Phù Diêu

Chương 183

Vương Quốc Hoa đi theo nhân viên phục vụ vào trong, Hoa Lâm vẫn chưa tới. Vương Quốc Hoa và Cao Thăng ngồi xuống trước uống trà. Nơi đây theo Vương Quốc Hoa thấy rất bình thường, nhân viên phục vụ gặp được cũng không quá đẹp. Không lâu sau Hoa Lâm tươi cười xuất hiện, bên cạnh còn có một người phụ nữ mặc váy đen. - Lộ Nhã, đây là quân đội lão đệ, sau này cậu ta tới đây ăn đều do tôi thanh toán. Hoa Lâm vừa vào đã nói với người phụ nữ bên cạnh như vậy, sau đó mới chào Vương Quốc Hoa: - Quốc Hoa lão đệ, vị này là Lộ Nhã, là chủ nhà hàng này. Hoa Lâm lúc nói tới Lộ Nhã này liền lộ ra vẻ thân thiết, Vương Quốc Hoa thầm nghĩ hai người kia sợ lạ có quan hệ mờ ám. Lộ Nhã cười duyên lộ ra hai má lúm đồng tiền. Lộ Nhã này nhìn không quá lớn nhưng trên khóe mắt đã có vết chân chim mờ nhạt. - Chủ tịch Vương đúng là còn rất trẻ. Lộ Nhã đi lên một bước cười cười bắt tay, Vương Quốc Hoa chạm vào và rút lại ngay. - Là phó chủ tịch, tôi mới tới, mong chị giúp nhiều hơn. Hoa Lâm cười nói: - Được rồi, đừng khách khí với nhau làm gì. Ngồi xuống đi nào, hôm nay là tiệc tẩy trần cho Quốc Hoa lão đệ, bảo đầu bếp làm món ngon nhất. Hoa Lâm nói xong rồi nhìn Cao Thăng, sau đó nhìn Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa thản nhiên nói: - Hoa lão ca có việc cứ nói đừng ngại. Cao Thăng nghe xong đứng lên: - Tôi đi rửa tay. Cao Thăng rời đi, Hoa Lâm nói - Cậu này được. Vương Quốc Hoa biết Cao Thăng ám chỉ gì. Cao Thăng này đâu có đơn giản, biểu hiện bề ngoài là không thể thấy được. Hắn cẩn thận suy nghĩ thấy Cao Thăng xuất hiện bên cạnh mình có lẽ không phải như Sở Sở giải thích. Sở Sở nói có lẽ chỉ là chút vẻ bề ngoài. - Quốc Hoa lão đệ, lúc trước ở văn phòng có vài lời không tiện nói, tôi cảm thấy nhất định cần nhắc cậu một chút. Hoa Lâm nói chẳng qua chỉ là tìm bậc thang cho mình. Lúc ở văn phòng y nói không ít chẳng qua không dính tới cấp độ sâu. Vương Quốc Hoa có thể tới đây dùng cơm, Hoa Lâm mới có đoạn lời nói này. - Lão ca cứ nói. Vương Quốc Hoa theo ý của đối phương mà nói. Hoa Lâm nhỏ giọng nói: - Thời Minh Tĩnh, Nghiêm Tung lúc ấy được người ở quan trường gọi là Tiểu các lão, huyện Phương Lan cũng có ông là vua đất này. Vương Quốc Hoa không biểu hiện gì, Hoa Lâm không khỏi thầm than không hổ là người từ trên tỉnh phái tới. - Tôn Trường Thanh là bí thư huyện ủy, người bên dưới gọi Tôn Đạo Luy là bí thư Tiểu Tôn nhưng hắn thích được gọi là tổng giám đốc Tôn hơn. Nói tới đây Hoa Lâm ngừng lại, Vương Quốc Hoa lạnh nhạt nói: - Bản lĩnh lớn đó. Hoa Lâm nghe xong nhỏ giọng nói: - Bản lĩnh lớn nhất của Tôn Đạo Luy không phải là kiếm tiền mà làm cho hầu hết quan chức tiếp xúc với hắn đều nói hắn tốt, nói hắn có nghĩa khí. Chờ cậu tới huyện Phương Lan nhận chức thì cậu sẽ rõ ý của tôi là gì. - Cảm ơn lão ca nhắc nhở. Vương Quốc Hoa khá tự nhiên đáp lại. Hoa Lâm cảm thấy Vương Quốc Hoa là người đáng tin. Kẻ vỗ ngực tự khoe khoang thì Hoa Lâm thấy nhiều, người như vậy hầu hết đều chết yểu. Vương Quốc Hoa có thái độ rất bình tĩnh, Hoa Lâm thấy khá hiếm có. Sáng hôm sau, Hoa Lâm phái xe đến đón Vương Quốc Hoa tới thị ủy, không phải chuyện thủ tục mà theo thông lệ phải đến gặp bí thư thị ủy Lâm Tĩnh. Vương Quốc Hoa đi theo Hoa Lâm tới văn phòng bí thư. Cô thư ký ngồi ở bàn cạnh cửa ra vào thấy hai người liền đứng lên. - Trưởng ban Hoa có việc. Thư ký không quá cao, chỉ tầm 1m6, Hoa Lâm cao 1m7 nhưng vì muốn tỏ vẻ coi trọng đối phương nên hơi cúi người một chút. Vương Quốc Hoa có chút buồn cười, Hoa Lâm cao mà lại phải ra vẻ nữ thư ký kia cao hơn . - Thư ký Mạnh, đây là Phó bí thư Huyện ủy huyện Phương Lan mới tới, là cán bộ từ Ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy phái xuống. Hoa Lâm nói cũng có ý, không đề cập Vương Quốc Hoa từ quận Lưỡng Thủy tới mà nói hắn từ tỉnh xuống. Thư ký Mạnh có khuôn mặt xinh đẹp, hai mắt to tròn, mũi tạo hình tốt, điểm duy nhất không đủ là miệng hơi rộng. Vương Quốc Hoa nhớ không rõ đọc được câu phụ nữ miệng rộng thì ham muốn nhiều. Vương Quốc Hoa lơ đãng nhìn tới, Mạnh Vũ Vi cũng dùng đôi mắt to cẩn thận đánh giá hắn. Hai người nhìn nhau, Mạnh Vũ Vi mới ý thức được mình phải ngẩng đầu lên mới nhìn được hắn. Rất ít quan chức có thể đứng thẳng như vậy khi đối mặt với mình, cô không khỏi thấy có chút không hài lòng. - Bí thư Lâm bận việc, các người chờ một chút Mạnh Vũ Vi lạnh nhạt nói một câu rồi ngồi xuống, không hề có ý mời hai người ngồi. Hoa Lâm có chút tức giận nhưng không dám lộ ra mặt. Vương Quốc Hoa thật ra rất bình tĩnh tiếp nhận, xoay người ra đứng chờ ở hành lang. Lâm Tĩnh ở bên trong nghe thấy tiếng động bên ngoài nên chủ động hỏi: - Vũ Vi, ai tới vậy? Mạnh Vũ Vi có chút không cam lòng đứng lên đi vào nói: - Hoa Lâm – Ban tổ chức cán bộ dẫn tân phó bí thư huyện Phương Lan tới, tuổi không lớn, người rất kiêu ngạo, em bảo bọn họ chờ ở bên ngoài. Mạnh Vũ Vi không dám giấu, bí thư Lâm ghét nhất bị lừa gạt, điểm này trong lòng cô biết rõ nếu không cũng đã không được ở bên cạnh lãnh đạo. Lâm Tĩnh nghe xong lộ ra vẻ trách cứ hiếm hoi. Lâm Tĩnh nhìn Mạnh Vũ Vi: - Học tự chủ trương từ bao giờ? Mạnh Vũ Vi không ngờ gặp câu này, bình thường cô chặn không ít người nhưng chưa bao giờ Lâm Tĩnh như vậy. Hơn nữa không phải mình tạo quyền uy cho lãnh đạo sao? Thấy mình sai, Mạnh Vũ Vi lập tức cười nói: - Em sai rồi, xin lãnh đạo phê bình. Lâm Tĩnh thản nhiên nói: - Vũ Vi, để em đi theo cạnh chị là muốn em học một số điều, sau này áp dụng vào trong công việc. Khuyết điểm của em là hẹp hòi, sau phải tăng cường. Mạnh Vũ Vi cười nói: - Vâng, em nhớ. Lâm Tĩnh thấy Mạnh Vũ Vi nhận sai cũng không lập tức nói muốn đi gặp Vương Quốc Hoa. Trong lòng cô khá vui vẻ, chẳng qua vì giữ gìn uy nghiêm của lãnh đạo nên Lâm Tĩnh vẫn phải phê bình. Về phần khen thì không cần nói ra. Không bảo Mạnh Vũ Vi lập tức mời Vương Quốc Hoa vào chính là một cách khen. Mạnh Vũ Vi từ từ lui ra, cô nhìn thoáng qua Vương Quốc Hoa đang đứng bên ngoài hút thuốc mà có chút đắc ý. Hoa Lâm đã đi, theo Mạnh Vũ Vi thấy Hoa Lâm dẫn người tới thấy mình có thái độ lạnh nhạt nên biết ý tránh đi. Mạnh Vũ Vi thấy thỏa mãn, ánh mắt nhìn Vương Quốc Hoa cũng có thay đổi đôi chút. Rất rõ ràng lời vừa rồi của Lâm Tĩnh có ý khác, không đơn giản là phê bình. Hẹp hòi, ánh mắt không đủ, khuyết điểm này với người bên cạnh lãnh đạo có khi không phải khuyết điểm. Làm thư ký, trong mắt Mạnh Vũ Vi chỉ cần có Lâm Tĩnh là đủ. Lâm Tĩnh nói vừa nãy cũng là nhắc nhở Mạnh Vũ Vi, Vương Quốc Hoa này có lai lịch không đơn giản, không nên quá đáng. Ừ, đến đây chắc đủ rồi. Mạnh Vũ Vi lặng lẽ lấy chiếc gương từ trong ví ra, cố gắng tìm một nụ cười khá tự nhiên rồi mới đứng lên ra ngoài nói với Vương Quốc Hoa: - Vương Quốc Hoa, anh vào trong ngồi chờ, đứng ở ngoài không tiện. Đoạn phía sau là Mạnh Vũ Vi tạm thời thêm vào chứ không có trong kế hoạch. Phản ứng của Vương Quốc Hoa nằm ngoài dự đoán của Mạnh Vũ Vi, không ngờ hắn nở nụ cười, ánh mắt vẫn rất bình tĩnh, giọng điệu khá tự nhiên: - Cảm ơn thư ký Mạnh. Mạnh Vũ Vi không biết sao mà thấy lòng mình hơi xao động vì thái độ này của hắn, cảm thấy trên người hắn không ngờ làm mình cảm thấy thân thiết. Đừng nhìn người ta còn trẻ nhưng cử chỉ rất thích hợp, không giống một số quan chức khác đứng trước mặt mình đều ra vẻ nịnh nọt. Mạnh Vũ Vi có thể thành thư ký của Lâm Tĩnh chủ yếu không phải do năng lực của cô, mà do bố hai nhà là đồng đội. Bố Mạnh Vũ Vi từng làm cấp dưới cho bố Lâm Tĩnh. Lần đó trong cuộc chiến tranh bố Lâm Tĩnh từng tự mình dẫn đột tấn công một đỉnh núi, trong trận đó bố Mạnh Vũ Vi đã ngăn đạn cho bố Lâm Tĩnh nên bị thương tật. Có quan hệ này, Lâm Tĩnh rất chiếu cố Mạnh Vũ Vi, điều này cũng gián tiếp khiến Mạnh Vũ Vi có tính cách coi trời bằng vung. Hôm nay gặp kẻ khác lạ như Vương Quốc Hoa, Mạnh Vũ Vi từ lúc đầu bất mãn, sau đó được Lâm Tĩnh nhắc nhở nên giờ thấy lại Vương Quốc Hoa, Mạnh Vũ Vi ảm thấy tên này rất có khí phách đàn ông. Chuyển biến này rất vi diệu, không phải vì biểu hiện của Vương Quốc Hoa có gì ưu tú mà là bởi vì lời của Lâm Tĩnh nói làm Mạnh Vũ Vi cảm thấy cậu thanh niên này không đơn giản, tâm lý dần thay đổi. Nói trắng ra chính là Mạnh Vũ Vi sùng bái Lâm Tĩnh, cứ người mà Lâm Tĩnh khẳng định như vậy cũng sẽ ảnh hưởng đến cái nhìn của Mạnh Vũ Vi.