Phong vân tế hội
Chương 415 : Đại kết cục
“Chúng ta đều có thể trở về, nhưng A Hán không thể cũng sẽ không trở về. Là y đã cắt đứt thông đạo thiên nhân, tuy nói thế giới chúng ta hoàn toàn bất đồng với thiên đình trong tưởng tượng của các ngươi, nhưng quy tắc ước thúc tối thiểu vẫn có. Ngươi cho là y sau khi về, sẽ không bị xử phạt sao?”
Nghiêm Lăng cười cười: “Cho nên, chúng ta sẽ không kiên trì muốn khuyên y về, bản thân A Hán cũng chưa chắc muốn về. Bất đồng với chúng ta, tính tình y lười nhác, chỉ cần có ăn có uống có ngủ là thỏa mãn, đối với công nghệ cao… A, không, đối với hết thảy tiện lợi của thiên đình không hề lưu luyến hoài niệm. Lần này y bùng nổ, cố nhiên là vì giúp ngươi cầu một đường sinh cơ, nhưng cũng là vì đã sinh ra hoài nghi và tự hỏi với chế độ của chúng ta, cho nên mới tận mọi lực lượng của mình để phản kháng. Dưới tình huống như vậy, y làm sao có thể về nữa, biết rõ vô lực thay đổi, còn phải tiếp tục bị chế độ kia trói buộc. Y luôn là người cố chấp, đã nhận định thì không chịu quay đầu, y đã không muốn thừa nhận chế độ trong thế giới kia của chúng ta nữa, thì y sẽ vĩnh viễn không quay về.”
Địch Cửu yên lặng một hồi, rốt cuộc chậm rãi quay người: “Y không quay về, nơi gọi là thiên đình kia của các ngươi không thể phái người về đây bắt y?”
“Thông đạo bị y hủy mất rồi, tối thiểu phải mấy ngàn năm mới có thể trùng kiến, cho dù dựng xong, cũng chỉ có thể từ phàm trần đi lên thiên đình, mà muốn xuống phàm trần nữa, lại không thể nào.”
Nghiêm Lăng đưa tay chỉ chỉ phía trên: “Nói cách khác, trên trời đã lười quản phàm thế này nữa, chỉ để lại một thông đạo tương lai, tiếp dẫn những thần tiên bị lạc trong phàm trần chúng ta trở về. Mà nhân gian này, cho dù trời sụp đất nứt, tất cả phàm nhân chết sạch chết tuyệt, thần tiên cũng sẽ không xuống nữa.”
Ánh mắt Địch Cửu nhìn chằm chằm Nghiêm Lăng: “Các ngươi đều sẽ trở về?”
“Đương nhiên trở về. Ở lại thế giới man hoang này năm ngàn năm còn chưa đủ sao? Có cơ hội trở về, có lý do gì mà không trở về?” Nghiêm Lăng cười nhìn y.
Địch Cửu trầm mặc một hồi, mới tiếp tục hỏi: “Mọi người các ngươi, đều nhất định sẽ trở về?”
“Nói với ngươi thế này nhá…” Nghiêm Lăng cười ha ha: “Hồng trần phàm thế phi thường phồn thịnh trong mắt ngươi, với những thiên nhân chúng ta đây mà nói là hoang lương lạc hậu đến cực điểm. So với thiên phủ tốt đến mức ngươi tưởng tượng cũng không tưởng tượng được đó, nhân gian này giống như ổ chó vậy. Ngươi từng thấy người bình thường nào không muốn làm người đàng hoàng mà muốn vĩnh viễn nằm trong ổ chó. Đương nhiên, loại quái vật A Hán này không trong phạm vi thảo luận của chúng ta.”
“Nhưng lúc ấy các ngươi đã lựa chọn lưu lại.”
“Đó là bởi vì chuyện xảy ra đột nhiên, rất nhiều người trong chúng ta đều có việc chưa xong.” Nghiêm Lăng nhún vai: “Như Khinh Trần, nợ lão đại Tần Sở hai nước một khoản nợ phải trả, Kính Tiết là không thể bỏ mặc an nguy của Lư Đông Ly. Chúng ta đều không phải người đánh trống bỏ dùi, đảm đương nên có vẫn phải có. Nhưng đến năm ngàn năm sau, mọi thứ qua hết rồi, chúng ta tự nhiên là hận không thể về nhà sớm một ngày.”
Địch Cửu im lặng. Đúng vậy, những người này không có lý do gì, cũng không cần thiết lưu lại. Chỉ là, A Hán… Y ngẩng đầu, trông trường thiên xa tít, không trung tối như vậy, chẳng nhìn thấy trăng, chẳng nhìn thấy sao, chẳng nhìn thấy… A Hán.
Đại mộng trầm trầm năm ngàn năm, khi tỉnh lại, chẳng còn gì nữa.
Sẽ không còn Địch Tam đi khắp thiên hạ, kết thù vô số, chỉ vì cầu thuốc giúp y.
Sẽ không có Địch Nhất cầu người tứ phương, bôn ba tứ xứ, chỉ vì đánh thức y.
Không có những đồng bạn tuy xa rời nhưng vẫn có ôn nhu quan tâm trong Tiểu Lâu này.
Lúc y tỉnh lại, thiên địa vắng vẻ, trừ một tòa Tiểu Lâu trống rỗng thì chẳng còn gì cả. Dù thông đạo thiên nhân còn đó, y lại không thể bước lên nữa.
Vĩnh viễn vĩnh viễn ở lại thế giới xa lạ cô độc này. Không một người biết y là ai, không một người biết y đã trải qua những gì, không một người…
Địch Cửu nhắm mắt. Đột nhiên buông ra hết thảy, mấy năm qua lần đầu tiên vô ý thức, toàn tâm toàn ý đi hồi ức mọi chuyện từ khi quen biết đến nay.
Đồ đần có được lực lượng cường đại nhất thiên hạ, lại luôn bởi vì một số nguyên tắc buồn cười mà bó tay bó chân, thậm chí bị tiểu tặc vô dụng nhất đả thương kia…
Nếu vốn không hề hiểu gì thì thôi, nhưng cho dù sau đó y đã hiểu, đã ngộ, đã minh bạch, lại vẫn làm việc ngốc như thế.
Bị thương bị phụ bị hại, lại quay đầu, đánh cuộc tính mạng để cứu y.
Cho dù cuối cùng rõ ràng đã hận đến cực điểm, lại vẫn thà rằng hủy diệt chính mình, cũng không chịu đả thương y.
Ngu xuẩn đến mức này, quả thực không còn thuốc chữa. Nhớ rõ mỗi một câu trước kia từng nói với y.
Rất lâu rất lâu về trước, từng khe khẽ than thở với y…
“Con heo lười ngươi, nếu có một ngày chúng ta đều không ở bên cạnh, ngươi phải làm thế nào?”
Thở than ý vị sâu xa như vậy, vẻ mặt ẩn ẩn lo lắng như vậy, lại chỉ là vì lừa gạt mưu tính.
Mà hiện giờ, y muốn hỏi lại một tiếng, nhưng đã chẳng còn người nghe, chẳng còn người thấy nữa.
A Hán vĩnh viễn mất đi đồng bạn, liệu sẽ tịch mịch chứ?
A Hán không còn nhiệt tình không còn chân tâm đi tiếp nhận, đi yêu, sẽ tịch mịch chứ?
A Hán trước khi gặp gỡ y, cái tên chỉ biết ăn ngủ ngủ ăn kia, có lẽ căn bản không hiểu tịch mịch là gì đâu nhỉ? Có lẽ cho dù tịch mịch, bản thân cũng chẳng biết.
Mà A Hán đã trải qua quá nhiều phản bội và thương tổn, bỏ ra và hy sinh như vậy, y còn có thể vô tâm vô phế, chỉ cầu vui tươi hớn hở, đại mộng say sưa như thế sao?
Địch Cửu bình tĩnh mở mắt, bình tĩnh quay người bước đến bên cạnh Nghiêm Lăng, bình tĩnh nói: “Ta nguyện ý sống tiếp.”
Nghiêm Lăng nhìn y với vẻ mặt mê mang khó hiểu: “Đâu ai nói không cho ngươi sống tiếp.”
“Không cần vòng vo nữa. Ngươi đến tìm ta nói chuyện, chẳng phải là vì việc này sao? Ngươi muốn giúp đồng bạn của ngươi, lưu lại một người, vẫn sống sót.” Địch Cửu không chút khách khí chỉ thẳng trung tâm vấn đề.
Nghiêm Lăng rất mất vui: “Thật là, cầu người cũng không biết cho người khác một chút thể diện, làm bộ không đoán được gì, cẩn thận cầu ta hai ba câu cũng đâu có mất mặt.”
Địch Cửu từ Phương Khinh Trần xem như đã hiểu biết, người trong Tiểu Lâu cơ bản đều có chút tính tình ác liệt thích khó dễ người ta, cũng chẳng có kiên nhẫn lằng nhằng với y, nhàn nhạt lặp lại: “Ta nguyện ý sống tiếp.”
Người này không thú vị như thế, Nghiêm Lăng chỉ đành thở dài, nghiêm mặt nhìn y: “Trước đừng nói khẳng định như vậy, ngươi đã có ý này, ta còn rất nhiều chuyện phải giao cho ngươi. Thứ nhất, muốn sống tiếp, không phải chúng ta thi thần thông là được, bản thân ngươi nhất định phải bỏ ra nỗ lực tuyệt đại, phải luyện một loại công pháp trước, công pháp này sẽ không làm võ công của ngươi tăng cường, chỉ là… Dùng lời các ngươi mà nói là bảo vệ nguyên thần ngươi sau khi chết không tiêu tan, mới có thể mượn thân thể sống lại. Loại công pháp này cực kỳ khó luyện, chẳng biết phải bỏ ra bao nhiêu tâm lực mới có thể thành công. Thứ hai, trừ trường sinh, ngươi không được lợi ích gì khác, ngược lại có đủ loại hạn chế ước thúc, tỷ như…”
Địch Cửu căn bản không có hứng thú nghe y nhất nhất kể rõ, chỉ chìa tay: “Công pháp kia ngươi nhất định mang trên người.”
Nghiêm Lăng gặp phải người thái độ này cũng cảm thấy hơi đau đầu, cười khổ một chút, thò tay móc từ trong lòng ra một quyển sách, đưa qua: “Ngươi nghĩ cho rõ ràng…”
Địch Cửu một tay tiếp nhận: “Không cần nghĩ.” Y quay người đi thẳng, công phu này đã khó luyện, vậy thì đừng để lỡ thời gian, tìm một nơi thanh tĩnh mà luyện là được.
Nghiêm Lăng thấy y đi dứt khoát như thế, ngược lại hơi ngẩn ra.
Đồng dạng là trường sinh. Tình huống Địch Cửu lựa chọn, đối mặt, hoàn toàn bất đồng với những người khác. Công phu kia y chỉ có thể một mình mò mẫm luyện tập, không giống những người khác, bên cạnh sẽ có người chỉ điểm giải thích, tâm lực phải bỏ ra tự nhiên nhiều hơn.
Tần Húc Phi cũng vậy, Yên Lẫm cũng thế. Tuy rằng họ đều cố gắng luyện, nhưng đối với chuyện này, tâm tính đều khá bình hòa rộng rãi, thành thì vui vẻ, bại… cũng không phải tiếc nuối quá lớn, dùng cả đời để cố gắng, quá trình này cũng là một loại hạnh phúc.
Nhưng mà sinh mệnh Địch Cửu sớm chẳng có hạnh phúc đáng nói, song y đã hạ quyết tâm này thì nhất định phải cố gắng luyện thành.
Có ý nghĩ này, sẽ bức mình đến cực điểm. Theo cách luyện vừa chăm sóc A Hán vừa lén luyện công, lại có thể luyện thân thể thương thế tàn tạ đến mức so chiêu cùng Phương Khinh Trần cũng không rơi hạ phong rõ ràng của Địch Cửu trước kia, trình độ luyện công điên cuồng là cực hại người.
Nếu luyện thành, bất kể là Tần Húc Phi hay Yên Lẫm, đều có người thân cận nhất làm bạn, đường dài đằng đẵng, mấy ngàn năm thời gian, cũng là khoái ý thoải mái.
Mà Địch Cửu, lại vĩnh viễn một thân một mình.
Y sẽ không mở lòng kết giao bằng hữu nữa, sẽ không còn tâm tình ôn nhu đi yêu người trên đời nữa, sẽ không thưởng thức cảnh sắc mỹ lệ, sẽ không hưởng thụ nhân sinh nhiều màu sắc, y không có càng nhiều lý tưởng, truy cầu hơn, y sống, chỉ là sống, một canh giờ lại một canh giờ, một ngày lại một ngày, một tháng lại một tháng, một năm lại một năm, cứ thế từng chút một tính toán, giãy giụa, chờ đợi, chịu đựng, năm ngàn năm…
Nghiêm Lăng lại chợt rùng mình.
Sinh mệnh với Địch Cửu, chẳng qua là trừng phạt, không có lạc thú, không có khoái hoạt, không có bất cứ quang minh và tốt đẹp gì.
Y lại là người kiêu ngạo như vậy, không chịu tự sát, không chịu quay đầu kết bạn ở chung với Địch Tam nữa, cũng nhất định sẽ không ý đồ vươn cánh tay hữu nghị với bất cứ ai trong Tiểu Lâu, y sẽ chỉ một thân một mình đối mặt, gánh vác, mãi mãi…
Khoảng thời gian năm ngàn năm, vĩnh viễn một mình. Khoảng thời gian năm ngàn năm, vĩnh viễn thẳng tắp lưng, vĩnh viễn lạnh băng không chịu để lộ một chút thương tâm và yếu đuối, khoảng thời gian năm ngàn năm…
Nghiêm Lăng chợt nói: “Địch Cửu, cho dù A Hán tỉnh lại cũng vị tất còn bằng lòng ở bên ngươi, y cứu ngươi là một chuyện, có chịu tiếp nhận ngươi nữa hay không là một chuyện khác…”
Địch Cửu nhảy xuống cự nham: “Ta nguyện ý sống là chuyện của chính ta, đâu liên quan gì đến y…”
Thân ảnh y nhảy vào trong bóng tối vô hạn bên dưới.
Y muốn sống tiếp, chỉ là chuyện của chính y.
Y cũng chưa từng suy nghĩ năm ngàn năm sau, A Hán sẽ đối đãi y thế nào.
Y biết A Hán cho dù đã cứu y, vị tất mong muốn hết thảy quay lại ngày trước, cũng như y chịu chết vì A Hán, song cũng không hề tin tưởng họ còn có thể không chút hiềm khích mà sống cùng nhau nữa.
Cho dù hiểu lầm giải quyết nhưng chuyện đã phát sinh rốt cuộc chẳng ai có khả năng coi như nó chưa phát sinh.
Y chỉ là muốn sống tiếp, vẫn sống tiếp, sống đến ngày đó A Hán tỉnh lại, có lẽ A Hán đã không còn cần bất cứ ai làm bạn lý giải nữa, nhưng chí ít khi A Hán cần, chung quy có một người.
Dù rằng đã không còn là bằng hữu, không còn là tình nhân nữa, nhưng chí ít, hai người đồng dạng nhớ được những chuyện từng phát sinh, hết thảy tốt đẹp và xấu xa từng có. Y sẽ biết, A Hán là ai, A Hán đến từ đâu, A Hán thích gì, A Hán…
Chí ít, trong những năm tháng năm ngàn năm sau, giữa đất trời còn có một người là biết A Hán!
Y một tập hắc y, dung vào trong bóng tối. Sâu trong Vạn Sơn tịch mịch lạnh băng, đã khó mà tìm kiếm bóng dáng y nữa.
Nghiêm Lăng đi đến bên cự nham, hướng xuống dưới hô to: “Nếu nhớ A Hán thì thường trở về thăm đi! Đây là nơi gần y nhất, cùng lắm thì chúng ta không nhảy ra chướng mắt ngươi nữa!”
Phía dưới không người trả lời.
Địch Cửu trong bóng đêm im lặng bước đi, bình tĩnh ngẩng đầu, nhìn bầu trời đã không trăng không sao.
Y vốn cho rằng, đến Vạn Sơn là một sai lầm. Ngơ ngác ở đây ngẩng đầu nhìn người chẳng thể nhìn thấy, là trò cười, nhưng mà…
A Hán phải ngủ say năm ngàn năm, mà y, phải chờ đợi năm ngàn năm.
Rất lâu rất lâu trước kia, y hỏi A Hán, cả đời này nguyện vọng lớn nhất là gì.
A Hán nhìn y bằng ánh mắt trong veo, trước kia nguyện vọng của ta là ngủ giữa sao, mà hiện tại ta hy vọng, khi ta ngủ say giữa biển sao, bên cạnh có ngươi!
Mà nay, A Hán y thật sự bình yên ngủ say giữa biển sao, một giấc đại mộng say sưa năm ngàn năm.
Lúc Phó Hán Khanh say ngủ giữa biển sao, có thể có Địch Cửu không?
Cho dù vẫn xa tít chẳng thể với, chí ít nơi này là vị trí gần y nhất. Cho dù chưa từng sóng vai giữa biển sao, nhưng chí ít nơi này ở ngay phía dưới y…
A Hán, khi ngươi ngủ giữa sao, ta sẽ ở đây!
Cho dù ngươi vĩnh viễn không nhìn thấy. Cho dù sẽ làm sự yếu đuối và buồn cười của ta, trực tiếp bại lộ dưới giám thị của Tiểu Lâu như thế.
Ngần ấy năm qua đi, y vẫn nhớ rõ mỗi một sự kiện trải qua giữa y và A Hán, mỗi một câu từng nói.
Năm ấy, Thiên vương Tu La giáo lòng dạ khó lường, hỏi giáo chủ ngốc đến không thể hơn được kia của y.
“Đời này, ngươi có nguyện vọng gì rất quan trọng không?”
Tên ngốc kia trả lời rằng: “Nguyện vọng lớn nhất của ta chính là ngủ giữa biển sao, mệt rồi thì ngủ, tỉnh rồi thì ngắm sao, ngắm mệt lại ngủ tiếp.”
“Hiện tại, ta hy vọng, lúc ta ngắm sao mà ngủ, bên cạnh có thể có ngươi.”
Vì thế, tình nhân dụng tâm hiểm ác đã tạo một tòa lưu ly ốc cho y, giữa ánh sao đẹp nhất, bồi y cách lưu ly ngắm một trời sao, nói: “Hiện tại có sao, có ta, còn có giường ngươi thích nhất.”
“Ta cùng ngươi ngắm sao.”
Đêm hôm đó, khắp bầu trời đều là ánh sao, đêm hôm đó, vô số diễm thải nghê hồng đều là ánh sao, đêm hôm đó, kiếm hoa sương ảnh y múa vì người kia đều là ánh sao.
Đêm hôm đó, bồi y ngắm sao.
Đêm hôm đó, một kiếm đâm xuyên tim y.
Lẳng lặng đứng bên cự nham, Nghiêm Lăng nhìn chăm chú một bóng dáng cơ hồ không thể truy tìm đang dần dần đi xa giữa bóng đêm phía dưới kia.
Trong lòng y hy vọng, Địch Cửu sẽ nguyện ý tiếp nhận đề nghị của y, Địch Cửu sẽ nguyện ý thường đến nơi này, ngẩng đầu nhìn không trung, nhìn một thoáng, dải sao trời nơi A Hán đang ở.
Địch Cửu người này tính nết thật sự rất làm người bất đắc dĩ, y không tin mình có thể có hạnh phúc, cũng không mong muốn mình có hạnh phúc, cho nên vĩnh viễn sẽ chẳng đi thử tranh thủ hạnh phúc cho mình, cho nên y luôn để bản thân tin chắc rằng dù gặp lại y và A Hán cũng không thể quay về trước kia.
Dụ y thường đến thăm, thường xuyên ở nơi này, ngẩng đầu nhìn vị trí *** thần A Hán đang ở, cho dù trước kia khắc ý không hồi tưởng quá khứ, lúc này cũng sẽ có chút không khống chế được chăng. Thường tưởng niệm khoái lạc từng có, cho dù chỉ là khoái lạc giả dối, lòng dạ xưa nay lạnh và cứng, cũng sẽ dần dần mềm lại chăng?
Khoảng thời gian mấy ngàn năm, liệu có thể phá tan băng cứng, liệu có thể làm y hạ quyết tâm, khoảnh khắc A Hán tỉnh lại đó, một lần nữa vươn tay ra.
A Hán… Y trước mắt bởi vì yếu ớt quá mức, còn rơi vào trạng thái vô tri vô giác với hết thảy. Nhưng căn cứ họ gần đây dùng máy tính của Tiểu Lâu nhiều lần tính toán cho ra kết luận, sau khi A Hán khôi phục nguyên khí nhất định, cũng sẽ có tri giác với tình hình nhân gian.
Tình hình đó, cũng như một người ngủ một giấc rất dài rất dài, ngủ no rồi, lại không muốn rời giường, vì thế mơ mơ màng màng mở mắt thoáng nhìn, trong lúc vựng vựng trầm trầm, có thể láng máng nhận biết sự vật bên ngoài.
Nếu trong khoảng thời gian ngàn năm, A Hán luôn có thể nhìn thấy Địch Cửu, luôn có thể cảm giác được Địch Cửu, luôn có thể biết, có một người vẫn thủ nơi đó, cô đơn hơn tịch mịch hơn, cũng là vì y mà chờ đợi đã năm ngàn năm, những vết thương từng chịu ấy phải chăng có thể có ngày khỏi hẳn.
Thời gian năm ngàn năm đằng đẵng, những chuyện xưa ấy, những đau buồn ấy, những phản bội bán đứng từng có ấy, liệu có thể dần dần lãng quên và mất hẳn, không còn để ý nữa.
Chỉ có như vậy. Chỉ có như vậy, đồng bạn bọn họ mới thật sự có thể yên tâm rời đi…
Bốn phía hơi rực sáng, Nghiêm Lăng ngẩng đầu, ánh trăng đã lộ khỏi tầng mây, quần *** sáng lại.
Kỳ thật, năm ngàn năm sau bản thân họ có phải thực sự sẽ đi, chưa chân chính đến ngày đó, lại có ai thực biết được đây.
Chuyện tương lai, luôn có vô vàn loại khả năng.
Biết đâu người họ chọn sẽ không luyện thành gì hết. Một lòng cố gắng, cuối cùng lại chẳng có kết quả. Biết đâu có người luyện thành, nhưng mấy ngàn năm tuế nguyệt tịch mịch đằng đẵng, tất cả tình cảm sâu đậm lại đã dần dần chết lặng mục nát. Biết đâu có người cuối cùng hạnh phúc đi xong mấy ngàn năm bầu bạn, rồi sau khi thông đạo thời không mở ra lần nữa, lại do bên nhau quá sức hạnh phúc, cho nên khi đối mặt với lựa chọn phân ly cũng càng thêm đau khổ.
Nhưng mà, y vẫn tin tưởng. Trong số họ, cho dù có người cuối cùng không hay biết gì mà rời khỏi thế giới này, cũng nhất định là cực hạnh phúc và thỏa mãn, người tiễn y rời đi kia cũng sẽ rộng rãi bình thản tiếp nhận. Y tin tưởng, cho dù có người đã biết, nhưng cuối cùng không luyện thành, cũng sẽ không oán trách bi thương, bởi vì trong quá trình nắm tay cố gắng mấy chục năm này, họ đều đã vì bảo vệ tình cảm của nhau mà từng tận lực, được là hạnh mà mất là mệnh, chẳng qua như thế. Y tin tưởng, nếu có người thật có thể có cơ hội bầu bạn nhau mấy ngàn năm, cho dù chỉ có thể từ đây xem nhẹ hồng trần, chí ít cũng nhất định ghi nhớ bàn tay vẫn nắm lẫn nhau. Y tin tưởng, nếu có người thật chịu vì một người khác mà chờ đợi năm ngàn năm, thì nhất định sẽ không thay đổi, sẽ không buông tay nữa.
Y tin tưởng… Y tin tưởng. Năm ngàn năm sau, nếu có người lựa chọn rời đi, một người lưu lại kia, cũng sẽ càng nhiều là truy ức hồi tưởng năm ngàn năm thời gian họ từng có được, cũng vì có thể so với người bình thường chỉ vài chục năm tuế nguyệt, hưởng cuộc sống hạnh phúc gấp trăm lần mà vui mừng. Nếu có người quyết định lưu lại, người bên cạnh y cũng nhất định sẽ vĩnh vĩnh viễn viễn, không bỏ không rời.
Trong óc đột nhiên vang lên tiếng Tô Thanh Dao thở dài: “Nghiêm Lăng, ngươi cảm thấy y…”
Nghiêm Lăng cười nói: “Thanh Dao, lại lo lắng rồi? Thiết tưởng là ngươi đưa ra, nhưng ngươi lại là người đứng ngồi không yên nhất trong mọi người. Bản thân ngươi trước mắt còn chưa tìm được người có thể lựa chọn làm bạn, lại còn khẩn trương hơn cả mấy tên đứng trước lựa chọn này.”
“Ta chỉ là muốn để khoái lạc hạnh phúc của mấy người họ lâu dài hơn một chút, cho nên buột miệng nói ra. Ngẫm lại cẩn thận mới phát giác có nhiều hạn chế và phiền toái như vậy, ta… ta thật sự sợ, ta một lòng muốn giúp họ ngược lại đã hại họ.”
Nghiêm Lăng cười khẽ, không đáp lại trong đầu, chỉ tự mình lặng lẽ may mắn với mình. Cho nên đợt trước ngươi mới bỗng nhiên biến thành phiền phức như Trương Mẫn Hân, nhưng ngươi dù sao cũng không phải cô ta. May mắn ngươi không phải…
“Cái gì, ngươi đang nói cái gì?” Tô Thanh Dao không nghe thấy câu trả lời y dùng *** thần gửi đến, lớn tiếng truy hỏi.
Nhưng Nghiêm Lăng không đáp nữa, chỉ bước về chỗ cũ, lại biếng nhác ngồi xuống, một lần nữa rót đầy một chén cho mình, song không lập tức uống, giơ tay hướng lên trên, làm động tác kính rượu với không trung.
A Hán, tỉnh lại đi, tận lực lượng của ngươi mà tỉnh lại mau một chút.
Giấc ngủ dài nhất năm ngàn năm, cho dù chỉ tỉnh sớm một ngày so với năm ngàn năm, cũng có thể để người kia bớt một ngày chờ đợi.
A Hán, ngươi phải nhớ, tỉnh lại sớm một chút.
Tương lai…
Trong đầu, lại vang lên tiếng Tô Thanh Dao.
“Nghiêm Lăng, mọi người đều đã lục tục ra ngoài, cuộc sống vô công rồi nghề của chúng ta cũng nên đủ rồi chứ, nên ra ngoài dạo chơi một chút thôi.”
Nghiêm Lăng gật đầu. Đương nhiên nên ra ngoài, y và Tô Thanh Dao, thời gian ở lại Tiểu Lâu cũng xem như nhiều nhất. Chỉ là người trong Tiểu Lâu không thể đi hết, vô luận thế nào cũng phải lưu một người trấn giữ, làm hậu thuẫn cho tất cả các học trò vào đời.
“Nghiêm Lăng, lần này là ngươi lưu lại hay là ta lưu lại?”
“Tùy tiện. Bằng không thì hai ta bắt thăm?”
HẾT
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
20 chương
64 chương
51 chương
105 chương
110 chương