Phù Diêu
Chương 70
Hội nghị kết thúc, Vương Quốc Hoa nhìn quanh thấy bên dưới đầy đầu người, tính qua qua cũng tầm 80 người. Một Phòng lao động huyện nho nhỏ mà có nhiều người như vậy? Kết thúc hội nghị toàn phòng, Vương Quốc Hoa tổ chức hội nghị Đảng ủy. Cảnh Chí Tân lúc này mới có cơ hội giới thiệu các phó trưởng phòng với Vương Quốc Hoa. Cả Phòng lao động có tổng cộng sáu phó trưởng phòng gồm cả Vương Quốc Hoa.
Vương Quốc Hoa không biết nên thế nào mới tốt, hắn thậm chí còn không nhớ rõ các phó trưởng phòng tên là gì. Nam Sơn không phải huyện giàu có, thậm chí có thể nói là huyện nghèo, từ số biên chế của Phòng lao động có thể nhìn ra tình huống toàn huyện.
Sau một phen nói chuyện, Cảnh Chí Tân nói khá mở, nói nửa tiếng không ngừng nghỉ. Về phần nội dung chủ yếu là nhấn mạnh bộ máy lãnh đạo Phòng lao động đoàn kết. Ý là phải nghe y. Nói nửa tiếng chuyện đoàn kết sau đó Cảnh Chí Tân mới nhắc đến công việc vận chuyển lao động của Phòng lao động.
Có thể nói sau khi Vương Quốc Hoa tới vẫn tỏ ra thân thiện nên Cảnh Chí Tân không thấy áp lực lớn. Y nói:
- Lãnh đạo huyện ủy rất chú trọng, chủ tịch Quản rất chú trọng, làm trưởng phòng lao động, công việc này tôi không thể đứng ngoài nhìn. Tôi đề nghị do bộ máy phòng lập một tổ công tác do tôi làm tổ trưởng, cần điều động nhân viên xuất sắc toàn lực hoàn thành nghĩa vụ do huyện ủy giao cho.
Tách một tiếng vang lên, Cảnh Chí Tân đang nói đột nhiên bị tiếng chói tai này làm kinh ngạc. Y có chút tức giận nhìn thì thấy Vương Quốc Hoa đang châm thuốc hút.
Hắn cũng nhìn Cảnh Chí Tân với ánh mắt rất bình thường nhưng lại khiến Cảnh Chí Tân như bị một con gà đang gáy bị bóp cổ không kêu được một tiếng. Rất may Vương Quốc Hoa chỉ nhìn thoáng cái rồi rời đi, lúc này Cảnh Chí Tân mới lấy lại tinh thần. ÁNh mắt vừa rồi như con dao mổ đặt trên cổ làm Cảnh Chí Tân sởn gai ốc. Cảnh Chí Tân đột nhiên cảm thấy mình vượt quá giới hạn, nhiệm vụ chủ yếu của thằng này là gì? Người ta cũng nói rõ mình vẫn thuộc huyện ủy quản lý, mình còn dám thò tay vào sao?
Sờ loạn có hậu quả gì? Nhất định là một đao chặt đứt tay. Cảnh Chí Tân giờ phút này hoàn toàn hiểu rõ không được coi thường đối phương.
- Đồng chí Vương Quốc Hoa chịu ủy thác của huyện ủy đến Phòng lao động chúng ta làm phó trưởng phòng, đây là huyện ủy khẳng định công tác của Phòng lao động. Sau đây mời Trưởng phòng Vương nói về công tác vận chuyển lao động và nhắn nhủ chỉ thị tinh thần của huyện ủy.
Cảnh Chí Tân vội vàng chưax lời, thuận tiện còn nịnh nọt. Nhắn nhủ tinh thần của huyện ủy đáng lẽ là của y bây giờ đẩy sang đầu Vương Quốc Hoa.
Cầm mic ho khan một tiếng, Vương Quốc Hoa nhẹ nhàng nói:
- Thưa các đồng chí, hiện nay cả nước đang tập trung phát triển kinh tế, huyện ủy đã ra phương châm nâng cao thu nhập và phát triển kinh tế của địa phương. Tôi cũng không nói nhiều, ba ngày sau một công ty tư nhân ở Thượng Hải sẽ phái người đến, chúng ta cần lập tức có hành động. Vừa nãy trưởng phòng Cảnh đưa ra đề nghị thành lập tổ công tác, tôi tán thành. Nhưng tôi phải nói một câu, vào tổ công tác này không phải để chơi mà phải chịu khổ chịu mệt. Thời gian gấp gáp, chúng ta cần phải làm xong công tác chuẩn bị trước khi người của công ty kia đến. Đây là yêu cầu của Lãnh đạo huyện ủy, tôi đã nói xong.
Hắn nói rất ngắn gọn nhưng mang lại áp lực lớn cho các đồng chí trưởng phòng, phó trưởng phòng đang ngồi, tên này cầm theo con dao xuống. Nghĩ đến chế độ khảo sát cán bộ do phó bí thư huyện ủy Hồng Tồn Minh đang phổ biến, mọi người đều đổ mồ hôi.
Nói xong Vương Quốc Hoa nhìn thoáng qua Cảnh Chí Tân, Cảnh Chí Tân lúc này mới cầm mic:
- Thời gian gấp gáp có thể hoàn thành nhiệm vụ mà huyện ủy giao phó hay không thì phải xem thái độ công tác của mọi người. Tôi đề nghị toàn thể lãnh đạo phòng đều tiến vào tổ công tác này, mọi người chia bảy xã toàn huyện, xã nào mà ai phụ trách không làm tốt thì đó là trách nhiệm của người đó.
Đã xác định phương hướng, Vương Quốc Hoa dẫn đầu vỗ tay, các phó trưởng phòng khác cũng vỗ tay nhưng không sôi nổi mấy. Rất rõ ràng đề nghị này mọi người không thể phản đối, nói cách khác các vị đang ngồi đây sẽ vất vả vài ngày. Vương Quốc Hoa lấy giấy viết tên các xã cho mọi người chọn, trùng hợp chính là Vương Quốc Hoa bắt được xã Bàn Long.
An bài công tác chuẩn bị sau đó do Cảnh Chí Tân thông báo, có thể nói Vương Quốc Hoa rất cho Cảnh Chí Tân mặt mũi, sau đây phải xem y có làm việc được hay không?
Hội nghị kết thúc, Vương Quốc Hoa đi đến văn phòng tạm thời mới quét dành cho mình, nơi đây vốn là một kho chứa đồ, một lần nữa được sơn quét lại, trong phòng vẫn còn mùi sơn mới. Các phó trưởng phòng khác đều là hai người một văn phòng, chỉ có Vương Quốc Hoa và Cảnh Chí Tân là một người một phòng làm việc. Từ điều này có thể thấy Cảnh Chí Tân đã chuẩn bị khá đầy đủ. Nếu hôm nay Vương Quốc Hoa biểu hiện yếu chút thì hắn có văn phòng này hay không cũng khó nói.
Trước khi đến Vương Quốc Hoa cũng đã suy nghĩ mình nên làm gì ở Phòng lao động. Hồng Tồn Minh đưa mình tới chính là làm chỗ dựa cho mình, Cảnh Chí Tân chỉ cần hơi có động tác quá là Vương Quốc Hoa sẽ không hề khách khí ra tay. Cứ như vậy Vương Quốc Hoa tự tin ở công việc mình phụ trách không ai dám chậm trễ. Từ một ý nghĩa nào đó mà nói Vương Quốc Hoa còn phải cảm ơn Hồng Tồn Minh. Vấn đề là Hồng Tồn Minh mặc dù là đồng minh với Tằng Trạch Quang nhưng cuối cùng không phải người cùng tuyến. Tằng Trạch Quang nếu biết chuyện này thì trong lòng nghĩ như thế nào cũng khó đoán.
- Trưởng phòng Vương, trưởng phòng Cảnh bảo tôi tới thông báo với anh là trưa lãnh đạo phòng tổ chức liên hoan chào mừng anh tới.
Chánh văn phòng lão Nhâm xuất hiện trước cửa, Vương Quốc Hoa cười cười đứng lên đưa điếu thuốc tới.
- Có lẽ không được, tôi còn phải lên huyện ủy báo cáo tiến độ công việc, đúng rồi lão Nhâm, Phòng lao động có tổng cộng bao nhiêu biên chế?
- Hơn tám mươi? Cụ thể thì tôi không rõ.
Lão Nhâm theo bản năng nói, nói xong mới hối hận sao mình nhanh mồm như vậy?
- Ồ, không có gì, tôi muốn đến huyện ủy, thay tôi cảm ơn trưởng phòng Cảnh.
Vương Quốc Hoa đi thẳng ra ngoài, lão Nhâm về văn phòng Cảnh Chí Tân báo cáo.
Cảnh Chí Tân nghe xong mặt sa sầm lại. Phòng lao động này có bao người thì y biết rõ. Đừng nhìn biên chế có hơn 80 người nhưng bình thường ở phòng không quá 50 người. Tình hình các phòng ban khác của huyện cũng tương tự như Phòng lao động.
Cảnh Chí Tân đang suy nghĩ câu hỏi của Vương Quốc Hoa là có ý đồ gì. Thật lòng y hy vọng Vương Quốc Hoa ra tay nhằm vào cơ cấu này, như vậy sẽ đắc tội nhóm lớn người. Phải biết đám người thuộc biên chế nhưng không làm việc không phải quen biết với lãnh đạo huyện ủy, ủy ban huyện thì đâu có được?
Phòng lao động chỉ có một cái xe, Vương Quốc Hoa ra đến cửa gọi điện hỏi Khương Nghĩa Quân có xe để không không? Chuyện này hôm qua hắn đã hỏi lãnh đạo, tiền thuê xe, xăng dầu có thể báo lên để tài vụ chi trả.
Xuống dưới lầu, xe Santana đã đỗ ở đó. Khương Nghĩa Quân đang ngồi trên xe hút thuốc, tên này tự mình đưa xe tới. Vương Quốc Hoa không khỏi thấy ấm áp thầm nghĩ Khương Nghĩa Quân đúng là chú tâm tới việc của mình.
Thấy Vương Quốc Hoa đi ra, Khương Nghĩa Quân cười nói:
- Sao? Không ai làm khó dễ chứ?
Vương Quốc Hoa khinh thường nói:
- Dám.
Khương Nghĩa Quân cười ha hả nói:
- Quan uy đi ra, ông đi làm việc đi, tôi lượn đây.
Vương Quốc Hoa lái xe đến huyện ủy, vừa đỗ xe đã thấy Cao Cận Giang dẫn Liễu Thụ xuống tầng. Nhìn vẻ mặt buồn bã của Liễu Thụ như cha mất, Vương Quốc Hoa không xuống xe mà ngồi đó nhìn Cao Cận Giang dẫn Liễu Thụ đến huyện đoàn. Hắn nở nụ cười, người như Liễu Thụ không đáng để đồng tình. Nói thật lúc đầu Vương Quốc Hoa vẫn muốn quan hệ tốt với Liễu Thụ, không có ý đồ xấu gì. Nhưng thằng này không biết trời cao đất rộng lại làm khó dễ mình, vậy đừng trách hắn độc ác.
Xuống xe lên lầu, Vương Quốc Hoa xuất hiện trước cửa văn phòng bí thư huyện ủy thì bên trong đã thay bằng một người đàn ông khoảng 30 tuổi. Thấy Vương Quốc Hoa, đối phương liền tươi cười như hoa.
- Trưởng phòng Vương tới.
Tân thư ký này Vương Quốc Hoa cũng biết, vốn là nhân viên của phòng tổng hợp – Lưu Đông Phàm. Có thể trở thành thư ký của bí thư huyện ủy, Lưu Đông Phàm cũng chìm nổi năm sáu năm ở huyện ủy, trong lòng cũng biết cơ hội này là rất khó được. Hơn nữa trước khi nhận chức Cao Cận Giang cũng đã nói với y rằng trưởng phòng Vương rất được lãnh đạo ưu ái.
Truyện khác cùng thể loại
141 chương
100 chương
137 chương
59 chương
83 chương