CHƯƠNG 76 Quân Thư Ảnh đưa mắt nhìn bóng lưng Kỳ Lân và Thanh Tĩnh đi xa, xoay người lại liền thấy Sở Phi Dương cả người dựa lên cột giường chạm trổ hoa văn đang mỉm cười nhìn y. Trên mặt Sở Phi Dương huyết sắc vẫn chưa hồi phục, ngay cả đôi môi cũng tái nhợt, còn dính vài vệt máu khô. Quân Thư Ảnh lặng lẽ nhìn hắn, sau đó không tự nhiên nhìn đi nơi khác. Sở Phi Dương vươn tay về phía y: “Thư Ảnh, lại đây.” Quân Thư Ảnh đi tới ngồi bên giường, một bàn tay đẩy Sở Phi Dương nằm lại giường, cơ hồ không có lực cản trở: “Ngươi nghỉ ngơi trước đi, ta đi tìm một chút đồ ăn.” Người này ngày thường cường hãn đến quá phận, lúc này suy yếu như vậy ngược lại khiến y cảm thấy thực lạ lẫm. Nếu không phải tình trạng hiện giờ của Sở Phi Dương khiến Quân Thư Ảnh hết sức lo lắng thì hoàn cảnh này có lẽ rất đáng được tận hưởng. Sở Phi Dương nhíu mày không thoải mái động đậy vài cái: “Ta một thân đều là máu và mồ hôi, rất khó chịu.” “Vậy ngươi muốn thế nào?” Quân Thư Ảnh thở dài nói. Y hiện tại chỉ sợ Sở Phi Dương không được thoải mái. Quân Thư Ảnh sai người mang đến một thùng gỗ sạch sẽ, nước ấm được đổ đầy thùng, còn có vài thùng nhỏ chứa nước nóng cũng được mang thêm vào. Quân Thư Ảnh vén tay áo lên thử độ ấm rồi quay đầu lại, nói: “Phi Dương, nước chuẩn bị xong rồi.” Sở Phi Dương ngồi trên ghế uống hết nửa ấm trà, lúc này mới đứng dậy đi đến bên cạnh Quân Thư Ảnh. Sở Phi Dương cởi xiêm y đã bị mồ hôi làm cho ẩm ướt xuống, nhấc chân bước vào trong thùng, thở ra một hơi thật dài. Bận rộn lâu như vậy hiện tại Quân Thư Ảnh mới cảm thấy khát nước, đem nửa ấm trà còn lại uống hết rồi ngồi xuống ghế quan sát Sở Phi Dương. Sở Phi Dương nhanh chóng gột rửa thân thể cùng đầu tóc, lúc này mái tóc còn ướt sũng quay lại nhìn Quân Thư Ảnh, khóe môi mang theo nụ cười bất biến. Nước là do Quân Thư Ảnh cố ý pha thật nóng, mặc dù như vậy cũng không thể khiến khuôn mặt cùng đôi môi nhợt nhạt của hắn khôi phục lại một chút huyết sắc. Nhưng được thủy quang phản chiếu, cặp mắt hắc sắc lại càng trở nên sâu thẳm. Trong lòng Quân Thư Ảnh thoáng rung động, xách đến một thùng nước nóng: “Ta giúp ngươi đổi một chút nước sạch…” Toàn bộ nước bẩn được chảy đi, nước nóng một lần nữa đổ vào, giữa tiếng nước ào ào, một màn hơi nước bạch sắc bốc lên. Cặp mắt đang rủ xuống của Quân Thư Ảnh ở trong màn hơi nước mông lung càng trở nên mê hoặc. Sở Phi Dương cười cười ghé sát vào người y, thoải mái nâng cằm y lên, đem đôi mô tái nhợt có chút lành lạnh của mình đặt lên môi y, đầu lưỡi ở trên hàm răng khẽ luồn lách, không mất một chút sức lực đã có thể dễ dàng tiến vào trong. Quân Thư Ảnh buông thùng gỗ trong tay ra, dùng tư thế hơi khom người, không được tự nhiên đem môi đưa đến bên miệng người khác, mặc người ta thân mật. Vài sợi tóc dài rơi vào trong nước, dây dưa, chìm nổi dưới mặt nước cùng mái tóc của Sở Phi Dương. Một người tắm xong, hai người ướt sũng, Quân Thư Ảnh thấy y phục trên người mình nhếch nhác, cũng dứt khoát tắm rửa sạch sẽ rồi mới thay đổi y phục, thanh thanh sảng sảng. Sở Phi Dương trong người có độc, tuy rằng hiện tại không phát tác, nhưng dù sao so với ngày thường vẫn là hư nhược hơn rất nhiều. Không thể vẫn khởi nội lực, khí lạnh cuối thu cũng có chút khó chịu. Quân Thư Ảnh thấy vậy liền đem vài món xiêm y thật dày mặc lên người cho Sở Phi Dương. Buổi tối mọi người vẫn như cũ tụ họp cùng ăn cơm, Sở Phi Dương với khuôn mặt tái nhợt được bọc trong áo cổ lông xuất hiện cùng Quân Thư Ảnh lập tức khiến những người khác liếc mắt nhìn nhau. Thanh Lang chỉ vào hắn cười ha ha: “Bộ dạng này của Sở huynh ngược lại rất phong tình, ta trước đây như thế nào không phát hiện ra chứ? Thật sự là quá sơ sót, này là tội lớn a.” Sở Phi Dương cắn răng, tựa tiếu phi tiếu trả lời: “Khiến Thanh huynh chê cười.” Trình Tuyết Tường đưa tay nói: “Sở huynh đã như vậy, Thanh huynh cũng đừng trêu chọc Sở huynh nữa, thực sự không tốt. “ “Đại sư huynh của ta là ai chứ?” Tín Vân Thâm ném hạt lạc vào miệng, cười nói “Trình minh chủ thử nói xem nào? Ta thấy huynh cũng không tốt.” Không để y mấy người kia đang trêu ghẹo, Sở Phi Dương cụp mắt, kéo áo kín hơn, ung dung ngồi xuống ghế. Vượng Tài từ bên ngoài chạy vào, nằm ngay ngắn bên chân Sở Phi Dương, hai chân trước đạp lên nhau. Yến Kỳ gãi cằm nói: “Ta thấy con cẩu này cũng không đơn giản, thời điểm Sở đại hiệp còn chưa bị độc phát nó đã hết sức chú ý đến Sở đại hiệp, nhất định là nó biết Sở đại hiệp trúng độc.” “Nếu nó có biện pháp giải độc mới gọi là không đơn giản.” Quân Thư Ảnh không mặn không nhạt nói. Mấy người vừa ăn cơm vừa nói chuyện, ai cũng tận lực tránh né khối cự thạch đang đè nặng trên đỉnh đầu. Ăn được nửa bữa thì bỗng nhiên có hai tiểu đệ tử Võ Lâm minh luống cuống chạy đến, hướng Trình Tuyết Tường thông báo: “Minh Chủ, những người của Liên Sơn tộc đã được giải độc giờ lại bị độc phát!” “Cái gì?” Cao Phóng bật dậy, không dám tin nói, “Làm sao có thể? Giải dược kia rõ ràng đã có công hiệu rồi mà!” Y nói xong lập tức chạy đi, Tín Vân Thâm cũng vội vàng đuổi theo: “Tiểu Phóng, ta cùng đi với ngươi.” Trình Tuyết Tường và Thanh Lang cũng đồng thời đứng dậy, Vượng Tài thấy thế cũng từ mặt đất nhảy dựng lên, Yến Kỳ cúi người ôm chặt lấy cổ nó, không cho nó chạy theo gây phiền phức. Sở Phi Dương đặt đũa xuống, thở dài nói: “Biết là chuyện này sẽ không dễ dàng giai quyết như vậy.” “Hai nữ nhân kia rốt cuộc có bao nhiêu năng lực, sao lại có thể khó đối phó như vậy!” Yến Kỳ nhíu mày nói. Quân Thư Ảnh thấy Sở Phi Dương đứng dậy liền mở miệng nói: “Chuyện này có Cao Phóng là đủ rồi, các ngươi có đi cũng vô dụng.” Sở Phi Dương nói: “Hữu dụng hay vô dụng không nói, hiện tại sao còn có tâm tư để ăn nữa, đi, chúng ta đi xem xét tình hình.” Mặc dù trúng độc nhưng bây giờ hắn vẫn có thể chạy đi chạy lại, Sở Phi Dương không có thói quen bị mọi người coi như vật phẩm trân quý để bảo vệ. Hai người tới việc lạc nơi Liên Sơn tộc nhân tạm trú, bên trong khắp nơi đèn đuốc sáng trưng, không ít đệ tử Thanh Phong kiếm phái cùng với Võ Lâm minh cũng đã có mặt. Nhìn thấy Sở Phi Dương đến, đám đệ tử Thanh Phong kiếm phái vội vàng chạy tới, dẫn hai người tới chỗ Thanh Lang cùng mọi người. Cao Phóng đứng ở một bên, nét mặt nghiêm trọng đang cẩn thận tỉ mỉ kiểm tra Cầm Anh nằm trên giường. Cầm Anh buổi sáng vẫn còn hết sức khỏe mạnh, hiện tại bộ dạng lại trở nên yếu ớt, trên người tản ra một cỗ mùi vị khó chịu. Cao Phóng mở vạt áo của hắn lên, không khỏi cảm thấy lạnh người. Ngực hắn vốn là bởi trúng độc bị thối rữa đã dần dần lành lặn trở lại thì nay rõ ràng lại trở nên nghiêm trọng hơn trước kia. Sắc mặt Cầm Anh ửng hồng, hô hấp dồn dập, gần như rơi vào trạng thái mê man. Cao Phóng kéo y phục của hắn xuống, xoay người lại, vẻ mặt mệt mỏi nói: “Độc trong cơ thể hắn tựa hồ lại phát tác rồi, lúc trước phối chế giải dược cũng đã nghĩ tới có thể không có tác dụng. Tuy rằng ta không muốn nói, nhưng hiện tại ta thực sự không biết phải làm thế nào.” Đăng bởi: admin