Phù Diêu

Chương 189

Vương Quốc Hoa không quá thích người phụ nữ dã tâm, bởi vì như vậy sẽ mất đi vẻ nữ tính. Thành Duyệt ăn mặc khá bảo thủ, phụ nữ theo chính trị thì phải che giấu không ít, hoặc là nói đây là một loại hy sinh. Văn phòng bên ủy ban kém hơn huyện ủy đôi chút, Vương Quốc Hoa mở cửa tiến vào, một cậu thanh niên vội vàng cầm phích đi vào nói: - Chủ tịch Vương, tôi là Lưu Cảnh Hòa, sau này sẽ quét dọn văn phòng của ngài. Lưu Cảnh Hòa này tuổi tương đương Vương Quốc Hoa, Vương Quốc Hoa có thể nhận ra vẻ kính sợ trong mắt hắn: - Cậu vất vả rồi, lát cậu bảo Chánh văn phòng Ngô đưa chìa khóa cho. Câu nói khá tùy ý của Vương Quốc Hoa làm Lưu Cảnh Hòa không kịp đề phòng mà gật đầu nói; - Vâng, tôi xin phép ra ngoài. Vừa nói y rót trà cho hai người rồi đi ra. Bàn giao công việc rất đơn giản, chỉ là một ít văn bản, hai tập hồ sơ là xong. Thành Duyệt không có ý đi ra mà mở miệng nói: - Nghe nói Bí thư Vương làm rất tốt ở thị xã Lưỡng Thủy, tổ chức phái Bí thư Vương tới chính là coi trọng công việc của huyện Phương Lan. Câu này chỉ có ý nịnh bợ mà thôi. - Đây là do tôi may mắn chứ còn thiếu nhiều về năng lực và kinh nghiệm. Vương Quốc Hoa khiêm tối nói một câu, Thành Duyệt lại nói: - Lúc nào Bí thư Vương rảnh thì tới văn phòng tôi ngồi, tôi có trà ngon. Tín hiệu này khá mạnh, Vương Quốc Hoa nghe xong cười nói: - Để sau. - Ngài làm việc. Thành Duyệt đứng lên cáo từ đi ra. Vương Quốc Hoa khách khí đưa ra tận cửa, màn này bị một vài người nhìn thấy. Về văn phòng vừa ngồi xuống xong, điện thoại bàn vang lên. Vương Quốc Hoa cầm lấy, Trương Mặc cười nói: - Bí thư Vương, chiều mai bí thư Tôn tổ chức hội nghị ban bí thư, thảo luận vấn đề nhân sự nửa năm tới. Vương Quốc Hoa ngồi chưa ấm chỗ, Tôn Trường Thanh đã thảo luận nhân sự, hành vi này có ý gì, Vương Quốc Hoa ngu cũng đoán ra. - Biết rồi. Gác máy, Vương Quốc Hoa ngồi trên ghết một lát sau đó đứng lên nhìn lướt qua văn phòng lớn phía bên gọi: - Chánh văn phòng Ngô. Ngô Ngôn lập tức đi nhanh tới, khoảng cách hai người chỉ có năm sáu mét mà Ngô Ngôn lại bước nhỏ tới, không thể không nói Ngô Ngôn này biết nịn lãnh đạo. - Bí thư Vương, ngài có chỉ thị gì? Vương Quốc Hoa nói: - Bắt đầu từ mai tôi dự định xuống điều tra một thời gian, chị bố trí người đi theo tôi. Ngô Ngôn nói: - Vâng, tôi nhớ. Vương Quốc Hoa sai xong mới đi tới cửa phòng mình thì Chu Lập Quốc đã xuất hiện. - Đồng chí Quốc Hoa, sản xuất nông nghiệp trước do tôi phụ trách, bây giờ tới bàn giao. Tâm trạng Chu Lập Quốc không được tốt, mặt khá âm trầm. Vương Quốc Hoa nếu quyết định đứng ngoài cuộc tranh đấu ở huyện Phương Lan thì cũng không có thái tốt mấy với Chu Lập Quốc. Hắn cười nói: - Chủ tịch, vừa lúc tôi có chút chuyện cần báo cáo với anh. Nghe từ báo cáo, mí mắt Chu Lập Quốc giật giật. Vương Quốc Hoa báo cáo là có ý tôn trọng chủ tịch, điều này làm Chu Lập Quốc không khỏi nhớ đến một ít người báo cáo nhưng thực ra là thông báo. Chu Lập Quốc đi lên lầu, Vương Quốc Hoa rất tự nhiên đi chậm nửa bước theo sau. Ánh mắt Chu Lập Quốc trở nên ôn hòa hơn vì động tác này của Vương Quốc Hoa. - Đồng chí Quốc Hoa, mới nhận chức có phải muốn đốt vài đốm lửa? Vương Quốc Hoa thản nhiên nói: - Chưa nói tới việc này, chỉ là tôi muốn xuống làm quen tình hình. - Ồ xuống cũng tốt, rất cần. Chu Lập Quốc nói có ý đồ nhưng Vương Quốc Hoa không tiếp lời mà chỉ cười cười. Chu Lập Quốc có chút buồn bực nhìn Vương Quốc Hoa, không biết trong lòng đang nghĩ gì. Vương Quốc Hoa khá đồng tình với hiện trạng cuản Chu Lập Quốc bây giờ, nhưng đồng tình cũng không có nghĩa là mình ra mặt tranh đấu. Đến văn phòng Chu Lập Quốc, Chu Lập Quốc cũng không có mấy thứ để bàn giao, chỉ là bảo thư ký đi thu dọn một chút. Còn y kéo Vương Quốc Hoa ngồi xuống ghế nói chuyện, đề tài chủ yếu vây quanh gia đình Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa không giấu, có gì nói đó. Nói chuyện một lát, thư ký vào nói: - Chủ tịch, các thứ đã chuẩn bị xong. Chu Lập Quốc thấy hỏi nữa cũng không hỏi được gì nên không hài lòng trừng mắt nhìn thư ký: - Biết rồi, sau này không gọi thì cậu không được vào. Thái độ này của Chu Lập Quốc với thư ký càng làm Vương Quốc Hoa khó hiểu. Nếu dùng thấy không hợp vì sao không đổi? Vương Quốc Hoa lặng lẽ ghi nhớ việc này vào trong lòng. Vẻ mặt của thư ký cũng khá lạ, chỉ tỏ vẻ xin lỗi. Vẻ mặt này làm Vương Quốc Hoa thấy Tiểu Ngưu cũng được, sao Chu Lập Quốc lại có tia chán ghét rõ ràng như vậy? Lực lượng một người rất khó thay đổi gì đó, Vương Quốc Hoa biết rõ điểm này, hắn cần tạo dựng đồng minh, tạo vòng tròn của mình. Nhưng việc này muốn gấp cũng không được, tới huyện Phương Lan, Vương Quốc Hoa không dám dễ dàng tin tưởng bất cứ ai. Vương Quốc Hoa không ở lâu mà lấy một lý do đi xuống, Chu Lập Quốc đứng lên đưa ra cửa. Xuống lầu, Vương Quốc Hoa bắt đầu nhìn qua tài liệu được bàn giao, chỉ buổi sáng là phân loại xong. Vương Quốc Hoa đang định đứng lên ra về vì đã hết giờ làm, Ngô Ngôn dẫn hai người đàn ông khoảng 30 tuổi đi vào nói. - Bí thư Vương, hai đồng chí ở phòng Nông nghiệp và văn phòng phòng chống lụt bão tới gặp ngài. Ngô Ngôn cười giải thích, Vương Quốc Hoa nhìn thấy thế không khỏi có chút không hài lòng, cảm thấy ả này hình như không gì không muốn xen vào. Vương Quốc Hoa còn thấy lạ vì sao chủ tịch Chu Lập Quốc không đi nịnh bợ mà ả cứ nhằm vào mình? - Bí thư Vương, tôi là Trần Trường Tài ở phòng Nông nghiệp. - Bí thư Vương, tôi là Chu Vĩ ở phòng chống lụt bão. Hai người kia cung kính chào hỏi. Lần đầu gặp nhân viên cấp dưới do mình phụ trách, Vương Quốc Hoa cũng cho bọn họ mặt mũi. Hắn bắt tay chào. Ngô Ngôn chờ hai người giới thiệu xong liền nói: - Bí thư Vương, bữa tiệc chào mừng ngài lần trước, ngài không tham gia, các đồng chí văn phòng dự định trưa nay mời ngài dùng bữa. Trần Trường Tài lập tức tiếp lời: - Chánh văn phòng Ngô, bữa này để chúng tôi, các chị có nhiều cơ hội mà. - Đúng thế, nên để chúng tôi phụ trách. Chu Vĩ cũng xen vào. Vương Quốc Hoa ho khan một tiếng, ba người kia im miệng. Vương Quốc Hoa lúc này mới lạnh nhạt nói: - Trưa tôi có việc, cảm ơn mọi người, lần sau có cơ hội tôi mời khách. Câu này không khác gì tiễn khách, ba người nhìn thoáng qua nhau. Ngô Ngôn cười gượng nói: - Nếu như vậy chúng tôi đợi cơ hội lần sau. Vừa nói Ngô Ngôn kéo hai người kia đi. Tới văn phòng Ngô Ngôn, Chu Vĩ nhỏ giọng nói; - Chị Ngô, Bí thư Vương nhìn như khó nói chuyện, chị làm việc thế nào vậy? Mọi người đều trông cậy chị nịnh lãnh đạo, nghe nói chỗ dựa của hắn ở trên tỉnh rất cứng. - Cái này còn cần anh nói. Tôi còn nghe nói lúc Bí thư Vương tới, thư ký của thị trưởng Nghiêm còn chờ mấy ngày ở Ban tổ chức cán bộ thị ủy, Bí thư Vương tới liền mời qua ngay. Trần Trường Tài bỏ thêm một câu. Ngô Ngôn nghe mặt lúc đỏ lúc trắng, cô không hài lòng nhỏ giọng nói: - Các anh nghĩ tôi không gấp? Tôi làm chánh văn phòng ủy ban không biết được mấy ngày nữa. Muốn trách thì trách tên háo sắc Chu Lập Quốc, mới nhận chức vài ngày đã trúng mỹ nhân kế. Chu Vĩ nghe xong cúi đầu ủ rũ, Trần Trường Tài hung hắng nói: - Ép quá thì liều mạng với họ Tôn. Lão Chu, trong tay anh nắm được mấy thứ, không được thì tung ra. Hắn nếu dám lấy chức của tôi, tôi lên thị xã kiện, lên tỉnh kiện. Chu Vĩ nhỏ giọng nói: - Kiện có tác dụng mẹ gì, hay là nghĩ biện pháp nịnh bợ Bí thư Vương, hắn có quyền lên tiếng trong hội nghị ban bí thư, hơn nữa là phòng ban do hắn quản lý, điều chỉnh trưởng phòng thì phải hỏi ý hắn. Ngô Ngôn thở dài một tiếng: - Chuyện này phải làm nhanh. Sáng nay Bí thư Vương dặn mai hắn muốn xuống xã điều tra vài hôm. Tôi lo trong mấy ngày này họ Tôn sẽ ra tay, hai anh cũng khó mà qua cửa. - Hay là mọi người chuẩn bị một chút, tối tới gặp Bí thư Vương? Chu Vĩ nhỏ giọng nói. Ngô Ngôn lắc đầu nói: - Không tiện, để tôi suy nghĩ đã. Vương Quốc Hoa về nhà khách, Mao Lợi từ xa thấy vội vàng chạy lên mở cửa xe cho hắn. - Lão Mao vất vả rồi. Vương Quốc Hoa rất khách khí nói, Mao Lợi cười nói: - Đây là việc nên làm. Bí thư Vương trưa muốn ăn gì xin cứ nói. hai cô bé kia nấu ăn đều ngon. Vương Quốc Hoa cười cười đi vào trong. - Ừ, tôi biết rồi. Mao Lợi đến trước sân liền dừng lại nói với hai cô bé kia: - Phục vụ cho tốt, biết không? Vương Quốc Hoa không quay đầu lại nên không thấy vẻ mặt của Mao Lợi với hai cô bé. - Bí thư muốn ăn gì? Ngô Xuân Liên nói. - Hai món ăn, bát canh, bát cơm là đủ. Sau này tôi cũng ăn như vậy. Vương Quốc Hoa dặn, Ngô Xuân Liên do dự một chút nhưng vẫn gật đầu lui xuống. Chỉ năm phút sau Ngô Xuân Liên bê mâm vào nói: - Bí thư Vương, ăn cơm.