Phù Diêu

Chương 333

Vương Quốc Hoa và Du Phi Dương gọi điện xong quay về ăn tiếp. Du Vân Vân bỏ bát nói: - Quốc Hoa, Phi di, Du Khánh Dương cũng không dễ dàng gì, có thể giúp thì giúp. Vương Quốc Hoa bỏ đũa xuống nói: - Dì có chỉ thị gì vậy? Du Vân Vân nghe vậy cười nói: - Chỉ thị ư? Dì không dám? Cháu hỏi Hứa thúc một tiếng đi. Hứa Nam Hạ lúc này cũng bỏ đũa đứng lên nói: - Quốc Hoa, Phi Dương vào đây. Hứa Nam Hạ đi trước, hai người theo sau. Hứa Nam Hạ ngồi xuống rồi nói: - Quốc Hoa, cậu nói tỷ giá đồng nhân dân tệ không thay đổi là có ý gì? Đúng, quên nói với cậu là mấy bài phía sau sẽ không được đăng lên. Vương Quốc Hoa nghe vậy liền thở dài một tiếng: - Hứa thúc, ngài hẳn là hiểu rõ hậu quả hơn cháu. Mấy nước xung quanh nước ta đều là kẻ phản phúc cả. Ngài có thể tìm mấy chuyên gia tài chính cố vấn một chút, một khi cơn lốc tài chính Châu Á tới mà đồng nhân dân tệ không giảm giá có nghĩa gì? Cháu không thể hiểu nổi vì chút hư danh mà chính phủ có thể tiêu tốn tiền mồ hôi nước mắt của quần chúng nhân dân sao? Có thể khẳng định chỉ cần chính phủ tuyên bố đồng nhân dân tệ tuyệt đối không giảm giá là các nước xung quanh đều kêu tốt. Sau khi bọn họ chữa thương xong thì vẫn sẽ quay đầu cắn nước ta. Hứa Nam Hạ không nói mà cúi đầu châm thuốc. Vương Quốc Hoa cũng châm thuốc hít sâu một hơi. Du Phi Dương ngồi bên hết nhìn bên này lại nhìn bên kia. Cuối cùng Hứa Nam Hạ gõ gõ bản thảo nói: - Không nói cái này nữa, cậu nói Hongkong một chút đi. Vương Quốc Hoa cười lạnh nói: - Đồng Usd Hongkong liên quan tới tỉ giá có gì hay để nói chứ? Các tập đoàn nước ngoài muốn tấn công đồng Usd Hongkong thì để bọn họ tấn công, chỉ cần bảo vệ được thị trường chứng khoán và nhà đất thì bọn họ sẽ phí công vô ích. Hứa Nam Hạ nhìn Vương Quốc Hoa một lúc lâu mới thở dài nói: - Tôi hiểu rồi, cậu nên làm gì thì cứ làm. Còn nữa, cậu ngoan ngoãn một chút, chờ tôi tới phía nam sẽ dẫn cậu đi cùng. Vương Quốc Hoa gật đầu nói: - Hứa thúc, ngài có thể nói cho cháu biết ngài có thể ảnh hưởng đến quyết định của trung ương không? Hứa Nam Hạ lắc đầu, Vương Quốc Hoa gật đầu nói: - Cháu cũng hiểu là như vậy. … Vương Quốc Hoa và Du Phi Dương sóng vai đứng ở cửa ra sân bay, hai người thoạt nhìn không quá vui. - Thật sự ông sẽ đi theo ông già tới phía nam? Du Phi Dương lên tiếng phá vỡ sự yên lặng, tính kiên nhẫn của người này vẫn kém đôi chút. Vương Quốc Hoa không trả lời, hắn thoáng suy nghĩ một chút rồi nói. - Tôi đột nhiên cảm thấy mình hơi ngu. Du Phi Dương ngẩn ra nói: - Ông có ý gì? Vương Quốc Hoa nhún vai: - Tôi và ông đều hơi tham lam, quốc gia hưng vong đâu đến lượt tôi và ông quan tâm. Cố kiếm tiền thôi, tương lai lúc tôi chủ chính một nơi thì ông tới đầu tư. Trong nháy mắt Vương Quốc Hoa nghĩ thông một việc, lúc trước mình quyết định vào quan trường là có ý gì? Không phải là trong phạm vi năng lực khiến quê hương phát triển tốt hơn sao? Nói lớn một chút chính là làm quan một khóa, tạo phúc một phương. Thực ra kêu gào thay đổi cũng không làm được gì, tốt hơn hết là làm việc gì đó thực tế một chút. Du Phi Dương có lẽ không bị câu nói của Vương Quốc Hoa đả động. Hắn chỉ nhướng mày đầy khinh thường vì thấy cô em chân dài váy ngắn đi ngang qua mặt. Du Phi Dương lẩm bẩm một tiếng: - Ngon quá. Du Phi Dương sống trong gia đình quyền quý nên nhiều chuyện nhận thức không sâu bằng Vương Quốc Hoa. Nhưng về tầm nhìn thì hắn hơn Vương Quốc Hoa. Đúng là vì tầm nhìn khác nhau nhưng lại không thể thay đổi nên Vương Quốc Hoa lực chọn tiếp tục kiên trì tạo thay đổi, Du Phi Dương lại chọn không nhìn nữa. Chu Lạp Phong từ cửa đi ra thấy vể mặt hai người rất nghiêm túc giống như mình không được chào đón, hắn cười khổ nói: - Hai vị, sao thế? - Ông đó, nhìn quá bỉ ổi. Du Phi Dương hung hăng phun một câu. Vương Quốc Hoa nhìn thoáng qua cô em kéo hành lý cho Chu Lạp Phong. Vương Quốc Hoa và Du Phi Dương cho rằng đàn ông để phụ nữ làm cửu vạn là không nhân đạo nhưng cô gái Nhật Bản phía sau Chu Lạp Phong lại thấy rất công bằng, cô em còn cúi đầu nói với Chu Lạp Phong: - Xin lỗi ông chủ, em đến muộn làm ngài thêm phiền. Một câu xin lỗi làm tinh thần trọng nghĩa của hai tên kia bay sạch. Sau đó hai người nhìn nhau, Du Phi Dương đi lên một bước nói với cô em kia: - Chào cô, có thể giới thiệu hai cô gái Nhật Bản làm bảo mẫu cho tôi không? Ừ, tiều lương giống cô. - Tiền lương của em một tháng là 100 ngàn tệ, ngài xác định cần mời thư ký cuộc sống sao? Du Phi Dương nghiến răng nghiến lợi gật đầu, Chu Lạp Phong ở bên bổ sung thêm. - Phải tìm hai cô đẹp hơn em. Vương Quốc Hoa cười cười nhe răng nói một câu: - Trứng đau. Bàn đầy chai bia đã cạn tận đáy, xoa xoa viên lạc ném vào miệng, Chu Lạp Phong cười nói: - Quốc Hoa, Phi Dương, Khánh Dương tạm thời có việc nên không tới. Đúng, quên nói với các ông là Khánh Dương đến cơ quan Z, còn phụ trách phòng đối ngoại. Du Phi Dương nghe xong liên tục ho khan, y rất ngạc nhiên nói: - Một thằng chưa học xong cấp ba mà đến Z, còn làm đối ngoại? Đây có phải là coi ngoại hối quốc gia làm trò đùa không? Vương Quốc Hoa khẽ vỗ vai Du Phi Dương: - Nghe lão Chu nói xong đã, đừng kích động. Chu Lạp Phong giơ ngón cái lên với Vương Quốc Hoa, hắn cười hắc hắc nói: - Quả nhiên là cao nhân, Khánh Dương đến Z thực tế không có quyền lực trao đổi một đồng tiền nào cả, chẳng qua được quyền phê duyệt chút khoản đầu tư ra nước ngoài nhưng không quá nhiều. Khánh Dương bảo tôi chuyển lời tới hai vị, hắn muốn đi nhờ xe. - Bao tiền? Vương Quốc Hoa hỏi, Chu Lạp Phong giơ ngón cái lên nói: - Usd. …. Tháng bảy người Trung Quốc đang chìm trong sự tự hào vì Hongkong trở về chưa tỉnh lại phát hiện một cơn ác mộng kéo tới. Sau khi đồng Bạt Thái suy sụp, sang tháng tám tiền tệ các quốc gia xung quanh bắt đầu giảm giá mạnh. Tất cả những điều này làm Sở Sở có tâm trạng rất khó nói. Ông ngoại cô còn đang ngủ nên cô phải ngồi đây. Sở Sở lén đứng lên cắn môi định xoay người đi. Ông lão đột nhiên trợn mắt ra nói: - Không được đi, ít nhất là bây giờ. Mắt ông sáng rực lên như nhìn thấu tất cả. Sở Sở đi tới không làm nũng mà chỉ cầm tay ông, nhẹ nhàng vuốt vuốt. - Cháu nhớ hắn, rất nhớ. Ông lão giơ ba ngón tay lên, Sở Sở thở dài một tiếng: - Vâng, theo ý ông. Ông lão vỗ vỗ tay cháu, ông bình tĩnh nói: - Ba năm là rồng hay giun sẽ thấy rõ mà. Sở Sở do dự một chút mới nhỏ giọng nói: - Nhưng hắn rất háo sắc. Ông lão cười phì một tiếng không nói gì. Quý ba là thời điểm nóng nhất trong năm nhưng Châu Á lại gặp một cơn sóng băng khổng lồ, cái gọi là các tập đoàn tài chính quốc tế hàng đầu Châu Á không ngừng sụp đổ. Vương Quốc Hoa nhắm mắt lại, lịch sử không hề thay đổi chút nào khi hắn trở lại. Vương Quốc Hoa không biết nên vui hay buồn. Chuông điện thoại đổ chuông rất nhiều lần nhưng Vương Quốc Hoa không muốn nghe. Hắn lười biếng tắt Tv đi, Liên Mai từ trên lầu lặng lẽ đi xuống đưa tay xoa đầu cho hắn, cô nhỏ giọng nói: - Ca, sao không nghe điện? Vương Quốc Hoa mệt mỏi nhìn điện thoại, Liên Mai cầm lấy nghe. - Đợi chút. Cô che ống nghe đi tới, Vương Quốc Hoa lười biếng nói: - Sao vậy? - Quốc Hoa, xem tin tức chưa? Người gọi tới là Chu Lạp Phong, Vương Quốc Hoa nghe ra đối phương đang rất kích động. Vương Quốc Hoa không buồn nói mà dập máy ngay, hắn không có tâm trạng gì để nói chuyện. Liên Mai có chút bối rối khi thấy Vương Quốc Hoa như vậy, cô không biết nên hỏi gì. Điện thoại một lần nữa vang lên, Vương Quốc Hoa cầm máy tức giận nói: - Lão Chu, ông có thể để yên không? Không phải kiếm được chút tiền thôi sao? Đáng mẹ gì chứ? Tôi nói với ông sau lần này kinh tế Hongkong không có mười năm thì đừng mong hồi phục. Bên kia trầm mặc một lúc mới nói. - Quốc Hoa, cháu sao thế? Là Du Vân Vân, Vương Quốc Hoa biết mình nhầm nên vội vàng nói: - Cháu không sao, dì có việc ư?