Phù Dao Hoàng Hậu
Chương 121 : Món quà khuynh thành (1)
Người đó quay lưng lại, nhìn nàng từ phía xa xa. Ráng chiều trên đỉnh núi rừng xanh thẳm như cắt qua bóng hình tôn quý của hắn.
Mạnh Phù Dao bỗng cảm thấy cả người ngứa ngáy, nàng hết vò đầu, sờ áo, lại chạm vào lông mày...
Người đó thúc ngựa lại gần, mỉm cười nhìn những động tác nàng làm theo thói quen mỗi khi mất tự nhiên, nhẹ nhàng đánh giá con nai trắng trong tay,
"Hươu nai đất này, duy chỉ có Hoàng hậu được quyền săn." Sau đó, hắn nâng con nai trắng lên bằng hai tay muốn dâng tặng nàng.
Mạnh Phù Dao tức giận, từ trạng thái hóa đá quay về trạng thái bình thường. Chợt nhớ ra vị trước mặt này vô cùng xui xẻo, oán hận ở đâu ào ào ập tới, nếu không muốn bị người khác công thành đoạt đất, bắt giữ chủ soái, nhanh chóng chuồn đi là thượng sách.
“Hươu nai đất này, cần chia sẻ với các vị chư hầu.” Mạnh Phù Dao cười nịnh, bắt đầu lùi ra sau, nói tiếp: “Làm phiền Thái tử lột da, rồi tìm củi về đây."
Chân nàng như bôi dầu, định cất bước chạy trốn, nhưng người đối diện lại giơ tay, tiếng cành cây gãy rụng vang lên sau lưng nàng lập tức xuất hiện tầng tầng lớp lớp lá cành, chặn mọi đường lui.
"Củi đây, Hoàng hậu nương nương không cần nhọc công đi tìm." Hắn nở nụ cười điềm nhiên, vươn tay, "Mời Hoàng hậu tùy ý lựa chọn."
Mạnh Phù Dao than thở: "Củi vừa dày vừa cao, hoàn toàn có thể dùng làm xà ngang mái hiên trong cung Thừa Minh, đem đi nướng hươu thật quá phí phạm."
Trường Tôn Vô Cực nghiêm túc đáp lại: "Dù thế nào, nhặt vẫn tốt hơn vứt đi."
“…”
Nước đôi! Người nào đó cố tình nói nước đôi! Ai bị vứt bỏ cơ? Rõ ràng là hắn vứt bỏ nàng, tại sao lần nào người hỏi tội trước cũng là hắn? Tại sao lần nào người ra vẻ oán phụ cũng là hắn? Tại sao lần nào người chột dạ mỗi khi gặp nhau cũng là nàng?
Mạnh Phù Dao chống nạnh, ngẩng đầu, tức giận hét lớn: "Ta!!!"
Trưởng Tôn Vô Cực mỉm cười nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng như ngọc.
"Đi nhặt củi..."
Mạnh Phù Dao ảo não xuống ngựa, còn chưa kịp quay lưng, trước mặt đã tối sầm, nàng nhanh chóng rơi vào trong cái ôm ấm áp của người nào đó xa cách đã lâu.
Hơi thở của ai đó vẫn mang theo hương thơm đặc biệt, nhưng dường như đậm hơn một chút, xen giữa mùi hương là sự mát lạnh như tuyết như ngọc, hay như một khối long diên hương(*) chìm dưới đáy biển băng đã lâu, cứ thế thẩm thấu vào lòng người. Mà cái ôm của hắn lại tựa luồng nhiệt nóng, như nắng ấm mùa xuân, khiến đất trời rực rỡ.
(*) Long diên hương: Long diên hương là một chất sáp màu xám được tạo ra trong hệ tiêu hóa của cá nhà táng, có mùi thơm. Trước đây, long diên hương được sử dụng trong ngành công nghiệp sản xuất nước hoa, nhưng ngày nay nó đã được thay thế phần lớn bằng vật liệu tổng hợp và chỉ còn được sử dụng trong một số loại nước hoa đắt tiền.
Mạnh Phù Dao thở dài, bám chặt vào vai hắn, khẽ tựa lên, lặng im không nói gì.
Trưởng Tôn Vô Cực lên tiếng, "Bao giờ nàng mới chịu ngoan ngoãn một chút đây?"
Mạnh Phù Dao trả lời một cách không biết xấu hổ, "Ta lúc nào cũng ngoan."
Trưởng Tôn Vô Cực nở nụ cười bất đắc dĩ, khẽ chạm vào trán nàng, chợt cảm thấy không chân thực, bèn vươn tay tháo mặt nạ nàng rồi tiếp tục miết trán nàng.
Trán của hắn chạm vào trán nàng, đôi bên đều cảm nhận được da thịt trơn bóng nhẵn nhụi của đối phương, cảm giác mềm mại như tơ lan tỏa vào tim, bờ mi dày quét qua chân mày có chút nhột khiến người ta buồn cười, nhưng lại chẳng nỡ phá vỡ khoảnh khắc tĩnh lặng ấm áp hiếm có này. Hai người đều nhắm mắt, lặng yên bất động, chỉ nghe thấy tiếng hít thở phập phồng, nghe thấy tiếng gió đông chiều hoàng hôn lả lướt ùa qua rừng cây, mang theo tiếng người ồn ào tìm kiếm Mạnh Phù Dao từ xa xa vọng tới, xa hơn nữa là tiếng chim mỏi mệt bay về tổ, dáo dác mà hân hoan, bừng sáng cả bầu trời.
Mạnh Phù Dao nhắm mắt rất lâu, ôm bờ vai hắn, oán trách, "Cơ thể này làm sao vậy, hình như ngày càng gầy rồi? Có phải sư phụ huynh bỏ đói huynh không?
"Đâu chỉ bỏ đói", Trưởng Tôn Vô Cực khẽ cười "Còn phạt quỳ, phạt đánh..."
"Thật à?" Mạnh Phù Dao đột nhiên mở mắt, kinh hãi hỏi.
"Lừa nàng đó, nàng thật sự ngày càng ngốc rồi." Đầu ngón tay Trưởng Tôn Vô
Cực nhẹ lướt qua môi nàng, yêu thương mà quyến luyến vô hạn. "Nàng thấy ta giống người dễ bị phạt quỳ sao?"
"Cũng đúng." Mạnh Phù Dao thở phào, bật cười. Thật là, tên này nói dối không cần kịch bản, hại nàng phí công lo lắng, cũng chẳng nghĩ ra, tài giỏi giảo hoạt như Trưởng Tôn
Vô Cực, sư phụ nào không cưng như cưng trứng, che chở bảo vệ, hy vọng làm rạng rỡ sư môn, sao nỡ động đến một ngón tay hắn chứ.
Nàng trừng mắt, "Dám lừa ta, ta trù ẻo huynh download dữ liệu mãi mãi chỉ được 99%."
Trưởng Tôn Vô Cực mỉm cười, cũng không hỏi nàng đang nói đến thứ kỳ quặc gì, chỉ nhẹ nhàng vỗ về, vò loạn mái tóc vốn đã bung ra của nàng.
Phù Dao lườm hắn, cảm thấy đôi mắt hắn ẩn giấu nét gì đó rất lạ, nhưng chẳng thể nói rõ là gì, nên hơi buồn bực. Bỗng nhiên, nàng thấy ống tay
áo có thứ gì đó đang cố chui ra mới nhớ đến Nguyên Bảo đại nhân phiên bản thỏ đen.
Hừm! Nhất định không thể để cho Trưởng Tôn Vô Cực trông thấy bộ dạng hiện giờ của Nguyên Bảo.
Để chủ tử nhìn thấy thú cưng bị hủy hoại là một điều cực kỳ thiếu đạo đức.
Mạnh Phù Dao dùng hết sức đẩy Nguyên Bảo chui lại vào ống tay áo, còn Nguyên Bảo lại cố chui ra... “Chít chít! Chít chít! Chít chít chít chít chít!"
Trưởng Tôn Vô Cực đột ngột lên tiếng, "Đi nơi khác."
"Hả?"
Mạnh Phù Dao còn chưa kịp phản ứng, "bịch" một tiếng, Nguyên Bảo đại nhân thò ra từ cổ áo nàng, ôm lấy cổ nàng, quay đầu cười quyến rũ với Trưởng
Tôn Vô Cực.
Mạnh Phù Dao vuốt mồ hôi lạnh sờ áo trong... con vật nào đó bị xúi giục phạm tội đã cắn một lỗ thật to rồi...
Nguyên Bảo đại nhân đẹp đến mức "nghiêng nước đổ thành" đứng trên vai Mạnh Phù Dao, vươn bộ vuốt màu đen tung bay đón gió, tư thế rất giống trong phim Titanic, biểu cảm tựa như Monica Levvinsky.(*)
(*) Monica Levvinsky: Nữ sinh trong vụ bê bối ngoại tình của Tổng thống Bill Clinton năm 1998.
Trưởng Tôn Vô Cực nhìn thú cưng diện mạo đã hoàn toàn thay đổi của mình, một lúc sau mới lên tiếng, "Trước giờ ta không biết mi hóa ra lại là song sinh với Hắc Trân Châu."
Nguyên Bảo đại nhân cảm thấy mọi thứ như sụp đổ, đây là lời bình luận bi thảm nhất mà nó nhận được từ khi chào đời tới giờ...
Mạnh Phù Dao nhoẻn cười, dùng hai tay nhấc con thú cưng đôi mắt ngập nước lên, "Uhm... huynh nói không thể để lộ năng lực vốn có của nó, cho nên ta đã cải trang..."
Trưởng Tôn Vô Cực thở dài, "Cải trang khéo đến mức khiến người ta phải phẫn nộ."
Nguyên Bảo đại nhân đau khổ đi khắp nơi tìm nước... Ai bảo nó trời sinh hợp với màu đen? Nói bộ lông đen của nó có thể sánh với Hắc Trân Châu sao?
Hắc Trân Châu chính nha đầu nhóm lửa trong phòng bếp, nha đầu đó còn nói, nó sinh ra là để tồn tại trong bóng tối, vừa có vẻ mị hoặc của đêm đen, lại không mất đi sự cao quý hồn nhiên, vừa gợi cảm vừa thuần khiết, vừa bé bỏng như loli lại trưởng thành như phụ nữ, cùng với khí chất băng thanh ngọc khiết, thân hình gợi cảm nóng bỏng, thể hiện sự bí ẩn, cao quý, mê hoặc của màu đen một cách vô cùng tinh tế...
Mạnh Phù Dao dường như không hề hổ thẹn nhìn Nguyên Bảo đại nhân dùng nước lạnh tắm rửa. Nàng ngó nhìn xuống dưới núi, "Ồ" một tiếng: "Đám heo ngu ngốc, đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy ta? Úi, sao lại đi về phía đó rồi?"
Trưởng Tôn Vô Cực kéo nàng, khoan thai ngồi lên đống lá cây, "Mong về sớm như vậy à? Nàng làm Hoàng hậu đến mức "nghiện" rồi sao?"
"Có quỷ mới thích." Mạnh Phù Dao khịt mũi dè bỉu. "Việc nhàm chán nhất trên đời này."
"Để nàng diễn tập trước một lần cũng tốt." Trưởng Tôn Vô Cực như đang suy nghĩ, "Chỉ là... tội nghiệp đám phi tần của Hiên Viên mà thôi."
Mạnh Phù Dao cười ha ha, nàng nằm trên đống lá, đặt hai tay gối sau đầu, lười nhác, "Thay vì tốn công tốn sức đấu tới đấu lui, chi bằng học chút kỹ năng sinh tồn. Ta cũng muốn tốt cho họ thôi."
"Nàng gây đau khổ cho phi tần cả một nước như vậy là đủ rồi." Trưởng Tôn Vô Cực cẩn thận tìm chỗ nằm bên cạnh Phù Dao, hái một nhúm cỏ, nhàn nhã bện lại, ngón tay khéo léo như nhảy múa, "Sau này, ta sẽ không cho nàng có cơ hội hại người khác như vậy nữa."
Trái tim Phù Dao chợt đập mạnh một nhịp, nàng dường như hiểu ý của hắn. Có phải, ý hắn là, nếu lập nàng làm hậu, hậu cung sẽ không có phi tần để cho nàng giày vò?
Mạnh Phù Dao suy nghĩ, cảm thấy đây là lời hứa vừa xa vời vừa viên vông, vẫn nên coi như chưa từng nghe thấy.
Trưởng Tôn Vô Cực vùi mặt trên cổ nàng, khẽ hít hà hương thơm tự nhiên trên da thịt nàng, thấp giọng đáp: "Ta chỉ tặng nàng thứ độc nhất vô nhị."
Mạnh Phù Dao không nói gì, lòng nghĩ mới vài tháng không gặp, khả năng buông lời tán tỉnh của ai đó đã vươn lên một tầm cao mới. Tiểu Lý Phi Đao (*) bách phát bách trúng, nàng chỉ có thể làm Thượng Quan Kim Hồng (**) thảm bại dưới tay hắn mà thôi. Nghĩ xong, Phù Dao đưa tay sờ đôi khuyên tai, lông tơ mềm mại như đâm vào tận tim không biết gió xuân từ đâu thổi tới, làm lay động những viên ngọc to, nhỏ kia.
(*) Tiểu Lý Phi
Đao: Lý Tầm Hoan, một nhân vật hiệp khách lãng tử do nhà văn Cổ Long xây dựng trong bộ truyện “Đa tình kiếm khách, vô tình kiếm” của ông. Lý Tầm Hoan dưới ngòi bút của Cổ Long là một gã thanh niên học giỏi, từng đỗ
Thám hoa, tinh thông võ nghệ, nhất là tài phóng phi đao “không bao giờ trượt” (lệ bất hư phát) đã lấy mạng khá nhiều kẻ thù khiến cho các hảo thủ giang hồ có phần kiêng nể khi muốn giao chiến. Lý Tầm Hoan nổi tiếng trong giang hồ thành thạo về tửu và sắc.
(**) Thượng Quan Kim
Hồng: Địch thủ lớn nhất của Lý Tầm Hoan trong võ lâm, nhưng cuối cùng cũng phải thua thảm hại dưới tay Lý Tầm Hoan.
Mạnh Phù Dao nghiêm túc vuốt tóc Trưởng Tôn Vô Cực, cảm thán: "Bé con đáng thương, thiếu thốn tình bạn, nương nương ta đây đành hy sinh..."
Trưởng Tôn Vô Cực bật cười, xoay người nhào đến nàng, đáp trả: "Vậy thì hy sinh đến cùng thôi!"
Mạnh Phù Dao nhanh trí tránh ra, "Sư thái, lão nạp liều chết không phục."
Trưởng Tôn Vô Cực nhíu mày, "Lẽ nào đạo sĩ còn đẹp hơn so với bần ni?"
Mạnh Phù Dao cười rộ, chuyển tầm mắt nhìn sang Nguyên Bảo ướt sũng đang ngồi dưới đất nhìn mình ai oán, lương tâm trỗi dậy, định ôm nó vào lòng hong khô thì Trưởng Tôn Vô Cực đã nhanh tay hơn, "Để ta."
Mạnh Phù Dao ngồi dậy, lại nhìn phía dưới núi, nghi hoặc, "Kỳ lạ thật, sao càng đuổi càng xa vậy?"
Trưởng Tôn Vô Cực ung dung chải chuốt bộ lông của Nguyên Bảo, chậm rãi đáp lời nàng: "Ngự Uyển là cấm địa của Hoàng đế trên núi Linh Châu, bách tính bình thường không thể bước vào, cũng không biết đường vào, nhưng một số vị vua, sử tiết (*) đi săn ngắm cảnh, vô tình xâm nhập là điều có thể."
(*) Sử tiết: Cách gọi sứ thần chuyên giữ tín vật của Hoàng đế, hoặc sứ giả được phái đi nước khác thời cổ đại.
Mạnh Phù Dao chớp mắt, bỗng nhiên tính ngộ, "Chiến Bắc Dã?"
Trưởng Tôn Vô Cực mỉm cười, "Còn có cả con sâu bám đuôi nổi danh kia nữa."
"Châu Châu cũng tới?" Mạnh Phù Dao vui vẻ. "Một đám xấu xa tề tựu rồi."
Nói xong, nàng chợt cảm thấy không đúng lắm, trừng mắt nhìn hắn, "Có phải chàng vừa bày trò gì không? Ví như dụ đám người tìm ta đến chỗ Chiến Bắc Dã, rồi vừa vặn chạy đến bắt cóc ta?"
Trưởng Tôn Vô Cực mỉm cười, không hề phủ nhận, ngó đầu nhìn xung quanh, "Đế quân Đại Hãn cũng không ngốc nhỉ, hắn lại dụ người đến chỗ Nhã Lan Châu rồi."
Mạnh Phù Dao ôm trán, "Châu Châu đáng thương..."
"Sao nàng không thương xót ta?" Trưởng Tôn Vô Cực ôm nàng ai oán: "Từ khi gặp nàng, cuộc sống của ta không bao giờ dừng lại."
Mạnh Phù Dao đẩy hắn, "Mau về Vô Cực nhà huynh đi, huynh lâu lắm rồi không về Vô Cực đó."
"Đã trở về rồi." Trưởng Tôn Vô Cực bình thản lên tiếng, “Về Vô Cực, rồi lại chạy tới Hiên Viên, xin lỗi nàng, Phù Dao ta không thể buông tất cả mọi trách nhiệm xuống."
"Có gì phải xin lỗi?" Mạnh Phù Dao thản nhiên đáp, "Quốc gia, cũng chính là trách nhiệm của huynh, nam tử hiểu được trách nhiệm của mình, mới là trang nam tử đích thực.”
Trưởng Tôn Vô Cực mỉm cười nhìn nàng, gần như than thở: "Phù Dao, có lúc nàng thật sự rất tốt, rất tốt, tốt đến mức ta vừa tự hào nhưng cũng sợ hãi..."
Tự hào vì có một cô gái hào sảng như nàng bên cạnh, nên để nàng được tự do, được người người ngưỡng mộ, nhưng cũng sợ nàng bay cao bay xa quá, khiến nhiều người không kìm lòng được đuổi theo.
Mạnh Phù Dao chỉ khẽ cười mỉm, nàng nghĩ, trên đời này không có ai thật sự hoàn hảo, chỉ có trái tim hòa hợp với nhau nên cảm thấy hoàn hảo mà thôi.
"Đi thôi, người sắp đến rồi." Mạnh Phù Dao đẩy Trưởng Tôn
Vô Cực. "Nếu huynh đã tới, chắc hẳn cũng biết ta muốn làm gì, có giúp hay không, đều tùy huynh. Tông Việt không phải Chiến Bắc Dã, sự đoạt vị trả thù của hắn liệu có ảnh hưởng gì đến nước Vô Cực hay không ta chẳng thể đoán trước. Cho nên, xin huynh hãy nhìn bằng con mắt của một chính khách mà xử lý chuyện nước Hiên Viên, đừng vì ta mà băn khoăn bất cứ điều gì."
"Ta biết." Trưởng Tôn Vô Cực búng trán nàng, đứng dậy, "Nhớ kỹ, ta ở Côn Kinh, ở bên cạnh nàng."
Mạnh Phù Dao nở nụ cười, ngồi dưới đất nhìn hắn đứng dậy thúc ngựa rời đi, dưới tán cây um tùm, ánh mắt của nam tử đó quay đầu về phía nàng thâm tình lấp lánh. Mạnh Phù Dao dõi theo bóng lưng hắn cho tới tận khi biến mất trong ánh trời chiều, từ từ giơ tay tháo đôi khuyên tai làm từ lá cây, cẩn thận nhìn tên khắc trên đó dưới sắc trời hoàng hôn.
Nét chạm khắc quả thật vô cùng tinh xảo, nàng nhìn mãi mới nhận ra dòng chữ "Mạnh Phù Dao" khắc trên ba phiến lá bên trái.
Ba phiến lá bên phải khắc chữ: Nguyên Chiêu Hủ.
Nàng bèn mỉm cười, nắm chặt đôi khuyên tai một cách trân trọng trong lòng bàn tay.
Truyện khác cùng thể loại
25 chương
501 chương
113 chương
112 chương
45 chương
56 chương
8 chương