Phong Vân
Chương 2 : Kinh Thế Thiếu Niên Chương 1 : Phong (1)
Đao dài ba thước bảy tấc , sắc bén không tỳ vết, vừa nhìn đã biết là một thanh bảo đao tuyệt thế!
Bảo đao tuy tốt, song lúc này lại bám đầy bụi đất, mạng nhện giăng kín xung quanh, ánh sáng rực rỡ năm xưa từ lâu đã ra đi muôn đời không trở lại!
Trước kia, đao cũng từng trải qua quãng thời gian hiển hách. Nó từng nằm trong bàn tay cường tráng của chủ nhân, chém rơi đầu vô số cao thủ.
Nhưng giờ đây, nó lại bị treo lơ đãng trong một góc u ám của căn phòng hẹp này, hai bên chất đống nông cụ, hào quang trong quá khứ đã hoàn toàn bị bóng tối vùi lấp!
Nếu như nó chỉ là một thanh đao bình thường, thì cũng chẳng có gì đáng nói.
Nhưng, nó lại là một thanh bảo đao tuyệt thế!
Thử hỏi một thanh đao như vậy, sao có thể khuất thân trong cái xó tăm tối này?
Chủ nhân của nó, người đang ở phương nào? Liệu y có giống thanh đao này, cũng khuất thân ở nơi không đáng khuất thân chăng?
Đao tên "Tuyết Ẩm", rốt cuộc nó muốn uống máu, hay muốn nuốt hận từ đây?
***
Nhiếp Phong lòng đầy hiếu kỳ không dời mắt khỏi Tuyết Ẩm, mới sáu tuổi đầu, vậy mà nó có thể chăm chú nhìn Tuyết Ẩm suốt ba thời thần rồi.
Cơn gió muộn khẽ lẻn vào căn nhà nhỏ dột nát, làm phất lên những sợi tóc trơn mềm của Nhiếp Phong. Gương mặt cậu nhỏ nhắn thanh tú, trong nét thanh tú lại ẩn chứa vài phần kiên nghị, cương nhu hài hòa.
Nó rất muốn nâng thanh đại đao này lên, thử xem nó nặng chừng nào.
Nó nhớ phụ thân đã từng nhấc bổng Tuyết Ẩm hết sức dễ dàng, thậm chí còn dùng nó để bổ củi!
Bảo đao dùng để bổ củi, lãng phí biết bao, đáng buồn biết bao. Nhưng đây là số phận của đao, chỉ trách chủ nhân nó lòng dạ sắt đá!
Tất nhiên Nhiếp Phong không hiểu nguyên nhân trong đó, trong suy nghĩ thơ ngây nó chỉ một lòng muốn học theo phụ thân, nâng được Tuyết Ẩm, để có thể giúp đỡ cha mình một tay.
Huống hồ thanh đao này không giống những con dao bổ củi bình thường, nó tỏa ra một thứ ánh sáng khó hiểu, vô cùng hấp dẫn Nhiếp Phong.
Ngay cả phụ thân chưa từng cho phép cậu chạm vào Tuyết Ẩm, song tâm hồn bé bỏng vẫn luôn nôn nao muốn thử xem sao.
Dưới ánh nến bập bùng, Tuyết Ẩm tựa như dạ quỷ, lặng lẽ cám dỗ Nhiếp Phong...Nhiếp Phong nhíu chặt lông mày, tâm ý đã quyết, liền tìm một cái ghế thấp, đạp chân lên đó, vừa định lấy Tuyết Ẩm xuống, bỗng cảm thấy thanh đao này nặng một cách lạ thường, lại còn một cảm giác kỳ quái tràn vào trong tim...Đó là một cảm giác bất tường.
Đao dùng giết người, đa số đều mang theo cảm giác bất tường.
Nhiếp Phong biết chuyện không hay, nhưng đã muộn quá rồi.
***
Người, đích thực là một mỹ nhân tuyệt thế.
Nàng có một cái tên rất ôn nhu, nàng gọi là Nhan Doanh!
Nàng đang ở trong bếp của căn nhà sơ sài này, tay không ngừng băm một miếng thịt, tựa như muốn băm mãi cho đến khi đất trời héo mòn.
Người phụ nữ này chính là mẫu thân của Nhiếp Phong!
Ánh trăng sáng xuyên qua cửa sổ tìm vào trong bếp, lạc trên gương mặt nàng; gương mặt đó xinh đẹp khiến người ta nghẹt thở, mắt mày như trchàng vẽ, mặt như hoa sen, phảng phất nhỏ một giọt lệ cũng sẽ làm vỡ làn da nàng.
Còn trái tim nàng? Liệu trái tim nàng có mềm yếu như vậy không, một giọt lệ cũng làm nó tan vỡ ư?
Nữ nhân mỹ lệ này cũng giống Tuyết Ẩm, cùng thuộc về một nam nhân.
Thiên hạ đệ nhất đao khách từng một thời lừng lẫy - Bắc Ẩm Cuồng Đao Nhiếp Nhân Vương!
Vừa nghĩ đến Nhiếp Nhân Vương, tay Nhan Doanh càng băm thịt mau hơn, dùng lực càng mạnh hơn, cứ như quyết băm nát nó thành thịt vụn.
Miếng thịt dưới lưỡi dao cũng như nỗi oán giận của nàng, nỗi oán giận hơn sáu năm trời...Nhớ khi xưa, nàng yêu Nhiếp Nhân Vương uy võ bất phàm, ngưỡng mộ y là nhân vật số một trong các đao khách, ai ngờ từ sau khi cùng y kết tình vợ chồng, ái lang bỗng phong đao quy điền, cả trái tim y cũng bị phong tỏa!
Áo vải thô sơ, không giấu nổi làn da ngọc ngà; sợi sợi khói bếp, không che nổi sắc đẹp khuynh thành.
Nàng, đích thực là mỹ nhân trong các mỹ nhân.
Một mỹ nhân dường này, vốn dĩ phải xứng với thiên hạ đệ nhất đao khách, sao chịu luân lạc làm một thôn phụ xoàng xĩnh, cả ngày làm bạn với việc bếp núc quét dọn, cuối cùng để củi lửa làm nhơ bẩn dung nhan?
Đúng là phẫn uất ngập lòng...Không cách nào xả hận, chỉ biết vung dao càng nhanh, thịt vụn càng thêm vụn.
Nàng đang suy nghĩ xuất thần, chợt nghe "keng" một tiếng! Âm thanh từ ngoài bếp vọng vào, Nhan Doanh thầm hoảng hốt, chạy vội ra ngoài xem chuyện gì.
Chỉ thấy Nhiếp Phong đứng trên ghế thấp, nghệt mặt nhìn Tuyết Ẩm rơi trên sàn nhà.
Nặng quá! Một hán tử khỏe mạnh muốn giương cao thanh đao này cũng cảm thấy trầy trật, huống chi Nhiếp Phong chỉ mới sáu tuổi, dù lấy được Tuyết Ẩm xuống cũng không tài nào nâng nổi, thế là tuột tay, Tuyết Ẩm va mạnh xuống đất, làm nứt ra một vết rạn trên mặt đất!
"Ôi, Phong nhi, con làm gì thế?" Nhan Doanh ôm chầm lấy Nhiếp Phong, song cậu bé huyết mạch bình hòa, sắc mặt không hề kinh hãi.
"Mẹ, bên trong thanh đao này hình như có thứ gì đáng sợ ý!" Nhiếp Phong không hiểu vì sao, hồn nhiên hỏi.
Nhan Doanh lảng tránh không trả lời, nói: "Thằng bé ngốc này, chẳng phải cha con đã dặn đừng chạm vào nó rồi còn gì? Sao con không nghe lời cha dạy?"
Giọng nói của nàng dịu dàng lạ thường.
"Con...con chỉ muốn giúp cha bổ củi!" Nhiếp Phong nhìn mẹ, dáng điệu ngây thơ khiến Nhan Doanh đổi giận thành cười.
Suy cho cùng, tuy Nhiếp Nhân Vương làm nàng thất vọng, nhưng nàng vẫn còn đứa con dễ thương này.
Nàng dắt tay Nhiếp Phong, nói: "Mẹ con mình đừng để cha con trông thấy, kẻo cha lại mắng cho đấy. Nào, mẹ nhặt lên cho!"
Nàng cúi mình định nhặt đao, nhưng bỗng phát giác nó nặng đến nỗi cả nàng cũng không nâng được; bất chợt, một thanh âm sâu trầm vang lên: "Đừng giúp nó! Để nó tự lo đi!"
Đó là một nam tử râu quai nón, thân hình cao lớn, mặc quần áo màu nâu, bề ngoài trông bình thường như một người nông dân, chỉ riêng khuôn mặt lại toát lên vẻ rắn rỏi khiến cả người như một con mãnh hổ, mãnh hổ trong các mãnh hổ!
"Cha!" Nhiếp Phong cất tiếng gọi.
Hóa ra nam tử đó là phụ thân của Nhiếp Phong - Bắc Ẩm Cuồng Đao Nhiếp Nhân Vương!
Nhiếp Nhân Vương liếc nhìn tàn cục trên mặt đất, rồi nghiêng đầu nói với con trai: "Cha đã dặn con chớ đụng vào Tuyết Ẩm; nếu lần này con đã tự lấy nó xuống, vậy thì chính con phải treo nó lại lên tường!"
"Nhân Vương, Phong Nhi mới chỉ sáu tuổi, sao có thể treo lên được? Chàng không nói đùa đấy chứ?" Nhan Doanh hỏi vặn.
"Bất luận thế nào, thân là nam tử, phải gánh vác mọi trách nhiệm đối với những việc do mình gây ra!" Nhiếp Nhân Vương nhẹ vỗ vai trái Nhiếp Phong, hỏi: "Phong nhi, con hiểu chưa?"
Nhiếp Phong nửa hiểu nửa không, nhưng ánh mắt lộ ra sắc thái kiên nghị hiếm có ở một đứa bé, chầm chậm gật đầu.
"Tốt lắm!" Nhiếp Nhân Vương giãn nét mặt mỉm cười, nói tiếp: "Con còn nhớ Băng Tâm Quyết cha đã dạy con không?"
"Nhớ ạ! Tâm nhược băng thanh, thiên tháp bất kinh!" (Lòng như băng trong, trời sập không hoảng)
"Đúng rồi. Băng Tâm Quyết giúp cho tâm hồn thư thái, cha chỉ muốn con luyện thành thạo Băng Tâm Quyết, không muốn thấy con cầm thương múa đao lần nào nữa, biết chưa?"
Nhiếp Phong thắc mắc: "Tại sao ạ?"
"Trẻ con đừng hỏi nhiều, đợi sau này con lớn, tự nhiên sẽ hiểu nỗi khổ tâm của cha." Nhiếp Nhân Vương nói rồi quay mình hỏi Nhan Doanh đứng bên: "Doanh, nàng bảo có phải không?" Y nhẹ nhàng nắm tay nàng, nhưng chẳng rõ vì sao mặt nàng lộ sắc giận, hất luôn tay y ra.
Nhiếp Nhân Vương mơ hồ cảm thấy không ổn.
Trong khi đó, Nhiếp Phong không để ý gì đến sự khác lạ của cha mẹ, chỉ đăm đăm nhìn Tuyết Ẩm, con mắt tròn xoe tựa như đang nói với thanh đao: "Tuyết Ẩm ơi Tuyết Ẩm! Ta nhất định có thể đặt mi về chỗ cũ!"
***
Nghĩ thì nghĩ vậy, song với sức lực nhỏ nhoi của Nhiếp Phong, muốn treo lại Tuyết Ẩm nào phải chuyện đơn giản?
Ngày thứ ba rồi, nó vẫn bền bỉ nỗ lực nâng Tuyết Ẩm, được nửa đường lại buộc phải buông xuống, lần này nối tiếp lần khác, không hề gián đoạn.
Nhan Doanh uể oải tựa nghiêng người bên cửa sổ, từ ngoài chỉ thấy nửa gương mặt xinh đẹp, mắt phượng đang theo dõi con trai mình thử hết cách này đến cách khác, nàng không khỏi cảm thấy đứa bé này đúng là ngốc nghếch thậm tệ.
Tính khí giống hệt phụ thân nó!
Nhiếp Nhân Vương lại đi làm ruộng, dường như y làm công việc này không biết chán; còn Nhan Doanh hàng ngày trừ việc vo gạo nấu cơm và quét dọn, quá nửa thời gian là buồn chán ngồi bên cửa sổ, ngẩn ngơ vươn hết tầm mắt ra bên ngoài, cũng chả biết mình đang nghĩ gì.
Có đôi lúc, nếu hàng xóm đi qua, họ đều thân thiện gọi nàng một tiếng "Nhiếp đại tẩu", Nhan Doanh lại phải miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, đương nhiên, nụ cười khá cứng nhắc.
Đúng vậy! Nàng không thích người khác gọi nàng như thế. Nàng vốn phải được gọi là "Nhiếp phu nhân" mà, nếu như Nhiếp Nhân Vương vẫn là thiên hạ đệ nhất đao khách...Tiếc rằng, Nhiếp Nhân Vương đã không còn là thiên hạ đệ nhất đao khách khi xưa, nàng cũng vĩnh viễn không phải là "Nhiếp phu nhân".
Ba chữ "Nhiếp đại tẩu" như khoan vào tai nàng, đúng là từng chữ như sấm!
Đối với nàng mà nói, cuộc sống nông thôn tuy nhạt nhẽo buồn tẻ , nhưng may mà nàng vẫn còn Nhiếp Phong, đứa bé này đem đến niềm vui cho nàng.
Nhiếp Phong không giống phần lớn những đứa trẻ khác! Nó không ưa nhiều lời, cũng không hỏi những vấn đề mà người ta không cách nào giải thích, nhưng điều quan trọng nhất là, cậu rất thích bám lấy Nhan Doanh.
Đây có lẽ là điểm di truyền nổi bật duy nhất từ thiên hạ đệ nhất đao khách.
Thấy Nhiếp Phong loay hoay đã lâu, Nhan Doanh không cầm được lòng thương con, liền khuyên: "Phong nhi, nghỉ ngơi một lát đã, đừng để mệt quá."
Nhiếp Phong vẫn không chịu bỏ cuộc giữa chừng, đáp: "Mẹ, con sẽ làm được."
Một mặt cậu vẫn ngoan cường kiên trì, song hơi thở đã ngày càng nặng nề.
Nhan Doanh cũng không nổi nóng, nàng thầm nghĩ tâm sức nó đã bỏ ra tất sẽ phí công vô ích, dù là mẹ nhưng nàng không hề tin rằng Nhiếp Phong có thể làm được.
Song nàng đã quá coi thường con trai mình, nếu nàng biết mấy tối vừa qua, mỗi khi đêm khuya thanh vắng, một bóng đen nhỏ bé vẫn không ngừng nỗ lực, chắc hẳn, nàng sẽ phải giật mình kinh ngạc!
***
Vào buổi sáng ngày thứ năm, trời còn chưa bình minh, Nhan Doanh đã dậy trước vào bếp chuẩn bị bữa sáng.
Vừa bước ra khỏi phòng ngủ, nàng đã phát hiện ra một chuyện kỳ lạ, bất giác kêu to một tiếng!
Tuyết Ẩm đã được treo ổn định trên tường, Nhan Doanh không thể tin nổi vào mắt mình, nhìn trân trân không nói nên lời!
Nhiếp Nhân Vương nghe tiếng chạy ra, tình cảnh trước mắt cũng khiến y kinh ngạc.
Hai vợ chồng đưa mắt nhìn nhau.
"Phong nhi treo lên à?" Nhiếp Nhân Vương hỏi.
Nhan Doanh lắc đầu: "Ai biết được! Nó lấy đâu ra khả năng đấy?"
"Đi theo ta!" Nhiếp Nhân Vương vừa nói vừa cùng Nhan Doanh tiến vào phòng ngủ của Nhiếp Phong.
Trong căn phòng mờ tối, Nhiếp Phong vẫn đang say sưa nằm ngủ, thậm chí tiếng kêu ban nãy của Nhan Doanh cũng không làm cậu tỉnh giấc, xem ra cậu đã kiệt sức vì mệt mỏi.
Nhiếp Nhân Vương tỉ mỉ quan sát, thấy hai tay con trai bị ma sát rách cả da thịt, hiển nhiên đã bị té ngã vô số lần. Y xem hết những vết thương đó, rồi chợt nói: "Quả là một đứa trẻ bất khuất."
"Nhân Vương, ý chàng là..."
"Là nó làm đấy!" Nhiếp Nhân Vương mỉm cười tán thưởng, một đao khách tầm thường cũng không thể vung Tuyết Ẩm một cách dễ dàng, từ đó đủ thấy tiềm lực của Nhiếp Phong thâm sâu khó dò! Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, cậu đã có thể treo lại Tuyết Ẩm lên tường, mặc cho nhiều lần vấp ngã vì không đủ khí lực, cậu vẫn đứng dậy làm tiếp, nghiêm khắc hơn với chính mình, thực là một đứa trẻ hiếm thấy!
Nhan Doanh hớn hở khôn nguôi, vui mừng nói: "Hay quá! Nhân Vương, vậy từ giờ chàng đừng bắt con tập Băng Tâm Quyết gì đó nữa, truyền luôn cho con Ngạo Hàn Lục Quyết đi, để có ngày con nó sẽ nối nghiệp cha, trở thành một đao khách dương uy võ lâm!"
Nghe lời đề nghị của Nhan Doanh, Nhiếp Nhân Vương không trả lời ngay, trầm tư một lúc mới thận trọng nói: "Ta bắt Phong nhi treo đao, chỉ vì muốn rèn luyện nó trở thành một nam tử hán chân chính, chỉ vậy mà thôi. Còn học đao pháp, trái lại sẽ khiến nó dính líu đến giang hồ, một khi đã nhập giang hồ, nó sẽ khó mà quay đầu, thể nào cũng có ngày bỏ mạng dưới tay kẻ khác!"
"Nhưng Phong nhi tư chất thượng thừa, nếu được chàng dốc túi truyền thụ, đến lúc đó chỉ có kẻ khác chết dưới đao của nó, chứ làm gì có chuyện nó chết trong tay kẻ khác?" Nhan Doanh cõi lòng đầy khát vọng nói.
Nhiếp Nhân Vương chỉ lắc lắc đầu, y kiên quyết không truyền đao pháp cho Nhiếp Phong, thực sự là có nỗi khổ riêng.
Khóe mắt Nhan Doanh ánh lên vẻ thất vọng, phảng phất như trái tim cương quyết của y đã đâm nàng bị thương.
Nàng im lặng liếc nhìn Nhiếp Phong đang say ngủ, rất lâu sau mới chậm chạp quay người, đi về phía nhà bếp.
Nhiếp Nhân Vương theo sau, hỏi: "Doanh, nàng giận ta à?"
Nhan Doanh phớt lờ y, chỉ cúi đầu vo gạo, hồi lâu mới nói: "Đừng để bụng đói làm việc, ăn một ít rồi hãy ra đồng!"
Câu nói này tuy nghe có vẻ quan tâm, nhưng ngữ điệu lại đặc biệt lạnh nhạt.
Nhiếp Nhân Vương không nén nổi một cơn đau nhói trong tim.
***
Giờ là giữa trưa, trời nắng như đổ lửa.
Mặt đất bốc lên hơi nóng thiêu đốt khó chịu, một đám mây đen đằng xa đang từ từ trôi đến, dường như là điềm báo trước cơn mưa.
Trên thửa ruộng bát ngát, nông phu đang chăm chỉ cấy mạ. Dù ai cũng mồ hôi mồ kê nhễ nhại, nhưng cứ nghĩ đến lúc thu hoạch sau cùng là lại thấy mọi vất vả đều đáng giá!
Đúng thế! Đối với những nhà nông thông thường, lao động để đổi lấy một vụ gặt hái tốt đẹp sau thu, hà cớ gì không làm?
Thế nhưng, đối với một đao khách từng uy chấn võ lâm, liệu y có cam lòng với thu hoạch ít ỏi, không đủ no ấm đó chăng?
Nhiếp Nhân Vương cũng đang cấy mạ cùng mọi người. Bận rộn suốt cả sáng, những người khác trông rõ mệt mỏi từ lâu rồi, riêng Nhiếp Nhân Vương vẫn làm việc mà mặt không đổi sắc.
Ánh nắng như lưỡi lửa hừng hực, nung nấu thân thể y. Áo quần y ướt đẫm, trán ròng ròng mồ hôi, cực khổ vô vàn.
Nhưng Nhiếp Nhân Vương không một lời oán thán, sau khi lấy Nhan Doanh y đã thề quy ẩn điền viên, vĩnh viễn không đặt chân vào giang hồ nữa!
Nếu còn lún sâu vào giang hồ, sợ rằng sớm muộn cũng sẽ liên lụy đến Nhan Doanh, y yêu nàng tha thiết, đương nhiên hy vọng nàng được sống lâu dài, vui vẻ, hạnh phúc...Đối với người có kinh nghiệm giang hồ phong phú như Nhiếp Nhân Vương, hai chữ hạnh phúc hóa ra lại xa lạ dị thường, nhưng Nhiếp Nhân Vương tin chắc rằng, chỉ có quay về với cuộc sống bình thường, mới có thể tìm được hạnh phúc chân chính.
Y kiên quyết vì tình phong đao, không chùn bước vì đạo nghĩa!
Bao nhiêu năm nay, đường đường là đệ nhất đao khách, y không nề hà hạ thấp thân phận, hàng ngày làm công việc đồng áng nặng nhọc, tất cả đều vì người bạn đời độc nhất vô nhị của y, song, sáng nay y mới biết rằng, nàng sống không vui chút nào!
Tại sao nàng không vui? Chẳng lẽ nàng còn không hiểu, cuộc sống bình phàm còn hạnh phúc hơn kiếp sống lưu vong giang hồ hay sao?
Nghĩ tới đó, đôi tay cấy mạ của Nhiếp Nhân Vương tức thì run rẩy.
May nhờ định lực cao, chỉ trong nháy mắt, y đã dẹp yên phiền loạn.
Nội lực thật thâm hậu! Đôi tay thật vững vàng!
Nông phu chỉ là người bình thường, đương nhiên không có đuợc cánh tay vững vàng như vậy, nhưng trên con đường nhỏ cách bờ ruộng không xa, một người ăn vận sạch sẽ đang ngồi đó, tay của hắn, xứng đáng sánh ngang với tay của Nhiếp Nhân Vương!
Hán tử đó dáng vẻ gọn gàng, tay cầm một thanh trường kiếm chuôi xanh, một thân màu đỏ, đỏ như một quầng mặt trời gay gắt dưới mặt đất!
Chói gắt như lửa, khỏi cần hỏi cũng biết, hắn là một người không tầm thường; kiếm của hắn, cũng là một thanh kiếm không tầm thường.
Hắn là loại người giống Nhiếp Nhân Vương!
Hán tử đó đã ngồi nửa ngày trời trên tảng đá bên đường, đám nông phu bắt đầu nổi lòng hiếu kỳ, có tay còn thầm thì với Nhiếp Nhân Vương: "Tiểu Nhiếp, cậu nhìn kìa! Người kia ngồi cả nửa ngày rồi mà thân thể không hề động đậy, kỳ quái à nha!"
Nhiếp Nhân Vương chỉ cười không đáp, y đã thấy hán tử áo đỏ từ lâu rồi, chẳng qua y chỉ vờ như không thấy, tiếp tục cấy mạ.
Thanh trường kiếm trong tay hắn như một ký hiệu người người đều hay, kẻ từng trải giang hồ như Nhiếp Nhân Vương làm sao không biết chủ nhân của nó là ai được?
Lúc này, từ xa vọng lại tiếng vó ngựa dồn dập.
Đám nông dân nhìn về hướng phát ra âm thanh, ngoài trăm trượng cát bay mù trời, chỉ thấy hai con ngựa đang tung vó chạy băng băng.
Hai hán tử mỗi người cưỡi một con, thần sắc dũng mãnh, uy võ phi thường!
Điều đáng kinh ngạc nhất là, hai con ngựa đó đang phi về phía mảnh ruộng này.
"Á! Chuyện gì thế?" Đám nông dân thất kinh, chân tay luống cuống, không biết phải làm sao.
Ngựa còn chưa đến, người trên ngựa đã xoay mình nhảy xuống mép ruộng, quát: "Bắc Ẩm Cuồng Đao!"
Mọi người được phen ngỡ ngàng, hai người đó rõ ràng miệng quát mặt hướng vào trong ruộng, nhưng ở đây toàn là những nông dân sáng đi làm ruộng, tối về nghỉ ngơi, đâu ra "Bắc Ẩm Cuồng Đao" gì đó?
Nhưng nhìn theo ánh mắt hai người mới thấy, thì ra họ đang nhắm vào Tiểu Nhiếp vẫn đang lặng lẽ làm đồng.
Một trong hai hán tử nói: "Bắc Ẩm Cuồng Đao, ngươi đừng tưởng thoái ẩn nơi thâm sơn cùng cốc này thì huynh đệ họ Viên chúng ta không tìm được. Năm đó phụ thân bọn ta chết thảm dưới đao ngươi, chúng ta đã mất bảy năm ròng mới tìm ra chỗ ở của ngươi! Hôm nay, hãy dùng Ngạo Hàn Lục Quyết quyết sống mái với đao pháp họ Viên chúng ta mau!"
Người vừa nói là lão đại Viên Kinh.
Nhiếp Nhân Vương vẫn thờ ơ làm thinh, lão nhị Viên Chính nói: "Hừ! Ngươi khinh thường chúng ta hả?"
Lời còn chưa dứt, gã đã lấy đao gảy đất bùn trong ruộng hất vào mặt Nhiếp Nhân Vương.
Nhiếp Nhân Vương tựa như không biết tránh né, để bùn bắn tóe vào mặt, nói: "Hai vị đại hiệp, các vị tìm nhầm người rồi."
Huynh đệ họ Viên cười khà khà, Viên Kinh nói: "Năm đó bọn ta tuy còn nhỏ nhưng đến giờ vẫn nhận ra được dung mạo ngươi. Chớ vờ vĩnh nữa, nạp mạng đi!"
Hai người không để y phân bua, lập tức nhảy vọt lên cao, song đao hóa thành hai dải cầu vồng trên không, cùng bổ xuống đầu Nhiếp Nhân Vương!
Nhiếp Nhân Vương xem chừng không biết chống đỡ thật, mắt thấy sắp bị lưỡng đao phân thây...Chợt, bóng đỏ chớp động!
Kiếm, chớp mắt đã chắn trước thân Nhiếp Nhân Vương trong gang tấc!
"Rắc" một tiếng, kiếm còn chưa rời vỏ đã chấn gãy lưỡng đao tại trận!
Đường kiếm nhanh quá!
Người sử kiếm, chính là hán tử áo đỏ!
Huynh đệ họ Viên mặt vàng như đất, trừng trừng nhìn thanh lục trường kiếm chuôi xanh trong tay người đó, đồng thời thất thanh: "Hỏa Lân kiếm? Ông, ông là..."
Người áo đỏ bình tĩnh nhàn nhã, thốt ra từng chữ một: "Nam Lân Kiếm Thủ."
"Cái gì? Ông chính là Nam Lân Kiếm Thủ Đoạn Soái? Ngươi...tại sao ngươi cứu hắn?" Huynh đệ họ Viên bất giác giật lùi một bước.
Đoạn Soái vẻ mặt hững hờ, nói: "Vì các ngươi không xứng!"
Huynh đệ họ Viên tức thì đứng đực ra đó, họ khó tưởng tượng nổi trên đời lại có người cuồng ngạo đến thế.
Đoạn Soái cao giọng nói: "Nam Lân Kiếm Thủ, Bắc Ẩm Cuồng Đao, tề danh võ lâm! Hôm nay kiếm của ta còn chưa rời vỏ đã chấn gãy song đao của các ngươi, thử hỏi các ngươi sao xứng được giao chiến với Nhiếp Nhân Vương? Còn không mau quay về khổ luyện thêm mười năm đi!"
Huynh đệ họ Viên mặt mũi trắng bệch, thầm hiểu hôm nay khó báo được đại cừu, đành im lặng tung mình lên ngựa, hậm hực rời đi.
Chỉ còn Đoạn Soái đứng quay lưng với Nhiếp Nhân Vương, còn đám nông dân thì đang thủ thỉ bàn tán.
"Đa tạ." Nhiếp Nhân Vương phá vỡ sự trầm mặc giữa hai người.
Đoạn Soái đột nhiên quay đầu, mắt như chim ưng, chòng chọc nhìn Nhiếp Nhân Vương, nói: "Nhiếp Nhân Vương! Đoạn mỗ đã ở đây quan sát nhiều giờ, tay của ngươi rất vững vàng, quả nhiên danh bất hư truyền! Ta và ngươi mỗi người nổi danh một phương, lẽ ra từ trước đã nên phân cao thấp, lần này ta lặn lội ngàn dặm tới đây, chỉ mong được quyết chiến cùng ngươi!"
Đuổi hổ cửa trước, sói vào cửa sau, Nhiếp Nhân Vương thầm kêu khổ, nhưng ngoài mặt vẫn thản nhiên: "Ơn cứu mạng của đại hiệp, ngày khác nếu có cơ hội, tất sẽ xả thân báo đáp, có điều tại hạ thực sự không phải Bắc Ẩm Cuồng Đao gì cả! Mời đại hiệp về cho."
Thấy Nhiếp Nhân Vương vẫn một mực phủ nhận, Đoạn Soái không khỏi ngửa mặt than dài: "Nhiếp Nhân Vương! Ngươi là đối thủ cả đời khó tìm, lẽ nào ngươi nỡ bắt Đoạn mỗ cả đời cô độc thật sao?"
Nhiếp Nhân Vương không để ý đến hắn, lại xuống ruộng cấy mạ.
Đoạn Soái chẳng làm gì đuợc, đành nói: "Nếu người còn nhớ rằng mình là một đao khách, sáng mai ở dốc Thốn Thảo, chúng ta đao kiếm tương quyết, mong ngươi sẽ không khiến ta thất vọng!"
Dứt lời hắn quay đầu bỏ đi.
Đoạn Soái đi rồi, Nhiếp Nhân Vương cũng ngừng tay, cuối cùng y đã có thể thở phào.
Y định lau mồ hôi trên trán, bỗng thấy trên ruộng hiện lên một chiếc bóng thướt tha, y ngẩng đầu nhìn, ra là Nhan Doanh!
Nàng xách một cái giỏ, bên trong là cơm và thức ăn. Nàng ra đây vốn để đưa cơm cho Nhiếp Nhân Vương.
Nhiếp Nhân Vương không tránh khỏi chột dạ, hỏi: "Nàng...nàng thấy hết rồi à?"
Nhan Doanh thẫn thờ nói: "Đúng vậy, thiếp còn thấy huynh đệ họ Viên hắt bùn vào mặt chàng, đáng lẽ chàng không nên chịu đựng sự xỉ nhục đó!"
Nhiếp Nhân Vương cứng họng không nói gì, y rất muốn phân trần với Nhan Doanh, rằng y làm vậy cũng chỉ vì nàng!
Nhưng Nhan Doanh không cho y cơ hội cất lời, nàng tiếp: "Nếu chàng vẫn là nam nhân thì nên đi đi!"
Khác hẳn thường ngày, giọng nói của nàng vô cùng lạnh nhạt, không còn là người vợ rất mực thùy mị khi xưa nữa.
Truyện khác cùng thể loại
52 chương
10 chương
2015 chương
32 chương
10 chương
39 chương
6 chương
15 chương