Phong Vũ Thanh Triều [Quyển 2]
Chương 57 : Nhất túy giải thiên sầu
Cửu Dương nghe tiếng bước chân ở đằng sau lưng, ngoảnh mặt nhìn, thấy một nữ nhân xinh đẹp tuyệt trần đang nhìn hai người họ với vẻ sửng sốt.
Nàng từ từ tiến lại gần.
Thật ra lúc vừa nghe thanh âm rất khẽ đó vang lên, Cửu Dương đã có lòng cảnh giác, đôi tai nhận biết người ở đằng sau phải là một cao thủ thâm tàng bất lộ bởi bước chân của nàng nhẹ và êm ái như li miêu.
Người con gái đó từ đằng xa trông thấy Cửu Dương đang ngồi quay lưng ra phía nàng cũng trỗi lòng đề phòng khi cặp mắt sắc bén của nàng kịp nhận biết đôi vai y khẽ động đậy, biểu thị chủ nhân nó đang đề cao cảnh giác, bắt lấy từng động tĩnh nhỏ khi có người tiến lại gần. Nàng hiểu ngay, y kỳ thực là một cao nhân bất lộ tánh vì bước đi của nàng khẽ khàng như thế, nếu là người bình thường thì dẫu nàng có đến cách ba thước họ cũng chưa chắc đã phát giác ra, chỉ có hạng hảo thủ trải qua quá trình rèn cặp cẩn thận mới luyện được thính giác và cảm quan nhanh nhạy như vậy.
Đằng này, Cửu Dương trong đầu lập tức tự hỏi cô ta là ai, là gián điệp được ai đào tạo để tới dò la hay chỉ là một trường hợp luyện võ đặc biệt không liên quan gì đến nhóm tam mệnh đại thần?
Riêng Dương Tiêu Phong không tỏ vẻ thắc mắc gì, thấy có chiếc bóng tiến lại đối diện thì khẽ ngẩng đầu lên, rồi cúi mặt xuống uống tiếp.
Hà Tử Lăng đứng cạnh Cửu Dương, sau khi duyên dáng gật đầu chào liền cất giọng ngọt ngào hỏi:
- Huynh là?
Giọng nàng êm như tiếng ru hò, khiến cho người nào nghe phải là bị mê hoặc ngay tắp lự. Tuy nhiên Cửu Dương thì không, lại thấy không tiện giới thiệu danh tánh thật sự bèn hất đầu về phía Dương Tiêu Phong đang ngồi, đáp chung chung:
- Một người bạn.
Hà Tử Lăng nghe đáp vậy thì biết bản thân không nên thắc mắc nhiều, bèn liếc Dương Tiêu Phong, khẽ chau mày:
- Trước mặt huynh, đại nhân toàn như vậy đó hở?
Cửu Dương cười cười, đánh mắt về phía Dương Tiêu Phong:
- Hắn chẳng bao giờ bận tâm đến nghi thức cả, còn nhiều vụ vô phép vô tắc hơn nữa cơ.
Hà Tử Lăng nghe Cửu Dương cứ một tiếng hắn hai tiếng hắn, tự nhủ có lẽ hai người nam tử này quen biết nhau rất thân.
Nàng quay sang Dương Tiêu Phong, hỏi:
- Đại nhân, ngài làm sao thế?
Cửu Dương thấy Dương Tiêu Phong hiện tại có vẻ say, không muốn y tiết lộ bí mật quân sự vì khi tửu nhập là ngôn xuất, uống rượu vào sẽ nói ra những lời không đáng nói đành đỡ lời.
Cửu Dương giơ tay trỏ Dương Tiêu Phong, nói:
- Hắn tâm tình không được tốt, đang tương tư cách cách, sáng mai lại phải thành thân với Mẫn Mẫn tiểu thư.
- Ta cũng có nghe tin...
Hà Tử Lăng đáp xong choáng người. Những tưởng Dương Tiêu Phong bấy lâu vang danh cung đình là một vị tướng quân thích làm cái gì thì làm cái nấy, không yêu Mẫn Mẫn thì bất luận thế nào cũng không cưới cô, nhưng nàng lại quên mất rằng đàn ông địa vị càng cao bao nhiêu thì càng nhìn nhận hôn sự khác hẳn một kẻ phàm phu bình thường.
Đối với những nam nhân giàu có trong thời đại bấy giờ, việc họ cưới ba hay bốn vị nương tử cũng na ná nhau cả, chẳng qua chỉ xây thêm một căn phòng và mua thêm vài người hầu nữa là xong. Họ đi đường thấy nữ tử nào vừa mắt cố nhiên sẽ cưới, không vừa mắt cứ cưới cũng chẳng sao, cùng lắm là tối tối đừng lên giường của nàng ấy ngủ đêm là được. Làm phận đàn ông đâu phải chịu ảnh hưởng to tát gì.
Cớ nhưng mà tuy nghĩ là nghĩ vậy, khi chợt nhớ đến tấm lòng sâu nặng mà mình dành cho y bao ngày, Hà Tử Lăng mím môi nói:
- Nếu ngài không yêu Mẫn Mẫn thì đừng tính chuyện cưới cheo. Vì... nữ nhân chúng tôi không phải đồ gia dụng, cứ tậu về nhà là xong đâu!
Dương Tiêu Phong tiếp tục uống, chẳng buồn ừ hữ, tuồng như sự hiện diện của người con gái tuyệt mỹ này là hoàn toàn hư vô.
Phía trước mặt, Cửu Dương ái ngại nhìn nàng, biết nàng không hiểu sự tình ẩn nấp đằng sau cuộc hôn sự này thành thử muốn lên tiếng thanh minh, nhưng không tiện, đành nói trớ:
- Thì... đương nhiên hắn ta đâu có muốn làm lỡ dở ai, ngặt nỗi nếu... hoàng thượng bắt cưới, chẳng lẽ vì việc ấy lại đi kháng chỉ?
Lòng nhuốm bi phẫn, Hà Tử Lăng nghe trả lời định nói gì đấy nhưng chẳng nghĩ ra lời nào, cuối cùng quay sang Dương Tiêu Phong, giận dỗi bảo:
- Mặc kệ! Nếu ngài không có cảm tình với Mẫn Mẫn, cấm ngài lấy cô ấy!
Nói đoạn, nàng kỷ nữ trứ danh kinh thành quay lưng phăm phăm bỏ đi.
O0O0O
Trên con đường trở vệ phủ tướng quân, có một nữ nhân cứ lầm lũi cất bước. Đi được một đoạn, cơn tức giận xen lẫn ghen tuông dần dần nguôi ngoai, nàng biết nàng đang gây sự hão huyền, mọi rắc rối cũng từ chuyện tranh đoạt ngai vàng mà ra cả, nhưng lại không biết hôn sự này có dính dáng như thế nào đây? Nàng tự trách bản thân khờ dại, sao lại cầm lòng không đậu mà đi trút giận một cách phi lý vào hắn ta như vậy? Mà hành động của hắn, theo quan điểm hiện tại thì nhìn nhận kiểu gì cũng ổn. Vì nếu như Khang Hi đã thí hôn, hắn đâu thể vin vào tư tưởng “hai người tiến tới hôn nhân là phải có cảm tình hẳn hòi” để đòi hỏi hoàng thượng làm khác đi...
O0O0O
Nửa đêm, tại tân giả khố.
Nữ Thần Y không chợp mắt được, sau một vài canh giờ nằm thao thức thật lâu thì rời giường ngủ ra ngoài sân, phát hiện một bóng người ngồi bệt dưới đất ngoài vườn cây, cạnh giếng đá, tay không ngừng dốc ngược bầu rượu vô miệng.
Nữ Thần Y tới gần, ngửi được mùi rượu ngột ngạt thật khó chịu xộc thẳng vào mũi. Kẻ đó ngồi lặng bên thành giếng bất động.
Ánh trăng phủ đầy khoảnh sân, nghiêng nghiêng chiếu lên vai người đó.
Nàng trông thấy trên mặt đất có vài bầu rượu cạn vứt ngổn ngang dưới hàng vạn ánh nguyệt quang lạnh lẽo, nhưng cả thảy đều chẳng bằng khuôn mặt lạnh lùng của y lúc này. Một người mà thiên hạ luôn đồn là có tâm hồn rét lạnh như băng, dưới ánh trăng tối nay lại càng như hàn ngọc ngàn năm, sự cô đơn và cô tịch tỏa ra bốn phía.
Sau khi biết người đó là ai, Nữ Thần Y chỉ muốn trở về thư phòng bèn quay mình rảo chân bước thật nhanh.
- Nàng khoan hãy đi, nghe ta nói vài lời.
Dương Tiêu Phong thấy nàng bỏ đi liền ném bầu rượu đang uống dở qua một bên, đứng bật dậy đi theo. Choang một tiếng, bầu rượu đập xuống đất vỡ tan tành, nước chảy tràn lan.
Nữ Thần Y vẫn không quay đầu lại, càng bước nhanh trên hành lang tăm tối.
Dương Tiêu Phong vòng ra phía trước mặt chắn đường nàng, giọng gấp gáp:
- Bấy lâu nay nàng biết rõ ta thực lòng thực dạ đối đãi nàng, sao thái độ nàng lại hờ hững thế?
Nữ Thần Y nghe vậy thì giật mình tự hỏi lúc trước khi hai người ở bên nhau, có phải nàng đã thờ ơ quá thể với y không? Bao nhiêu lần y nguyện lấy lòng thành kết giao, nàng đều tỏ vẻ bất cần... Sao hôm nay lại phản ứng như vậy nhỉ? Giá phải là...
Nàng nghĩ rồi nhớ đến Mẫn Mẫn tiểu thư. Người con gái đó vốn là hòn ngọc quý, là ái nữ duy nhất của em gái An đích phúc tấn, người người đều rung động vì sắc đẹp của cô. Mẫn Mẫn thân phận không chỉ cao quý mà còn là đại diện của cả bộ tộc Tô Hoàn Qua Nhĩ Giai. Trong tình thế hiện tại, thái hoàng thái hậu đang muốn úy lạo các bộ lạc Mông Cổ, vì nếu hai nước kết giao thì là điều lợi nên bà đương nhiên vui vẻ tác thành.
Lại nữa cho dầu sự việc hôm nay không tiến triển theo đà này, chắc thái hoàng thái hậu cũng sẽ chỉ định hôn sự cho hai người họ thôi. Lúc ấy dù ai không bằng lòng cũng chẳng thể phản đối được.
Trầm tư một thoáng, Nữ Thần Y lại nghĩ Mẫn Mẫn thực là một cô gái may mắn, được mọi người thương yêu, không ai dám bắt nạt, tương lai còn được phu quân chu đáo bảo bọc. Còn số phần dân nữ như nàng? Mặc dù có nằm chiêm bao cũng không đạt được phúc phận ấy đâu. Lại nữa người đàn ông trước mặt nàng chỉ lợi dụng nàng để uy hiếp Cửu Dương, dùng tài cán mưu lược của huynh ấy đổi lấy lợi ích chính trị cho triều đình.
Nhớ tới số phận cay đắng của bản thân mình, Nữ Thần Y buồn rầu ngẫm nghĩ một hồi rồi nhìn Dương Tiêu Phong bằng ánh mắt nghi hoặc:
- Ngài thành thân với Mẫn Mẫn tiểu thư không phải vì chuyện thể diện thì là vì lẽ gì?
Biết nàng hiểu lầm, Dương Tiêu Phong hoang mang lắc đầu.
Nữ Thần Y không muốn nghe, bịt đôi tai lại, cướp lời:
- Ngài về thay lễ phục mau đi, những việc ấy chẳng cần kể với nô tì nữa, đằng nào trời cũng sắp sáng rồi.
Nữ Thần Y nói xong vòng qua Dương Tiêu Phong đi tiếp, đến cửa phòng liền vung tay đóng sập lại, ngồi bệt xuống sàn khóc rưng rức.
Bên ngoài có tiếng gõ.
Nữ Thần Y vờ như không nghe, hai dòng nước mắt tuôn rơi.
Tiếng gõ cửa tiếp tục vang lên.
Rốt cuộc nhịn không nổi, Nữ Thần Y sụt sịt một lúc mới rời rạc đáp:
- Ngài về đi, từ đây về sau đừng tới tìm nô tì nữa!
Dương Tiêu Phong nghe tiếng khóc đứt quãng, định giơ tay gõ nữa để nói gì đó nhưng cuối cùng quyết định nín bặt, cứ đứng ngẩn ra tại chỗ, sực hiểu nếu có giải thích nguyên do với nàng cũng vậy mà thôi, tình hình không thể thay đổi được, sáng mai vẫn phải trở về phủ đệ làm lễ thành thân.
Bên trong thư phòng, Nữ Thần Y tự dưng hồi tưởng lần đầu tiên hai người gặp nhau, tức thì ngẩng đầu lên trần nhà cho lệ chảy ngược vào lòng, miệng mỉm cười chua chát. Nàng ngồi bó gối bắt đầu nhớ buổi gặp gỡ người đó ở Tân Cương, gian nhà tranh trên đỉnh Thiên Sơn, sự chăm sóc của chàng nơi chốn hoàng cung đến sự chao đảo rung động của nàng. Bây giờ tất cả đã thành dĩ vãng.
Cảnh tượng trên núi tuyết lại hiện về rõ rệt trong tâm trí. Nữ Thần Y hình dung sự kiện hoa Tuyết Liên, khi nàng tiết lộ giấc mơ của nàng với y, khi y tâm sự việc y không muốn bị cuốn vào vòng tranh đoạt ngai vàng nên khuyên nàng ra đi cùng. Nàng lắc đầu từ chối. Y liền hỏi sao nàng lại muốn từ bỏ đồng cỏ xanh trời biếc, từ bỏ cuộc sống trong một căn nhà nhỏ ấm cúng để từ nay về sau chỉ có thể ngửa mặt ngắm mảnh trời chật hẹp hình vuông?
Nữ Thần Y nhớ tới đây thì nâng vạt áo lên lau sạch dấu lệ trên mặt.
Thẫn thờ một hồi, nàng chau mày tự hỏi nàng đang làm gì đây, sao lại vì một nam nhân không có chút quan hệ mà rơi lệ? Nàng vốn không yêu hắn ta!
Trong miệng không ngừng thì thào“từ ái dục sinh lo, từ ái dục sinh sợ, xa lìa hết ái dục thì chẳng còn lo sợ gì.” Nàng bảo lòng nàng yêu một người nam tử khác kia mà!
Đức phật có dạy trong Kinh Pháp Cú, bài kinh có nội dung ái, ái luyến, hỷ ái, tham ái và dục ái.
“Do ái sinh sầu ưu, do ái sinh sợ hãi
Ai thoát khỏi tham ái thì không sầu, không sợ hãi
Ái luyến sinh sầu ưu, ái luyến sinh sợ hãi
Ai giải thoát ái luyến thì sẽ không sầu, không lo âu”
Làm người chớ nên sa vào cạm bẫy của tình yêu vì khi yêu biệt ly là khổ, mà nếu không còn niệm yêu ghét thì không còn gì ràng buộc.
Nữ Thần Y không ngừng nhắc đi nhắc lại với chính bản thân nàng “từ ái dục sinh lo, từ ái dục sinh sợ...” Bởi chỉ có như vậy mới ngăn cản được chính nàng đuổi theo mối tình mờ ảo giống hệt cầu vồng trên không trung, mới có thể để bản thân tìm vào thanh tịnh, để cho mọi sự đau đớn khôn cùng trên thế gian lập tức tan biến.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
3 chương
56 chương
38 chương
62 chương
161 chương