Phong Vân
Chương 15 : Kinh Thế Thiếu Niên Chương 2 : Vân (11)
Hoàng hôn, ngày 12 tháng 8
Bộ Kinh Vân đang ở đồi nhỏ phía sau nhà cách không xa chặt cành khô, đem về làm củi đốt.
Nó định ở lại đây lâu dài, dĩ nhiên muốn vì thế dùng hết sức lực, huống chi ánh mắt của hắc y thúc thúc nọ gây cho nó một loại cảm giác thân thiết kỳ diệu, chỉ cần nó không tự mình rời đi, nó vui vẻ làm mọi chuyện!
Đang tự chìm vào công việc, đột nhiên nghe được đỉnh núi đối diện truyền đến một loạt “Hào hào” sói tru!
Trong tiếng sói tru còn mang theo vài tiếng rên rĩ yếu ớt, Bộ Kinh Vân thầm thấy khác thường, bèn vội chạy đến bên kia xem xét, chỉ thấy bên kia đỉnh núi hiện ra một tình cảnh thê tuyệt! nguyên lai đang có một bầy sói hoang đang vây công một con hươu mẹ và hai con nai con, số lượng đám sói hoang kia ít ra cũng có hơn mười con, hơn nữa xem ra đã nhiều ngày không có gì vào bụng, đói đến mắt lộ hung quang! Thân hình của hươu mẹ kia có chút lảo đảo, nhưng nó vẫn giơ đôi sừng trên đầu bảo vệ chính mình, đồng thời lại muốn bảo vệ hai nai con, vì vậy vài chỗ yếu hại trên người đều bị bầy sói cắn mất vài miếng, máu tươi như suối, bị thương không nhẹ!
Vốn cá lớn nuốt cá bé(nhược nhục cường thực) là một quy luật sinh tồn của tự nhiên, nhưng Bộ Kinh Vân nhìn thấy hươu mẹ liều chết cũng muốn bảo vệ hai nai con, không biết vì sao thầm nhớ tới Hoắc Bộ Thiên, hơn nữa đám sói hoang kia lấy đông hiếp ít, tưởng chừng như không còn cứu được....
Bỗng dưng, “Xoát” một tiếng! một thanh dao bổ củi xé không phi đến, tức thì bổ trúng một dã lang đang cưỡi trên người hươu mẹ cắn xé! Đao kình rất mạnh, dã lang kia sau khi trúng đao liền té trên mặt đất đau đớn giãy dụa!
Bầy sói kinh ngạc nhìn lại, chỉ thấy một đôi mắt lạnh lùng sáng lên, đó là con mắt của Bộ Kinh Vân!
Con mắt của nó lúc này đang lưu lộ một cỗ sát ý dày đặc, xem ra nó so với bầy lang còn tàn nhẫn hơn!
Đám dã lang kia cũng không biết là một đao bất thình lình dọa cho sợ hãi, hay bị chấn nhiếp dưới ánh mắt, dĩ nhiên toàn bộ ngừng lại.
Bộ Kinh Vân từng bước một đi tới gần dã lang nọ trong vũng máu, con mắt không lộ ra một chút nhân tính, lãnh đạm nói :” Lòng lang ác độc, chết cũng không đủ!
Dứt lời lập tức rút chuôi đao bổ củi cắm trên thân sói, giơ tay chém xuống, lập tức bổ xuống đầu sói hơn mười đao, huyết hoa bay tứ phía, tức thì chém nó nát như tương! Ra tay rất chi là tàn nhẫn, ngay cả đám sói kia cũng sợ đến không ngừng lui ra phía sau! Bộ Kinh Vân chậm rãi xoay người, con mắt lạnh lẽo liếc về phía bầy sói, đám sói kia tức thì sợ đến vội chạy trốn tứ tán!
Giữa vũng máu, ngoài trừ ác lang nọ, còn có hươu mẹ trọng thương, nó đang thống khổ rên rỉ giãy dụa, cổ họng nó đã bị cắn nát, không có cách nào cứu sống.
Bộ Kinh Vân đến gần hươu mẹ, thấy nai con vẫn đưa đầu lưỡi liếm vào vết thương của nó, trông rất đau thương, bèn nói :” Mẹ các ngươi không sống nổi, nếu nó còn sống chỉ đau khổ vô ích, không bằng....”
“Để ta thành toàn cho nó đi!” nó dứt lời hạ đao, một đao nặng nề, bổ xuống đầu của hươu mẹ! hai nai con giật mình thấy tình cảnh như thế, nhất thời bốn chân như nhũn ra, ngã oặt trên mặt đất, muốn chạy trốn, nhưng lại không chạy được!
Bộ Kinh Vân đương nhiên hiểu chúng sợ nó, thậm chí còn hận thù nó, nhưng nó tuyệt không ngại, bởi vì chuyện này vốn là chuyện phải làm!
Đang muốn quay người trở về, chợt phát hiện hắc y hán tử nọ đứng dưới một tàng cây cách đó không xa!
Nó thầm kinh sợ, thầm nghĩ chẳng lẽ người đã nhìn thấy tất cả sao?
Nhưng lập tức chuyển niệm nghĩ, cho dù y người thấy thì có sao? Nó thầm tin bản thân không có làm sai!
Hắc y hán tử đứng ở dưới tàng cây lúc này lại suy đi tính lại, đột nhiên y cảm thấy kiếm đạo của mình mặc dù tràn ngập một mảng sinh cơ, đáng tiếc rốt cuộc không có cách nào tiêu trừ lệ khí của Bộ Kinh Vân, song có một người, nhất định có thể cảm hóa đứa nhỏ thương cảm này.........
Bởi vì, thứ người kia luyện chính là – tuyệt học phật môn!
Ngày 12 tháng 8, bên trong gian tiểu ốc đơn sơ chìm trong bóng đêm, Bộ Kinh Vân cùng người ăn cơm, đây là bữa cơm tối muộn lạ thường.
Bộ Kinh Vân luôn trầm mặc ít nói, lúc này càng trầm mặc, cũng không có lòng ăn uống, chỉ uể oải bới từng hạt cơm
Hắc y hán tử nọ lại uống rượu, uống từng ngụm từng ngụm, xem ra chất đầy tâm sự.
Kiếm Thần vốn không có gì không ổn, nhưng thấy bọn họ thần sắc buồn bực, thật không biết làm sao cho tốt, như lấy bữa cơm tối che dấu những sự bất an trong lòng.
Bộ Kinh Vân còn chưa ăn xong, không chịu được vẻ im lặng này, đang muốn đứng lên trở về phòng, nhưng hắc y hán tử gọi nó lại :” Kinh Giác.”
Bộ Kinh Vân đáp lời dừng lại, quay đầu nhìn y, hắc y hán tử cũng nhìn nó nói :” Ngày mai, ta đứa cháu đi gặp một người.”
Trái tim Bộ Kinh Vân trầm xuống, cũng biết y muốn nói gì, nó chỉ mong y sẽ không nói những điều nó vừa nghe thấy, nhưng y vẫn nói, y nói :” Người này là Bất Hư Đại Sư bằng hữu tâm giao của ta, nhất định y sẽ tận tâm chiếu cố cháu.”
Hai chữ “chiếu cố”, giống như sét đánh ngang tai! Nó chỉ cảm thấy bản thân vốn đã được người kéo lên đỉnh núi cao, thoáng chốc lại bị rơi xuống vực sâu không đáy!
Hắc y hán tử nọ trầm lặng nói tiếp :” Bất Hư Đại Sư võ nghệ siêu tuyệt, y sẽ truyện thụ võ công tuyệt thế cho cháu, mà quan trong nhất chính là, y hiểu rõ không ít đạo lý phật môn, sẽ giúp ích lớn cho cháu.
Y vừa nói một bên chú ý phản ứng của Bộ Kinh Vân, hỏi :” Kinh Giác, cháu hiểu không? Bất Hư Đại Sư thích hợp làm sư phụ của cháu hơn so với ta.”
Bộ Kinh Vân sao có thể không rõ? Nó quá hiểu rõ!
Nó cũng hiểu rõ hắc y thúc thúc muốn phật học của Bất Hư Đại Sư hóa giải những bi thống sâu trong nó, không nên tàn nhẫn như vậy, cũng không nên luôn thề phải báo thù!
Nhưng, tại sao hắc y thúc thúc lại không hiểu, báo thù mới là mục đích sinh tồn của nó!
Từ cái chết của Hoắc Bộ Thiên, cuộc sống của nó gắn liền theo đó, nó sống ô nhục hổ thẹn đến nay, chỉ vì báo thù!
Vì báo thù, nó không biết nên làm gì, giả như không thể báo thù, nó sống còn có tác dụng gì?
Nó tự biết đời này kiếp này, tuyệt đối không thể làm một tiểu hài tử tầm thường, nó sớm đã không phải là tiểu hài tử!
Uổng phí những tình cảm cùng kỳ vọng của nó với hắc y hán tử, song đột nhiên nó thầm cảm thấy, nhân sinh trên đời cô lập cỡ nào mặc dù không ai giúp đỡ! Tất cả đều không thể nhờ vả, người duy nhất có thể nương tựa chỉ có thể là chính bản thân mình!
Ngay lúc này, nó thầm thề trong lòng, từ nay về sau, nó không cần sự thương cảm của bất cứ kẻ nào.
Kiếm Thần do không rõ khổ tâm của sư phụ, ở một bên nói :” Sư phụ, Kinh Giác thông minh như thế, ở chung với chúng ta đã lâu, sao lại muốn hắn chuyển theo Bất Hư Đại Sư a?” Hắc y hán tử im lặng không đáp, y cũng có nỗi khổ, kỳ thật y cũng chỉ vì nghĩ cho Bộ Kinh Vân.
Ánh mắt của Bộ Kinh Vân liền hồi phục lại vẻ lạnh băng như ngày thường, một lúc lâu một lúc lâu, vẻ mặt như gỗ xuất ra ba chữ :” Cháu hiểu rõ.”
Mấy chữ vô cùng đơn giản, không có ẩn chứa oán giận bên trong, chỉ có tràn ngập bi ai.
Nó vừa dứt lời liền trở về phòng.
Trong phòng một mảnh hắc ám, hắc ám mới là nhà của Bộ Kinh Vân.
Kiếm Thần sớm đã ngủ say, Bộ Kinh Vân muốn đi nhưng lại nổi lên suy nghĩ liên miên, nó nhìn cái vẻ mặt hạnh phúc của Kiếm Thần bên cạnh, dần dần cảm thấy bản thân không thích hợp ở lại chỗ này.
Thanh Anh Hùng Kiếm cũng không chấp nhận nó, hắc y thúc thúc cũng muốn đem nó chuyển sang người khác, nó với Kiếm Thần tuy là ngủ cùng một giường, nhưng cảnh ngộ lại như hai thế giới khác nhau.
Kiếm Thần một thần bạch y như tuyết, tựa như một đóa Sen, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, hương thơm bốn phía, nhưng Bộ Kinh Vân lại giống như nước bùn dưới hoa Sen, luôn để cho người ta giẫm đạp, ruồng bỏ, xa lánh, luôn là một nước bùn dưới hoa Sen, vĩnh viễn không thấy mặt trời, không được siêu sinh!
Nó luôn muốn được siêu sinh!
Mỗi lần nó nhớ lại khuôn mặt tươi cười của Hoắc Bộ Thiên trước khi còn sống, và thủ cấp của y sau khi chết máu ròng ròng, tim của nó co thắt kịch liệt, vận mệnh nợ hai cha con nó thật sự là quá nhiều!
Tại sao mọi người đều không thể hiểu được thâm cừu của nó? Mọi người đều không thể hiểu được bi thống trong lòng nó?
Thật sự là bi thống mạc danh!( Sự đau khổ mà không ai hiểu)
Bộ Kinh Vân nghĩ nghĩ như thế, bỗng dưng trong lòng quyết định.....
Đột nhiên nó xuống giường.
Cây rừng âm u, Bộ Kinh Vân đang nhân đêm tối chạy vội, nó muốn rời khỏi người này vĩnh viễn, quên người này,tìm một nơi đặt chân khác.
Khắp nơi đều thê tịch, không một tiếng động, chỉ có một mình nó chạy vội, liệu nó có thể cảm thấy một chút tịch mịch?
Đương nhiên nó cảm thấy tịch mịch, đi tới như thế, bây giờ như thế, tương lai cũng sẽ như thế? Nhưng nó cũng không sợ, nó sớm thành thói quen với tịch mịch, nếu hôm nay cô độc rời xa mọi người, nó cũng phải ưỡn ngực tiếp tục đi trên con đường đã chọn.
Bất quá, ngay lúc này, đường đi của nó lại có một bóng nhỏ ngăn cản!
Dưới ánh trăng mờ đục, Bộ Kinh Vân cũng có thể nhìn rõ ràng người cản đường đúng là Kiếm Thần! dĩ nhiên y cũng đoán được nó thừa đếm tối bỏ đi? Hay là y ngủ say bị Bộ Kinh Vân đánh thức?
Chỉ thấy Kiếm Thần vẻ mặt buồn rầu, nói :” Kinh Giác, xin ngươi không nên đi!”
Ngữ điệu của y vẫn thành khẩn như trước, Bộ Kinh Vân lại giả không nghe không nhìn thấy gì, thẳng bước qua, khi nó sắp qua bên người Kiếm Thần thì, đột nhiên Kiếm Thần lùi thân về phía sau ngăn cản nó, khuyên nhủ :” Kinh Giác, bình tĩnh một chút!”
Bộ Kinh Vân cũng không đáp lời, chỉ vận kình lên ngón tay hướng tới y, một chỉ này vốn muốn điểm huyệt đạo, khiến y không thể nhúc nhích, không thể dây dưa đuổi theo, bởi vậy ra tay cực nhanh, Kiếm Thần như đã liệu trước, túng thân nhảy lên, dùng tuyệt thế thân pháp xảo diệu né qua!
Bộ Kinh Vân kinh ngạc, nhất thời nhớ lại ngày nọ tỷ thí cùng Kiếm Thần, y từ trước đến giờ không dùng qua thân pháp đến mức này, không khỏi nói :” Nếu như thế trước đây ta dốc hết toàn lưc ra chiêu Bi Thống Mạc Danh với ngươi, chắc gì ta đã thắng, rốt cuộc ngươi vì cái gì ?”
“Bởi vì.....” Kiếm Thần dừng một chút :” Ta cũng rất muốn sư phụ thu ngươi làm đồ đệ!”
Bộ Kinh Vân thầm cảm động, một phen hảo ý của Kiếm Thần đối với nó, sao nó không rõ ? chỉ tiếc, nó cùng với tất cả mọi người trên thế gian không có duyên.
Kiếm Thần thấy nó trầm tư,sợ nó do dự, vì vậy liền nói tiếp :” Kinh Giác, không bằng đợi ta thỉnh cầu sư phụ, có lẽ, người sẽ thay đổi chủ ý....”
Y vồn lời tốt khuyên nhủ, nhưng Bộ Kinh Vân vừa nghe nói đến hai chữ “ thỉnh cầu”, bất ngờ sắc mặt trầm xuống, một bên cất bước đi trước, một bên nói :” Không cần! ta không cần người khác thương cảm!”
Cuối cùng, nó muốn nói cùng một câu nói, nó vẫn không thay đổi trong mọi hoàn cảnh.
Kiếm Thần ngây người, không ngờ tới nó quật cường như thế, lúc này, Bộ Kinh Vân vừa đi qua người, trong miệng kiên định nói :” Ta và người không giống nhau! Cô độc ra đi, mời là vận mệnh của ta!”
Nó đã dần đi xa, nhưng vẫn không quay đầu lại, chỉ nhìn về phía trước, tự nói :” Nhưng vô luận thế nào, hết sực cảm kích các ngươi trong mấy người qua, khiến ta không tịch mịch, tạm biệt....”
Một câu này là Bộ Kinh Vân nói ra,đáng tiếc, nó rốt cuộc vẫn không quay đầu lại.
Kiếm Thần đưa mắt nhìn bóng lưng lẻ loi của nó dần đi xa, đột nhiên trong lúc đó, y giống như cảm nhận được phần nào tịch mịch bất đắc dĩ của Bộ Kinh Vân, không cầm được nước mắt.
Ngay lúc này, một cánh tay khoác lên vai y, Kiếm Thần quay đầu lại vừa nhìn, đúng là sư phụ của y, vội la lên :” Sư phụ, Kinh Giác kiên quyết muốn rời đi a! xin người mau khuyên bảo hắn!”
Hắc y hán tử vuốt nhẹ mái tóc y, than thở :” Kinh Giác nếu có thể vượt qua thảm biến diệt môn, không có gì có thể lay chuyển nó, nếu nó kiên trì muốn đi con đường đã chọn, ngay cả hai ta thiết tha giữ lại, nó cũng sẽ không ở lại đâu.”
Lúc này gần sáng, sắc trời chưa mông lung không rõ, giống như vận mệnh của Bộ Kinh Vân!
Con đường phía trước mịt mờ khó đoán, nó, sẽ bước đến nơi ngập ánh sáng, hay là bóng tối?
Ngày 15 tháng 8, trung thu ngập tràn niềm vui trong Thiên Ấm thành ngay dưới chân Thiên Hạ Hội, nhà nhà đều ăn mừng tết trung thu, bọn trẻ nhỏ tay cầm hoa đăng, sắc đèn lung linh cười đùa hí hí, đại đa số mọi người cũng đều rước đèn ngắm trăng, mỗi nhà mỗi hộ, đều sum họp vui vầy!
Chỉ có nó, như chú cuội ngồi ở gốc đa trên trăng (nguyên văn: quế phách viên thì), không có nhà, không có người thân bạn bè, nó chính là Bộ Kinh Vân! Nó vẫn giống như lúc mới gặp Hoắc Bộ Thiên năm năm trước, vẫn như trước ôm gối ngồi ở góc đường, một xó xỉnh u ám.
Còn nhớ rõ đêm đó, Hoắc Bộ Thiên một tay đứa nó rời khỏi vực sâu, hôm nay nó lại bị quay về chỗ cũ!
Trong thành mọi người qua lại không dứt, lơ đãng lướt qua Bộ Kinh Vân ở góc tối, không người nào chú ý đến tiểu hài tử này, không người nào thương cảm tiểu hài tử này, bọn họ đều vội trở về nhà tiếp đãi thân bằng bạn hữu!
Nhưng Bộ Kinh Vân vừa mới đến đi mấy ngày tìm đến Thiên Ấm thành, đường đi hoang sơ, càng khiến cho một thân bụi bặm, vẻ mặt dơ bẩn, chỉ vì nó muốn lên Thiên Hạ Hội tìm Hùng Bá báo thù!
Cho dù không ai tình nguyện giúp đỡ, nó cũng muốn báo thù bằng chính sức lực của bản thân!
Nhưng, bằng vào chút sức lực của nó, sao có thể báo thù?
Gió thu vi vu thổi tới, phất qua góc áo dơ bẩn không chịu nổi, cũng phất qua mảng cáo kỳ bung ra trên tường.
Nó thoáng nhìn, phát giác cáo kỳ này chính là việc chiêu đồ của Thiên Hạ hội, trên cáo kỳ viết điều kiện thu đồ đệ, đại khái là chiêu thu thiếu niên khỏe mạnh từ năm đến mười tuổi, sau khi được toàn tâm bồi dục ngày nào đó dùng vào việc
Chiêu đồ ? đột nhiên Bộ Kinh Vân linh cơ chợt lóe, trên mặt nổi lên một tia cười lạnh, lập tức tiến lên xé cáo kỳ xuống, nhét vào trong ngực.
Khu vực Thiên Ấm thành, núi non chập trùng, Thiên Sơn lại cao vút trên quần sơn, hùng vĩ nguy nga, có thể biết cáo không thể dò.
Bộ Kinh Vân đang từng bước từng bước lên vạn bậc thang cáo vút lên tận trời, bậc thang này nối thẳng với Thiên Sơn đỉnh, cứ cách vài nghìn bậc, đều có thủ vệ đóng giữ, thật vất vả Bộ Kinh Vân mới lên được thiên hạ đệ nhất quan, chưa kịp nghỉ ngơi, một đám thủ vệ phía trước đã tiến lên, thần sắc lẫm lẫm quát :” Tiểu tử! ngươi lên thiên hạ đệ nhất quan để làm gì ?”
Bộ Kinh Vân không trả lời, chỉ từ trong áo móc ra cáo kỳ đêm qua xé xuống.
Thủ vệ vừa nhìn, lập tức hiểu được, nói :” Ngươi có biết Thiên Hạ hội là chỗ nào không? Sao có thể cho ngươi tự do gia nhập? mau xưng tên ra!”
Bộ Kinh Vân vốn vì tưởng niệm Hoắc Bộ Thiên mà muốn cả đời đổi gọi là Hoắc Kinh Giác, nhưng vì che dấu thân phận quá khứ, liền quyết định dùng tính danh thật, vì vậy nói từng chữ :” Bộ - Kinh – Vân!”
Ngay lúc này, một kiệu lớn tám người khiêng vừa qua khỏi cửa, người trong kiệu đột nhiên ở bên trong khẽ kinh ngạc một tiếng, nói :” Kinh Vân? Ngươi kêu là Kinh Vân?” lập tức ra lệnh kiệu phu dừng kiệu.
Đám kiệu phu vì vậy hạ kiệu xuống, tất cả đám môn hạ đều quỳ xuống trước kiệu, đồng thanh hô lớn :”Nguyện theo bang chủ hùng cứ vạn thế, bá nghiệp thiên thu!” người trong kiệu ha ha cười to, tiếng cười sang sảng hùng hậu vô cùng, có thể thấy được khí khái phi phàm.
Bộ Kinh Vân lập tức hiểu được người trong kiệu là ai, người trong kiệu chính là Hùng Bá nó thống hận đã lâu! Lần này nó dứt khoát đầu nhập Thiên Hạ hội, chính là muốn tìm cơ hội lưu lại bên cạnh người, chờ đợi thời cơ trả thù!
Những gì hắn nợ nó, nó muốn hắn hoàn lại, có lẽ không lâu sau này, có lẽ là ngay ngày mai!
Nếu nói tính mạng của nó còn có ngày mai.....
Truyện khác cùng thể loại
52 chương
72 chương
52 chương
63 chương
371 chương
31 chương
89 chương
9 chương
152 chương