Phong vân ngạo thiên

Chương 15 : Trung khu khấp huyết sâm lâm và bí mật quá khứ kinh thiên (1)

Tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ xích y mới, tiêu dao tự tại đi ra khỏi cửa động. Ánh sáng chiếu lên dung nhan mỹ lệ của Tiên Nhi: lông mày đen uốn nét cong cong, mắt phượng, sống mũi cao tinh xảo, đôi môi anh đào đỏ mọng cộng thêm hình bớt phượng hoàng lửa ngay giữa mi tâm với bộ y phục đỏ lửa trông nàng giống hệt như tiên nữ bước ra từ trong tranh, thần thánh không thể xâm phạm. Dùng thần thức thảo luận với Tiểu Liên Nhi hai người đã quyết định sẽ đi sâu vào trung khu của Khấp Huyết sâm lâm mặc dù nguy hiểm nhưng lại vô cùng tốt để rèn luyện bản thân bởi vì ở ngoài bìa rừng chỉ có các ma thú cấp thấp. Sinh mạng cũng gắn liền với kỳ ngộ mà bây giờ nàng cần nhất chính là thứ đó. Không những thế nàng còn cần khế ước thú để tăng thực lực của bản thân. Mặc dù nhờ tẩy tinh phạt tủy nàng đã nhảy qua tầng huyền sĩ tiến đến huyền sư lục cấp nhưng phía trên còn có bao nhiêu là cấp khác chứng tỏ không ít người mạnh hơn nàng. Nghĩ ngợi xong xuôi, Tiên Nhi bước nhanh vào sâu trong khu rừng. Trong lúc đó Tinh Linh Đảo, một cuộc chiến không mấy cân sức đang xảy ra. - Phượng Dật Hiên, mặc dù ngươi là người mang huyết mạch tinh linh và phượng hoàng nhưng ngươi còn quá trẻ không thể nào chống lại được ta đâu, đừng giãy dụa vô ích. - Người lên tiếng là một người khoảng tứ tuần, khuôn mặt rất anh tuấn nếu không kể đến vẻ mặt âm nhu tàn độc đó có lẽ sẽ là đối tượng được rất nhiều nữ nhân chào đón. - Vực Lãnh ngươi không cần nhiều lời. Dù ngươi có giết ta thì cũng đừng hòng lấy được Thủy Tinh Linh và Phượng Hoàng Hỏa. Tiếc là ta trốn được một lần nhưng vẫn không thể cứu được phụ mẫu, không thể gặp mặt Cơ Nhi lần cuối. - Người đáp lại là một nam nhân còn rất trẻ, trông hắn thật sự quá mức tuấn mỹ, yêu nghiệt nhưng lại mang nét tiêu sái, kiên nghị của đấng anh quân. Mặc dù vô cùng chật vật nhưng vẫn không thể nào che được khí chất vương giả của hắn. Đáp lại lời nói của Phượng Dật Hiên là một tiếng cười ha hả:- HaHahaha, ngươi muốn cứu phụ mẫu ngươi, quả thật là si tâm vọng tưởng*. Bọn hắn bị ta nhốt ở một nơi có lẽ cả đời sẽ chết mòn trong đó. Tinh Linh Tuyết a Tinh Linh Tuyết, đệ nhất mỹ nhân tứ hải bát hoang thì sao, công chúa tinh linh tộc thì sao chứ! Nếu ngày trước nàng nghe lời theo ta thì cũng không có ngày hôm nay. Chúng ta hai người có thể làm nên nghiệp lớn, đứng trên thiên hạ a. Cần gì phải một lòng với tên Phượng Dật Hàn kia, hắn mặc dù là Phượng Vương thì được gì chứ, hắn không có dã tâm thiên hạ, nói cái gì mà "" Nhược thủy tam thiên, chích thủ nhất biều "", nói cái gì mà chì yêu mỹ nhân không yêu giang sơn. Đến cuối cùng không phải đều thua trong tay ta sao. Không nên trách ta a, chỉ tại các ngươi quá tin vào người "" bằng hữu"" này. Ta bảo từ bỏ các ngươi liền cho là từ bỏ. Hừ, ngu xuẩn. Còn tên Kỳ Lân Vương kia nữa ta tuyệt đối cũng sẽ không tha cho hắn. Mà muội muội ngươi Phượng Băng Cơ, mặc dù không thể giết chết nàng nhưng mẫu thân ngươi phong ấn huyết mạch để chúng ta không thể truy tìm này rồi xé rách không gian ném đi nhưng chỉ với một đứa bé sơ sinh như nàng không chết ngay là may rồi, lỡ như rơi vào trong sâm lâm nào đó thì e cả xương cốt cũng chẳng còn. - Vực Lãnh a Vực Lãnh, làm ma vương như ngươi có phải rất lạnh lẽo hay không. Ngươi không có người yêu thương cũng không có tình cảm thật sự với ai. Tình yêu ngươi dành cho mẫu thân ta chẳng qua chỉ là dục vọng chiếm đoạt thứ mà ngươi cho là tốt đẹp nhất mà thôi. Cả đời ngươi chỉ sống trong quyền lực và dã tâm, lạnh lẽo, trơ trọi như vậy quả thật quá đáng thương. - Dật Hiên vừa nói vừa chậc lưỡi như kiểu vô cùng tiếc thương cho Vực Lãnh. Nếu không chú ý giọng điệu bỡn cợt của chàng có lẽ mọi người sẽ tin là thật mà cũng có thể những lời nói của chàng có một phần là thật cũng nên. Như bị chọc trúng vào điểm yếu, vẻ mặt Vực Lãnh biến sắc càng ngày càng âm trầm, hắn quả quyết tạo nên một quang cầu tập trung sức mạnh ném về phía Phượng Dật Hiên: - Ngươi đã muốn chết như vậy thì ta thành toàn, Bạo Thiên Cầu. - Nói rồi quang cầu đó bay như chớp đến gần Dật Hiên nhưng chàng vẫn thản nhiên như cũ mặc dù trong người đã cạn kiệt linh lực. Đến gần chàng quang cầu đột nhiên bạo nổ lẫn trong đó là sự phấn khích của Ma Vương. Chàng cảm thấy cả người đau rát nhưng lại không chết. Làm sao có thể?