Phù Diêu

Chương 294

- Gần đây có tốt không? Vương Quốc Hoa ân cần hỏi làm mặt Lưu Linh hơi cứng lại. Cô xoay mặt lại nhìn hắn đầy ai oán. - Thế là là tốt? Thế nào là không tốt? Anh có thể cho tiêu chuẩn không? Tim Vương Quốc Hoa cứng lại, lời này của Lưu Linh không khác gì tim đâm vào tim hắn. Hắn đột nhiên cảm thấy không biết nên nói như thế nào. Hắn cười khổ nói: - Tốt và không tốt chỉ có bản thân mình biết được. Anh sao có thể đưa ra tiêu chuẩn. Lưu Linh thu ánh mắt lại nhìn về phía chiếc đĩa, lúc lâu sau cô mới nói: - Em không biết thế nào là tốt, thế nào là không tốt. - Vừa nãy ở bên ngoài người đưa em tới là bạn trai em sao Vương Quốc Hoa tìm đề tài kết quả nói ra lại hối hận. Cũng may phản ứng của Lưu Linh không quá mạnh, cô buồn bã nói: - Em không biết có phải là bạn trai không? Mẹ em rất thích hắn, bỏ đi, không nói cái này. - Anh và Sở Sở thế nào? Lưu Linh không ngờ hỏi câu như vậy, nói xong còn cười nhưng cười rất khó coi. Nghe cô nhắc tới Sở Sở, Vương Quốc Hoa nói: - Anh bây giờ không thể xác định gì cả, cũng không dám tin, cho nên. Vương Quốc Hoa dừng lại bởi vì giờ phút này Lưu Linh đang nhìn hắn với ánh mắt đầy xin lỗi và u oán. Anh … Vương Quốc Hoa há mồm định nói nhưng Lưu Linh đã đưa tay chặn lại. - Đừng giải thích, em biết, đi ra ngoài với em một chút, ở đây quá u uất. Vương Quốc Hoa gật đầu. - Em chờ chút. Vương Quốc Hoa tìm Trương Tiểu Cường nhờ hắn đứng ra thanh toán hộ. Trương Tiểu Cường nhìn thoáng qua Lưu Linh rồi nhỏ giọng nói: - Anh em, không phải ngọn lửa trỗi dậy từ tro tàn chứ? Vương Quốc Hoa không trả lời vì không biết nói gì. Lưu Linh là người phụ nữ hắn yêu đầu tiên, mặc dù hai người chưa có quan hệ thật sự nhưng hắn không thể gạt cô khỏi tim mình. Hai người không nói gì chỉ lặng lẽ đi về phía trước. Sang ngang đường Lưu Linh có chút thất thần không chú ý đèn đỏ. Vương Quốc Hoa theo bản năng ôm eo cô kéo lại, Lưu Linh cũng theo bản năng dựa vào ngực hắn. - Đèn đỏ đấy. Vương Quốc Hoa giải thích định bỏ tay ra nhưng lại bị giữ chặt, vì thế hắn tiếp tục ôm eo Lưu Linh. Cứ thế đi lúc nữa, Lưu Linh dừng lại nói: - Nghỉ một chút đi, em mệt rồi. Vương Quốc Hoa ừ: - Hay là anh đưa em về. Lưu Linh mặt đầy đáng thương nói: - Muốn đuổi em đi gấp như vậy sao? Vương Quốc Hoa không nói, Lưu Linh cười cười tự giễu: - Được rồi, không làm khó anh nữa. Cô vừa nó vừa đưa tay bắt taxi. Cô kéo Vương Quốc Hoa lên xe: - Đưa em về được không? Xe rất yên tĩnh, hai người không muốn phá vỡ sự im lặng này. Xe tới một tiểu khu, Vương Quốc Hoa đứng dưới lầu thanh toán, Lưu Linh đi tới trước cửa nhà rồi nói: - Vào trong ngồi một lát, chỉ mình em ở đây. Vương Quốc Hoa không thể từ chối ánh mắt mong chờ của cô, hắn đi lên thang máy cùng cô. Căn hộ của Lưu Linh không quá rộng, hai phòng ngủ, một phòng khách, mọi thứ trong phòng đều rất đơn giản. Lưu Linh đóng cửa lại nói: - Căn hộ này em mua lúc học đại học, lúc không vui hoặc mệt sẽ tới đây ở một thời gian. Phòng khách rất trống, chỉ có một chiếc bàn, hai phòng ngủ thì có một phòng để đồ đạc linh tinh. Vương Quốc Hoa đi theo vào phòng ngủ còn lại, Lưu Linh rất tự nhiên cười nói: - Uống trà hay café. - Trà. Vương Quốc Hoa thuận miệng nói, ánh mắt nhìn quanh phòng. Phòng ngủ bài trí rất đơn giản, chỉ có một chiếc giường, một bàn học, hai ghế. Trên bàn học còn có máy vi tính, Vương Quốc Hoa đi tới bật máy. Trong máy tính không có game gì, Vương Quốc Hoa có chút nhàm chán không biết Lưu Linh mua làm gì nữa. Lưu Linh bưng hai cốc trà tới thấy máy vi tính được bật nên cười nói: - Gần đây em muốn học máy vi tính nên mua một chiếc. Cầm trà nhìn lá trà xanh trong chén, Vương Quốc Hoa theo thói quen cúi đầu thổi. Lưu Linh ngồi ở trên giường mỉm cười nhìn hắn. không khí im lặng thống trị trong phòng. Mãi tới khi Vương Quốc Hoa ngẩng đầu lên, Lưu Linh mới nói: - Em đi thay bộ đồ khác. - Anh ra ngoài. Vương Quốc Hoa đứng lên định ra nhưng Lưu Linh lại nói: - Không cần, anh cũng không phải chưa từng thấy mà. Vương Quốc Hoa vẫn kiên trì xoay người, phía sau vang lên tiếng xột xoạt, Lưu Linh nói: - Xong rồi. Vương Quốc Hoa xoay người lại mà muốn chết đứng. Lưu Linh trần truồng đứng đó, mặt rất bình tĩnh. Vương Quốc Hoa không biết làm như thế nào, hắn rất muốn nói “đừng như vậy” nhưng không thể nói thành lời. Lưu Linh đi tới kéo hắn tới cạnh giường nói: - Cho em cảm giác ấm áp như ở Lưỡng Thủy được không? Chỉ đêm nay thôi. Tách, đèn tắt, phòng tốn om, rèm cửa sổ được kéo lên, ánh sáng mờ nhạt từ ngoài tiến vào. Tất cả rất quen mà rất lạ… Thay đổi là do Lưu Linh chủ động ngồi dậy cúi đầu xuống nuốt nhả bảo bối của hắn. Mặc dù không có kỹ thuật gì nhưng rất kích thích. Vương Quốc Hoa không khống chế được hừ một tiếng, Lưu Linh trong bòng tối nở nụ cười nhẹ nhàng dùng tay vuốt ve vài cái rồi nằm sang bên kéo hắn: - Anh lên đi. …. Vương Quốc Hoa nghỉ học, cũng may giáo viên không có thói quen điểm danh. Cả đêm không về còn không tính, không ngờ còn nghỉ học làm Mai Lộng Ảnh rất tức giận. - Không biết ở mới con ả nào. Bất hạnh là Mai Lộng Ảnh nói trúng, lúc này Vương Quốc Hoa đang dựa lưng vào tường hút thuốc, Lưu Linh ở bên vẫn ngủ say. Một tay Vương Quốc Hoa còn đặt trên ngực cô. Vương Quốc Hoa nhớ rõ chuyện xảy ra đêm qua, sự điên cuồng đó hắn chưa từng gặp. Những vết đỏ bừng trên da thịt trắng nõn của Lưu Linh là chứng cứ rõ ràng nhất. - Muốn chết hả? - Cho em chết đi. Hai câu này xuất hiện nhiều nhất trong đêm qua, không biết lặp đi lặp lại bao lần. Lưu Linh lật người, trên mặt hỗn hợp vẻ đau nhức và thỏa mãn. Cái nghiêng người này lộ ra vết đỏ trên ga giường. Vương Quốc Hoa hơi giật mình, điếu thuốc trong tay cũng run lên. Từ từ nằm xuống ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng dán tới. Lưu Linh như có cảm giác xoay xoay người mở mắt ra. Cô quay đầu lại mơ hồ nói: - Đau, nhẹ một chút. Một giọt nước mắt rơi trên tay trần của Vương Quốc Hoa, Lưu Linh không dám quay đầu lại giọng run rẩy nói: - Sao lại ngừn? Vương Quốc Hoa cố nói thật tự nhiên: - Không có gì, bị em hút khô rồi. Lưu Linh vù một tiếng xoay người lại như nước chảy: - Nói dối, còn cứng như vậy mà, đừng nhịn không tốt đâu, em không sao. Nói xong Lưu Linh đỏ mặt. - Sau đây em nói nên làm sao bây giờ? Vương Quốc Hoa nói ra những câu này là thật lòng. Lưu Linh cười nói: - Làm gì chứ, em không nghĩ sẽ làm gì cả. Nếu có thể thì cứ tiếp tục như thế này. Vương Quốc Hoa rất kiên quyết nói: - Có một nguyên tắc là bắt đầu từ hôm nay em chỉ có thể là của anh. Lưu Linh đang khẩn trương đột nhiên buông lỏng. Cô gật đầu nói: - Ừ, em cho anh thỏa mãn đó. Vương Quốc Hoa bĩu môi nói: - Cùng lắm thì không kết hôn, không vợ vẫn có thể ngủ với phụ nữ sinh con. Lưu Linh ngẩn ra rồi hung dữ nhỏ giọng nói: - Không được, em phải đoạt trước người phụ nữ khác. Vừa nói cô đẩy hắn nằm xuống chịu đau ngồi lên. …. Thời gian nửa tháng trôi qua rất nanh. Điểm đặc biệt nhất của lớp nghiên cứu sinh đặc biệt này chính là không hôm nào sinh viên đi học đông đủ, có hôm hơn nửa sinh viên không đi học. Sau ngày thứ năm Mai Lộng Ảnh không xuất hiện nữa, cô đi lúc nào cũng không ai biết. Ngày cuối cùng khi kỳ học kết thúc, Diêm Bổn Lợi một lần nữa xuất hiện trước mặt Vương Quốc Hoa. Lần này bên cạnh hắn còn có một người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp. - Anh em, học xong rồi, tối nhất định phải đi ăn cùng tôi đó. Diêm Bổn Lợi xem ra rất đắc ý. Vương Quốc Hoa nhìn lướt qua người phụ nữ bên kia, hắn biết đối phương tại sao lại vui vẻ. - Được, ông nói địa điểm. Vương Quốc Hoa cười nhận lời, Diêm Bổn Lợi cười ha hả nói: - Bây giờ được không? Tôi có xe ở bên ngoài. - Được. Vương Quốc Hoa gật đầu, Diêm Bổn Lợi càng vui vẻ hơn vội vàng giới thiệu: - Tiểu Tình, tôi định đầu tư quay một bộ phim khoảng một triệu, cô ấy làm diễn viên chính. - Tiến quân vào làng giải trí cũng là việc tốt. Vương Quốc Hoa khen, Diêm Bổn Lợi thật ra biết bản thân nên lắc đầu nói: - Không phải, tôi là vì Tiểu Tình, kiếm tiền hay không là chuyện nhỏ. Mặt Tiểu Tình lộ rõ vẻ cảm động, cô cầm chặt tay Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa cười nói: - Ông thật ra rất si tình. Diêm Bổn Lợi lúc mời Vương Quốc Hoa đi xuống, y đột nhiên nhớ ra gì đó nên vỗ đầu nói: - Đúng, lần trước ông nói tới trụ sở chăn nuôi gia súc, tôi định đi xem một chút, ông thấy lúc nào thích hợp nhất? Vương Quốc Hoa thầm vui vẻ nhưng không lộ ra ngoài mặt. - Không gấp, để sau đi. Vương Quốc Hoa nói vậy làm Diêm Bổn Lợi hiện lên một tia kinh ngạc. Y vội vàng nói: - Anh em, cậu không phải là liên lạc người khác nữa chứ? Vương Quốc Hoa cười cười không nói, Diêm Bổn Lợi nói thêm: - Cậu không thể bỏ tôi đó.