Phong vân tế hội

Chương 25 : Nhân sinh như thế

Phố dài vắng vẻ, Phương Khinh Trần đi phía trước, Triệu Vong Trần theo phía sau. Muốn mau chóng kết thúc chiến loạn, để sĩ tốt sớm ngày giải giáp quy điền, không phải là không đường để đi. Chỉ là, con đường này chẳng những gian nguy trắc trở, bẫy rập nơi nơi, càng là khó mà mở miệng, nhục nhã không thể cho ai biết. Chia Sở. Thời không này, bách tính trên mảnh đất này, vốn chính là cùng văn cùng loại. Mấy trăm năm qua, bao nhiêu quốc gia lớn nhỏ, hôm nay ngươi mất nước, ngày mai y hưng thịnh, mọi người đã sớm tập mãi thành quen. Cho dù một Sở quốc biến thành hai, chỉ cần hai bên có thể cùng tồn tại hòa bình, hai bên đều chính trị trong sạch, với bách tính Sở quốc hiện tại mà nói, so với binh tai liên miên, lại tính là gì. Thế nhưng, y không thể. Do người Sở quốc tôn sùng y là chiến thần, cũng nhờ Nam Sở bài xích việc quân đội người Tần xâm lấn Bắc Sở, y mới có thể chỉnh hợp Nam Sở. Nếu y dám nói một câu, Bắc Sở ta từ bỏ, thậm chí chỉ cần bị người phát hiện y có bất cứ một chút ý tưởng giang sơn nửa bên nào, y chính là ngàn người chỉ về. Cho dù y không ngại bỏ thân gia tính mạng, anh danh sau lưng, nhưng một khi y không còn là chiến thần không gì không làm được nữa, y liền không còn danh vọng có thể hợp Nam Sở, thậm chí chẳng còn tư cách đứng song song với Tần Húc Phi, làm sao còn có thể cùng đàm hòa? Đây thật là… không thể làm gì. Thế thì, cũng đã định trước phải cùng địch nhân thế lực ngang ngửa kia chém giết đến một binh một tốt cuối cùng, nhất định phải ngươi chết ta sống, làm cho Sở quốc đã là dân chúng lầm than, không chịu nổi gánh nặng này, tiếp tục máu chảy ngàn dặm, cho đến khi tuyệt tiếng gà chó sao? Nếu đúng là không thể không đánh, vậy thì nên đánh thế nào… Phương Khinh Trần chậm rãi bước đi, chậm rãi nghĩ, kéo tơ lột kén, đầu mối rối ren. Phía sau, là tiếng bước chân không rời không bỏ của Triệu Vong Trần. Gã theo Phương Khinh Trần học văn luyện võ, Phương Khinh Trần hà khắc tột cùng, mọi chuyện đều chỉ đề cập qua loa, còn lại gã toàn phải tự mình khổ luyện, tự mình vắt óc, tự mình hiểu ra, hơi có sai thất chính là phạt nặng không hề lưu tình. Nhưng mà, gã cam tâm tình nguyện. Chỉ có người từng trải qua khổ nạn, chỉ có từng nếm mùi vị như sâu kiến mặc người ức hiếp, mới hiểu được, có thể có được lực lượng bảo hộ mình, là may mắn cỡ nào! Gã muốn sống sót, muốn thành tài, muốn có được lực lượng! Muốn khi tai nạn đến, không còn chỉ có thể chạy trốn nữa. Gã muốn như huynh trưởng. Chỉ là, hôm nay gã có phần nghi hoặc. Người kia hiện tại dường như kỳ thật chẳng có lời nào muốn nói với gã, cũng chẳng có cái gì muốn gã nhìn, muốn gã học. Thế thì vì sao lại muốn gã đi theo? Lẽ nào, y muốn, chỉ là một tiếng bước chân vang phía sau, để y biết mình không phải là một mình. Nhìn bóng của chính gã, đuổi theo vững vàng cái bóng phía trước, mắt Triệu Vong Trần bỗng nhiên hơi ướt. Kỳ thật, gã cũng là một kiểu. Gã cũng sẽ muốn có một người làm bạn, cho dù y chỉ xa xa phía trước, chẳng nói một câu, nhưng chỉ cần để gã biết, gã không phải một mình, gã không phải một kẻ cô độc là được… Mấy năm nay, nước mất nhà tan, cốt nhục mất hết, gã vẫn một mình lưu lạc đào vong, một mình không mục đích, giãy giụa, ý đồ sống sót. Ở bên cạnh Phương Khinh Trần, luôn cảm thấy đại ca dường như vẫn đang bên cạnh mình. Mỗi khi hiểu biết Phương Khinh Trần một phân, liền dường như nhìn thấy đại ca mình thêm một lần. Người này, thật sự đáng để kính trọng, đáng để tôn sùng, đáng để đi theo, đáng để… đi chết vì y! Cho nên, gã tựa như thiêu thân lao vào lửa, không phải không có một chút oán phẫn không cam, thế nhưng rốt cuộc chẳng cự tuyệt được loại quang minh ấm áp đó. Cho nên, gã im lặng theo sát y. Đại ca, huynh yên tâm, tiểu đệ của huynh đã trưởng thành, biết tự chăm sóc mình. Hơn nữa, y không bao giờ là một mình nữa. Ta sẽ thay huynh đi theo y, một mực đi theo… Vào cái đêm hiến tế này, mắt Triệu Vong Trần hơi ươn ướt. Bên tai chợt nghe thấy phía trước truyền đến một tiếng khe khẽ: “Sao ông lại ở đây?” Triệu Vong Trần ngạc nhiên ngẩng đầu, lại thấy Phương Khinh Trần phía trước đang dừng chân ở ngã rẽ chỗ góc đường. Triệu Vong Trần vội ba bước cũng thành hai bước chạy đến gần, vừa nhìn liền thấy một người khác chỗ đầu kia ngã rẽ: “Sao lại là cô?” Dưới ánh trăng, Tiêu Hiểu Nguyệt cũng trừng to mắt nhìn hai người: “Đã trễ thế này, các ngươi không đi ngủ?” Thấy Phương Khinh Trần tựa tiếu phi tiếu nhìn qua, nghĩ đến mình cũng không ngủ, một nữ nhi nửa đêm lòng vòng trên đường, Tiêu Hiểu Nguyệt cúi đầu: “Ta… Ta… Ta ngủ không được, cho nên…” Nữ hài tử lập tức phải xuất giá, tâm thần không yên ngủ không được là rất bình thường. Nhưng loại tâm tình nữ nhi này, họ hai đại nam nhân, chung quy không tiện khuyên giải. Vừa nghĩ đến đây, Triệu Vong Trần thức thời chuẩn bị đi lên cười chào hỏi rồi cùng Phương Khinh Trần rời đi, cho Tiêu đại tiểu thư tự tại một chút. Lại nghe Phương Khinh Trần lạnh lùng nói một câu: “Lập tức phải thành thân, nghĩ đến trượng phu của mình không phải toàn tâm toàn ý với mình, cho nên ngủ không được?” Triệu Vong Trần ngạc nhiên. Tiêu Hiểu Nguyệt chấn động toàn thân, ánh mắt cơ hồ hơi hoảng sợ: “Ông nói cái gì?” Dưới ánh trăng, khuôn mặt Phương Khinh Trần còn thanh lạnh hơn cả ánh trăng: “Ta nói sai rồi sao? Ngươi chưa từng để bụng chuyện Trác Tử Vân muốn giao ngươi cho Trác Lăng Vân?” Tiêu Hiểu Nguyệt nhìn y giận dữ: “Ông rõ ràng biết là y âm thầm để lộ tin tức thả ta đi.” “Thế nhưng hắn chịu làm cho ngươi cũng chỉ có bằng ấy. Ngươi vì hắn vứt bỏ thân phận, từ bỏ phú quý, cắt đứt cốt nhục, bất chấp sinh tử xâm nhập địch cảnh, hắn thì sao? Chỉ dám lén tiết lộ tin tức thả ngươi đi. Chẳng lẽ hắn không biết ngươi một nhược nữ, khốn khổ giãy giụa trong khu vực của kẻ địch nguy hiểm cỡ nào? Chẳng lẽ hắn không biết, ngươi lấy sức cô thân, căn bản không thể tự bảo vệ mình? Lúc Lăng Phương lùng bắt ngươi, hắn chưa từng ngăn trở, Trác Lăng Vân hạ lệnh bắt ngươi, hắn chưa từng cầu tình. Nếu không phải ta đột nhiên xuất hiện, ngươi tự sát trên đỉnh núi, hắn tối đa chỉ khóc lớn một hồi. Sau đó thì sao? Ngươi cho là hắn sẽ cả đời không cưới, một đời nhớ nhung ngươi sao? Ngươi cho là, hắn sẽ vì cái chết của ngươi, đi đoạn tuyệt với huynh trưởng? Nếu như lúc ấy ngươi chết không thành, ngươi bị bắt đến trước mặt Trác Lăng Vân, ngươi cảm thấy hắn chịu vì ngươi mà từ bỏ hết thảy, ra tay cứu giúp sao?” Trong bóng đêm lạnh băng, thanh âm của y lạnh lùng sâu thẳm, như đến từ địa ngục. Triệu Vong Trần vô cùng kinh ngạc, không thể lý giải sao y lại nói ra những lời như vậy. Tiêu Hiểu Nguyệt đã mặt không chút máu: “Chuyện của ta và y liên quan gì đến ông? Lúc ta giận y, ông chạy tới khuyên ta, hiện tại chúng ta sắp thành thân, ông lại đến nói lời kiểu này!” “Không phải ta muốn nói.” Phương Khinh Trần mặt không biểu cảm, như thể tượng gỗ: “Là ngươi không thể quên. Ngươi ban ngày trước mặt người thì vẻ mặt tươi vui thẹn thùng, ban đêm lại không ngủ được đi lung tung ngoài đường. Ngươi đã để ý, đã quan tâm, vì sao lại không dám thừa nhận?” “Ông nói bậy, Tử Vân rất thích ta, y đối xử với ta rất tốt, y…” “Hắn đương nhiên thích ngươi, đối xử với ngươi cũng rất tốt. Chỉ là trong lòng hắn ngươi rốt cuộc không đáng giá nhiều như vậy. Có quá nhiều thứ quan trọng hơn ngươi, ngươi có thể vì hắn mà bất chấp tất cả, hắn lại không thể vì ngươi cãi lời huynh trưởng. Ngươi có thể vờ không so đo chuyện cũ, cười nhận mọi người chúc mừng, thế nhưng, ngươi lại không lừa được chính ngươi…” Tiêu Hiểu Nguyệt ngơ ngác nhìn y, chầm chậm, cả người bắt đầu run rẩy. Phương Khinh Trần không mảy may đồng tình: “Ngươi đã để ý, vì sao che giấu? Vì sao phải ra vẻ cam tâm tình nguyện gả cho hắn, vì sao ngươi không dám nói cho hắn biết, ngươi không thích gả cho một nam nhân ngay cả dũng khí bảo vệ ngươi cũng chẳng có?” Triệu Vong Trần rốt cuộc không nhìn được nữa, liều mạng muốn lôi Phương Khinh Trần đi, nhưng dùng cả khí lực bú sữa, Phương Khinh Trần vẫn như cây đinh không hề nhúc nhích. Thiếu niên thật sự đã tức giận: “Ngài nói mấy lời này làm gì?” Những chuyện xưa đó, mọi người đều biết, nhưng mọi người đều thức thời không nhắc tới. Mọi người đều tha thứ cho Trác Tử Vân, kể cả Tiêu Viễn Phong. Trác Tử Vân là một nam nhân, nam nhân khẳng định phải có chí hướng, có sự nghiệp, rất nhiều chuyện, nam nhân nhìn vốn nên quan trọng hơn nữ nhân. Trên việc tư tình nhi nữ, nam nhân vốn đã không nên quá trầm mê, rất nhiều chuyện, nữ nhân làm thì là giai thoại tình sâu nghĩa nặng, nam nhân làm lại là bùn lầy chẳng thành vật báu. Hơn nữa, hắn dù sao cũng lặng lẽ để lộ tin tức, thả Tiêu Hiểu Nguyệt, dù sao hắn cuối cùng vẫn một mực thành tâm bồi tội, dù sao hắn vẫn cùng Tiêu Hiểu Nguyệt đi tìm Tiêu Viễn Phong, trước đại doanh, đồng sinh cộng tử. Một “nam nhân”, làm được như vậy, không dễ dàng! Nữ nhân có thể làm nũng, cáu kỉnh, để nam nhân đến nhận lỗi xin lỗi, nhưng nếu một mực giữ chết không buông những chuyện đã qua này, vậy thì quá không hiểu chuyện. “Ngươi nên hỏi chính là Tiêu tiểu thư. Cô ta muốn gì, không gả không tình nguyện, gả rồi lại không cam tâm. Ban ngày thì cao cao hứng hứng, đến đêm lại một mình đi quanh, cần gì, tội gì?” Triệu Vong Trần sợ hãi, thanh âm của Phương Khinh Trần lạnh triệt tâm phế, mang theo một loại lửa giận hắc ám tà ác, kiềm chế thật sâu, chỉ khiến gã cảm thấy đứng thẳng bất động trước mặt gã là một người hoàn toàn xa lạ. Tiêu Hiểu Nguyệt ngơ ngác nhìn Phương Khinh Trần, nước mắt chầm chậm từ khóe mắt chảy xuống: “Ông muốn ta làm cái gì, ông có thể cho ta biết ta nên làm như thế nào? Ta và Tử Vân cùng nhau lớn lên, ta từ khi hiểu chuyện, đã biết có một ngày phải gả cho y. Y từ nhỏ đã luôn che chở ta trong mọi việc, ta từ nhỏ có thứ gì tốt đều nhớ phải chia y, trưởng thành, mặc kệ y đến nơi nào, đều nhớ viết thư cho ta, mua trang sức tốt nhất ở địa phương cho ta. Ta vì muốn làm một thê tử đủ tư cách, đã học châm đến mức mười đầu ngón tay toàn là thương, ông hiện tại nói cho ta biết, ta muốn cái gì? Ta nên muốn cái gì đây? Ta hận y, ta giận y, nhưng ông nói phải đưa ta về, ông nói về sau binh lính hai nhà tiếp tục đánh nhau, ta vẫn phải liều mạng ngăn. Đến bây giờ, thật sự không cần đánh nhau nữa, cả thiên hạ đều đang nhìn cuộc thông gia này của chúng ta, ông trái lại nói cho ta biết, ta nên làm thế nào, ta còn có thể làm thế nào?” Ánh trăng dần dần ảm đạm, trong bóng đêm, khuôn mặt Phương Khinh Trần âm u mà mơ hồ: “Nhân sinh của ngươi, sao có thể để người khác đến nói cho ngươi biết.”