Phong Vân
Chương 66 : Tiết tử (2)
Y vẫn không dời bàn chân đang dẫm lên tay Tiểu Định, ông lão kia vẫn quỳ dưới đất kêu “Liễu lão gia” xin tha thứ, thiếu niên đột nhiên biến sắc nói:
“Hắc, ngươi dám bẻ cong thiên lý như vậy, nhân mệnh trong trời đất, chẳng lẽ những người này đều không có mẹ sao? Đừng quên, ngươi cũng là từ mẹ ngươi sinh ra!”
Liễu Kiên ngẫm nghĩ, cười nói:
“Đúng vậy! Thiếu chút nữa ta cũng quên bà ta rồi! Năm ngoái ta đã buổi bà ta ra đường, không biết bây giờ đã chết đói ở xó xỉnh nào rồi nữa.”
Nói xong, y lại ngửa đầu cười lớn.
“Súc sinh!” Thiếu niên hận tới nghiến răng nghiến lợi, chỉ tiếc là đã bị hai gã thủ hạ khống chế, không thể cử động.
Liễu Kiên nhìn bộ dáng nghiến răng nghiến lợi của hắn, cảm thấy vô cùng vui sướng, thích thú dẫm mạnh lên bàn tay nhỏ của Tiểu Định, Tiểu định đau đến hét toáng lên.
Liễu Kiên nói:
“Xương cốt mà đã bị dẫm nát thì không có thuốc nào có thể cứu chữa được đâu, bàn tay nhỏ nhắn này ắt hẳn là đã bị phế bỏ rồi! Ta thích nhất là nhìn thấy người xấu phải chịu hình phạt tra tấn, cậu trai à, ta biết nếu ta phế đi bàn tay nó thì ngươi nhất định sẽ rất đau lòng, phải không hả?”
Câu hỏi này của y vốn cũng không cần thiếu niên đáp lại, Liễu Kiên vừa nói vừa dẫm mạnh hơn lên bàn tay Tiểu Định.
Lúc này nạn dân nhìn thấy cũng không đành lòng, lá gan cũng cứng hơn chút, nói:
“Liễu lão gia, xin ông…giơ cao đánh khẽ! Dù sao Tiểu Định cũng chỉ là một…đứa trẻ thôi mà…”
Liễu Kiên quắc mắt gầm lên:
“Hừ! Các ngươi giả bộ từ bi làm gì? Tay nó bị phế thì có liên quan gì đến các ngươi? Nếu như nó vì vậy mà chết đi, chẳng phải sẽ bớt đi một phế vật giành ăn với các ngươi còn gì, thế không tốt sao? Ha ha…”
Đám nạn dân tức thời ngậm miệng, Liễu Kiên lại nghiến răng dẫm mạnh hơn, thề không dẫm nát tay Tiểu Định thì không thôi.
“Liễu lão gia! Không…” Ông lão kia vẫn còn đang cầu xin, nước mắt già nua chảy tràn, đột nhiên ông lão xông tới ôm chặt chân Liễu Kiên, y giận dữ duỗi chân đá một cái, hất văng ông lão ra, đầu ông lão lập tức đập vào một khối đá lớn ở cạnh, chỉ nghe “bụp” một tiếng, ông lão đã bị đập vỡ đầu chết ngay lập tức!
“Ông ơi!” Tiểu Định mắt thấy ông mình đã chết, vội vàng hô lớn!
Liễu Kiên thấy mình lỡ chân làm chết người cũng rất ngạc nhiên, vội vàng rút chân lui lại, Tiểu Định lập tức cố nén đau vùng dậy chạy về phía ông lão, liều mạng lay mạnh ông lão, khóc lớn:
“Ông ơi, ông đừng chết mà! Tiểu Định còn có bánh bao để dành cho ông ăn nữa! Ông ơi, trả lời Tiểu Định đi mà…”
Nó bối rối lấy bàn tay máu thịt bầy nhầy kia đưa tới trước mặt ông lão, nửa cái bánh bao kia cũng sớm nhuốm đầy bùn lẫn máu trong tay nó, cảnh tượng thê lương dị thường, nhưng mà ông của nó vĩnh viễn không thể trả lời nó được nữa.
Liễu Kiên từng bước lùi về sau, có lẽ chính y cũng không ngờ mình lại gây nên thảm kịch này, loại tiểu nhân xưa này không bao giờ biết giúp đồng bào mà chỉ biết ức hiếp người khác, đến lúc này cũng chỉ biết sợ mà chạy trốn…
Nhưng ngay lúc y vừa bỏ chạy thì chớp mắt, một thanh âm lạng như băng từ phía sau cất lên:
“Ngươi, đồ súc sinh.”
Liễu Kiên hoảng sợ nhìn lại, chỉ thấy thiếu niên vừa nãy còn bị thủ hạ của y khống chế, không hiểu sao bây giờ lại đứng ngay sau lưng y.
Điều làm cho y không ngờ nhất chính là thiếu niên sau lưng lại có thể hạ gục hai gã thủ hạ nhanh nhẹn dũng mãnh của mình.
Y không biết từ lúc nào hắn đã đánh gục hai gã kia, làm sao hắn lại có sức mạnh đáng sợ như thế?
Giây phút này, thiếu niên trước mặt y tựa như biến thành một người khác, hắn của bây giờ tựa hồ như mang một thứ sức mạnh kỳ quái, một thứ…
Sức mạnh chết chóc!
Ánh mắt của hắn cũng trở nên lạnh lẽo như băng.
Giống như…
Ánh mắt của Tử thần!
Một Tử thần thực thi luật nhân quả trong trời đất!
Liễu Kiên nhìn cặp mắt lạnh lẽo đến ghê người của thiếu niên, cảm thấy một luồng hơi thở chết chóc xộc thẳng về phía mình, nhất thời hai chân mềm nhũn, tè hết cả ra quần, y cũng không biết vì sao mình sợ hãi đến thế, không tự chủ cầu xin:
“Đừng…đừng giết ta! Ta…biết sai rồi….”
Thiếu niên lẳng lặng nhìn ông lão đầu vỡ toác, mặt không lộ cảm xúc, nói:
“Trên đời này làm gì có chuyện biết sai là xong, ta vốn không có ý định tha cho ngươi.”
Hắn lạnh lùng nhìn Liễu Kiên, lạnh lùng đưa ra phán quyết:
“Ngươi, chỉ có một con đường là xuống địa ngục!”
Nói xong, bóng quyền cũng vừa động.
“Bình” một tiếng, những thứ bầy nhầy trong cơ thể Liễu Kiên bắn ra tung tóe, văng đầy trên mặt đất.
Những thứ kia bay ra rất có quy luật, nạn dân nhìn thấy đều xôn xao cả lên.
Những thứ này rõ ràng là từ trong ruột Liễu Kiên bắn ra, cùng với quả tim tiểu nhân của hắn!
Máu tươi bắn khắp nơi, lẫn giữa máu thịt ông lão nọ, lẫn trong tiếng khóc của Tiểu Định. Thiếu niên cũng từ từ tỉnh lại, vẻ lạnh lùng trong mắt hắn bỗng dưng biến đâu mất.
Trong cặp mắt của hắn lại khôi phục vẻ mơ hồ ngơ ngác như trước, mà có khi lại còn mờ mịt hơn nữa…
Hắn như người vừa mới tỉnh mộng, ngây ngốc nhìn trân trân nắm tay như thép nhuốm đầy máu tươi của mình, mờ mịt nhìn đám nạn dân, tựa như không biết vừa mới xảy ra chuyện gì, hoảng hốt hỏi những người đứng quanh:
“Ta…ta là ai?”
Không ai biết hắn là ai, nên cũng không dám đáp.
“Ta…sao lại có…sức mạnh…ghê gớm nhường ấy?”
Vẫn không có ai trả lời, chỉ có Tiểu Định cố nén nỗi đau cả tinh thần lẫn thể xác, vừa khóc vừa hét lớn:
“Thiết quyền ca ca…Ca…mau đi đi! Nếu không…quan phủ đến đây thì…không chạy nổi đâu…”
Những nạn dân xung quanh cũng kêu lên:
“Phải đó! Mau chạy đi! Đừng có vì giết chết con chó này mà bị chém đầu chứ!”
Thiếu niên nhất thời chỉ cảm thấy lo sợ không yên.
Nhưng dưới sự thúc giục của mọi người ở đây, hắn chỉ còn biết vùng lên chạy như điên.
Hắn giống như một hồn ma bị trời xanh đuổi xuống nhân gian, hồn phách li tán, cứ điên cuồng xông loạn về phía trước.
Không có thân phận, cũng không có quá khứ.
Chỉ tiếc, con đường rộng lớn thênh thang trước mặt lại không hề bằng phẳng, cũng như tương lai không thế đoán trước của hắn.
Một tương lai đầy song gió.
Đó là một ngọn núi đầy cây cổ thụ che khuất mặt trời.
Vì vậy, ở sâu trong ngọn núi ấy, quanh năm chỉ dăm lần thấy được vài tia nắng mặt trời, còn lại thường xuyên ngập chìm trong một lớp sương mù dày đặc quỷ dị.
Trong không gian bỗng vang lên tiếng hát của nữ tử từ đâu vọng đến:
“Đừng nói thế con ơi…”
“Con đường nhân sinh dài biết bao nhiêu, con chỉ mới bước những bước đầu, cha mẹ lúc nào cũng sẽ dõi theo con…
“Ơn sâu nghĩa nặng của mẹ cha, đâu chỉ ở cơm áo?”
“Nên con ơi, làm sao quên được…”
“Ân tình mẹ cha…”
Tiếng ca như khóc như than, thê lương mà cô độc vô hạn, tựa như một một người phụ nữ số khổ bị buộc phải vứt bỏ đứa con của mình nơi xó chợ góc đường, đang kể lại nỗi ân hận không nguôi với đứa con mình đứt ruột đẻ ra.
Giữa màn sương mù dày đặc, một bóng người đang chạy bán sống bán chết, chính là thiếu niên không nhớ mình là ai kia!
Hắn không biết mình vì sao vẫn còn chạy, có lẽ bởi vì vết máu vẫn còn nhuộm đỏ trên tay, hắn muốn quên đi vết máu kia, quên hết những chuyện đáng sợ vừa xảy ra.
Bước chân của hắn càng lúc càng chật vật, thất tha thất thểu mấy bước đã ngã lăn xuống đất, lăn về phía trước…
Lăn cho đến khi dừng lại trước một đôi chân.
Đôi chân này cũng không phải là chân người mà là chân của một bức tượng đá.
Thiếu niên hoảng sợ ngẩng đầu nhìn lên, thấy mình đã lăn tới trước một pho tượng đá cao bằng người thật.
Đó là một pho tượng tạc hình nữ tử, trên thân tượng còn khắc bốn chữ khiến người ta khiếp sợ…
“Quỷ tử Thần mẫu!”
“Thần mẫu!"
Trên mặt tượng thần lộ ra một tia cười quỷ dị khó tả, ám muội mà âm trầm, khiến cho người ta không tự chủ mà run sợ.
Nơi thâm sơn cùng cốc chẳng có một dấu chân người sao lại xuất hiện một pho tượng thần như vậy?
Thiếu niên cũng không ép mình phải tìm ra câu trả lời mà vội vàng đứng dậy tiếp tục chạy về phía trước!
Đột nhiên, một thanh âm vang lên phá vỡ không gian tĩnh lặng:
“Hài tử, đường này dẫn tới Tây Hồ đấy, đừng có chạy tới nữa.”
Thanh âm giống như từ nơi xa vọng lại, thiếu niên bối rối nhìn quanh nhưng không hề có bóng dáng ai ngoài bức tượng thần này.
“Ai? Ai đang nói chuyện đó? Thiếu niên kêu lớn.
Thanh âm kia không trả lời hắn mà chỉ tiếp tục nói.
“Tây Hồ không phải là nơi con nên đi nếu như muốn tìm lại ký ức, sau lưng còn còn có mười con đường…”
Thiếu niên nghe vậy lập tức xoay người, định thần nhìn kỹ thì đúng là có mười lối đi ẩn hiện trong sương mù dày đặc.
Thanh âm lại vang lên:
“Đó mới chính là những con đường con nên đi.”
Thanh âm kia sao lại ngăn cản hắn tới Tây Hồ? Mà không, ở Tây Hồ bên kia phải chăng có một chuyện gì đó đang chờ hắn?
Hay là, có một người đang đợi hắn?
Con đường phía trước tuy xa xôi mờ mịt nhưng thiếu niên không quay lại mười lối đi đằng sau kia, hắn vẫn tiếp tục tiến về phía trước!
Thanh âm nọ ngạc nhiên vô cùng, hỏi:
“Hài tử, con không muốn…tìm lại ký ức sao? Con không muốn tìm lại ân tình cha mẹ sao?”
Thiếu niên đột nhiên quay đầu nói:
“Không! Tôi cảm giác được rằng mình trước đây là một kẻ rất đáng sợ, có thực lực rất đáng sợ, nên tôi không muốn dẫm lên vết xe đổ ngày xưa ấy..”
Hắn mơ màng nhìn về phía trước rồi nói tiếp:
“Tôi chỉ muốn…”
“Bình yên sống hết kiếp này!”
Nói xong, không còn bị thanh âm kia mê hoặc nữa, hắn kiên quyết bước tiếp.
Trong rừng cây vắng lặng trống rỗng, tiếng ca bi ai lại chậm rãi vang lên:
“Đừng nói thế con ơi…”
“Sao con nhẫn tâm đến thế, nỡ quên đi nghĩa mẹ công cha…”
“Quên mất mối thù giết cha…”
Truyện khác cùng thể loại
56 chương
750 chương
194 chương
29 chương
10 chương
657 chương
97 chương