nói:
- Chính là muốn ông ngạc nhiên, sau này ông cứ làm quan của mình, tôi kiếm tiền, anh em ta hợp lực tung hoành thiên hạ.
Vương Quốc Hoa cũng không ra vẻ mà cười nói:
- Mấy câu khách khí thì thôi, tôi có việc.
Du Phi Dương dập máy không khỏi thở dài một tiếng. Mỗi lần gọi điện Vương Quốc Hoa đều nói không quá dễ nghe, về cơ bản đều dùng hành động chứng minh. Du Phi Dương lần này là nhờ ông bố giúp. Đây là lần đầu sau khi mẹ hắn qua đời, tưởng ông bố từ chối không ngờ việc rất thuận lợi.
Sau hai cuộc điện thoại, trưởng ban tổ chức cán bộ thị ủy Lưỡng Thủy – Nghiêm Hữu Quang cầm tờ giấy thông báo mà ngẩn ra. Sao lại đột nhiên nhảy ra tên này. Phó trưởng phòng còn hưởng đãi ngộ cấp trưởng phòng, tuổi mới 23, nhìn xem tên là Vương Quốc Hoa. Lớp học thanh niên xuất sắc do Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy tổ chức nói là cán bộ trẻ nhưng đi học cũng đều là khoảng 30 tuổi, đột nhiên nhảy ra một tên còn trẻ như vậy ở địa bàn mình đúng là làm Nghiêm Hữu Quang rất khó hiểu.
Nhìn danh sách, Nghiêm Hữu Quang nhớ thị ủy đề cử với tỉnh ủy không có người này, nhưng người ta có trong danh sách, giấy thông báo cũng gửi.
Cầm máy rồi lại buông, cuối cùng Nghiêm Hữu Quang vẫn gọi một số, kết quả nhận được câu nói không trong vùng phủ sóng. Nghiêm Hữu Quang lấy sổ ra nhìn một chút nhắn tin, rất nhanh đầu kia gọi lại.
- Đồng chí Tồn Minh, Vương Quốc Hoa là như thế nào? Không ngờ nhận được giấy thông báo tham gia lớp học thanh niên xuất sắc do Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy tổ chức?
Nghiêm Hữu Quang đi thẳng vào vấn đề. Hồng Tồn Minh tuy giật mình nhưng nghĩ cũng là bình thường. Một người có thể làm anh em với Du Phi Dương thì một suất lớp học thanh niên xuất sắc có đáng gì?
- Việc này tôi không quá rõ, Vương Quốc Hoa vốn là thư ký của Tằng Trạch Quang, gần đây điều tới chủ trì công việc vận chuyển lao động của Phòng lao động.
Hồng Tồn Minh đương nhiên không chịu nói thật.
- Ừ.
Nghiêm Hữu Quang gọi xong càng khó hiểu. Chẳng lẽ Tằng Trạch Quang động tây chân? Không thể, một thư ký thì đâu cần giúp đến như vậy? Quan hệ trên tỉnh ai có thể dễ dàng sử dụng.
Nghiêm Hữu Quang suy nghĩ một chút rồi gọi cho Nghiêm Giai Ngọc.
- Giai Ngọc, cháu biết tình huống của một thanh niên tên Vương Quốc Hoa, 23 tuổi không?
Nghiêm Giai Ngọc hơi sợ thầm nói mình có thể không biết sao? Hắn có mấy sợi râu cũng biết.
- Có chuyện gì vậy chú?
Nghiêm Giai Ngọc đâu dám nói thật.
- Hắn nhận được giấy thông báo nhập học – lớp học thanh niên xuất sắc của tỉnh. Người này trước đó không nghe thấy ai bắt chuyện nên chú hơi tò mò.
Nghiêm Hữu Quang nói thẳng nghi ngờ.
Nghiêm Giai Ngọc hơi suy nghĩ một chút rồi nói:
- Cháu cũng không quá rõ, chỉ biết hắn tốt nghiệp đại học F, con nhà nông dân, Tằng Trạch Quang rất thích hắn. Còn hắn có chỗ dựa nào khác hay không cháu không rõ, tóm lại nhà hắn ba đời là nông dân.
Bí ẩn không giải được mà càng khó hiểu hơn. Nghiêm Hữu Quang dập máy mà suy nghĩ mãi. Cuối cùng Nghiêm Hữu Quang gọi lên tỉnh nhận được tin Vương Quốc Hoa là do bí thư tỉnh ủy Hứa Nam Hạ tự mình điểm tên. Lần này Nghiêm Hữu Quang đúng là càng sợ.
Nghiêm Hữu Quang không thể ngồi yên, y đứng lên đi vài vòng cuối cùng cho ra kết luận tên thanh niên này có thể là họ hàng với bí thư Hứa hoặc hai nhà có quan hệ. Nhưng y chưa nghe nói qua trước đây bí thư Hứa có đến huyện Nam Sơn. Bí thư Hứa là điều từ tỉnh ngoài đến làm Phó bí thư Tỉnh ủy, sau đó lên bí thư mà.
Mặc kệ, nói như thế nào thì Vương Quốc Hoa cũng lọt vào tầm ngắm của y.
Truyện khác cùng thể loại
141 chương
100 chương
137 chương
59 chương
83 chương