Lẽ ra chiếc giường lớn này đủ cho ba bốn người, nhưng Trác Dạ Húc chưa bao giờ cùng người khác ngủ chung trên một chiếc giường, mỗi lần cùng bạn gái xong việc, nếu không phải đưa người ta về thì y cũng tự rời đi. Hai người cũng không thể ngủ ở hai phòng khác nhau, y và Ngải Cửu mới vừa tân hôn nên phải diễn cho lão đầu nhìn. ‘Vợ chồng’ ban ngày đánh nhau là một chuyện, buổi tối phải cùng nhau ở chung trong ổ chăn ấm áp. Nếu như để Ngải lão gia tử biết hai người bọn họ lừa dối ông, đến lúc hạ màn thì người chịu thảm cảnh không chỉ có Vu Kỳ Kỳ. Ngải Cửu vô cùng khinh thường sở thích của Trác Dạ Húc, hai gã đàn ông cùng ngủ trên một chiếc giường thì đã sao, y làm như thế mới không được tự nhiên. Trác Dạ Húc nhảy lên giường hô “Come on”, dùng tư thế đứng tấn cộng thêm động tác mời gọi. “Bà xã, anh tới đây.” Ngải Cửu cợt nhả. “Bà xã?” Tiến mạnh lên phía trước, chân trái quét ngang, một tay ngang qua tách mông hắn, chân trái thuận thế ép xuống. Chỉ mới ra một chiêu mà Ngải Cửu đã bị đặt ở đầu giường, đầu nghiêng ở cạnh giường, cần cổ bị Trác Dạ Húc đè nặng đến thở chẳng ra hơi. “Cậu không … không biết xấu hổ, sờ mông người ta…” “Thối hoắc…” Trác Dạ Húc nói chưa xong thì cần cổ đã bị ôm lấy, Ngải Cửu khóa y lại, xoay eo hướng lên trên, quay người áp y xuống dưới thân mình, tùy tiện nói: “Bà xã có thể thắng ông xã? Buồn cười!” “Bà xã cậu đúng là ngu, như thế chưa được đâu.” Theo bản năng, y đánh lên chiếc cằm nhiều lần bị thương của Ngải Cửu, hắn ôm cằm nằm lăn xuống giường. “Trác Dạ Húc, đã bảo cậu đừng đấm vào cằm tôi nữa mà!” Mắng xong, hắn lao lên giường lần thứ hai. Chiến đấu lịch liệt một phen, hai người đánh từ trên giường xuống dưới giường, từ dưới giường nào lên trên giường… cuối cùng, cả hai ngồi phịch xuống sàn nhà trong tình trạng kiệt sức, chẳng ai chiếm được giường. Sau cùng, hai người giao hẹn, ba năm bảy cho Ngải Cửu nằm trên giường, hai tư sáu đến lượt Trác Dạ Húc, tới chủ nhật thì phải xem ai có bản lĩnh. ※ Tuy nói Ngải gia cùng Trác gia đều lập nghiệp từ giới hắc đạo, nhưng từ thời cha của Trác Dạ Húc, Trác gia dần dần được tẩy sạch, Ngải Du Kỳ cũng rất ít khi cho Ngải Cửu nhúng tay vào công việc. Chính vì vậy, tuổi thơ của hai người trôi qua không giống như thiếu gia của các gia đình giàu có thông thường, chơi đùa bình thường, kết bạn bình thường, học hành bình thường. Ngải Cửu không phải người thích học hành, vất vả lắm mới gượng được tới đại học năm ba, bây giờ bắt hắn học lại từ năm nhất khiến hắn không cam lòng, nhưng ngoại trừ đi học thì hắn có thể làm gì khác đâu. Ngược lại, Trác Dạ Húc chẳng có ý kiến gì, y đã hoàn thành chương trình đại học ở Hương Cảng, đến bên này cũng coi như ôn cũ học mới. Học hành gần như thú tiêu khiển của hai người bọn họ, hai vị thiếu gia này không cần quan tâm đến việc có học vị hay không. “A Húc, cô gái hôm qua tôi thấy kia kìa, đáng yêu lắm đúng không.” Trác Dạ Húc nhìn xong thì hoàn toàn thất vọng, y vốn không có hứng thú với phụ nữ nước ngoài, trong mắt y, cô gái đáng yêu mà Ngải Cửu nói cũng chỉ thuộc dạng trung bình. “Thế nào, thế nào, là hoa khôi của học viện luật nhá.” “A Cửu, cậu nên rửa mắt đi, như thế mà cũng gọi là đáng yêu? Gương mặt đó thật sự rất giống cái mâm, da thì thô ráp. Tôi van cận đấy, cả đời này cậu chưa nhìn thấy phụ nữ hả?” Vẻ đẹp số một của phụ nữ là nước da mềm mịn trắng trẻo, bằng không, cho dù dáng dấp có đẹp đến đâu cũng chẳng lọt vào mắt y. “Bây giờ phụ nữ nào chẳng bôi xanh xanh đỏ đỏ, da dẻ người ta bị cậu nói như vậy cũng xấu hẳn đi.” Ngải Cửu nhìn cô nàng ngoại quốc, lại nhìn Trác Dạ Húc, đúng là gương mặt của ông bạn tốt mịm màng hơn nhiều: “Cậu xem, đôi mắt cô ấy thật dễ nhìn, cực kỳ giống Vu Kỳ Kỳ.” Vu Kỳ Kỳ mang trong mình dòng máu pha trộn giữa Trung và Mỹ, cô sở hữu đôi mắt xanh đậm như đại đa số những cô gái nước ngoài khác. “Thì ra là khó quên người yêu cũ, tùy tiện bắt một cô ở đây, có mắt cô nào không giống cô ấy đâu.” “Xin lỗi.” Kalia dùng tiếng Anh ngắt lời hai người, tuy nói cô thích đàn ông Phương Đông, hai người lại thuộc dạng đẹp trai khó kiếm, nhưng hai người lại coi cô như người vô hình mà dùng tiếng Trung trò chyện với nhau như vậy cũng có phần bất lịch sự. Ngải Cửu vội vã nói: “Sorry, sorry. Chúng tôi đang tán thưởng vẻ đẹp của tiểu thư Kalia, Trác nói mũi của cô là đẹp nhất, nhưng thật ra cô có điểm nào không đẹp đâu?” Hắn vừa khen vừa dùng ánh mắt háo sắc chuyển từ gương mặt của Kaila đến khuôn ngực căng tròn, cô nàng tự hào ưỡn ngực. Hắn tiếp lời: “Không biết tiểu thư xinh đẹp đây có nể mặt cũng tôi đi hóng gió một chút?” “Vô cùng đồng ý.” “Chờ chút, thế tôi thì sao?” Ngải Cửu xua tay không chút nghĩa khí: “Cậu muốn đi xe công cộng cũng được, nếu không thì gọi điện cho Hứa Nghị đi, cùng lắm thì ngồi tàu điện, bye!” “Mẹ nó, tên họ Ngải kia, cậu nhớ lấy.” Trác Dạ Húc mắng một câu tiếng Trung. “Hôm nay là ngày lẻ, nhường giường lại cho cậu đấy, cứ từ từ hưởng thụ đi.” Kaila kéo tay anh chàng bên cạnh rất thân thiết, quay đầu nhìn anh chàng vẫn đang ngồi đó. Một người khôi ngô phong độ, một người anh tuấn lịch lãm, cả hai đều là mẫu người yêu thích của cô, đáng tiếc là có người không có ý với cô. Trác Dạ Húc vừa ra khỏi nhà hàng liền nghe thấy người gọi mình. “Trác, muốn đi nhờ xe không?” Cô nàng tóc nâu không có dáng vẻ xinh đẹp như Kaila nhưng nét tự nhiên trong sáng rất hợp với tính cách của Trác Dạ Húc. Y thường nói mình chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra một người có phẩm chất thế nào, tương tự y và Ngải Cửu vậy. “Hôm nay đến chỗ em đi.” Chàng trai quyết định thẳng thắn. “Được.” Cô gái mỉm cười gật đầu, trong lòng vô cùng vui mừng. Có quan hệ nam nữ với Vivian cũng được hai tuần lễ, Ngải Cửu không biết mà y cũng chẳng cố gắng giấu diếm, chỉ nghĩ rằng không cần thiết phải nói ra. Tiền diễn ngắn gọn, Trác Dạ Húc tách chân bạn gái ra, nâng lên cao, cầm vật nóng rực đặt trước nơi tư mật. Vivian chủ động vòng chân lên thắt lưng rắn chắc của y, khẩn thiết yêu cầu: “Honey, mau vào… A!” Như cô mong muốn, Trác Dạ Húc tiến mạnh vào, sau đó vận động một trận. Vivian bị y va chạm thực sự đau, một lát sau cũng chậm rãi hơn nhiều, đong đưa mông phối hợp với động tác của y, tiếng rên rỉ sung sướng tràn khỏi khóe miệng. Cho tới bây giờ, Trác Dạ Húc lên giường với phụ nữ cũng chỉ lo tận hứng, phản ứng của người dưới thân ra sao không nằm trong phạm vi quan tâm của y. Tất cả các cô bạn gái của y lúc nào cũng có biểu hiện sung sướng, bởi vậy y cũng không biết sự thật là kỹ thuật trên giường của mình rất kém. Trong mắt y, việc trên giường thế này chỉ là nhu cầu sinh lý, không cần làm nhiều động tác đa dạng. Lần nào cũng chỉ một tư thế cố định, đấu đá lung tung, mà cô nàng nào cũng câm tâm tình nguyện, nỗ lực ra vẻ hưởng thụ để làm vừa lòng y, người trong mộng của mình. Xong việc, chàng trai xoay người nằm trên giường khôi phục thể lực, năm phút đồng hồ sau mới đứng dậy, cầm quần áo vào phòng tắm, tắm rửa xong xuôi liền tới bên giường tạm biệt bạn gái. “Hôm nay cũng phải đi sao?” Vivian buồn bã hỏi. “Ừm.” Cúi người tặng bạn gái nụ hôn tạm biệt, ngắn gọn nhưng say lòng người, cái mà Vivian cùng những người bạn gái trước kia của y mong chờ cũng chỉ là một nụ hôn khi nãy. “Chìa khóa xe.” “Cảm ơn.” Trác Dạ Húc nhận chìa khóa xe, rời đi không chút lưu luyến, y chưa từng quay đầu lại nên cũng chẳng biết bạn gái mình đã dùng ánh mắt si ngốc thế nào để nhìn theo bóng dáng y rời đi. Mở cửa xe của bạn gái, lái xe trở lại ngôi nhà của y cùng Ngải Cửu, nằm trên chiếc giường lớn thường ngày phải ra sức tranh đoạt nhưng không cách nào chìm vào giấc ngủ. Có lẽ đã quen với việc hai người ngủ chung một phòng, có lẽ trước khi ngủ cần phải ‘vận động’, vậy nên mỗi khi Ngải Cửu ra ngoài, một mình y ở nhà lại vô cùng khó ngủ. Đúng là thói quen xấu rồi. Đang lim dim, đột nhiên có vật nặng rơi xuống người, nệm giường chấn động phá tan giấc ngủ của Trác Dạ Húc. “A Cửu? Uống nhầm thuốc hả?” “Thao, đúng là không có cảm giác đó.” Ngải Cửu lăn một vòng từ đầu gối lên tới đùi ông bạn tốt. “Cô nàng đáng yêu kia không phù hợp với thằng nhỏ của cậu?” “Nếu so ra thì Vu Kỳ Kỳ kém cô ta từ ngực đến mông, nhưng kiểu gì cũng khó chịu, làm được một nửa là chẳng làm được nữa.” Lời nói cực kỳ thô tục mà chỉ có Trác Dạ Húc mới được nghe. “Làm được một nửa là không làm được nữa?” Trác Dạ Húc hoảng sợ la toáng lên: “Vậy thì nguy rồi, Ngải gia tuyệt hậu mất, A Cửu, tôi biết một bác sĩ… Uhm…” Ngải Cửu vơ một chiếc gối che lên mặt y, vốn định gối đầu lên nhưng cuối cùng chỉ đơn giản thả lưng áp lên thân thể y. Trác Dạ Húc thật sự rất mệt, không muốn dây dưa với hắn, xốc gối lên để mũi lộ ra ngoài hít thở, từ từ ngủ lại. “Thật ra với Vu Kỳ Kỳ cũng chỉ có một lần là cảm nhận được sự đặc biệt, cảm giác đó… A Húc, A Húc, ngủ rồi hả?” Đạp chân y, tức giận nói: “Cậu thức dậy ngay, hôm nay là thứ ba.” Ngải Cửu biết chuyện Trác Dạ Húc hẹn hò với phụ nữ. Bắt đầu từ hai tuần trước, chiếc mũi thính như cún của hắn luôn ngửi được mùi nước hoa trên người y. “Mùi hương không tồi, chắc cô nàng này cũng khá được”, hắn nghĩ. ※ Sáng hôm sau tỉnh lại, phát hiện trên giường có người, nhấc chiếc chân thon dài đạp người nọ xuống giường, che đầu tiếp tục ngủ. Người vừa rời xuống đất lại lồm cồm bò lên giường, nằm xuống. Chuông báo thức vang lên, một cánh tay vươn ra từ trong chăn ấn xuống, cảm thấy buồn tiểu nên mới mở mắt ra, đứng dậy. “Con mẹ nó, Ngải Cửu, tại sao lại bò lên giường của tôi…” Ngẫm lại thấy mình nói sai, nói lại lần nữa: “Con mẹ nó, Ngải Cửu, đến phiên cậu ngủ trên giường rồi hả?” Người nằm trên giường trở mình, nói lầm bầm: “Hôm qua là thứ ba, tôi đã tốt bụng… au ui…” “Hôm nay mới là thứ ba.” Trác Dạ Húc đạp lên mông hắn một cái, sau đó mới đi vào phòng vệ sinh. Ngải Cửu trúng một đạp cũng buồn đi vệ sinh, đứng lên, lảo đảo đi theo phía sau. Cửa phòng vệ sinh không đóng, đi vào thì thấy có người đang giải quyết nên hắn đứng sau chờ đợi. Người trước mặt để trần nửa thân trên, tấm lưng thon dài rắn chắc trắng nõn, làn da mịn mạng quyến rũ khiến Ngải Cửu rất muốn vuốt ve, vừa mới nghĩ là tay đã nâng lên… Trác Dạ húc ngẩng đầu, nhìn thấy biểu hiện biến thái của hắn trên gương, cảm nhận được bàn tay hắn xoa sau lưng mình… “Mẹ nó! Cậu biến thái hả!” Theo tiếng rít gào kinh thiên động địa, Ngải Cửu bị đá khỏi phòng vệ sinh, bị ngăn cách bởi cánh cửa thủy tinh. Ý thức tỉnh táo lại nhưng hắn không thể nhấc người lên, hình như xương sườn bên trái bị gãy mất một cái.