Phong vân tế hội

Chương 151 : Đăng môn bái phỏng

An Vô Kỵ nghe Dung Khiêm ngay cả chuyện mấy chục năm sau cũng tính rõ ràng đến vậy, thật là đầu to như đấu: “Ôi, ta cảm thấy ta chính là người cả ngày lăn lộn trong âm mưu. Nhưng nghe những người quyền cao vị trọng mấy người hành sự, vẫn cảm thấy váng cả đầu. Ngài lại có thể vừa quá tiếc tâm ý thành khẩn của y, rồi lại vừa thời khắc đề phòng ngờ vực hoài nghi…” “Y là Hoàng đế, y có trách nhiệm của y, phòng ngừa bất cứ người nào có thể dao động vương quyền xuất hiện, là bổn phận của y, nhưng đây vị tất có nghĩa là tâm ý của y với ta không chân thành.” Dung Khiêm lắc đầu: “Tâm ý, cảm giác, cách nghĩ của người ta, đều sẽ biến hóa theo thời gian, biết đâu mười năm hai mươi năm sau, nhiệt tình năm ấy đã nhạt, người càng thêm thành thục, tâm bệnh của y với ta sẽ chậm rãi rõ nét, nhưng cho dù có khúc mắc, có ách tắc, cũng không có nghĩa là y nhất định sẽ đối phó ta. Ta hiện tại lo trước tính sau, chỉ là không muốn y tương lai mâu thuẫn thống khổ khó xử. Tựa như y tận lực dùng thủ đoạn khống chế quyền lực của ngoại thích, cũng chưa chắc muốn đối phó gì ngoại thích, chỉ là không hy vọng tương lai phát sinh mấy chuyện không thoải mái, chỉ thế mà thôi.” An Vô Kỵ thở rõ dài, vỗ trán cười khổ: “Nhưng mà, rõ ràng yêu thương y như vậy, cũng biết y thật lòng tôn kính bảo vệ ngài, song ngài phải nơi chốn cẩn thận, không chịu để y khó xử, y cũng phải luôn luôn để ý, vừa phải báo đáp ngài, bồi thường ngài, lại vẫn phải hơi đề phòng ngài, các người… các người như vậy không mệt à!” “Ta cẩn thận, là không muốn y phiền não, y phòng bị ta thích đáng, là để ta có thể tự tại hơn một chút, cho dù dùng thủ đoạn tâm cơ, nói cho cùng vẫn là có ý tốt.” Dung Khiêm bình tĩnh nói: “Giữa người với người, cần dùng chút tâm để sống chung, phí chút tâm để làm. Kỳ thật đây đều là nhân chi thường tình, chỉ bởi vì y là Hoàng đế, ngươi ngược lại hà khắc với y. Ta trái lại hỏi ngươi một chút. Ngần ấy năm qua, ta thiện đãi tất cả thuộc hạ bao quát ngươi, cố nhiên là bởi vì quan tâm bảo vệ. Chẳng lẽ không có một chút ý tứ mua chuộc lòng người sao? Mà thuộc hạ các ngươi, tôn kính quan tâm ta, nơi chốn chăm sóc, cố nhiên là một phiến trung thành, nhưng chẳng lẽ hoàn toàn không có một chút ý tưởng tỏ lòng biểu trung, lưu ấn tượng tốt cho ta sao?” An Vô Kỵ cười gượng đôi tiếng, lại ho loạn vài tiếng. Dung Khiêm cười nhìn hắn: “Người cùng tâm này, tâm cùng lý này. Cho dù là người thật lòng đối đãi, cũng chưa hẳn không thể ngẫu nhiên có một chút tâm cơ ý tưởng nho nhỏ, nhìn việc nhìn người, yêu cầu đừng quá cao, tâm tình sẽ khoái hoạt hơn nhiều.” An Vô Kỵ cười khổ vái một cái: “Được rồi được rồi, ta đây nhận thua, Dung tướng ngài thôi khỏi phải tiếp tục giáo huấn ta nữa.” Dung Khiêm nhìn bộ dáng lười nhác này của hắn, cũng thấy buồn cười: “Đúng rồi, ta đã công khai đứng ở chỗ sáng. Về sau ngươi không cần thay ta âm thầm thám thính những bí ẩn trong cung nữa. Loại sự tình này làm lâu, chung quy khó tránh khỏi có tiếng gió lộ ra, y biết cũng không tốt, cho dù y không biết, cách làm này của chúng ta quá không tôn trọng y. Ta hiện tại cứ nhận nhàn tước, mọi sự không quản. Nếu thật là đại sự liên quan đến vận mệnh quốc gia, ta nghĩ y vẫn sẽ thầm chủ động nói với ta một chút.” “Được được được, về sau lại có người cáo xấu ngài, ta không đến mật báo là được.” An Vô Kỵ nhún vai: “Chẳng qua, ta thực có hơi hiếu kỳ, lúc này y sẽ xử trí Lý ngự sử kia như thế nào.” “Còn có thể xử trí như thế nào, bất quá là bãi quan thôi chức.” Dung Khiêm mặt mày bất động, nói dửng dưng. Đối với loại quan viên không nhìn rõ cục diện để người tùy tiện dùng như dao này, y sẽ không mảy may đồng tình. Đuổi đi sớm một chút quốc gia còn bớt được chút bổng lộc. An Vô Kỵ hừ một tiếng: “Nếu là ta, có người dám chĩa vào người ta tôn kính nhất, muốn bảo vệ nhất, hổ thẹn nhất như vậy, ta nhất định sẽ không bỏ qua nhẹ nhàng như thế, chẳng những bắt kẻ đó muốn sống không được, muốn chết không thể, còn phải tra ra tất cả những người can dự, hung hãn giáo huấn.” Dung Khiêm cười to: “Cho nên, ngươi là An Vô Kỵ, mà y mới là Hoàng đế.” An Vô Kỵ không đồng ý: “Làm Hoàng đế mà thành như vậy, không thể yêu tận tình, không dám hận tận tình, với người quan tâm nhất không thể dốc lòng đối đãi, với kẻ nhìn không vừa mắt nhất không tiện mạnh tay trả thù, rõ là chẳng…” Lời chợt ngừng, An Vô Kỵ không chút để ý thoáng liếc lối nhỏ bằng thanh thạch, lập tức dừng lại. Tai mắt hắn linh thông, tất nhiên là biết có hạ nhân sắp qua. Hạ nhân quốc công phủ có mấy trăm, chỉ hầu hạ hai chủ tử, toàn là Yên Lẫm lâm thời phân phối cho Dung Khiêm. Nếu nói đám người này sẽ không âm thầm báo cáo tình hình của Dung Khiêm với Yên Lẫm, sợ rằng chỉ có đồ ngốc mới tin. Ngay cả trong lòng Dung Khiêm cũng biết rõ, ít nhất thân thể y không tốt lắm, trước mắt vẫn hơi suy yếu, những hạ nhân này nhất định đã nói cho Yên Lẫm biết, nếu không trong hoàng cung sẽ chẳng có từng đống linh dược ban xuống. Chẳng qua, không giấu được, Dung Khiêm cũng không giấu giếm cho mất công. Có bệnh trong người, còn có thể giúp y che giấu rất nhiều chân tướng. Chỉ cần y có thể trường kỳ bảo trì hành động tự nhiên, mọi sự thong dong, việc mất hết võ công, cùng với tình trạng ốm đau chân chính trong thân thể, sẽ không dễ bị Yên Lẫm tra ra chính xác. Bởi vì lắm người mắt tạp, bình thường tán gẫu với An Vô Kỵ, hai người đều rất chú ý chừng mực, khi xác định không có ai ở phụ cận, mới có thể tùy ý nói cười, bất kể đại bất kính gì, một khi phát giác có người tới gần, tất nhiên phải dừng câu chuyện. Nơi này An Vô Kỵ đã nhàn nhã kiếm một đề tài râu ria mà nói, bên kia quản gia đã từ trên con đường đá xanh nho nhỏ rảo bước chạy tới, đến phụ cận liền thi lễ sâu: “Quốc công, hoàng thượng đến.” Dung Khiêm đứng dậy nghiêm mặt nói: “Vậy còn chờ gì nữa, tất nhiên là phải mở trung môn nghênh đón.” Lời này y nói rất nghiêm túc rất chân thành, An Vô Kỵ bên cạnh lại nhịn không được mắt trợn trắng lên trời. Hoàng đế dù sao cũng sẽ không chính thức bãi giá qua đâu chứ? Dung Khiêm ngài thật khách khí như vậy, thích cung kính như vậy mà đi “nghênh đón” tiểu Hoàng đế ngài nuôi lớn? Cũng may quản gia đã nói liền: “Hoàng thượng không cho gây ra động tĩnh quá lớn, đã tự vào cổng trong, vừa gặp phải tiểu thư ở tiền viện, giờ đang nói chuyện phiếm.” Nói chuyện phiếm? Dung Khiêm và An Vô Kỵ nhìn nhau, trong ánh mắt đều có chút nghi hoặc. Yên Lẫm… và Thanh Cô… nói chuyện phiếm??? Thanh Cô sau khi nghe nói Yên Lẫm là Hoàng đế, đã sợ tới mức đương trường ngất xỉu, sau chỉ cần vừa nghĩ đến mình từng quăng Hoàng đế như chó cạp bùn là lảo đảo chực ngã, hễ nhắc đến Yên Lẫm là mặt mày tái mét. Với tính tình của nàng, hẳn là vừa thấy Yên Lẫm đã quay người bỏ chạy chứ? Mà Yên Lẫm, tuy nói chưa từng làm khó Thanh Cô, thậm chí còn từng hạ chỉ hậu thưởng Thanh Cô cái đức cứu hộ Dung Khiêm, chẳng qua lời nói hành động, vẻ mặt vi diệu, đều biểu hiện y cũng không hề thích Thanh Cô. Mà hiện tại, hai người này lại xáp vào một chỗ nói chuyện phiếm? Cổ quái ghê! Kỳ thật, Thanh Cô đối mặt với Yên Lẫm, không phải không muốn chạy, mà là chạy bất động. Hơn nửa tháng nay, nàng cứ ngây ra như thể vẫn đang nằm mơ. Ngày đó Dung Khiêm kéo nàng ngồi xuống, giải thích với nàng rất nhiều rất nhiều chuyện, nàng phần lớn không hiểu. Song có một việc nàng lại nghe hiểu, nam nhân bị nàng ném xuống đất kia, là Hoàng đế, thế là lập tức ngất đi. Ngày hôm sau, ngoài trà lâu, lại đến đội ngũ nghênh đón trùng trùng điệp điệp, ban bố từng đạo thánh chỉ, kèn trống ầm ĩ, nghênh đón họ đến ngoài phủ quốc công. Ngoài cửa phủ, hơn ba trăm người đầu đội khế thân, quỳ ở đó nghênh đón, trận thế kia khiến nàng suýt nữa lại ngất xỉu. Trà lâu không thể kinh doanh nữa. Nàng chỉ có thể ngồi trong phủ quốc công này, làm tiểu thư của phủ quốc công lớn đến hù chết người này. Nha hoàn hầu hạ nàng lại có đến mấy chục người, ở trong phòng rót nước thêm trà, cùng múc nước quét rác bên ngoài. Chức ty đãi ngộ lại hết thảy bất đồng. Ngay cả mặc bộ quần áo, ăn một bữa cơm, lại đều phải có người hầu hạ, thật sự khiến nàng khó chịu. Muốn ra ngoài đi dạo một chút, tôi tớ rào rào chuẩn bị đi theo liền có bốn năm mươi người, chỉ nhìn kiểu cách đó thôi đã dọa nàng phải rụt lại. Giữa vinh hoa phú quý, nàng luống cuống chân tay, không dám đi nhiều một bước, không dám nói nhiều một câu. Nàng chỉ là một thôn cô rất rất ngốc, chưa từng thấy việc đời. Nàng ngốc như vậy, khẳng định nơi nơi đều sẽ xấu mặt, chỉ sợ cả tỳ nữ trong phủ cũng đang âm thầm chê cười nàng. Nàng không sợ bị người cười, nhưng sợ bởi vì nàng mà cả Dung đại ca cũng bị người chê cười. Nàng sợ mình đi đứng không đúng, mất mặt Dung đại ca, cho nên căn bản cả tiền viện cũng chẳng dám ra. Thật sự rất khó chịu, chỉ đi loanh quanh hoa viên mấy lần. Nhưng cư nhiên cả đi hoa viên, cũng có thể xảy ra chuyện. Nàng đang trên đường đi đến hoa viên, trước mặt lại đụng ngay đoàn người Yên Lẫm. Dung Khiêm và An Vô Kỵ không hề đoán sai, vừa trông thấy Yên Lẫm, ý nghĩ đầu tiên của Thanh Cô chính là chạy mau. Thế nhưng, chân nàng nhũn ra, chạy bất động. Trời ơi, một Hoàng đế, một Hoàng đế bị nàng ném xuống đất! Những người như Dung Khiêm, An Vô Kỵ, khả năng vĩnh viễn không thể chân chính lý giải, trong cảm nhận của bách tính bình thường, cảm giác áp bách hai chữ Hoàng đế kim quang lòe lòe này có thể tạo thành mạnh mẽ cỡ nào. Tuy Dung Khiêm đã mấy lần cho Thanh Cô biết, Hoàng đế sẽ không so đo với Thanh Cô, nhưng vừa thấy Yên Lẫm, Thanh Cô vẫn sợ gần chết. Nhìn Yên Lẫm từng bước đi tới, biểu tình kia của nàng quả thực chính là dáng vẻ tội phạm tử hình nhìn đao hạ xuống. Trong lòng nàng sợ hãi, Yên Lẫm người ta cũng chẳng dễ chịu. Chẳng dễ dàng gì mới khắc phục được chướng ngại tâm lý, chạy đến phủ quốc công, vừa vào mấy cửa, trước mặt đã đụng phải nữ nhân từng khiến y mất mặt to này. Y nơi này vẫn nể mặt Dung Khiêm, vẻ mặt mỉm cười đi đến, nữ nhân kia sắc mặt vừa xanh vừa trắng, ánh mắt sợ hãi cứ như thể y là một ác quỷ. Yên Lẫm âm thầm hận đến nghiến răng, nhưng vẫn không thể đắc tội nữ nhân này. Bất kể Phong Trường Thanh hay An Vô Kỵ, khi bị y truy hỏi, đều từng ra sức cường điệu rằng nữ nhân ngốc này rất quan trọng với Dung Khiêm, hơn nữa nội dung trong mật báo y nhận được cũng đủ để thuyết minh, vì bảo vệ chăm sóc Dung Khiêm, tiểu thôn nữ này đích xác đã bỏ ra rất nhiều tâm lực. Cho nên không nể mặt tăng cũng phải nể mặt phật, y miễn cưỡng tiếp tục nặn ra vẻ tươi cười, bỏ kiểu cách, hết sức “hòa ái” mà chủ động chào hỏi: “Thanh cô nương!” Thanh Cô lúc này mới nhớ ra mình phải hành lễ quỳ xuống, chẳng qua những lễ tiết gặp quân mà nữ quan lễ nghi trong cung phái tới dạy, hiện tại nàng chẳng nhớ nổi một xíu. Chân lại nhũn ra, nhất thời cả quỳ cũng không biết quỳ như thế nào, nói không thể, vì thế chỉ tiếp tục nhìn Yên Lẫm mà ngẩn người. Yên Lẫm nén giận, tiếp tục khách khách khí khí hỏi: “Thanh cô nương dạo này sống có tốt không? Dung quốc công cũng tốt chứ? Ở trong phủ có tự tại, hạ nhân có nghe lời? Có còn yêu cầu gì không?” Thanh Cô há miệng, cố gắng muốn nói chuyện, kết quả răng run lập cập, ngữ không thành tiếng. Yên Lẫm lúc đầu còn nói nàng vô lễ, hiện tại mới nhìn chung hiểu được, nàng là sợ hãi. Tuy nói dọa một nữ nhân từng ném y thành như vậy, vẫn khá có cảm giác tâm lý thỏa mãn, chẳng qua nghĩ đến nữ nhân này là người thân cận nhất bên cạnh Dung Khiêm, y lại không khỏi hơi đau đầu. Nhìn Thanh Cô bộ dáng bất cứ lúc nào đều có thể ngất xỉu như vậy, Yên Lẫm cũng không dám nhiều lời với nàng nữa. Thật dọa nàng ngất đi, Dung Khiêm dù ngoài miệng không nói, trong lòng khẳng định cũng không thoải mái. “Trẫm đi thăm Dung quốc công trước!” Y nhanh chóng muốn đi, không ngờ mới đi vài bước, chợt nghe thấy thanh âm nhỏ như muỗi phía sau. “Thời gian này, y đại khái không tốt đâu!” Thanh âm kia do do dự dự, Yên Lẫm lại quay phắt người, ánh mắt cũng biến: “Y không tốt? Y làm sao mà sống không tốt? Vì sao?”