Phóng Túng
Chương 26 : Chạm mặt.
Cô rón rén nhổm người dậy, đặt tay anh đang ở trên mông mình xuống, tăng nhiệt độ trong phòng lên hai độ rồi lặng lẽ vào phòng bếp uống nước.
Bỗng nhiên chuông cửa kêu "đing" một tiếng, cô giật mình, ai lại đến vào giờ này nhỉ?
Lòng nghĩ thế nhưng cô vẫn không đánh thức anh dậy, thận trọng mở cửa. Nhìn người bên ngoài, nụ cười trên gương mặt cô thoáng chốc cứng đờ.
Trần Mạn Thanh nắm chặt tay Anna, nhìn Vu Duyệt, thu lại vẻ kinh ngạc trong mắt, bày ra nụ cười giễu cợt,
"Thì ra là Vu tiểu thư, cô cũng thật là can đảm, bám lấy con tôi đến tận đây cơ đấy."
Anna tóc vàng ăn mặc gợi cảm đứng phía sau bà giương đôi mắt đỏ bừng nhìn cô, nhìn như oan uổng đến sắp khóc, Vu Duyệt cụp mắt, không muốn so đo.
Trần Mạn Thanh giương mắt nhìn cô, "Thế nào, bây giờ đến cả cửa nhà con trai tôi cô cũng đứng chắn lấy, không cho chúng tôi vào sao?"
Vu Duyệt lúc này mới nhận ra tay mình vẫn đang nắm lấy chốt cửa, định lùi sang một bên tránh đường thì eo đã bị một cánh tay ôm lấy, tiếp theo là má phải bị người ta hôn nhẹ. Ngụy Trì Vũ tóc tai rối xù, trên người vẫn đang mặc chiếc áo phông và quần đùi đến đầu gối, vẻ mặt cực kì cưng chiều và sủng nịnh,
"Ai vậy em?" Hừ, hẳn là đang giả vờ.
Vu Duyệt không vạch mặt anh, hơi tránh né khỏi đôi môi anh, "Mẹ anh đến thăm đấy."
Lúc này Ngụy Trì Vũ mới ra vẻ bất ngờ, ngẩng mặt lên, nhìn hai người ngoài cửa, không lạnh không nóng trả lời, "A, mẹ đến thăm sao?"
Trần Mạn Thanh nhịn tức giận đến sắc mặt tím tái, nhìn cảnh con trai và Vu Duyệt ôm hôn nhau trước mặt mình và Anna, nghiến răng nói, "Trì Vũ, con được lắm."
Nói rồi bước vào, hai người tự động né sang một bên nhường lối, từ đầu đến cuối tay anh đều cưa rời khỏi eo cô. Anna đi theo sau Trần Mạn Thanh, hốc mắt đỏ bừng, cắn môi nhìn Ngụy Trì Vũ. Anh không để ý, cúi đầu xuống chạm môi cô, bị Vu Duyệt dùng tay đánh nhẹ vào miệng, trách, "Không đứng đắn." mới chịu vào nhà.
Ngụy Trì Vũ thong thả xuống ngồi trên sofa đối diện với hai người kia, Vu Duyệt thì chạy vào phòng bếp pha trà, thoạt nhìn rất giống phong thái của chủ nhà.
Ngụy Trì Vũ khoanh tay trước ngực, chán ghét liếc qua Anna đang khóc thút thít được Trần Mạn Thanh dỗ dành kia, mở miệng,
"Mẹ đến thăm con thì được, nhưng đem theo người lạ, con hi vọng không có lần sau."
Trần Mạn Thanh cũng không cần nể mặt Vu Duyệt, lớn tiếng, "Trì Vũ, đây là giọng điệu mà con nên nói với mẹ sao?"
Ngụy Trì Vũ cúi đầu nghịch nghịch chiếc bật lửa trên tay, không buồn đáp lại. Nhìn thái độ của anh, biết không thể trực tiếp tác động vào con trai, bà tiếp tực chĩa mũi nhọn sang Vu Duyệt,
"Anna tương lai dẫu gì cũng là con dâu nhà chúng ta, tại sao con lại để con bé chịu ủy khuất khi đem người phụ nữ khác về nhà hả?"
Ngụy Trì Vũ hơi nhíu mày, "Hình như chuyện này con đã nói rõ một lần với mẹ rồi, vợ con, một là Vu Duyệt, hai là không ai cả, nếu mẹ đã thương cô ta đến thế, thì tự đi mà cưới cô ta."
Anna đã khóc thành tiếng, "Vũ, tại sao anh lại đối xử với em như thế."
Trần Mạn Thanh tức đến đập bàn, "Lố bịch, con tạo phản rồi sao, lại dám nói như thế với mẹ?"
Anh nhếch mép cười, nhìn qua hai người đối diện một lượt, đứng dậy, "Hai người cứ tự nhiên."
Nói rồi quay người vào phòng bếp. Vu Duyệt đang đứng bên kệ bếp, trên tay cầm một gói trà chưa bóc, nước trong ấm đã nguội mà cô vẫn bất động, bờ vai gầy khẽ run.
Tim anh nhảy lên một cái, tiểu bảo bối của anh lại khóc rồi. Anh nhẹ nhàng ôm cô từ phía sau, thơm nhẹ lên má cô, hỏi nhỏ, "Tại sao lại phải khóc nhỉ? Đâu ai dám ăn thịt em?"
Vu Duyệt thúc anh một cái, đến lúc này rồi vẫn còn tinh thần đi trêu chọc. Anh bật cười, "Ngoan nào, em biết anh bản lĩnh đến mức nào mà,hai chúng ta sẽ cưới nhau, rồi cùng nhau sinh một đội bóng được không?"
Vu Duyệt sụt sịt chiếc mũi nhỏ, nghe anh nói liền bật cười, quya người vung tay đấm vào ngực anh một cái, "Hư hỏng."
Hứa hẹn những điều này trong không gian như lúc này thật không đáng tin chút nào, nhưng vì đây là Ngụy Trì Vũ, cô bằng lòng an tâm.
Hai người thủ thỉ anh một câu, em một câu, lúc nắm tay ra phòng khách, Trần Mạn Thanh và Anna vẫn chưa đi, Vu Duyệt cắn môi theo anh đến ngồi đối diện họ.
Trần Mạn Thanh liếc xéo cô một cái, "Vu tiểu thư, cô đúng là không biết thức thời."
Nói rồi kéo tay Anna đứng dậy, hùng hổ ra về.
Vu Duyệt như kiệt sức, nằm xoài trên sofa, chán chường. Ngụy Trì Vũ vuốt tóc cô, "Tối qua cũng không thấy em mệt đến mức này."
Vu Duyệt đập anh, không thèm trả lời. Ngụy Trì Vũ bắt lấy bàn tay đang chuẩn bị làm càn của cô, dưa lên môi mút nhẹ.
Vu Duyệt thở dài, "Trì Vũ, anh biết bây giờ không phải lúc để hai chúng ta trêu đùa nhau thế này."
Ngụy Trì Vũ chuyển sang hôn nhẹ lên ngón tay cô, "Em muốn thế nào, lúc nãy không phải anh đã nói rồi sao, hai chúng ta sẽ cưới, sẽ sinh những đứa con, bất chấp chuyện gì xảy ra."
"Kể cả chuyện em không được gia đình anh chấp nhận sao?"
Ngụy Trì Vũ bên cạnh đột nhiên im lặng, trong lòng cô càng sợ hãi, lật người, đối mắt với anh mới phát hiện anh đang cười, "Cười gì?"
Ngụy Trì Vũ nhẹ nhàng bế cô lên, đặt lên đùi mình, "Kể cả như thế, anh sẽ lấy vợ rồi lén lút qua lại với em, chịu không?"
Vu Duyệt mím môi, lần này là một cú đấm trời giáng rơi tên vai anh khiến Ngụy Trì Vũ không nhịn được rên lên một tiếng, cô hét lớn, "Vô lại."
Nói rồi vung chân, nhảy xuống khỏi người anh, chạy vào phòng ngủ, "rầm" một tiếng, đóng lại.
Ngụy Trì Vũ bất giác thở dài, thu lại ý cười trên môi, đăm chiêu suy nghĩ.
Vu Duyệt ngồi trên gường, vùi mặt vào đầu gối, nghĩ đến lời nói lúc nãy của anh. Nếu như, nếu như tình yêu hai người không thể vượt qua được rào cản từ gia đình anh, cô và anh sẽ phải làm thế nào? Anh sẽ phải lấy Anna rồi lén lút qua lại với cô sao?
Nếu chuyện sẽ diễn ra như thế, anh sẽ trở thành một người đàn ông tồi và cô chính là người thứ ba trong truyền thuyết sao? Nếu là thật, có chết một trăm lần cô cũng sẽ không tha thứ cho bản thân mình.
Lúc Ngụy Trì Vũ mở cửa phòng đi vào, Vu Duyêt đang nằm trên giường xem điện thoại, anh ngồi bên mép giường, vuốt tóc cô, bị cô hung hăng gạt tay ra. Lại giận dỗi rồi, anh nhất thời không biết làm thế nào, hỏi, "Bảo bối đang xem gì đấy?"
Cô trả lời, "Xem vé máy bay để về Trung Quốc."
Lúc này anh mới giật mình nhận ra, ngày mai cô đã phải về Trung Quốc, không biết bao giờ mới gặp lại.
Anh nghiêng người nằm xuống bên cạnh cô, Vu Duyệt vẫn đang giận anh lắm, nhưng lại sợ anh nằm ít chỗ bị rớt ra ngoài liền lùi vào chính giữa giường, chừa ra một khoảng rộng.
Ngụy Trì Vũ được nước bèn lấn tới, ôm chặt cô vào trong ngực, điện thoại trên tay rớt xuống gối, cô nghiêng người, "Khốn khiếp."
Ngụy Trì Vũ lập tức cúi đầu cắn chặt môi cô một cái, rồi nhả ra, "Không được phép nói bậy."
Vu Duyệt nhíu mày, đương nhiên không phục nhưng vẫn phải nghe lời. Ngụy Trì Vũ nhìn con mèo hoang nhỏ trong lòng đã thu lại vuốt, dịu dàng cúi đầu, hôn môi.
Vu Duyệt cũng khong so đo với anh nữa, ngay mai cô đã phải về rồi, hai người còn bao lâu thời gian để giận dỗi chứ.
Sự thật chứng minh, hầu hết thời gian hai người ở bên nhau đều được giành ra để làm tình. Lúc sáng hai người đã làm đến 10h, chưa được 4 tiếng sau đã tiếp tục lần khác.
Chiếc giường mềm mại Ngụy Trì Vũ nằm đã quen, giờ đây còn không mềm bằng một ngón tay của Vu Duyệt.
Hai chân cô như con rắn, quấn chặt lấy thắt lưng đang không ngừng chuyển động của anh, phần eo cô rướn lên vì hưng phấn, bụng nhỏ mỗi lần gậy thịt to lớn của anh tiến vào đều nhô lên căng trướng.
Không biết từ lúc nào mà hai người mỗi lần làm tình đều không dùng đến bao cao su, Vu Duyệt cũng chỉ thỉnh thoảng mới lén lút uống thuốc, thực ra cô có chút lo lắng, nhưng không phải lúc này.
Gậy thịt màu tím đỏ của anh chơi đùa chán bên trong, rồi cọ cọ bên ngoài khiến hai cánh hoa căng mọng tách ra, ngứa ngáy. Đầu nấm tròn tròn tiết ra chất lỏng trắng đục, quện lấy dâm dịch chảy ra từ hoa huyệt của cô, chảy từng dòng xuống ga đệm.
Ngụy Trì Vũ đột nhiên lật người cô lại, để mông cô vểnh cao về phái mình, lộ ra cúc huyệt hồng hồng đang run rẩy, gậy thịt bị anh nắm lấy, đập từng tiếng "bốp" "bốp" lên kẽ mông cô, thoáng chốc, hai cánh mông đã đỏ bừng, dính đầy nước từ gậy thịt của anh.
Vu Duyệt bị hành động của anh kích thích đến vặn vẹo, vênh cao mông ý muốn anh tiến vào. Ngụy Trì Vũ banh mông cô ra, cúi đầu liếm nhẹ lên lỗ nhỏ đó, khiến Vu Duyệt giật bắn lên, hoa huyệt co rút rồi phun trào.
Đầu lưỡi anh linh hoạt gảy nhẹ vào những nếp nhăn khép chặt nơi cúc huyệt của cô, từ liếm nhẹ chuyển sang khẽ cắn mút. Vu Duyệt vừa cao trào, đôi chân đạp đạp trong vô lực,
"Vũ, nơi đó...a...không được...ưm..."
Gậy thịt bên dưới đã căng cứng, thiếu chút nữa là bắn ra ngoài. Môi anh rời khỏi mông cô, trườn đến bên tai cô, thì thầm, "Lát nữa cho anh bắn vào trong đó nhé."
Vu Duyệt bị anh dọa đến sợ hãi, lắc đầu liên tục, "Không bao giờ."
Ngụy Trì Vũ dùng tay vỗ nhẹ vào hoa huyệt cô, "Ngoan nào, một lần thôi,anh muốn."
Một lát sau, mặc kệ cô vẫn còn một chút do dự, gậy thịt của anh nhanh chóng tiến vào hoa huyệt chặt chẽ, ra sức cọ xát.
Vu Duyệt chống tay xuống giường, vểnh cao mông, "Vũ, đánh vào mông em...đánh đi...đánh chết em..."
Cô còn chưa kịp dứt tiếng rên thì hàng loạt tiếng "ba" "ba" đã rơi trên mông cô, anh dùng tay đánh mạnh khiến hai mảng mông cô đỏ bừng. Vu Duyệt càng bị đánh thì khoái cảm càng đến nhiều hơn, thoáng chốc hoa huyệt sít sao co rút, ép chặt lấy gậy thịt rồi đột nhiên thả lòng, tiếp theo là một dòng chất lỏng vừa nhiều vừa nhanh phun bắn ra ngoài.
Ngụy Trì Vũ cũng không nhịn được nữa, rút gậy thịt từ hoa huyệt ra, tay cầm lấy qui đầu đặt vào cửa cúc huyệt, đẩy mạnh.
Vu Duyệt hét lên đau đớn, cùng lúc đó, tinh dịch vừa đặc vừa nhiều rót vào sâu trong cúc huyệt của cô. Gậy thịt của anh giật giật vài cái, mềm nhũn rút ra ngoài.
Truyện khác cùng thể loại
34 chương
57 chương
4 chương
12 chương
122 chương
208 chương
167 chương
16 chương