Phong Vũ Vô Cực
Chương 4
CHƯƠNG 5
Bạch y nữ tử kia lông mày dựng lên, chỉ vào Sở Kỳ tức giận nói: “Tiểu tử ngươi là hỗn trướng nơi nào? Dám vũ nhục Vô Cực sơn trang như thế! Tỷ tỷ…”
“Ha ha!” Sở Kỳ không chút khách khí đánh gãy lời nàng, chuyển hướng Sở Lân học theo giọng điệu bạch y nữ tử kia, nói: “Đệ đệ, có người dám cả gan mắng ta là hỗn trướng kìa, đệ nói cần phải xử trí cái thứ không biết trời cao đất dầy này như thế nào?”
“Ăn miếng trả miếng!” Sở Lân nhìn một chút bọn bộ khoái bị trói bên kia, nhiều người đã muốn ngất đi, chẳng biết sống hay chết, lại nhìn thẳng bạch y nữ tử, trong ánh mắt không một tia cảm xúc, khiến người ta nhìn không ra lời nói kia là tùy ý phụ họa hay là thật.
Ngọc nhi bất giác mà lùi về phía sau một bước, nàng còn chưa kịp mở miệng ứng đối thì Tống bộ đầu đột nhiên lại gian nan tỉnh lại.
Tống bộ đầu nhìn về phía hai người thiếu niên vừa mới xuất hiện, không biết có hay không nhận ra họ chính là người đi theo Sở Phi Dương, đôi môi không có chút huyết sắc chỉ giật giật nói: “Nhị vị thiếu hiệp, tại hạ đa tạ… nhị vị thật là hảo tâm. Nhưng mà Vô Cực sơn trang này không phải dễ chọc, nhị vị nhanh chóng đi thôi… Không cần uổng phí tính mệnh.”
Sở Kỳ ở trên mạn thuyền ngồi chồm hỗm xuống, nhìn về phía Tống bộ đầu, lắc đầu nói: “Ta nói ngươi thật đúng là kỳ quái mà. Nếu như không phải hai chúng ta ở chỗ này, ngươi sớm đã bị phong nữ nhân (người đàn bà bị điên) này dìm chết rồi. Ngươi bây giờ còn có lo lắng cho chúng ta sao? Trước tiên lo lắng cho chính đại thúc đi.”
Tống bộ đầu mạnh mẽ chống đỡ cố gắng phải thanh tỉnh chốc lát, Sở Kỳ lời còn chưa dứt hắn lại lâm vào hôn mê.
Sở Lân nói: “Ca ca, không cần cùng nàng phí lời, cứu người quan trọng hơn.”
Bên kia mũi thuyền bạch y nữ tử cũng đã phục hồi tinh thần, mạnh tay vung lên, một đạo trường tiên (roi da dài) màu ngân bạch uy vũ theo gió mà bay tới.
Sở Lân một phen kéo Sở Kỳ lại, đem hắn thoát khỏi phạm vi công kích của roi da.
Bạch y nữ tử nghiến răng, thu hồi roi da nắm trong tay, oán giận nói: “Ta ghét nhất là xú nam nhân luôn tự cho mình là đúng!”
Sở Kỳ không hiểu ra sao, nhìn nàng một cái, nói: “Ngươi đang nói cái gì? Đại tỷ ngươi đừng có mà nói giống như oán phụ bị chúng ta vứt bỏ như vậy chứ. Ta cũng là rất chán ghét xuẩn nữ nhân (người đàn bà ngu ngốc) chẳng phân biệt được phải trái.”
Sở Lân lo lắng đến Tống bộ đầu cùng bọn bộ khoái sắp chống đỡ không nổi. Nước sông mùa này vẫn còn vô cùng lạnh giá, không biết bọn họ ở trong nước đã bao lâu, cũng không biết hai kẻ Vô Cực sơn trang này có hay không đã làm gì họ, nếu như không nhanh chóng đem bọn họ vớt lên, chỉ e sẽ không kịp.
Sở Lân còn chưa nói ra lo lắng của mình, Sở Kỳ đối với y đã cùng một suy nghĩ. Hắn trong tay áo lấy ra một sợi dây nhỏ, sợi dây nhìn qua hết sức mỏng manh, mềm mại, đó là Thanh Lang Thanh giáo chủ tặng cho hắn, không biết là chế từ chất liệu gì, chắc chắn không gì sánh bằng.
Sở Kỳ đem sợi dây đưa cho Sở Lân, chỉ vào một tên bộ khoái gần nhất, nói: “Đệ cột lấy người kia, ta chuẩn bị cắt đứt dây thừng buộc trên người hắn rồi đem hắn kéo qua đây.” Vừa nói vừa trong túi nhỏ mang bên mình lấy ra mấy miếng diệp (vật giống hình lá cây) sắc bén như lưỡi dao.
“Muốn cứu bọn họ, đừng mơ!” Bạch y nữ tử phẫn nộ quát một tiếng, lại vung ra một roi uy vũ.
Sở Lân đem Sở Kỳ ngăn ở phía sau, bản thân không tránh né mà một tay nắm chặt lấy roi kia, vận lực tới hai tay, mạnh mẽ dùng lực, đem roi kia văng lên không trung thành một vòng tròn, thẳng tắp hướng bạch y nữ tử kia quấn lấy.
Sở Lân dùng roi da kia đem bạch y nữ tử trói lại chắc chắn, rồi không thèm quan tâm nàng, mặc nàng thẹn quá hoá giận mà mặc sức quát mắng, cùng với Sở Kỳ hợp lực cứu người.
Một tiếng xé gió bất thình lình truyền đến, Sở Lân con ngươi co rụt lại, đang muốn giơ kiếm phòng bị thì bất ngờ một chiếc khay bằng sứ trắng noãn từ sau bay tới, khi y cùng Sở Kỳ mạnh mẽ xoay người một vòng, chỉ nghe mấy tiếng va chạm rất nhỏ mà giòn giã, khay sứ rơi xuống vỡ thành từng mảnh vụn, trong đó còn mang theo mấy cây ám khí mảnh như lông trâu.
Sở Lân biết là a cha ở phía sau hộ vệ, lập tức không hề phân tâm cùng với Sở Kỳ hợp lực đem bọn bộ khoái kia từng người kéo lên thuyền.
Người trên thuyền phía bên kia lại không hề mưu tính ngăn cản, một lát sau lại vang lên một giọng nói thanh u giống một đoạn cầm âm (tiếng đàn): “Không biết trên thuyền trước mặt là hiệp sĩ là phương nào?”
Sở Kỳ cười lạnh một tiếng nói: “Hiệp sĩ không dám nhận, chỉ là không phải người điên rồ như vậy mà thôi.”
“Nếu các hạ đã không muốn tiết lộ dánh tính, vậy cũng không sao. Việc ngày hôm nay dừng ở đây, nếu có duyên chúng ta ngày khác ắt sẽ gặp lại.” Dứt lời, thuyền nhỏ liền chậm rãi ngược dòng, dần dần chạy đi xa.
Sở Phi Dương và Quân Thư Ảnh từ trong khoang thuyền đi ra, Sở Kỳ chạy lên phía trước tranh công: “Phụ thân, cha, ta và Lân nhi biểu hiện thế nào a?”
“Tiểu tử không tồi.” Sở Phi Dương tán dương gật gật đầu.
“Cứu người là cứu người, giết người là giết người, hà tất cùng đối phương phí lời? Lân nhi làm tốt lắm, Thạch Đầu này ngược lại chỉ có miệng lưỡi lợi hại, là học của ai?” Quân Thư Ảnh lại châm chọc.
Một lớn hai nhỏ, ba người cùng đồng thời nhìn về phía y.
Có người ở phương diện khác thật đúng là chưa tự mình hiểu lấy mình a…
Bốn người lập tức chèo thuyền vào bờ, Sở Phi Dương ở trên thuyền thay mấy bộ khoái nhìn một chút, tuy rằng đều hôn mê, mạch đập yếu ớt nhưng ổn định, hẳn là không đáng ngại.
“Tống bộ đầu này đối nhân xử thế có đạo lý, hai nữ nhân kia quá ghê tởm, quả thực coi mạng người như cỏ rác, còn muốn giết người.” Sở Kỳ nhìn thấy mấy nam nhân nằm ở trên thuyền một thân bi thảm, mở miệng nói.
Sở Lân cũng nói: “Vừa rồi lúc nữ tử trong khoang thuyền kia phóng ám khí, ta cảm giác nội lực của nàng hết sức thâm hậu, quả thực gần đuổi kịp a cha .Nghe thanh âm nàng tuổi còn trẻ, lại có tu vi (rèn luyện) cao như thế. Bạch y nữ tử kia dung mạo non nớt, nhưng võ công của nàng cũng không phải từng đó tuổi có thể luyện thành. Vô Cực sơn trang này, thật cổ quái!”
Sở Phi Dương làm sao không nhận ra điều này, liền gật đầu, nhíu mày suy tư.
Quân Thư Ảnh nhìn Sở Phi Dương, nói: “Đó là điều tất nhiên. Bọn chúng nếu không một điểm hơn người, như thế nào lại nhanh như vậy nổi danh. Thậm chí mưu đồ đe dọa vị trí Thanh Phong kiếm phái. Thanh Phong kiếm phái lập phái đã trăm năm, có phải hay không đã muốn mất đi nhuệ khí, quá mức an nhàn rồi. Vô Cực sơn trang này tuyệt đối là không thể khinh thường.”
Sở Phi Dương ngẩng đầu nhìn Quân Thư Ảnh, lại đột nhiên cầm tay y lên, cười cười kéo lại bên môi hôn một cái.
Chẳng biết từ khi nào, Quân Thư Ảnh thậm chí cả Thanh Phong kiếm phái cũng đặt ở trong lòng, sẽ giống như vậy mà duy hộ (duy trì + bảo hộ), giống như duy hộ Sở Phi Dương hắn.
Sở Phi Dương yêu thảm (rất yêu, yêu sâu sắc) Quân Thư Ảnh như vậy, yêu đến tận cùng, tưởng như là không biết phải yêu như thế nào mới tốt.
Quân Thư Ảnh khó hiểu nhìn Sở Phi Dương một cái, đem tay của mình rút ra.
Sở Lân cúi đầu nhìn mấy tiểu bộ khoái nằm đầy dưới đất trong khi Sở Kỳ lại ở một bên cười khanh khách.
Quân Thư Ảnh có chút tức giận. Thạch Đầu và Lân nhi đã trưởng thành, Sở Phi Dương vẫn còn ở trước mặt bọn chúng làm chuyện quá phận. Việc này để cho bọn nhỏ thấy sẽ thế nào đây?
Sở Phi Dương trừng mắt nhìn liếc Sở Kỳ một cái, Sở Kỳ cũng nhìn ra phụ thân là không vui, vội vàng chuyển đề tài.
“A cha a, Tiểu Lân lớn rồi mà.” Không chút khách khí mà kéo đệ đệ ra.
Sở Lân nghe được đề tài chuyển đến trên người mình, có chút nghi hoặc mà ngẩng đầu nhìn Sở Kỳ.
Sở Kỳ tiếp tục cười nói: “Ta vừa rồi cũng không có chú ý đến, vậy mà Lân nhi mới nghe thanh âm mà đã khẳng định nữ nhân không lộ diện kia tuổi còn trẻ, còn về dung mạo thì, lại khẳng định bạch y nữ nhân kia là thiếu nữ non nớt. Lân nhi cũng là tới giai đoạn biết chú ý nữ nhân rồi a…”
“Ca, huynh chớ nói bậy, ta nào có!” Sở Lân mặt đỏ lên phản biện, “Ta rõ ràng chỉ là cẩn thận quan sát. Hành tẩu giang hồ tất yếu phải cẩn thận chặt chẽ, chú ý tới từng phương diện nhỏ nhặt.”
“Nga…” Sở Kỳ cười đến mặt mày méo xệch, thanh âm tràn đầy vẻ trêu đùa.
“Huynh chưa có kinh nghiệm giang hồ, ta không thèm nghe huynh nói nữa.” Sở Lân quay mặt đi, không thèm để ý tới trò đùa dai của ca ca.
Bị Sở Kỳ quấy rầy một cái, Quân Thư Ảnh cũng không còn nhớ việc Sở Phi Dương “vô lễ” như vậy, ngược lại nhìn về phía Sở Lân rồi nhìn về phía Sở Kỳ, hiện vẻ thực tân tiên (tươi mới, đầy sức sống).
Sở Phi Dương vươn tay nắm lấy bờ vai Quân Thư Ảnh, cười nói: “Nhà ta có trẻ mới lớn a…” Đăng bởi: admin
Truyện khác cùng thể loại
114 chương
14 chương
92 chương
28 chương
10 chương
152 chương
30 chương