Phong Vũ Thanh Triều [Quyển 1]

Chương 31 : Họa vô đơn chí

Dương Tiêu Phong bỏ mặc thương tích trầm trọng, phi thân lên lưng tuấn mã điều động đoàn quân dàn trận “gọng kìm.” Ngay lập tức, binh lính triều đình chia thành hai phe. Phủ Doãn đại tướng quân đích thân thống lãnh đoàn binh thiết giáp bọc sang phía đông trong khi phó tướng mai lặc chương kinh xua quân ồ ạc tấn công phía tây. Trước lúc tình hình xáo trộn, Tần Thiên Nhân vận quyền điểm huyệt đản trung. Nội khí tuy bị tản mạn nhưng ngược lại có thể phong bế vết thương đang hoành hành trong ngực. Tần Thiên Nhân biết đã đến thời khắc đối mặt tử thần nhưng vẫn không cam lòng cất kiếm gác gươm, không giơ tay đầu hàng chịu trói. Nguyên khí chưa cạn. Còn nước thì còn tát. Rừng còn xanh là còn củi đốn. Trương Quốc Khải, lão Tôn, Khẩu Tâm và các thành viên bang hội cũng cùng chung tâm trạng. Thề không giã từ vũ khí, không ném gươm xuống dòng sông định mệnh để ngồi chờ địch đến, đổi đời lịch sử sang trang. Khắc chế vết thương xong, Tần Thiên Nhân đứng dậy ứng phó trận mạc bằng cách trực tiếp chỉ huy chiến thuật “dàn hàng.” Huynh đệ bang hội liền dàn thành hàng ngang đối mặt quân đội để đối phương không bao vây được. Số lượng địch đông ta ít đã khiến Tần Thiên Nhân bối rối, tâm tư thoáng phút đắn đo. Trong lòng có hai điều lo ngại. Thứ nhất, nếu dàn quân quá mỏng thì đối thủ có thể sử dụng chiến thuật áp đảo lực lượng. Mặt khác, lại không thể tập trung quá đông, dẫn đến bị bao vây hoặc trở thành đích bắn dễ dàng của địch. Nhưng đây là chiến thuật duy nhất trong tình huống này. Khẩu Tâm đã bình phục đôi chút. Vị hòa thượng khập khiễng chiến đấu bên cạnh lão Tôn. Trương Quốc Khải đau xót nhìn thiếu đà chủ điều quân khiển tướng. Trong lòng Trương Quốc Khải thầm biết vết thương của Tần Thiên Nhân mười phần có đến chín phần nguy hiểm. Tính mạng của các thành viên bang hội đang bị đe dọa. Hơn nữa, Trương Quốc Khải cũng hiểu bản thân sa lưới. Chàng tự hỏi “chiếc bẫy này do ai đã giăng ra?” Phía trước mặt là thiên binh vạn mã. Phía sau lưng có sông nước Địa Hình. Trong lòng sông đang ghim cọc nhọn. Bất cứ tình huống nào cũng không thể thoát thân. Chẳng lẽ nơi này là chốn chôn thây của những người vì dân tộc dám đứng lên khởi nghĩa chống ngoại xâm và quyết tâm đánh đuổi binh mã Mãn Châu ra khỏi vùng quan ải? Trong lúc Trương Quốc Khải lắc đầu căm hận thì Dương Tiêu Phong dốc toàn lực lượng hầu cưỡng chiếm toàn bộ đồi núi Bát Cựu, quyết chí tiêu diệt những kẻ đầu não của bang phái Đại Minh Triều. Dương Tiêu Phong tướng quân đánh trận chu đáo, hoàn toàn làm chủ tình hình. Sự phối hợp tinh vi của hai vị tướng soái và phó soái với thế đánh gọng kìm liên tục từ phía đông tây đã buộc tất cả huynh đệ bang hội tổn thất nặng nề. Đa số tử thương. Xác người nằm ngổn ngang. Tần Thiên Nhân thấy tình huống không thể kéo dài mãi nên quyết định thay đổi chiến thuật. Lần này, thiếu đà chủ chia quân thành hai nhóm. Khẩu Tâm đảm nhiệm nhóm thứ nhất, chạy phía nam. Phân nửa huynh đệ còn lại theo Tần Thiên Nhân, Trương Quốc Khải và lão Tôn đi về phía bắc. Nhưng Dương Tiêu Phong không để Tần Thiên Nhân thực hiện chiến dịch phân chia binh mã nên đã điều động phần lớn các lực lượng mãnh liệt đuổi theo nhóm người của Tần Thiên Nhân. Phủ Doãn đại tướng quân nhất quyết triệt kẻ cầm đầu trước, bởi vì hạ được người thủ lĩnh rồi thì nhóm phụ tùng còn lại sẽ tự động tan rã. Đám huynh đệ bang hội chiến đấu oanh liệt, xông pha công kích binh lính triều đình, can cường đẩy lui nhiều đợt xung phong biển người của địch. Dưng trấn giữ hướng bắc một hồi, sau đó cũng bị bỏ ngõ hoàn toàn với sự xuất quân ồ ạc như nước vỡ bờ của đoàn quân thiết giáp. Trong khi đó, tuyến chống khán phía Nam do Khẩu Tâm đảm trách cũng chẳng được khắm khá bao nhiêu. Nhân lúc vị thống lĩnh của mình không chú ý, đám huynh đệ rỉ tai nhau mở đường máu để bảo tồn sinh mạng cho thiếu đà chủ. Họ cam tâm tình nguyện hy sinh, ở lại chiến đấu, cầm chân binh sĩ triều đình để tam đương gia Trương Quốc Khải và lão Tôn hộ tống vị lãnh đạo rút lui an toàn. Họ biết nếu như họ nói ra ý định đó thì chắc chắn thiếu đà chủ sẽ từ chối. Tần Thiên Nhân thà tử trận còn hơn là một mình trốn chạy, bỏ huynh đệ trong cơn hoạn nạn để làm kẻ tham sinh úy tử. Trương Quốc Khải và lão Tôn nhìn huynh đệ bang hội, kín đáo gật đầu cảm khái tấm lòng nghĩa khí. Hai người họ vô cùng hãnh diện về những vệ sĩ thuộc quyền. Tất cả đều can đảm, hy sinh, chịu đựng, và luôn tuân lệnh cấp chỉ huy ngay trong giờ phút hiểm họa này. Tần Thiên Nhân vẫn chưa hề biết kế hoạch sắp đặt. Giữa vòng vây trùng điệp, trong lòng nảy sinh tình ý triền miên. Chàng nhớ Tây hồ da diết. Điều đau đớn nhất trong giờ phút này không phải là nội công hao tổn, cũng chẳng phải vết thương đang hoành hành trong ngực mà là không được nhìn thấy người con gái chàng yêu. Vài cơn gió mạnh thổi từ phía sông Địa Hình làm chàng nhớ lại hình ảnh năm xưa. Trên cầu Tây Lâm. Bờ hồ một thời kỉ niệm. Chàng cảm giác thèm khát được nhìn ngắm ánh mắt quen thuộc ấy, muốn khắc sâu trong tim bóng dáng thơ ngây. Đúng lúc khắc nghiệt này, Dương Tiêu Phong lại dàn thêm trận đối phó. Chỉ cần tướng quân ra lệnh, hàng ngàn trường mâu và hàng vạn mũi tên sẽ nhằm Tần Thiên Nhân bắn tới, dù bản lĩnh bằng trời cũng không thoát được. Trương Quốc Khải biết đã đến giờ thổ lộ kế hoạch rút lui nên đưa gươm kề lên cổ trong khi lão Tôn cũng giơ cao đoản đao. Trương Quốc Khải cùng lão Tôn quỳ xuống nói: - Xin thiếu đà chủ rút lui an toàn! Thấy Tần Thiên Nhân lắc đầu, Trương Quốc Khải vội đưa tay chỉ: - Xin thiếu đà chủ nhìn chung quanh, các huynh đệ đang hy sinh để bảo tồn con đường phản Thanh phục Minh. Lão Tôn chắp tay cầu khẩn: - Thiếu đà chủ là niềm hy vọng duy nhất của giang sơn. Nếu thiếu đà chủ nhất quyết cự tuyệt lòng tốt của đám huynh đệ thì lão đây sẽ chết trước mặt ngài! Dứt lời, lão Tôn vung tay định đâm một nhát vào tim trước sự kinh hoàng của Trương Quốc Khải. Nhưng Tần Thiên Nhân nhanh như chớp giơ cánh tay ra cản. Đoản đao rạch một đường sâu trên cườm tay trái. - Dừng tay! - Tần Thiên Nhân hét lên - Ta đồng ý với các người! Lão Tôn lập tức buông đoản đao rơi xuống đất. Mái tóc bạc phơ gật gù, trong lòng muôn phần xúc động. Ông cùng Trương Quốc Khải đứng lên. Nhưng cả ba người không dễ gì rời khỏi. Dương Tiêu Phong ra lệnh giương cung. Tên lửa bay vèo đến hỏa thiêu bang phái phản tặc. Trong lúc tất cả huynh đệ bang hội tuyệt vọng nhìn trận mưa tên lửa thì thiện lai thiện báo. Đột nhiên có tiếp ứng. Cứu nhân xuất hiện. Người áo đen khinh công tuyệt đỉnh, thủ pháp vững chắc, phi thân đến phía trước mặt Tần Thiên Nhân. Kẻ đó dùng gươm xuất chiêu Kim Hoán Chưởng của Thiếu Lâm thất thập nhị huyền công gạt cung tên tạt sang tứ phía, bay tua tủa ngược về hướng của Bắc quan đại nhân. Dương Tiêu Phong kéo mạnh dây cương xua tuấn mã thối lùi, trong lòng sững sờ, không ngờ bang hội còn có thêm cao nhân bí ẩn. “Người đó là ai?” Dương Tiêu Phong tự hỏi “Sư Thái trúng đạn ở Tây Sơn, không thể nào trong một thời gian ngắn lại hoàn toàn bình phục!” Kẻ áo đen tinh khôn, biết Dương Tiêu Phong đang phân vân về sự xuất hiện đột ngột của mình nên nhanh nhẹn rút ra hỏa dược và ném mạnh về hướng binh lính triều đình. Đất đá nổ tung. Khói bay mịt mùng. Nhân lúc hổn loạn, Tần Thiên Nhân, Trương Quốc Khải và lão Tôn cùng kẻ áo đen thi triển khinh công thoát vòng vây trong đường tơ kẽ tóc. ---oo0oo--- Giang Nam nhị hiệp, lão Tôn và người áo đen thoát khỏi trận chiến bốc lửa. Họ nhanh chóng tìm nơi ẩn náu. Giữa đường gặp được Khẩu Tâm. Tất cả vui mừng. Tần Thiên Nhân quay sang vị cứu tinh bí ẩn, vòng hai tay thi lễ: - Đa tạ bằng hữu ra tay tương trợ! Kẻ áo đen rối rít xua tay và mở khăn che mặt. Tất cả sững sờ. - Không ngờ cô nương là chân nhân bất lộ tướng! – Lão Tôn há hốc miệng - Làm chúng tôi thán phục! Trương Quốc Khải đặt tay lên vai Lâm Tố Đình: - Đại Minh Triều quả thật ngọa hổ tàng long! Tần Thiên Nhân mỉm cười trước lời khen ngợi. Chàng đưa cặp mắt trìu mến nhìn sư muội. Có nằm mơ chàng cũng đâu ngờ Giang Nam đệ nhất mỹ nhân võ công cao siêu thâm hậu, mưu kế đa đoan. Nhưng chàng không có nhiều thời gian huyên thuyên bởi vì lão Tôn hối thúc: - Việc cần thiết trước mắt là phải làm sao bảo đảm đuợc thiếu đà chủ rút lui một cách an toàn trọn vẹn, hầu đủ sức chịu đựng cuộc dạ hành trên đoạn đường dài đến Tây hồ. Khẩu Tâm hốt hoảng: - Không được! Và vị hòa thượng dùng bàn tay cứng như sắt chộp lên vai Tần Thiên Nhân: - Chúng ta nên lánh nạn ở đồn Bạch Nhật, tránh mai phục trên lộ trình về đến Tây hồ. Khẩu Tâm là người rất biết cách ăn nói, phân tích một cách chính đáng và có tính thuyết phục. Tần Thiên Nhân cùng Trương Quốc Khải nhìn nhau thẫn thờ. Trong thâm tâm của hai người vỡ lẽ “đồn Bạch Nhật là di cư cuối cùng của bang hội, nơi Sư Thái trú ngụ. Bởi thế cho nên, hễ đi bước cờ này là nước cuối cùng.” Trước khi rời khỏi sườn đồi Bát Cựu, Tần Thiên Nhân quay nhìn hướng lửa khói nghịt trời. Đám huynh đệ còn đang dùng hơi thở cuối cùng chiến đấu. Rừng cờ của triều đình Mãn Châu bay phần phật trong gió. Tần Thiên Nhân thở dài rồi cùng những kẻ còn sống sót cất bước bỏ đi. Ra khỏi đầm rồng hang cọp, xa xa phía trước mặt là dãy núi non chập chờn của đỉnh đồi Bạch Nhật. Nơi hứa hẹn bình yên. Những hàng thông trải dài thăm thẳm như đang réo gọi, mời mọc, và chào đón các vị bằng hữu tới thăm. Đến tờ mờ sáng thì sườn đồi của đồn Bạch Nhật hiện ra trước mặt. Núi non mênh mông hiểm trở nhưng lại mang đến niềm vui rạng rỡ trên mặt mọi người. Ánh dương bắt đầu ló dạng. Đã lâu lắm rồi mới thấy một ngày nắng đẹp như hôm nay. Bầu trời trong veo chất chứa nhiều tia nắng long lanh chiếu sáng trên ngàn cây nội cỏ. Gió vi vu thổi mơn trớn trên ngọn thông già. Không còn gì thích thú bằng ngồi đây, cạnh gốc cây của hàng dương xanh thắm, trên đồi vụn đá hướng mắt về triền núi bao la. (Còn tiếp) Giang Nam. Đồn Bạch Nhật. Khẩu Tâm và lão Tôn quay đầu quanh quất. Sau khi biết chắc không có ai theo dõi thì cả hai người đi đến trước một vách núi phủ đầy dây leo. Họ vạch mớ dây chằng chịt sang hai bên, tìm thấy một phiến thạch lớn với rong rêu bao bọc. Đấy là vách hang động bí mật, là di cư thứ ba của bang phái Đại Minh Triều. Hai sào huyệt kia là địa đạo Tây hồ và học đường Hắc Viện. Khẩu Tâm dùng ám hiệu gõ lên vách hang ba tiếng, ngưng, rồi thêm ba tiếng nữa. Đám huynh đệ bang hội canh gác bên trong hang động nghe tiếng gõ, biết là người của mình đang ở bên ngoài nên thò tay bật chốt. Cánh cửa hang mở ra. - Tham kiến thiếu đà chủ! Vừa vòng tay cung kính, họ vừa lách sang một bên để Trương Quốc Khải và Lâm Tố Đình dìu Tần Thiên Nhân đang bị thương bước vào. Khẩu Tâm và lão Tôn vội theo sau. ---oo0oo--- Đại sảnh. Đồn Bạch Nhật. Lão Tôn phụ Trương Quốc Khải dìu Tần Thiên Nhân ngồi lên ghế. Lâm Tố Đình đứng cạnh đó, dịu dàng xoa lồng ngực của vị hôn phu nhằm giảm bớt nỗi đau. Hai bàn tay của Tần Thiên Nhân rét buốt, gương mặt trắng bệch. Chỉ có Khẩu Tâm thở phào nhẹ nhõm. Vị hòa thượng huơ tay rót tách trà, chưa kịp uống thì đám huynh đệ ở đồn Bạch Nhật quỳ xuống thưa: - Bẩm thiếu đà chủ, chúng tôi vừa nhận được tin tức, địa đạo Tây hồ và học đường Hắc Viện đã không còn! Thật đúng là họa vô đơn chí, vừa đặt chân đến đồn Bạch Nhật đã nghe tin thất thủ. Quân Thanh gian xảo. Thừa lúc Giang Nam huynh đệ ra tay cướp lương thực và giao đấu cùng Dương Tiêu Phong đã điều động một đội binh mã tấn công địa đạo Tây hồ. Đám đệ tử đang trú ngụ trở tay không kịp, chạy đến Hắc Viện mới hay đã bị chiếm cứ từ lâu. Tin động trời khiến lão Tôn và Trương Quốc Khải tròn mắt ngó nhau, nét mặt kinh hãi tột đỉnh. Khẩu Tâm niệm a di đà phật. Tần Thiên Nhân ngồi chết gí trên ghế. Còn Lâm Tố Đình thì rơi lệ. Mãi một lúc, Tần Thiên Nhân mới thốt nên lời: - Sư Thái đã biết chưa? Một vị thành viên bang hội lắc đầu: - Bẩm thiếu đà chủ, chúng tôi chưa dám tiết lộ bởi vì Sư Thái còn đang bế môn. Một vị khác lên tiếng: - Chúng tôi dự định báo cho thiếu đà chủ biết trước để ngài quán xuyến mọi việc, rồi nhờ thiếu đà chủ thưa lại với Sư Thái. Tần Thiên Nhân gật đầu: - Nhị vị suy nghĩ rất chu tường. Và chàng vẫy tay ra hiệu: - Thôi được rồi, các vị hảo bằng hữu xin đừng đa lễ, mời đứng lên. Nói xong, Tần Thiên Nhân thở dài, lòng thầm nghĩ “kể từ lúc Cửu Dương bỏ đi, điềm dữ cứ thi nhau kéo đến, nước mất nhà tan. Phải chi đệ ấy có mặt nơi này. Nếu đệ ấy trở về, nghe tin Hắc Viện suy sụp thì sẽ nghĩ gì và ứng phó ra sao?” Mọi người còn chưa hoàn hồn trước sự kiện lật đổ của địa đạo Tây hồ và học đường Hắc Viện thì Trương Quốc Khải thảng thốt kêu lên: - Nguy rồi! Nữ Thần Y! Tiếng thét thất thanh khiến Khẩu Tâm giật nẩy. - Sư muội đang ở đâu? - Trương Quốc Khải lại tiếp tục thót bụng - Chẳng lẽ đã…? Nhưng Trương Quốc Khải chưa nói xong câu xui rủi thì có tiếng nghẹn ngào vang lên nơi ngạch cửa: - Muội đang ở đây. Khẩu Tâm đánh rơi tách trà xuống đất. Xoảng một tiếng. Đôi mắt của vị hòa thuợng sâu hút khi thấy Nữ Thần Y thình lình xuất hiện với đôi má ướt, mí mắt sưng húp đỏ hoe. Nàng lao đến đối diện Tần Thiên Nhân. Chàng chống tay lên thành ghế, phải dùng hết sức lực mới có thể đứng dậy ôm người yêu vào lòng. Phía bên cạnh, Lâm Tố Đình âm thầm quay mặt. - Thiên Nhân! – Nữ Thần Y sung sướng nói – Huynh vẫn bình an vô sự! Rồi nàng òa khóc nức nở. Bất chấp câu nam nữ thụ thụ bất thân. Bỏ qua luôn cả những cặp mắt đang nhìn thô thố. Ai trêu chọc cũng mặc kệ, Nữ Thần Y vùi mặt vào lòng ngực của Tần Thiên Nhân, thổn thức: - Muội nhớ huynh quá. Muội tưởng đời này sẽ không có cơ hội gặp lại huynh! Tần Thiên Nhân đặt nụ hôn nồng nàn lên mái tóc bồng đen nhánh. - Huynh không sao – Tần Thiên Nhân dịu giọng trấn an - Được gặp lại muội, huynh có chết cũng cam lòng. Nữ Thần Y lắc đầu quầy quậy: - Huynh đừng lìa xa muội, Thiên Nhân! Tần Thiên Nhân vòng tay siết chặt thân thể kiều diễm vào lòng. Trong hạnh phúc đắm say, chàng gật đầu quả quyết: - Huynh sẽ ở mãi bên cạnh muội. Trong khi đám huynh đệ cười mỉm chi cọp và trố mắt ngưỡng mộ đôi tình nhân trình diễn cảnh mùi mẫn thì Trương Quốc Khải quét mắt sang tứ phía, nét mặt tăm tối: - Hiểu Lạc đâu? Chẳng có ai trả lời được câu này. Mọi người ngó nhau. Tần Thiên Nhân liền hắng giọng: - Tôi đã nhờ Hiểu Lạc đến Cam Túc, bằng bất cứ giá nào cũng phải tìm cho được Cửu Dương. Nghe Tần Thiên Nhân bảo sắp được hội ngộ Gia Cát tái lai, đám huynh đệ rộn ràng hồ hởi: - Hay quá! - Sắp được gặp lại thất đương gia! Trương Quốc Khải phát một cái lên vai Khẩu Tâm: - Cửu Dương mà về đây thì chúng ta có thể yên giấc rồi, giữa đêm hôm mở toang cửa chính cũng chẳng sợ. Nói xong, Trương Quốc Khải đưa bình trà lên rót vô miệng. Lão Tôn nghe được liền chen lời: - Chẳng lẽ trong lòng tam đương gia, chủ nhân của tôi là lính gác cửa hay sao? Lời trách móc làm Trương Quốc Khải giật mình, nước trà chảy lộn vô phổi. Trương Quốc Khải vừa ho sặc sụa vừa lật đật xua tay, bộ dạng thiểu não đến tội: - Tôi đâu có ý đó! Không để ý đến lời phân tích của Trương Quốc Khải, lão Tôn hấp háy mắt nói thêm: - Chẳng biết trong thời gian qua, Cửu Dương đã quyến rũ thêm bao nhiêu người đẹp ở Lan Châu. Họ mà kéo nhau về đây thì chúng ta chưa chắc được ăn ngon huống hồ là ngủ yên. Lời lẽ hóm hỉnh giúp mọi người tươi cười. Cũng may là còn có giọng đùa cợt của ông lão, không gian đở ngột ngạt biết dường nào. Chỉ có Khẩu Tâm là không bỡn cợt. Vị hòa thượng tiến đến bên cạnh Nữ Thần Y, cau mày hỏi: - Lúc nãy đám huynh đệ cho biết địa đạo Tây hồ bị chiếm đóng, muội làm sao có thể thoát đến đây? Nữ Thần Y chưa trả lời thì lão Tôn đáp thay: - Thật ra thì Nữ Thần Y và Lâm Tố Đình đã rời khỏi địa đạo Tây hồ bữa tối hôm chúng ta chuẩn bị lên đường mai phục cướp thảo lương. Theo lời kể của lão Tôn… …Đêm đó, sau khi Tần Thiên Nhân cùng các huynh đệ dàn trận cọc xuống lòng sông Địa Hình để đánh cướp lương thực thì lại cảm giác bất an. Sự mơ hồ như có một điều gì kinh thiên động địa sắp sửa xảy ra. Đúng lúc Cửu Dương biên thư về Giang Nam kêu gọi tiếp tế lương thực thì triều đình lại vận tải gạo nếp cho binh lính. Trên thế gian này sao lại có chuyện trùng hợp như vậy? Tần Thiên Nhân liền sắp đặt cổ xe ngựa, khuyên Hiểu Lạc đưa Nữ Thần Y và Lâm Tố Đình đến tạm lánh ở đồn Bạch Nhật. Rồi bảo Hiểu Lạc trở lại hội tụ với chàng ở đồi Bát Cựu. Cả hai đứng khuất bóng sau bụi cây âm thầm quan sát sự tình. Và khi chứng kiến màn đấm đá ác nghiệt của Dương Tiêu Phong, Tần Thiên Nhân bèn quyết định nhờ Hiểu Lạc đi đến Cam Túc thỉnh Cửu Dương trở về... Lão Tôn giải thích đến đâu, Khẩu Tâm và Trương Quốc Khải gật gù đến đó. Nhưng họ chưa kịp mở miệng thán phục tài tiên tri thì Tần Thiên Nhân té xuống đất ngất xỉu. Chàng đã tốn quá nhiều nguyên khí khi giao đấu, nội công tổn thất, lại còn thêm vết thương rỉ máu trên tay.