Phù Diêu

Chương 265

Trong phòng ăn Tương Tiền Tiến mặt mày nhăn nhó nói với Hứa Kiếp: - Hứa Kiếp, bí thư Hứa bảo tôi nói với cô nếu chỉ muốn kiếm một khoản thì về Bắc Kinh đi. Hứa Kiếp cười hì hì đứng lên: - Thị trưởng Tương, anh ăn tiếp, tôi có việc đi trước. Vừa nói Hứa Kiếp cũng chạy ra ngoài vừa lúc thấy hai người kia đang lên xe. - Chờ chút, cho em đi với. Cao Thăng nhìn Vương Quốc Hoa, thấy hắn gật đầu mới dừng cho lên. Hứa Kiếp lên xe dùng mông đẩy Hứa Kiếp vào trong. - Lái xe. Kết quả Cao Thăng không có phản ứng gì. Hứa Kiếp tức giận nói: - Anh điếc à? Bảo anh lái xe đi cơ mà. Cao Thăng không thèm để ý, Vương Quốc Hoa lúc này mới lên tiếng: - Đi thôi, tìm quán nào đó dùng cơm. Xe chạy thẳng ra ngoài, Hứa Kiếp ngồi không ổn kêu lên miệng tiếng cả người nghiêng sang ngã vào lòng Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa theo bản năng đưa tay ra ai ngờ tay lại chạm vào chỗ mềm mềm kia. - Sờ gì thế hả? Hứa Kiếp ngồi thẳng dậy trừng mắt nói. Vương Quốc Hoa thản nhiên nói: - Mềm như lò xo, hình như không thấy ngực ở đâu cả. Du Phi Dương quay đầu sang bên cố nhịn cười. Hứa Kiếp không ngờ bị hắn nói như vậy. Khuyết điểm của cô chính là cảm thấy ngực mình không đủ to, chiếc áo lót miễn cưỡng cỡ C nhng ai không hy vọng thoạt nhìn to hơn chứ? - Tôi liều mạng với anh. Hứa Kiếp vung tay lao tới, Vương Quốc Hoa xua tay túm được một tay, lại thêm tay nữa. Hứa Kiếp lại dùng đầu đẩy tới, Vương Quốc Hoa theo bản năng tránh ra sau, Hứa Kiếp không đập vào được. Vương Quốc Hoa thuận thế buông tay. Vương Quốc Hoa kêu một tiếng, Hứa Kiếp ngồi lên đắc ý cười nói: - Hừ, không dễ chiếm tiện nghi của bà đây đâu. Vương Quốc Hoa tức giận nói: - Cô là chó cắn người Vừa nói vừa xoa xoa đùi. Không ngờ Hứa Kiếp lại nói một câu: - Lần này còn nhẹ, lần sau thì bà đây cắn đứt của quý. Câu này đầy hàm nghĩa khiến Du Phi Dương giật mình nhìn Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa rất vô tội cười khổ nói: - Em ông là đứa điên. Du Phi Dương ôm bụng cười phá lên. Vương Quốc Hoa suốt đêm về huyện vừa lúc tan buổi diễn. Buổi biểu diễn đạt hiệu quả rất tốt, rất đông khán giả tới xem, khán giả không ngừng vỗ tay. Vương Quốc Hoa từ phía sau khán đài đi lên vừa vặn gặp hai chị em Liên Mai đang xuống. - Bí thư Vương. Hai cô cùng chào. Vương Quốc Hoa không nhận ra ai, hai chị em cười nói: - Em là Liên Mai (Liên Tuyết). - Tối diễn vở gì? Vương Quốc Hoa thuận miệng nói. - Vở Hồng Nương. Em diễn Hồng Nương. - Em diễn Thôi Oanh Oanh. - Bí thư Vương. Mộ Dung mặc bộ đồ bà già nếu không lên tiếng thì Vương Quốc Hoa đúng là không nhận ra. - Tôi tới muộn, thấy quần chúng nhiệt tình như vậy xem ra các cô diễn rất thành công. Không kịp về xem đúng là có chút nuối tiếc. Vương Quốc Hoa trông khá dễ gần, Liên Mai đưa tay ra nói: - Nô gia xin chào Bí thư Vương. Đây là cách nói giống như trong vở diễn, rất làm người ta động tâm. Vương Quốc Hoa lúc bé cũng xem qua nhiều vở kịch nên chắp tay đáp lại: - Cô nương, tiểu sinh có lễ. Ba người phụ nữ cùng nở nụ cười. Vương Quốc Hoa nói: - Tôi mời mọi người ăn khuya, muốn ăn gì cứ nói. - Chúng tôi đi tẩy trang đã. Mộ Dung cười bỏ lại một câu rồi đi. Hai chị em Liên Mai nhìn Vương Quốc Hoa thật sâu rồi cũng đi. Vương Quốc Hoa cười ha hả đi ra ngoài chờ. Trong phòng hóa trang, chị em Liên Mai ngồi rất yên tĩnh, trên mặt có nét ửng hồng. Một lát sau Liên Mai nhỏ giọng nói: - Không ngờ hắn còn thích xem kịch. - Đáng tiếc ở đây không phải là miếu, không có tây sương. Liên Tuyết đóng vai Hồng Nương mặt càng đỏ hơn cô chị. Hai chị em Liên Mai đi ra thì Vương Quốc Hoa đang nghe điện của Lâm Thiếu Bách. Tin tức của Lâm Thiếu Bách khá linh thông, Vương Quốc Hoa vừa về hắn đã biết. - Quốc Hoa, tôi đã đọc xong báo cáo của cậu, rất kích động, viết rất tốt. Cậu sang chỗ tôi hay là sáng mai chúng ta nói chuyện? Lâm Thiếu Bách nói làm Vương Quốc Hoa có chút bất ngờ, không ngờ đối phương lại nóng lòng như vậy. - Tôi vừa về đang định mời mấy đồng chí đoàn kịch đi ăn khuya. Bọn họ diễn khá vất vả. Vương Quốc Hoa không từ chối thẳng nhưng ý rất rõ ràng. Lâm Thiếu Bách không để ý mà cười nói: - Được, cậu tiếp mấy đồng chí đoàn kịch, sáng mai gặp nói chuyện. Bỏ máy, Lâm Thiếu Bách sờ sờ gáy cười khổ nói: - Nóng lòng rồi. Bên này Vương Quốc Hoa thấy có chút không đúng. Lâm Thiếu Bách gấp gáp như vậy nhất định là có chuyện. Hắn đang ngẩn ra thì chị em Liên Mai, Liên Tuyết đi tới nói: - Bí thư Vương. Vương Quốc Hoa hả một tiếng, cười cười nhìn chị em đã đổi quần áo. Hắn cẩn thận nhìn nhưng cuối cùng vẫn phải lắc đầu nói: - Tôi không thể phân biệt được. Liên Mai, Liên Tuyết cùng che miệng cười sau đó cùng đáp: - Bố em còn nhận lầm, chỉ có mẹ là không nhầm. Vương Quốc Hoa nói: - Sao lại vậy? Cả hai đều lộ ra vẻ xấu hổ: - Không nói với ngài. Lúc này Mộ Dung xuất hiện nói: - Đừng phí công nghĩ làm gì, tôi còn phải đợi lúc tắm mới phân biệt được ai là Liên Mai, ai là Liên Tuyết. Câu này coi như đã lộ vấn đề, Vương Quốc Hoa nhếch miệng gãi đầu không nói. Vẻ mặt đôn hậu lại hiện ra làm cho ba người phụ nữ ngẩn ra một chút. Vương Quốc Hoa cũng chỉ là vô thức không ngờ lại xuất hiện chiêu đánh đâu thắng đó. - Hì hì, Bí thư Vương hóa ra là người thành thật. Mộ Dung cười trêu, Vương Quốc Hoa cười ha hả vội vàng đưa tay ra mời: - Mời ba vị mỹ nữ. Ăn khuya ở ngay phòng ăn nhà khách huyện ủy, mấy người Vương Quốc Hoa tới phát hiện chỉ có mấy người mình nên khó hiểu hỏi: - Sao chỉ có mấy chúng ta? Mộ Dung cười giải thích: - Người khác đều ăn trước rồi, bây giờ đang dọn thiết bị. Vương Quốc Hoa tối uống không ít rượu nên không ăn mấy, vì thế hắn không hề khách khí ngồi xuống ăn ngay. Cao Thăng cũng lấy một bát cháo ngồi ăn. Chỉ có ba người phụ nữ ăn có vài miếng là dừng. Vương Quốc Hoa còn cười nói: - Sao ăn ít vậy? Sợ béo à? Mộ Dung cười nói: - Đúng thế, bây giờ không phải đều thích dáng người gầy sao? Vương Quốc Hoa nghe xong bĩu môi nói: - Phụ nữ phải có chút thịt nếu không ôm vào lại thấy toàn là xương. Ăn nhanh nhất chính là Cao Thăng, ăn xong gọi thêm bát nữa. Cao Thăng ăn xong hai bát, Vương Quốc Hoa mới xong một bát. Ba người phụ nữ đều giật mình thấy Cao Thăng chuẩn bị gọi bát thứ ba. - Bí thư Vương, ngài ngược đãi anh ta ư? Liên Tuyết bạo gan dùng vai đụng đụng vào vai Vương Quốc Hoa. Động tác đầy kỹ xảo, chạm rất đúng lúc, rất đúng chỗ, ngực rất vừa vặn chạm vào vai Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa nhìn Liên Tuyết rồi thản nhiên nói: - Hắn có thể ngày ăn gấp ba, cũng có thể ba ngày không ăn. Liên Tuyết khó hiểu, Liên Mai cười đứng lên gọi thêm nửa bát nữa. Liên Tuyết thấy thế đảo mắt cũng đi lấy nửa bát. Mộ Dung không biết sao cũng đi lấy thêm nửa bát. Ăn xong, đưa mọi người về, Cao Thăng đột nhiên nói: - Ba người phụ nữ này đều có mục đích. Vương Quốc Hoa đã quen cách nói chuyện của Cao Thăng nên nói lại: - Thuận theo tự nhiên đi, làm quan thì số đào hoa không phải thứ tốt. Cao Thăng cười cười. Sáng hôm sau Vương Quốc Hoa vừa dậy thì Lâm Thiếu Bách đã từ ngoài đi vào, trong tay còn cầm tập tài liệu. Vương Quốc Hoa đang ăn sáng thấy Lâm Thiếu Bách liền định đứng lên chào. Lâm Thiếu Bách xua tay nói: - Cậu ăn tiếp đi, tôi đợi. Vương Quốc Hoa không khách khí ăn nhanh bát mì xoa tay đưa điếu thuốc tới. - Bí thư Lâm, sao đến sớm vậy? Lâm Thiếu Bách nói: - Không ngủ được, mấy hôm nay xem không ít tài liệu, tình hình kinh tế huyện Phương Lan không lạc quan, phát triển quá mất cân bằng. Báo cáo của cậu, tôi rất ủng hộ, làm tốt có thể làm dân chúng thoát nghèo, giàu lên. Vương Quốc Hoa châm thuốc cho Lâm Thiếu Bách, trong lòng đang nghĩ tới mục đích tới đây của Lâm Thiếu Bách. Hắn không nghĩ rõ nên nói theo giọng của đối phương: - Bí thư Lâm, ý của tôi không chỉ là như vậy. Lâm Thiếu Bách có chút tò mò. - Cậu nói cụ thể một chút. Vương Quốc Hoa nói: - Chỉ phát triển nông nghiệp bỏ công nghiệp, hoặc ngược lại thì đều không hợp lý với huyện Phương Lan. Ý của tôi là đầu tiên phải thành lập trên việc bảo vệ hoàn cảnh.