Phong Vũ Thanh Triều [Quyển 2]

Chương 65 : Tình đơn phương

Thái hoàng thái hậu nhận thấy cái chết của Mẫn Mẫn tiểu thư trở thành vô nghĩa, một mạng người mất đi chỉ đổi lại là kho thuốc phiện bị hủy, còn hung thủ thì vẫn bình an vô sự, lòng buồn bã vô cùng. Rồi nghĩ bản thân mình nợ của bộ tộc Mông Cổ, thái hoàng thái hậu truyền Tân Nguyên cách cách vào cung Khôn Ninh, sai cách cách thay bà đến biên giới tạ lỗi. Tân Nguyên cách cách ngồi trầm ngâm cạnh lão phật gia, lòng ngập tràn ân hận không biết nói sao vì kế sách thành thân này vốn dĩ là do nàng đề cập ra. Giữa lúc đang ngậm ngùi não ruột ấy bỗng từ bên ngoài hai viên thái giám bưng vào một tráp nhỏ, nói đấy là thứ đồ chơi mà thái hoàng thái hậu nhờ họ làm tặng Mẫn Mẫn tiểu thư nhân ngày sinh nhật lần thứ mười chín. Nhưng tiếc là năm nay, Mẫn Mẫn không còn cơ hội nhìn thấy nữa. Tân Nguyên cách cách mở tráp ra xem, phát hiện bên trong có mô hình một căn nhà đơn sơ, giữa nhà đặt tấm bình phong in hình uyên ương, trước mặt tấm bình phong này có cái bàn bày đủ bút nghiên giấy mực và tờ giấy hoa tiên màu đỏ. Mặt sau cái tráp đặt bộ máy di động. Cách cách lên dây phát động bộ máy đó. Ngay tức thì, một đôi nam nữ và hai đứa trẻ xuất hiện. Bốn người chạy tới dưới mái hiên quay mặt ra ngoài làm lễ “tam quy cửu khấu.” Hành lễ xong, họ quay vào đứng trước mặt bàn. Tay người nữ nhân làm động tác rót nước vào nghiên để mài mực, cầm cây bút chấm mực rồi viết trên giấy "vạn thọ vô cương" bằng chữ Mãn. Viết xong bốn chữ thì bộ máy ngừng chuyển vận, người trong chiếc tráp cũng không cử động nữa. Cách cách xem xong lặng trầm, bồi hồi buồn bã. Thì ra gian nhà tranh nhỏ đó là ước mơ đơn giản của Mẫn Mẫn, giấc mơ được làm mẹ, có gia đình êm ấm, cùng hai đứa bé sống an nhàn vui vẻ bên cạnh người đàn ông nàng thương yêu... Trên suốt quảng đường tới Mông Cổ, Tân Nguyên cách cách không ngừng hồi tưởng năm xưa khi cả hai người từng là tri kỉ tâm giao, lòng chợt nhuốm muộn phiền, tâm tình rất tệ. Bao nhiêu kỷ niệm êm đẹp thuở xưa sống dậy. Từng hình ảnh thoắt ẩn thoắt hiện trong tâm trí khiến nàng xúc động can tràng, tay nâng vạt áo lên lao. Đến Mông Cổ, cách cách và a hoàn thân cận tên là Tiểu Điệp đi thoăn thoắt sang trại. Tới gần lán thì nghe có tiếng khóc rấm rứt, nàng bất giác bước chậm lại, khẽ bảo Tiểu Điệp đứng chờ bên ngoài. Cách cách toan vém rèm bước vào trong thì thấy một người tung rèm chạy ra, đó là một a hoàn, có lẽ phò mã đang nổi trận lôi đình. Xoảng! Tân Nguyên cách cách phải lật đật né sang bên mới tránh được lọ hoa bay theo ra. Người đang giận dữ quả thật là Minh Thượng phò mã, sư huynh Mẫn Mẫn. Hôm nay đáng lẽ là ngày sinh nhật của muội muội y. Trong lán còn có An đích phúc tấn ngồi trên sập khóc lóc thảm thiết. Cách cách vội tiến tới nhún chân chào bà. Xung quanh lán là đỉnh đồng huân hương bị đánh đến tứ phân ngũ liệt, vỡ thành bốn năm mảnh, hương tro bên trong đang cháy bay lả tả, hương khí tỏa ra bốn phía. Phò mã ngẩng đầu lên cao cười khan: - Thù không báo được, trên đời này không còn dương pháp nữa... Y chưa dứt lời, phúc tấn đã khóc mắng: - Mẫn Mẫn cả đời không đụng chạm tới bọn tam mệnh đại thần, sao lão Thiên lại cho cháu gái ta chết thảm như vậy? Tân Nguyên cách cách không biết an ủi họ thế nào, tư lự một lúc rồi ngồi xuống sát bên phúc tấn, muốn tìm khăn để giúp bà lau mặt cơ mà không thấy đâu đành sai a đầu túc trực bên ngoài: - Đi lấy chậu nước và khăn vào đây! Tiểu Điệp không dám dây dưa, vội vàng lỉnh biến đi. Cách cách ngồi yên bên cạnh người đàn bà đã có tuổi, thần người nhìn phò mã đứng khoanh tay trước linh vị. Chốt lát sau, phía ngoài có tiếng a đầu gọi khẽ: - Nước xong rồi ạ! Tiểu Điệp vừa thưa vừa bê chậu nước vào, vắt khăn đưa cho chủ nhân. Cách cách giúp phúc tấn lau sạch mặt, đợi bà nguôi ngoai mới chậm rãi nói: - Xin phúc tấn và phò mã đừng quá đau buồn. Người xưa có câu nhân sinh làm lành gặp lành, làm ác gặp ác. Bọn tam mệnh đại thần hung nhân vô đạo ắt sẽ có ngày bị báo ứng! Phúc tấn nghe câu an ủi cơ mà không mấy lưu tâm, vẫn cúi đầu rơi lệ. Phía đằng kia, Minh Thượng phò mã ủ dột khụy xuống chân bàn thờ. ---oo0oo--- Ba ngày sau, Tân Nguyên cách cách trở về Trung Nguyên, thân tuy ở Dực Khôn cung nhưng lòng dạ ở trên chiếc cầu thơ mộng bắt ngang con sông Vô Định Hà. Rốt cuộc không kiềm chế được tâm tình, nàng đến bờ sông chờ người đó tới dạo bước nhưng đã nhiều ngày trôi qua cũng không thấy y xuất hiện. Có một hôm... Đương thẫn thờ nét mặt bỗng Tân Nguyên cách cách bắt gặp bên kia đầu cầu, hình dáng nàng chờ đợi lững thững bước lên, tự nhủ “có lẽ y đến đây để quan sát tình hình của tân giả khố...” Tuy biết thế mà cách cách vẫn đến gần người đó, vui vẻ mỉm cười: - Ta đợi huynh đã lâu lắm rồi. Cửu Dương mải mê trông hướng tân giả khố, không trả lời ngay, im lìm một lúc mới lơ đãng nói: - Mặc dầu không tiêu triệt được nhóm tam mệnh đại thần nhưng kho thuốc phiện bị thiêu hủy cũng là một việc tốt, đáng mừng cho toàn dân. Tân Nguyên cách cách gật đầu tán thành: - Bao nhiêu ngày qua, thái hoàng thái hậu vì chuyện buôn bán nha phiến mà ăn ngủ không yên, nay có thể coi như đã trút xuống được tản đá đeo ở trên ngực. - Đúng vậy – Cửu Dương gật gù theo. Xong sực nhớ tới một người, Cửu Dương thêm lời: - Nhưng cũng không nên bỏ sót Dương Tiêu Phong. Hắn vì chuyện này mà tận tâm tận lực, một tinh thần khiến cho người ta rất kính phục. Nghe tánh danh vị hôn phu của mình thoát ra từ cửa miệng của người đàn ông này, tự dưng trong lòng Tân Nguyên cách cách trỗi dậy một cảm giác hờn mát; và biểu lộ bằng thái độ có chút khó chịu, nàng mím môi hắng giọng nói: - Tiếc là ta không có cảm tình với hắn! Cửu Dương nghe vậy thì đứng lặng yên không ý kiến gì, thần tình cũng chẳng biểu lộ cảm xúc. Không gian giữa hai người có đôi ba phần ngượng ngập. Cũng may là lúc đó, từ đằng xa có một ông lão tuổi ngoài sáu mươi tay bưng mâm trà và một bà lão tuổi cũng xấp xỉ dắt đứa bé gái tới trước mặt Cửu Dương cúi đầu chào. Cửu Dương nhận ra đó chính là đứa bé hôm nọ đứng trên cầu bán lồng đèn thiên đăng. - Mời cậu dùng trà – Bà lão mỉm cười niềm nở. Cửu Dương hai tay đón nhận chung sành nói: - Dạ cám ơn! - Cần gì phải cám ơn – Ông lão xua tay - Chúng tôi phải nói cám ơn mới đúng, nếu không có số tiền của cậu tặng cho hôm trước thì chúng tôi đã chết bỏ thây ở ngoài đường. Cửu Dương uống hết nước trà, đặt trở lại trên mâm, quay sang đứa bé nghe nó bảo: - Thiên Văn ca ca, mời ca ăn bánh bao, bánh bao này do muội đích tay làm, ngon lắm! Cửu Dương nhìn đĩa bánh thơm phưng phức đứa bé nâng lên mời, lòng chợt chùng xuống khi nhớ lại năm xưa sư muội của mình cũng rất thích ăn, hằng ngày, nàng mỗi bữa cơm đều chỉ ăn độc nhất thứ bánh tròn tròn màu trắng làm bằng bột gạo ấy. Bà lão mái tóc bạc phơ như sương, nghe cháu mình quảng cáo tài nghệ làm bánh thì âu yếm xoa đầu đứa trẻ trong khi ông lão rưng rưng nước mắt nói: - Cháu gái của tôi, thật đáng thương, trước kia khi nó vừa tròn một tuổi cha nó vì không có tiền đóng quan thuế đã bị quân binh bắt đi, sau đó bị bệnh phong hàn chết ở trong ngục. Còn mẹ nó bởi vì không chịu nổi sự đả kích đã lên cơn đau tim mà qua đời. Cuối cùng chỉ còn hai người già cả chúng tôi và đứa cháu này thôi. Lời kể của ông lão khiến đứa trẻ nhớ tới hình ảnh phụ mẫu khắc khổ, mím môi hậm hực: - Bọn tay sai triều đình Mãn Thanh thật là tàn nhẫn, muội hận bọn họ! Câu chỉ trích làm Cửu Dương thoáng nhíu mày, khẽ liếc Tân Nguyên cách cách. Phía bên cạnh người cháu gái, ông lão tiếp tục nói: - Hai chúng tôi tuổi già sức yếu không có khả năng để sinh nhai. Tháng trước, xem tình hình mấy người chúng tôi sắp sửa bị chết đói, cũng may là nhờ có số tiền của cậu đã giúp chúng tôi mở một tiệm bán bánh bao nho nhỏ, vượt qua khoảng thời gian khó khăn nhất và ổn định cho tới bây giờ. Cho nên tối nay chúng tôi dẫn cháu tới đây cúi đầu bái lạy. Xin chân thành cám ơn cậu! Ông lão dứt lời liền nháy người thân quỳ xuống khấu đầu. Cửu Dương thấy vậy hốt hoảng quỳ xuống theo: - Xin đừng làm vậy, cháu không dám nhận. Mặc cho Cửu Dương nâng tay họ dậy, ông lão cứ khăng khăng: - Ơn đức này chúng tôi nhất định phải báo đáp. - Thôi được! – Rốt cuộc vì vạn bất đắc dĩ, không biết phải đối đáp thế nào, Cửu Dương đành bảo - Vậy thì để cháu ăn bánh bao của tiểu muội muội này làm, coi như đã tiếp nhận lòng biết ơn của các vị rồi. Mời đứng lên! Và cắn một miếng bánh, Cửu Dương sáng mắt xuýt xoa với đứa trẻ: - Bánh bao của muội muội làm rất ngon! Tân Nguyên cách cách đột nhiên nhoẻn miệng cười thân thiện, bất thần lên tiếng: - Tôi cũng đang đói bụng đây, nhưng không biết tiểu muội muội này có đủ bánh bao cho tôi ăn hay không? - Có nè – Đứa bé dâng cả đĩa bánh trước mặt Tân Nguyên cách cách, hớn hở nói - Cho tỉ ăn đến nuốt không vô luôn. Tân Nguyên cách cách bấy lâu thân phận cao quý, chưa từng nếm thử các món ăn dân dã mà nay nhiệt tình cầm chiếc bánh bao bình dân cắn từng miếng ăn ngon lành. ---oo0oo--- Bầu trời lúc này đã về đêm. Trên không trung xuất hiện hàng vạn vì sao chiếu lấp lánh như thiên thần đang nháy mắt. Xa xa dãy ngân hà trông vô cùng huyền mỹ, và cũng rất huyền bí. Đợi ba người, hai già một trẻ vẫy chào rồi trở về nhà nghỉ ngơi, Tân Nguyên cách cách và Cửu Dương mới thả bộ tà tà bên bờ sông. Vừa song song cất bước họ vừa chuyện trò về gia cảnh của thường dân bá tánh sau khi kho thuốc phiện bị thiêu hủy. Được một lúc, cách cách chuyển đề tài: - À mà nè – Cách cách hỏi - Huynh đã thích ứng chưa? Rồi e câu hỏi của mình không đầu không đuôi, cách cách đính chính: - Ý của ta là huynh không còn dựng cờ khởi nghĩa nữa, bỏ làm thất đương gia của bang hội Đại Minh Triều để phò trợ đế quân có thích ứng hay chưa? Cửu Dương tay vẫn còn cầm chiếc bánh bao ăn dang dở, lắc đầu đáp: - Thật ra tôi chỉ là trợ giúp bá tánh thường dân tiêu trừ tệ nạn nha phiến, không có nghĩa là phò trợ triều đình Mãn Châu. Hơn nữa những gì tôi làm năm xưa, ngày hôm nay và trong tương lai cũng là vì sư muội thôi. Tân Nguyên cách cách nghe mấy câu trả lời thẳng thắn liền hiểu người đàn ông này có thể vì muội muội của y xóa bỏ trường phong vạn lý, lên núi dao xuống biển lửa, tình nguyện vì cô ta mà làm tất cả. Nàng cũng nhận biết hiện thời rất khó có thể lay chuyển lòng dạ đối phương song vẫn cố gắng khuyên nhủ: - Cơ mà đại Thanh nếu được huynh tương trợ, thì hoàng thượng như tăng cường lực lượng, tiêu triệt gian thần tặc tử... Cửu Dương lắng nghe cách cách diễn giải, tuy nhiên câu trả lời không ăn nhập đâu vào đâu. Ánh mắt thoáng xa xăm, cách cách nghe giọng của người ở sát cạnh bên nàng mà cứ như từ đâu vang vẳng: - Thật ra tôi muốn cùng sư muội thổi tiêu, đưa nàng đi thưởng thức cảnh tượng hùng tráng ở Thiên Sơn. Nhưng không ngờ vận đổi sao dời, có biết bao nhiêu chuyện xảy ra, hiện tại cô ấy nhập cung, biết đến bao giờ mới tương phùng? Lại nữa nơi này cách Thiên Sơn thật tình xa ghê lắm... - Nếu huynh không chê bai – Tân Nguyên cách cách thốt nhiên xen lời - Ta sẽ cùng huynh đến đó du ngoạn phong cảnh. Cửu Dương đang bước đi thong thả chân bỗng khựng hẳn. - Mỹ ý của cách cách – Cửu Dương từ chối - Tôi rất cám ơn. Ngặt nỗi trên vai chúng ta đang gánh trọng trách... Hai chữ “cách cách” vừa thốt ra tức thời khiến cho cô gái mà từ thuở nhỏ đã được sinh ra và lớn lên trong khung cảnh cao xa quyền quý tỏ vẻ phật lòng. - Huynh đừng khách sáo như vậy – Tân Nguyên cách cách cụp mắt u buồn hỏi - Có nhớ ta đã từng miễn thi lễ và nói gì không? Trong mắt của ta… muốn huynh trở thành một người bạn thân, mà khi đã là tri kỉ rồi thì nên bôi xóa cái ranh giới quy quyền giữa công nương với bá tánh đó đi. - Cách cách... – Cửu Dương lại mở miệng định nói gì đó. Nhưng Tân Nguyên cách cách mau mắn cướp lời: - Gọi ta Tân Nguyên là được rồi... Đoạn, nàng không chần chừ nói thêm: - Ta sắp trở về hoàng cung, lúc này thái hoàng thái hậu sức khỏe rất tệ thành ra phải ở bên giường túc trực chăm sóc người. Cách biệt lần này không biết chừng nào mới gặp nhau đây? - Nếu có duyên nhất định hội ngộ - Cửu Dương đáp chắc chắn - Cần chi phải ảo não? Không hiểu sao cách cách tự dưng buột miệng thổ lộ: - Nhưng ta sẽ rất nhớ huynh. Bất thình lình nghe câu tỏ lòng, Cửu Dương có hơi bất ngờ quay sang nhìn người thiếu nữ ngập tràn bản lĩnh, một nữ nhân rất ư là đặc biệt mà trước nay chưa hề thấy qua, và bây giờ cũng bị thu hút bởi phong tư tuyệt thế ấy, mắt bỗng dưng đờ ra ngắm nàng. Ngắm nàng rồi, lòng Cửu Dương tự hỏi vì sao nhãn lực của mình tinh tường đến vậy mà bây giờ đây mới phát hiện ra nàng đẹp tới nhường này? Xong, Cửu Dương ngẫm cho kỹ, ý thức được là do cái đêm mới gặp nàng trong thanh lâu, nàng đã cố ý điểm trang rất đậm để quyến dụ tên dâm tặc Trương Khánh, thành thử y phục cũng rườm rà màu mè. Chính những chi tiết bề ngoài đó đã che đậy khí chất và bản chất chân thật của nàng. Bây giờ bí mật của nàng đã bị nắm bắt, chẳng có gì phải ngụy tạo nữa cho nên sắc đẹp thanh tao này mới là bản lai diện mục của nàng đây. Phía đối mặt, Tân Nguyên cách cách là một người rất nhạy cảm, mắt thoáng thấy nam nhân mà nàng rất có tình ý ngây người ra nhìn thì cũng đoán mang máng rằng hình như nàng đã tranh thủ được thiện cảm của y. Một cảm xúc gần gũi với người đàn ông này thình lình trỗi lên, cảm xúc thật vi diệu khó tả, nàng liền gối đầu lên vai y. Cõi không gian hiện tại dường như im bặt, lắng động tới đỗi tưởng chừng nghe được cả tiếng lá rơi. Đột nhiên, loáng thoáng đâu đây có tiếng mã đầu cầm nổi lên. Âm điệu du dương vương vấn giữa sắc đêm mờ ảo khiến cho bất kỳ ai nghe được cũng đều phải ngơ ngẩn tâm hồn. Quả thật, đang tâm tình tịch mịch cực độ, tai nghe tiếng tì bà du dương trỗi lên réo rắt, Tân Nguyên cách cách giật nảy mình. Cửu Dương nâng đôi vai gầy guộc mong manh lên, chăm chú nhìn vào đôi mắt to tròn tuyệt đẹp của cô gái đã từng mạo xưng kỹ nữ. - Vì sao lại nhớ tôi? Tân Nguyên cách cách nghe hỏi liền đỏ mặt, đầu từ từ cúi xuống. Cửu Dương nhìn chiếc cổ mảnh mai và làn da tươi mát, trái tim bất chợt trào dâng một cảm giác ngọt ngào. Thêm vào đó, giọng nói của nàng nhẹ nhàng như tơ thoát ra từ đôi môi chín mọng: - Muội cũng không biết vì sao nữa – Tân Nguyên cách cách thành thật đáp lời, bất thần thay đổi cách xưng hô mà ngay chính bản thân nàng cũng không hề hay biết. Cửu Dương vòng tay ra sau gáy cô gái vuốt ve nhè nhẹ, thấy nữ tử khép hờ đôi mi, người như lả đi trong cử chỉ âu yếm này. Rồi trong giây phút mà bàn tay rắn rỏi của người khác phái đưa dần xuống dưới xoa vòng qua lại tấm lưng mềm mại nuột nà, Tân Nguyên cách cách càng cúi đầu thấp hơn, xuống gần sát ngực, mặt đỏ như gấc chín lan đến tận chân tóc, hơi thở cũng trở nên dồn dập vẻ như sẵn sàng để mặc tình người đàn ông này muốn làm gì thì làm. Trong khung cảnh lãng mạn trữ tình ấy, ngoài tiếng thở khe khẽ của nữ nhân và tiếng đàn ra thì hoàn toàn tĩnh mịch. Có vài cơn gió hiu hiu thổi khiến cành lá rung rinh. Cửu Dương ngắm kỹ vóc dáng tuyệt mỹ, phát hiện nụ cười e lệ của nàng thật rất có duyên. Cớ nhưng nụ cười đó chưa phai tàn, gương mặt khả ái đã điểm nét u buồn ủ rũ. - Thật tình xin lỗi... - Cửu Dương bừng tỉnh rút tay về, miệng nói một câu không đầu không đuôi. Thốt đến đây, Cửu Dương cũng thấy khó mà nói trọn câu. Bởi nàng thiếu nữ đứng trước mặt chàng thật tình rất đẹp, rất quyến dụ. Tuy nhiên lòng chàng mãi nhớ tới sư muội, tự nhủ cho dù cách cách có là Hằng Nga giáng thế hay tiên nữ hạ phàm trần đi chăng nữa vẫn không thể xoá nhòa được ký ức năm xưa, những ký ức về ánh mắt trong veo như dòng suối lạnh, nụ cười tươi như tia nắng xuân thì. Lại nữa chàng càng không muốn bị nhan sắc của cô nương quyền khuynh thiên hạ này mê hoặc, không muốn những kỷ niệm thuở ấu thơ bị chìm vào lãng quên đơn giản đến thế này. Phía đối diện, tuy rằng Cửu Dương không nói rõ nguyên do nhưng Tân Nguyên cách cách hình như thấu hiểu. - Huynh có thể cho chúng mình cơ hội không? - Nàng hỏi - Quên nữ nhân đó đi. Cửu Dương trông sâu vào đôi mắt sáng long lanh đang nhìn chàng như thể khẩn xin, và ngắm đôi môi chín mềm như đang chờ đợi. Song kết cục, sau hồi trầm tư suy nghĩ, chàng lắc đầu. Lệ sầu tức khắc ràn ra khóe mắt, Tân Nguyên cách cách khẽ mím môi. Buồn thê thiết, nàng quay mặt bỏ đi, để mặc từng giọt nước nóng hổi lăn xuống đôi gò má xuân xanh. Bụng bảo dạ, nếu như nàng chưa từng gặp qua trực tiếp thì sẽ không bao giờ hình dung được thất đương gia của bang phái Đại Minh Triều lại là một nam tử si tình như vầy. Khi mới ban đầu thoáng nhìn y, nàng cứ tưởng y là một kẻ đường hoàng phóng khoáng, một trang anh tuấn đĩnh đạc. Nhưng thật tình ra nếu mang y ra so sánh với Ngô Phù Sai thì chẳng mảy may sút kém là bao. Cớ nhưng mà tuy trách y ngoan cố si tình là thế, cách cách vẫn hiểu cả đời này nàng cũng rất khó lòng quên được y. Nàng sẽ khó lòng quên được đường nét nổi bật, khuôn mặt sáng sủa tinh anh, tính cách thẳng thắn cộng thêm cử chỉ khoan hòa ung dung mà khiến cho bất kỳ người nào nhìn thấy y là lập tức liên tưởng ngay đến loài chim ưng chao liệng trên chín tầng trời. Nghĩ đủ rồi, cách cách tự cười bản thân nàng thảm bại, đến cả một dân nữ mà nàng cũng thua thiệt hay sao? Xong, nàng lại cảm thán bản thân nàng thật cũng biết nhìn người. Bởi vì y quả đúng là một trang nam tử lý tưởng cho việc chung thân đại sự của bất cứ thiếu nữ nào trong thiên hạ. Chỉ tiếc là... giữa hai người họ không có duyên phận mà thôi... Phía đằng xa, tiếng tì bà rả rích dần theo bóng nàng ẩn khuất. Âm giai càng lúc càng thấp, gần như không còn nghe được nữa. Trên mặt sông nước chảy êm ái, mặt trăng in bóng lắc lư, hào quang mỗi lúc một mờ. Sau một hồi ánh trăng chìm lỉm trong đêm đen, chỉ còn lại vài vì sao dập dờn trên khoảng trời tịch mịch, hoang hoải đơn côi, buồn hệt như tâm trạng của nàng. Riêng người ở lại... Cửu Dương lặng trầm nhìn theo chiếc bóng hồng khả ái cho tới khi khuất dạng hẳn đằng sau rặng thông, lòng mãi lẩm nhẩm “từ nay về sau, hy vọng cô không còn dây dướng gì nữa...” Tuy là đang giữ vẻ mặt điềm tĩnh, nhưng thân hình chàng vô thức ngả về phía trước tựa hồ muốn níu kéo vầng trăng đã khuất lấp kia, tự hiểu có lẽ kể từ đêm nay cho đến hết kiếp này, hễ mỗi lần ngẩng đầu lên trời ngắm áng mây bay thì chắc hẳn hình bóng nàng sẽ có lần lướt qua tâm tưởng. ---oo0oo--- Sau khi Tân Nguyên cách cách ly khai, Cửu Dương nghe có tiếng bước chân rón rén tới gần, không nhìn cũng biết đó là ai bèn hỏi trổng: - Đã khuya như vậy rồi còn chưa ngủ sao? Hiểu Lạc tiến đến bên cạnh, tự tiện cầm lấy bánh bao trên tay sư huynh, cắn từng miếng ăn ngon lành. Nhai nhồm nhoàm xong nó liền nâng vạt áo lên lau miệng và nói: - Đêm nay tinh tú trên trời rất đẹp, đệ làm sao nỡ đi ngủ chứ? Vả lại đệ thật muốn kính cô công chúa đó một chén, đại biểu tình hữu nghị giữa cô ấy và thất ca. Rồi nó nhìn Cửu Dương, toét miệng cười ranh mãnh: - À mà thất ca nè, sao huynh không gọi cách cách là Tân Nguyên muội muội? Cửu Dương trừng mắt, cốc đầu Hiểu Lạc: - Đệ lớn tới chừng đó rồi mà hãy còn nghịch ngợm, chuyên gia ăn nói tầm bậy tầm bạ! Có tin huynh phạt đệ không? - Nhi nữ giang hồ trọng tình trọng nghĩa – Hiểu Lạc không sợ, nháy mắt bảo - Nói sao là làm vậy, xem chừng cô ấy đời này sẽ theo huynh, chẳng những tới Thiên Sơn mà còn chân trời góc bể. Cửu Dương nghe lý sự cùn của tên tiểu tử, dầu muốn dầu không cũng phải phì cười, tay lấy cây quạt giấy màu trắng ra phe phẩy. Hiểu Lạc viện cớ chỉ mặt sư huynh, nói thêm: - Huynh cười rồi hả, vậy tức là tha thứ cho đệ? Không phạt đệ? - Huynh không có nói vậy. - Rõ ràng là nghĩa như vậy! – Hiểu Lạc reo lên, nét mặt ngập ánh hân hoan - Có giỏi thì huynh đừng cười, đã cười thì đừng có chối. Huynh la đệ nhưng rõ ràng đang cười, đã cười là thừa nhận tình cảm của người ta. Mà đệ thấy huynh và cách cách rất tâm đầu ý hợp, một người trai tài, một người gái sắc quả tình rất xứng đôi. Hiểu Lạc gan cùng mình, ăn nói búa xua, đã vậy nó còn bật hai ngón tay cái lên tỏ ý khen ngợi khiến Cửu Dương điên tiết phát một cú rõ to lên vai nó. “Bốp” một tiếng. - Đệ đừng nói bậy nữa! – Cửu Dương gầm gừ, xếp cái quạt lại, chắp tay sau lưng xoay mình bước đi - Huynh với cách cách chỉ là bạn thông thường thôi. Đời này của huynh sẽ không quên sư phụ của đệ! - Cơ mà cô ấy là một vị nữ anh hùng hào kiệt, lòng dạ si tình, dung mạo sáng chói như vầng trăng rằm trên bầu trời đen kịt, tâm hồn lại rất ngây thơ... – Hiểu Lạc không buông tha, đeo theo sư huynh lải nhải một tràng. Nó vô ý thức chứng minh bản thân nó còn đáng ghét hơn... đỉa đói. - Đệ đừng có nói lung tung! - Cửu Dương bực mình gắt, khua chân bước nhanh hơn, cố tránh tên sư đệ mồm mép tép nhảy - Bây giờ tâm tình của huynh cũng như lúc trước, không đổi thay đâu! Hiểu Lạc nghe câu quả quyết liền trề môi phán: - Xì! Bây giờ đệ thấy huynh khác xưa. Lúc xưa huynh vô tư lự, giờ huynh như vầng trăng khuyết, tỏa ánh sáng mù mờ! Nói qua lại tới đây, nó đột nhiên ngồi thụp xuống ôm bụng: - Úi, úi! Ây da! Thất ca của nó lật đật dừng bước hỏi: - Ể! Đệ sao rồi? Hiểu Lạc méo xệch miệng: - Bụng của đệ đau quá! - Đáng đời đệ! – Cửu Dương lấy cán quạt gí lên trán nó - Mà sao lại tự dưng đau bụng? Chắc ăn phải cái gì không sạch rồi đó. - Huynh ăn cái gì đệ ăn cái nấy – Hiểu Lạc nguýt dài - Sao huynh không đau mà đệ lại đau? - Bởi vì huynh không có tham lam ăn nhiều như đệ! - Cửu Dương lại gí cán quạt lên trán tiểu trư - Có cần gọi đại phu không đây? - Không cần đâu – Hiểu Lạc lắc đầu quầy quậy - Chỉ chọt bụng thôi mà. Một hồi sẽ êm lại, đừng mời đại phu chi cho tốn công. Đoạn, Hiểu Lạc buồn buồn hạ giọng: - Ước gì có Hoa Đà tái thế ở đây thì hay nhỉ? Vì giọng của nó phát ra nhỏ như tiếng muỗi kêu, Cửu Dương không nghe rõ nó đang than thở những gì hay đang ám chỉ ai, chỉ thấy nó ôm bụng kêu đau thì tội nghiệp quá liền mách: - À! Để huynh bàn với đệ cách này nha. Người Hồi giáo có một bí quyết. Họ bảo khi nào cảm thấy bị bệnh thì đi kiếm một cái lá bị sâu ăn ba lỗ, dùng móng tay rạch lên đó hai chữ “bình phục,” xong thả chiếc lá xuống nước là bệnh hoạn sẽ rời khỏi cơ thể ngay tắp lự. - Thật sao? Linh như vậy à? - Đương nhiên là thiệt chứ! – Cửu Dương hất đầu về phía hàng cây bên bờ sông - Lời lang y người Hồi nói chắc chắn là có đạo lý, đệ chưa nghe qua tài trị bệnh của họ hay sao vậy hử? Xuất phát từ ngàn năm lận đó. Vả lại huynh có bao giờ gạt đệ đâu? Nếu còn không tin, đệ cứ đi thử coi. - Ờ, ờ... – Hiểu Lạc mừng rỡ đứng bật dậy - Để đệ làm thử! Dứt lời, nó hí hửng quay mình chạy đi, không hay rằng đứng khuất mình dưới chân cầu có hai vị cô nương đang quan sát nó và Cửu Dương. Phi Yến trố mắt hỏi Phi Nhi: - Lúc nãy Thiên Văn huynh ấy nói phong tục đó là thiệt hay chơi vậy? - Ở đâu mà có cái phong tục kỳ quái vậy chứ - Phi Nhi che miệng cười – Chẳng qua là tỷ nghĩ huynh ấy nói như vậy để phân tán sự chú ý của Hiểu Lạc, để nó quên cơn đau bụng và đi kiếm cái lá chết tiệt kia, như vậy có thể giúp nó làm giãn gân cốt, tự nhiên cơ thể sẽ cảm giác khoan khoái. Phi Yến nghe xong càng trố mắt nhìn sư tỷ, rồi quay đầu nhìn hướng Hiểu Lạc lúc này đang đu cành thoăn thoắt leo lên cây. Thấy nó thông thường lù khù vụng về nhưng tối nay lại nhanh nhẹn hơn cả con tiểu hầu vương, hai người con gái không nhịn được bèn bưng miệng cười rộ.