Phong Vân

Chương 76 : Chúng lí tầm tha (hết)

Nam nhân nọ không quay lại, chỉ nói: “Chỉ có điều dường như tiến cảnh của cô ấy lại ngoài dự liệu của chúng ta, có lẽ cô ấy đã không thua kém gì chúng ta nữa.” Cô ấy trong lời nói của hai người bọn họ có phải là thiếu nữ áo trắng đã cứu A Thiết chăng? Từ má cười quỷ dị, nói: “Cho dù đạo hạnh của cô ấy có cao cỡ nào cũng không thể ngờ được, Từ má vốn không phải là Từ má.” “Cũng khó trách, đâu ai biết được rằng Từ má thật sự năm năm trước không chịu nổi cuộc sống cơ cực đã nhảy xuống hồ tự vẫn, xác chìm dưới đáy rồi.” Nam nhân kia nói. “Nhân gian quả thực khốn khổ vô cùng, nếu như không phải vì thực hiện kế hoạch của Thần, ta cũng không đời nào đóng giả Từ má năm năm liền vậy đâu. Quả thực cuộc sống dân chúng bần cùng lắm…” Kế hoạch của Thần ư? Kế hoạch của Thần là gì? Hai người này liệu có phải là cùng một nhóm với Thần mẫu, Thần quan? Chỉ là hai người bọn họ tựa như đang mang một nhiệm vụ vô cùng quan trọng, nếu không thì không đến mức cả Thần quan lẫn “Nàng” đều không cách nào biết được. Nam nhân kia nói: “Bây giờ thì nhiệm vụ bảo hộ, nuôi nấng, giám thị, quan sát Bộ Kinh Vân đã hoàn thành, cuối cùng bà đã có thể nghỉ ngơi rồi!” “Vốn là thế, chỉ có điều bây giờ cô ấy đã cứu được Bộ Kinh Vân rồi, không biết rồi sẽ ra sao đây.” “Đó không còn là chuyện mà chúng ta có thể quản được nữa rồi, chúng ta chỉ phụ trách việc giám thị Bộ Kinh Vân năm năm mà thôi. Còn về cô ấy…” Nam nhân kia nói đến đây thì bất chợt thở dài một tiếng, nói tiếp: “Cô ấy đã chọn Bộ Kinh Vân, chúng ta có muốn ngăn cũng chẳng được, chỉ hy vọng sau khi biết việc này, Thần sẽ không trách phạt cô ấy.” “Nhưng mà Bộ Kinh Vân là người mà Thần chọn, nếu không chúng ta đâu có phải tốn năm năm ở đây trông chừng hắn, cô ấy làm vậy tất phải trà giá đắt.” Hả, Bộ Kinh Vân là người Thần chọn sao? Cái ông Thần kia chọn hắn làm gì? “Chúng ta cũng đành bất lực.” “Cũng đành vậy! Chúng ta vẫn không thể nào trái lại ý chỉ của Thần, cho dù đôi lúc Thần cũng sai.” “Đừng có nói lung tung, nhiệm vụ hoàn thành rồi, chúng ta nên mau chóng rời khỏi đây thôi!” Nam nhân nọ nói xong thì quay lại nhìn Từ má, rốt cuộc lão cũng quay đầu. A! Lão chính là… Chỉ thấy gương mặt lão đầy nếp nhăn, tóc cũng rụng hết, chỉ còn cái đầu trụi lủi. Lão chính là người hay kể chuyện cho đám trẻ con – Hứa Bá! Hóa ra lão ở đây cũng chính là để cùng Từ má trông chừng Bộ Kinh Vân. Vậy thì thân phận thực sự của lão là gì? Từ má bỗng nhiên nói: « Đi thì hẳn là phải đi rồi, chỉ là… » Bà bất ngờ quay lại nhìn về phía căn nhà vốn từng là của mình. “Bà không nỡ bỏ gian nhà đó sao?” Từ má lắc đầu nói: “Không, ta chỉ tiếc người…” Hứa Bá biến sắc nói: “Bà…có cảm tình với hai đứa chúng nó sao?” “Ài, hai đứa chúng nó quả thực là một cặp con trai lý tưởng, kiếp này ta sẽ không bao giờ quên hai miếng thịt chúng nó để trong bát cháo của mình, cả hai tấm lòng hiếu thảo đó nữa. Lúc ấy nước mắt của ta là thật…” Bà nói xong, đôi mắt đã rưng rưng ngấn lệ. “Cho dù là vậy thì cũng đã hết rồi, chúng ta nên đi thôi!” Hứa Bá thở dài. Từ má bất đắc dĩ gật đầu, bước đi theo sau. Nhưng cuối cùng bà vẫn quay đầu trông về phía xa xa, nơi đã từng là nhà mình, buồn rầu nói: “Con à, tuy rằng mẹ không biết Thần chọn con để làm gì, chỉ có điều…chặng đường mới của con sắp bắt đầu rồi…” “Tuy rằng mẹ trong lòng con đã chết, nhưng mà…” “Con ơi, chớ có nản lòng…” Bà cuối cùng đã biến mất giữa màn sương mù dày đặc giăng kín trên mặt Tây Hồ. Bà rốt cuộc là ai? Dường như đã qua rất nhiều thời gian, nhưng rốt cuộc là đã bao lâu? A Thiết sớm đã không còn nhận thức được rõ rang, chỉ nhớ trong lúc mình hôn mê, mơ mơ màng màng nghe thấy hai nữ tử nói chuyện: “Không sai, trên mặt hắn không có Thiên Y Vô Phùng, hắn đúng là Bộ Kinh Vân, chỉ có điều, cô thật sự muốn cứu hắn?” “Thần mẫu, nếu không phải vì ta nhất thời động lòng phàm muốn đi tìm hắn thì sẽ không khiến cho Đại thần quan nảy ra lòng tham công mà đi bắt hắn dâng lên cho Thần, mẹ hắn sẽ không phải chết, đệ đệ hắn cũng không bị bắt đi, Nhị thần quan cũng không phải chết không toàn thây, ta làm sao có thể mặc hắn mà không để ý được.” “Nhưng cô cũng biết Đại thần quan có thể đã mang đệ đệ hắn về gặp Thần, việc cô động lòng phàm Thần cũng sẽ biết, chỉ cần bây giờ cô làm như hoàn toàn không để ý hắn thì may ra Thần sẽ không tin Đại thần quan mà không phạt nặng cô…” “Không, đã…quá muộn rồi, ta sớm đã quyết định suốt đời này sẽ đi theo hắn, để đền lại tội lỗi của ta.” “Cô…điên rồi, cô cũng biết…làm vậy không những bị Thần quở trách mà còn có thể mất mạng đó…” « Thần mẫu, ta đã nói rồi…Chỉ cần đời này sống có ý nghĩa, chết thì có gì đáng sợ ? » “Ôi…” “Thần mẫu, bà…khóc sao?” “Ta…không có khóc, chỉ là…do bụi bay vào mắt mà thôi…” “Thần mẫu, cảm ơn bà…” « Sao lại…cảm ơn ta ? » « Bà hiểu mà. » “Ha, đừng có cảm ơn ta vội, nếu như Thần thực sự nổi giận vì chuyện này, lệnh cho ta giết cô thì đến lúc đó ta sẽ không lưu tình đâu, cũng sẽ không rơi lệ…” “Dù thế nào đi nữa thì ta cũng muốn nói cảm ơn trước, bởi có lẽ ta vốn không có tương lai.” “Khuyết điểm lớn nhất của cô là cầu xin nhiều quá, nên biết rằng tình ái là một thứ trò chơi khiến cho người ta bị tổn thương nhiều nhất, cho dù là anh hùng cái thế, một khi vướng vào tình ái thì tâm lực cũng hao tổn rất nhiều vậy. “Nhưng tình ái cũng lại là hy vọng sống duy nhất của ta. Sinh mệnh quá dài, không thể làm gì, thì cũng nên truy tầm mộng tưởng trong lòng mình, chân chính sống một lần, cho dù cuối cùng phải tan xương nát thịt đi nữa…” “Vậy…được rồi! Ta không biết nói gì hơn, Tình chỉ là con đường không lối ra. Cô…phải cẩn thận hơn đấy! Ôi…” “Vù” một tiếng, A Thiết chỉ nghe được đến đó, trong đầu lại nghe mơ hồ, chìm vào hôn mê. Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng hắn cũng hồi phục tri giác được một chút, nhưng vẫn không thể mở mắt ra nổi. Hắn chỉ cảm thấy một đôi chưởng đang đặt trên lưng mình, hay đạo lực lượng kỳ dị cuồn cuộn truyền vào trong cơ thể làm hắn cảm thấy thư thái vô cùng. Chỉ có điều hắn bị thương quá nặng, hai cổ lực lượng tuy mạnh mẽ vô cùng, nhưng vẫn không thể cầm cự được với thương thế của hắn. Chỉ một chốc, A Thiết lại không biết gì nữa, ngất đi. Lúc này, lực lượng dồn đến càng mạnh mẽ hơn, chứng tỏ người sau lưng hắn đã muốn dốc toàn lực, nhất định phải cứu sống hắn trước Quỷ môn quan. Là ai mà lại nhất định muốn cứu hắn như thế? Là ai mà quyết dốc hết toàn bộ công lực để cứu hắn như thế? Là ai mỗi ngày đều dịu dàng lau mồ hôi cho hắn? A Thiết mặc dù vẫn hôn mê nhưng trong mơ hồ vẫn nghĩ như vậy. Nhưng mà A Thiết vẫn không thể biết được. Hắn chỉ biết mình đã được cứu tới đây, khí lực cũng dần dần khôi phục. Hắn chậm rãi mở mắt, trước hết là thấy xung quanh là một màn đêm u ám vô cùng, hắn không rõ mình rốt cuộc là đang ở nơi nào. Sau đó, ánh mắt của hắn chậm rãi lưu chuyển, cuối cùng thấy một người đang lặng lẽ ngồi trong góc. Nàng! Nàng hiện tại đang ngồi ở trước mặt hắn, một thân y phục trắng tinh, dù không nhìn thấy dung mạo nàng nhưng theo bóng dáng mà đoán, A Thiết cảm thấy nàng giống như một pho tượng xinh đẹp nhất, hoàn mỹ nhất. Đáng tiếc, những thứ quá hoàn mỹ thường chỉ để người ta thưởng thức hoặc đố kỵ, chứ không thể nắm lấy. Có lẽ chính vì vậy mà nàng không có duyên với hết thảy bi hoan ly hợp nhân gian. Không chỉ vô duyên, hơn nửa đời nàng phải chịu sự trói buộc nhiều hơn người thường, có thể nói là thân bất do kỷ. Nàng chỉ có một tâm nguyện, hy vọng hôm nay có thể làm được, đó là có thể trầm mình giữa khói lửa nhân gian, có thể làm điều mình thích… Thích người mình thích! “Huynh tỉnh rồi à?” Nàng chưa quay đầu đã có thể nghe thấy tiếng A Thiết chuyển động đôi mắt, thật là kinh người. A Thiết cố gắng hít một hơi, yếu ớt nói: “Cô…là…ai?” Nàng nhẹ nhàng đáp: “Ta là một người đã từng nhìn thấy con người thật của huynh năm năm trước.” Nàng nói xong, chậm rãi quay đầu, nói tiếp: “Ta tên là…” “Bạch Tố Trinh.” Bạch Tố Trinh. Nàng…sao có thể là Bạch Tố Trinh được? Lời vừa thốt ra, sắc mặt A Thiết lập tức thay đổi. Bởi vì, hắn đã nhìn thấy gương mặt nàng. Làm sao có thể? Trên đời này sao lại có một đôi mắt đẹp đến thế được? A Thiết nhìn thấy một đôi mắt xinh đẹp vô cùng. Có lẽ là đôi mắt đẹp nhất trên thế gian này! Cùng lúc đó, ở một nơi xa xôi khác của Thần Châu… Gã, đang lắng nghe một truyền thuyết. Gã, đang chuẩn bị đánh bẹp hết kiêu hùng võ lâm, sau năm năm tóc mai đã thoáng bạc, nhưng ngược lại càng khiến cho khí chất bá giả của gã biểu lộ không che giấu được. Gã đã trải qua năm năm trời dài đằng đẵng, khiến gương mặt ngây thơ lúc xưa nay đã thành tuấn lãng. Năm năm hoài niệm Bộ Kinh Vân càng khiến cho gã trông thành thục hơn nhiều, lãnh tĩnh hơn nhiều so với cái tuổi mười sáu của mình. Năm năm trước đối với gã mà nói tựa như là một quá khứ rất xa rồi. Thứ duy nhất không thay đổi ở gã là mái tóc dài phiêu dật, không có gió cũng bay phơ phất, đơn giản là bởi vì… Công lực gã hiện tại đã tiến rất xa, sâu không lường được, tiến cảnh đã ở ngoài sự tưởng tượng của bất kỳ ai. Không! Phải nói là chưa có ai nhìn thấy thực lực chân chính của gã! Năm năm rồi! Dù gã đã trải qua vô số nhiệm vụ, mỗi lần như vậy đều chỉ làm bị thương chứ không giết người, bởi vậy chưa có ai biết được nếu như gã muốn giết người thì thực lực của gã sẽ đến mức nào. Gã lặng lẽ lắng nghe toàn bộ truyền thuyết xong, không khỏi cau mày, hỏi: “Sao? Ngươi nói truyền thuyết Bạch Xà kia không phải sự thật?” “Không sai, toàn bộ truyền thuyết đều là hư cấu, chuyện Bạch Tố Trinh là xà tinh biến thành là giả, Bạch Tố Trinh một trăm năm trước là siêu cấp cao thủ của một tông phái thần bí.” “Siêu cấp cao thủ ư?” “Dạ, chắc chắn là siêu cấp cao thủ! Rất có khả năng một trăm năm trước nàng là thiên hạ đệ nhất!” “Chỉ có điều, nếu Bạch Tố Trinh thực sự là siêu cấp cao thủ, nếu vậy thì tên Hứa Tiên trói gà không chặt kia, cho dù là thừa cơ đánh lén cũng đâu có thể đắc thủ dễ vậy!” “Vấn đề chính là ở chỗ này. Theo thám tử hồi báo, nếu truyền thuyết này đúng là như vậy, năm đó Hứa Tiên có thể đánh bại Bạch Tố Trinh, cái gọi là Vu Bát hội tụ linh khí trời đất ấy nhất định là một loại vũ khí tất sát vô cùng lợi hại!” “Vũ khí tất sát?” “Đúng thế! Loại vũ khí này cho dù ở trong tay người bình thường cũng đủ để đánh bại siêu cấp cao thủ như Bạch Tố Trinh rồi, nếu như nó nằm trong tay cao thủ thượng thừa thì người ấy nhất định sẽ là thiên hạ vô địch!” “Con đã hiểu vì sao nay Người lại rảnh rỗi đến đây kể chuyện cổ với con rồi.” “Đi tìm Vu Bát!” Đêm tuy lãng mạn… Nhưng nhiều lúc lại khiến cho người ta cảm thấy trong lòng dâng lên một thứ hàn ý mờ mịt không rõ. Hơn nữa, ở trong đêm dài đằng đẵng thể nào cũng sẽ phát sinh vô số chuyện quỷ dị, những chuyện khó có thể tưởng tượng được. Giống như đêm nay… Đêm nay ánh sao cũng mịt mờ. Không có trăng vàng treo cao, cũng không có một vệt sao thắp hy vọng cho người, chỉ có mây đen dày đặc nuốt trọn nhân gian ô trọc. Đất trời mờ mịt, tựa như được bọc trong lớp sa đen như sương mù!