Phù Diêu

Chương 229

Nghiêm Hữu Quang quyết định cả đêm lên tỉnh, chuyện này ra tay trước bao giờ cũng có ưu thế hơn. Có thể nói tin tức Vương Quốc Hoa mang tới rất kịp thời. Nghiêm Hữu Quang hoàn toàn không ngờ tới, Lâm Tĩnh giữ bí mật tốt như vậy. Điều này không khó giải thích, gần đây Lâm Tĩnh không ngừng nhấn mạnh ổn định, vấn đề chính là muốn vững vàng quá độ. Trước khi đi Nghiêm Hữu Quang hỏi qua tình hình hiện tại của Vương Quốc Hoa, coi như là quan tâm. Ra khỏi ủy ban thị xã, Vương Quốc Hoa lấy máy gọi. - Có tiện nghe không? Bên kia nói: - Không có ai bên cạnh? Vương Quốc Hoa lúc này mới càn rỡ nói: - Còn đau không? Bên kia im một lát, lát sau mới thở dài nói: - Còn một chút, muốn cắn đứt anh. Vương Quốc Hoa đắc ý cười to. Phụ nữ nói như vậy chính là trái tim bị chinh phục hoàn toàn. Bên kia đột nhiên nhỏ giọng nói: - Lãnh đạo đến, tối gặp. Cửa Khách sạn Vạn Hào, Lãnh Hân xuống tận cửa đón nhưng khi thấy Vương Quốc Hoa thì lại cười cười. Hắn còn quá trẻ nhưng lời nói, cử chỉ đều lão thành. Lãnh Hân đã thấy mặt tích cực của Vương Quốc Hoa, đó chỉ là khi hắn gặp bạn bè thân. - Lãnh mỹ nữ, sao lại có lòng tốt xuống đón anh thế? Vương Quốc Hoa cười cười trêu chọc, đây là thói quen do trước hay lên mạng chat, thấy gái mặc kệ đẹp hay không đều kêu là cưng, người đẹp. Quả nhên Lãnh Hân nghe xong khá vui vẻ, nở nụ cười rất tươi nhưng sau đó cô cố nghiêm mặt nói: - Đừng gọi tôi là mỹ nữ, tôi không phải vì có chỗ nào để anh thấy mình nên biến thái đâu. Phụ nữ nhớ thù. Mặc dù tâm trạng tốt nhưng vẫn muốn tính nợ cũ. Lãnh Hân hơi lùn nhưng tổng thể cũng là người phụ nữ đẹp. - Thực ra cô nếu thường xuyên cười sẽ làm đàn ông mê chết. Vương Quốc Hoa nói một câu như vậy rồi lững thững đi trước. - Tôi sao phải cười với đám đàn ông xấu xa? Lãnh Hân lẩm bẩm một tiếng rồi đuổi theo. Du Phi Dương đang gặp khách, Lãnh Hân da Vương Quốc Hoa lên phòng mình, trong phòng có cả Mẫn Nguyệt và Tang Viện Viện. Nhìn Vương Quốc Hoa tới, hai người rất khách khí đứng lên chào. Không biết bắt đầu từ lúc nào mà hai người có cảm giác kính trọng Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa nhớ lần đầu gặp ba người phụ nữ có thái độ ông trời là cả, tôi là hai, bây giờ lại như thế này, hắn có chút đắc ý. Lãnh Hân đưa một bản tài liệu tới: - Xem giúp một chút. Vương Quốc Hoa không cầm mà cười nói: - Tôi không làm chuyện cụ thể, chỉ đưa ra ý tưởng. - Quả nhiên là quan liêu. Mẫn Nguyệt cùng Tang Viện Viện cười cười khi Lãnh Hân giận dữ nói, thực ra ba người đều biết quan hệ giữa mình và Vương Quốc Hoa không đến mức đó, dựa vào gì để người ta giúp. Vương Quốc Hoa đắc ý cười đầy càn rỡ. Lãnh Hân bình tĩnh lại nói một câu: - Anh chờ đó. Việc đêm đó chứng minh một điều đấu võ mồm với Vương Quốc Hoa tuyệt đối không được lợi, Lãnh Hân buông tha hành vi cố phí công đó. Xoay người lại, Lãnh Hân lúc xuất hiện lại đã hoàn toàn thay đổi. Chiếc váy trước đó được thay bằng váy màu đen, tất chân màu đen. Vương Quốc Hoa ngạc nhiên, Lãnh Hân làm một việc khiến hai cô gái còn lại trợn mắt há mồm. Lãnh Hân không ngờ ngồi cạnh Vương Quốc Hoa, dùng vai đụng đụng Vương Quốc Hoa, tay vuốt ve đùi Vương Quốc Hoa, nói với giọng mơn trớn: - Giúp người ta đi mà, chuyện thành gì cũng có thể thương lượng. Vương Quốc Hoa cầm tập tài liệu nhảy dựng lên lao ra cửa. - Sau này không được như vậy, quá đáng sợ. Nhìn Vương Quốc Hoa chạy trối chết, Lãnh Hân hừ một tiếng nói: - Sao? Không thích như thế này ư? Hay là đổi sang bộ đồ y tá. Nói chuyện là Lãnh Hân nhưng mặt đỏ lại là Tang Viện Viện và Mẫn Nguyệt. Vương Quốc Hoa cũng hừ một tiếng: - Đổi lại bộ đồ bình thường một chút, ngoài ra chuẩn bị bát mì, ông đói, còn cả cốc café, còn có lúc tôi làm việc không được làm ồn. Trời đã tối, trong phòng Du Phi Dương một bên xem Tv, một bên không ngừng nhìn đồng hồ. Mấy người phụ nữ ở bên nhỏ giọng nói chuyện, Du Phi Dương có chút không nhịn được nhỏ giọng nói với Giang Thúy Thúy: - Mấy cô làm gì vậy hả? Anh còn có việc cần Quốc Hoa giúp. Mấy người thì hay rồi, vừa tới là bắt làm việc, còn không cho ăn tối nữa chứ. Du Phi Dương mặc dù không nói rõ, nhưng ý là rất rõ. Vương Quốc Hoa là anh em của tôi, không phải là kẻ mà các người tùy tiện sai khiến. Dù là Giang Thúy Thúy cung không được. Giang Thúy Thúy có chút mất hứng, nhìn lướt qua mấy cô kia. - Nghe thấy chưa? Đây là nguyên nhân mà đám con cháu quan chức khó đi lại với nhau, được nịnh quen nên có ai thích xem vẻ mặt người khác. Mấy cô tụ tập lại cũng là vì lợi ích mà ra. Giang Thúy Thúy ngủ với Du Phi Dương cũng không chịu được câu này, người khác càng đừng nói. Lãnh Hân đứng lên nói: - Người là do tôi dụ dỗ, hai bên tình nguyện, sao chứ? Du Phi Dương nói xong cũng biết mình hơi quá, Lãnh Hân nhảy ra, Du Phi Dương cười ha hả nói: - Thì ra là vậy, vậy thì khác. Xin lỗi, lát nữa anh mời cpm. Giang Thúy Thúy cười nói: - Báu lắm. Vương Quốc Hoa gõ cửa đi vào, Du Phi Dương mở cửa đầy bỉ ổi nói: - Ông chơi Lãnh Hân? - Chơi đầu ông, là anh đây bị cô ả chơi. Vương Quốc Hoa nói hơi lớn, mấy cô gái bên trong cười phá lên. Lãnh Hân mặt đỏ tới mang tai nói vọng ra: - Tôi chơi gì anh? Vương Quốc Hoa vung vung tập tài liệu trong tay: - Đương nhiên là cái này, cô xem mình mời ai mà làm ra thứ này? Hoàn toàn là thứ vô dụng, cách thức thực hiện rối tinh lên. Tôi về còn phải làm lại cho cô. Tôi xin cô lần sau tốt nhất mời chuyên gia làm, đừng hại tôi tốn thời gian với thứ này. Ba người phụ nữ lại cười loạn, Lãnh Hân tức tối túm tay Vương Quốc Hoa cắn mạnh. - Mẹ nó chứ, cô là chó à. Vương Quốc Hoa có ngu cũng biết bản tài liệu này do ai làm ra. Hắn ra vẻ đau trợn răng trợn mắt. Lãnh Hân báo thù được mới thoải mái hơn. - Lần sau còn nói lung tung, tôi cắn anh. Vương Quốc Hoa cười xấu xa: - Tôi mà sợ ư, chào mừng cắn tiếp. Hắn còn nhấn mạnh chữ “cắn”, Lãnh Hân không rõ bẫy trong đó nên há mồm gào lớn: - Lần sau cắn anh tiếp. Du Phi Dương cười nói: - Quốc Hoa có ý gì? Vương Quốc Hoa khinh thường nói: - Không có văn hóa thật đáng sự, chữ cắn viết thế nào? Du Phi Dương tức giận nói: - Ông đây tốt xấu học bốn năm ở đại học F, ông dám nói tôi không có văn hóa, tôi … Du Phi Dương không nói thêm được nữa. Mấy người phụ nữ hai mặt nhìn nhau, đột nhiên cùng nhau ôm bụng cười lăn lộn, Lãnh Hân chưa hiểu nên nhìn Vương Quốc Hoa. Lát sau cô hừ một tiếng ngồi xuống ghế không nói gì. Lãnh Hân không thích trêu như vậy. Du Phi Dương vội vàng giảng hòa: - Được rồi, đi ăn cơm. Lúc mọi người đi ra, Lãnh Hân ngồi không nhúc nhích, Du Phi Dương rất không trượng nghĩa mời mọi người đi ra còn giữ Vương Quốc Hoa lại: - Anh em, nghe nói ông là phó bí thư huyện ủy, công tác tư tưởng này do ông làm. Vương Quốc Hoa cười cười không phản kháng. Chờ tất cả mọi người đi ra cửa, Lãnh Hân vẫn nghiêm mặt ngồi đó. Vương Quốc Hoa đi tới cạnh cô, ngồi sát xuống. - Thấy không? Anh em cũng mang ra bán được. Lãnh Hân xoay người, đưa lưng về phía hắn, Vương Quốc Hoa thấy vai cô run lên, hắn biết cô đang nhịn cười nên thở dài nói: - Cô như vậy không hay, người khác nhìn lại hiểu lầm tưởng là đôi tình nhân giận nhau. Lãnh Hân quay đầu lại, trừng mắt nhìn Vương Quốc Hoa nói: - Quỷ mới yêu anh. Lãnh Hân chu miệng lên trông khá đáng yêu, Vương Quốc Hoa cười ha hả véo má Lãnh Hân: - Chậc chậc, thích thật. Lãnh Hân há mồm định cắn nhưng thấy Vương Quốc Hoa rút tay về và cười đầy hạ lưu nói: - Đi ăn, nhớ cô nợ tôi, phải bồi thường. - Tôi sao lại? Lãnh Hân nhìn tới ánh mắt đầy giết người, Vương Quốc Hoa vội vàng sửa lại. - Vâng, lãnh đạo nói sao sẽ là vậy. Lãnh Hân hừ một tiếng như con gà mái mới đẻ trứng vểnh mông rời đi. Vương Quốc Hoa ở đằng sau thầm đáng tiếc, theo tỷ lệ này mà cao thêm 15cm nữa thì chính là thân hình tuyệt đẹp. Hai người đi xuống, Lãnh Hân phía trước, Vương Quốc Hoa theo sau. Du Phi Dương thấy thế hiển nhiên sẽ không bỏ qua: - Hắc hắc, thấy không, Quốc Hoa không làm bí thư mà chuyển sang thành kẻ đi theo. Bị mọi người nhìn và cười trêu, Vương Quốc Hoa rất tự nhiên nói: - Đúng thế, anh xuất thân thư ký, đi theo là nghề của anh. Không ai nói được gì cả. Chỉ có Du Phi Dương có quan hệ rất tốt với hắn nên mới dám lấy khăn lau mồ hôi cho mình: - Không được, không chịu nổi nữa rồi. Vương Quốc Hoa nhìn hắn, khinh thường nói: - Làm đàn ông tuyệt đối không thể nói không được.