Phong Thủy Sư (Trùng Sinh Chi Thiên Tài Thần Côn)
Chương 95 : Đêm Noel!
Thiệp mời vũ hội Noel của Hoa Hạ được phát ra từ hai tháng trước, mời hầu hết các nhân vật nổi tiếng trong tỉnh, một số người có uy tín danh dự trong nước cũng được mời tới.
Đêm nay, nhân vật tiếng tăm tập hợp lại, giới truyền thông cũng đã sớm tới trước cửa khách sạn Vọng Hải. Vũ hội đêm nay không hề tuyên bố với giới truyền thông. Ngày hôm sau, Hoa Hạ tiến hành cắt băng khánh thành mới tổ chức họp báo. Cho nên, nhiều nhà truyền thông tới nhưng lại không được phép vào trong khách sạn, đành phải tụ tập đầy bên ngoài cửa.
Mỗi một chiếc xe cao cấp dừng lại trước cửa khách sạn, người xuống xe đều là những người có uy tín cùng danh dự.
Với ánh mắt sắc bén của giới truyền thông, rất nhanh liền phát hiện trong đó không thiếu những người có địa vị cao như — Tổng giám đốc tập đoàn quốc tế An Thân – Nghiêm Long Uyên, chủ tịch tập đoàn đá quý Vinh Thành – Miêu Thành Hồng, Chủ tịch tập đoàn Thụy Hải – Hồ Quảng Tiến, tổng giám đốc công ty Thanh Khí – Hùng Hoài Hưng, chủ tịch công ty bất động sản Kim Đạt – Tào Lập!
Ngoại trừ những người này, ngay cả trợ lý chủ tịch tập đoàn quốc tế Gia Huy Hong Kong – Dương Khải cũng tới tham dự!
Mấy ngày nay, tập đoàn Gia Huy đều có mặt trên trang nhất các báo! Thu mua cổ phần tập đoàn Thịnh Hưng, hiện nay đã trở thành người đứng đầu tập đoàn này!
Chuyện này, tập đoàn Gia Huy không nhận lời mời phỏng vấn của giới truyền thông, rốt cuộc Lý lão có ý đồ gì, vì sao đột nhiên lại tiến quân vào ngành đồ cổ, rất nhiều người không hiểu, rất nhiều người muốn biết rõ việc này, hôm nay lại thấy được Dương Khải tới tham gia buổi dạ hội, các phóng viên đồng loạt nhào tới!
Cảnh tượng vô cùng náo nhiệt, người không biết lại tưởng rằng người chủ trì bữa tiệc đã tới.
Dương Khải lễ phép xin miễn phỏng vấn, liền vào khách sạn. Nhân viên bảo vệ tiến lên ngăn cản những phóng viên đuổi theo, những nhân vật nổi tiếng bước từ xe xuống cũng chỉ liếc nhìn một cái, liền đi vào trong.
Dương Khải vừa vào khách sạn, ba chiếc xe Mercedes-Benz chạy tới trước cửa, đám phóng viên bị cản ngoài cửa vội nhìn xung quanh, có người cầm máy chụp ảnh liên tiếp, ba chiếc xe này vừa tới cửa, mọi người đồng loạt quay lại nhìn, không biết người tới là ai.
Ba chiếc xe này là xe của Tập đoàn Hoa Hạ, người bước xuống xe là tổng giám đốc Trần Mãn Quán của Phúc Thụy Tường, quản lí Mã Hiển Vinh, tổng giám đốc công ty bán đấu giá Hoa Hạ – Tôn Trường Đức.
Ba người mỗi người ngồi một xe tới, đám phóng viên vừa thấy ba người tới liền giống như ong vỡ tổ nhào tới, chụp ảnh, tranh nhau hỏi, ánh đèn flash lóe lên liên tục, câu hỏi không ngớt, tất cả đều xoay quanh chuyện về tập đoàn Thịnh Hưng.
“Tổng giám đốc Trần, nghe nói tập đoàn quốc tế Gia Huy Hong Kong thu mua cổ phần của tập đoàn Thịnh Hưng, Lý lão có ý định bước chân vào ngành đồ cổ, điều này đối với Phúc Thụy Tường mà nói, có phải là rất áp lực hay không?”
“Trong thời gian mà cổ phiếu của tập đoàn Thịnh Hưng rớt giá, vì sao Tập đoàn Hoa Hạ lại không thu mua cổ phần của Thịnh Hưng? Giống như những lời đồn bên ngoài, tài chính không đủ sao?”
“Hiện tại tập đoàn Gia Huy chen chân vào, Hoa Hạ có hối hận không ra tay lúc trước hay không?”
“Xin hỏi, Hạ tổng có ý kiến gì về vấn đề này … Đúng rồi? Hạ tổng đâu?”
Sau khi hỏi một loạt vấn đề, lúc này mới có người phát hiện, ba người xuống xe, căn bản là không có bóng dáng chủ tịch Tập đoàn Hoa Hạ – Hạ Thược.
Trong giới truyền thông, những nhà đài có thực lực hùng hậu đều được mời tới thành phố Đông tham gia buổi đấu giá trước đó, không ít người đã gặp qua Hạ Thược, ai ai cũng nhoài người nhòm vào trong xe. Ban đầu có người nghĩ do bên ngoài có quá nhiều phóng viên, Hạ Thược ngồi đợi trong xe không ra ngoài trước. Không ngờ ba chiếc xe kia di chuyển về phía bãi đỗ xe, ngoại trừ lái xe thì không còn ai cả.
Người đâu?
Đây là vũ hội Noel của tập đoàn Hoa Hạ, chủ tịch không có khả năng không tới?
Nhưng …. người đâu rồi?
Nhân vật chính đã sớm tới.
Khi mà phần lớn phóng viên vây quanh Dương Khải cùng ba người Trần Mãn Quán chụp ảnh rồi đưa ra câu hỏi, một chiếc xe chạy theo đường khác tiến vào cửa phụ của khách sạn, Hạ Thược đi từ cửa phụ vào.
Ba con nhóc cùng phòng và Nguyên Trạch đương nhiên sẽ tới tham dự, nhưng bọn họ lại muốn mặc lễ phục long trọng cho tối nay. Vì thế vừa tan học liền về nhà chuẩn bị lễ phục. Hồ Gia Di và Liễu Tiên Tiên được Hồ Quảng Tiến đón về, buổi tối sẽ đi theo vợ chồng Hồ Quảng Tiến đến. Miêu Nghiên thì được cha Miêu Thành Hồng đón về, cũng sẽ đi cùng cha tới buổi tiệc. Ngay cả Nguyên Trạch cũng tỏ vẻ phải ăn mặc chỉn chu trong trường hợp này, coi như là vì chúc mừng Hạ Thược, vì thế vừa tan học liền về nhà ở thành phố Thanh, nói là đến lúc đó sẽ ngồi xe gia đình tới.
Một khi đã như vậy, Hạ Thược liền một mình tới khách sạn trước.
Cô tránh giới truyền thông, bởi vì cô cảm thấy nhận phỏng vấn hôm nay cũng không có ý nghĩa gì. Ngày mai, công ty chính thức khai trương và cắt băng khánh thành, cô đương nhiên sẽ sắp xếp một cuộc phỏng vấn. Mà những vấn đề phóng viên muốn hỏi hôm nay, đừng nói là ngày mai, khi vũ hội vừa chấm dứt, những câu hỏi đó cũng sẽ thay đổi!
Đêm nay, đối với giới kinh doanh mà nói, ắt sẽ bị chấn động không nhỏ!
Hạ Thược mỉm cười bước vào khách sạn, lễ phục của cô đã sớm đưa tới phòng, cô vào phòng thay quần áo, sau một hồi chuẩn bị mới đi thang máy xuống dưới.
Vũ hội được sắp đặt ở tầng năm, khi Hạ Thược đến, khách khứa đã tới hơn phân nửa.
Sắc trời đã tối, bàn ghế trong sảnh được sắp xếp gần bên cửa sổ sát đất, tầm nhìn rộng lớn, ngoài cửa là sóng biển vỗ rì rầm, phía trước lại là cảnh đường phố phồn hoa. Trên trần là đèn chùm thủy tinh xa hoa, dưới chân là thảm đỏ trải sàn, khu ghế sô pha dùng để ngồi nghỉ, đài diễn thuyết, tất cả đều được bố trí hoàn hảo, thậm chí để mừng ngày Noel còn trang trí thêm cây thông. Âm nhạc du dương, những người phục vụ bưng khay đi xuyên qua đám người đang tụ tập trò chuyện, những vị khách nam nữ đều bưng ly rượu sâm panh đỏ trong tay đi lại, cảnh tượng long trọng.
Hạ Thược xuất hiện một mình bên ngoài đại sảnh vũ hội, thấy cả tượng như vậy không khỏi mỉm cười.
Mà nam nữ khách mời đang trò chuyện trong đại sảnh vừa vặn nhìn ra ngoài cửa, tất cả không khỏi ngẩn người. Ban đầu chỉ có vài người, sau đó nhiều người thấy bọn họ ngây người nhìn một phía, cũng liền nhìn theo.
Dần dần, vũ hội trở nên im lặng.
Nam nữ khách mời vừa tới cũng đều nhìn về phía cửa, cùng với tiếng nhạc du dương, dưới ngọn đèn mờ ảo mọi người như vượt qua hơn nửa thế kỷ, quay trở lại thời kỳ dân quốc.
Cô gái đứng ngoài cửa mặc một bộ sườn xám tay lỡ màu hương trà, ánh sáng rơi trên người cô như tô điểm thêm màu xanh của lá trà. Uyển chuyển tự nhiên như hoa, khiến người nhìn hoảng hốt cảm thấy như bước ra từ cổ đại, mang theo hương vị như có như không, thanh nhã mà yên tĩnh.
Cô gái vấn tóc sau lưng, dùng một chiếc trâm gài tóc hình hồ ly bằng ngọc cố định lại, sườn xám tay lửng, hơn phân nửa cánh tay ngọc lộ ra bên ngoài, trên cổ tay đeo một đôi vòng tay bằng ngọc bích, cô chỉ đứng lặng yên nơi đó cũng đã mang theo hơi thở cổ điển hàm súc.
Với khí chất thanh nhã như vậy, trong trường hợp này lại có chút mộc mạc. Nhưng cô lại khoác trên vai một chiếc áo choàng màu hồng phấn, giống như một đóa thược dược đang nở rộ, che đi bả vai, không những thanh lịch mà còn thêm phần trang trọng. Hơn nữa, sự đối lập giữa thanh lịch và diễm lệ, không chỉ xuyên qua ánh mắt mọi người, mà cũng xuyên vào trong lòng không ít người.
Chủ tịch công ty bất động sản Kim Đạt – Tào Lập đang đứng giữa một đám người, thấy trường hợp không thích hợp liền quay đầu nhìn ra cửa, trong nháy mắt cũng ngẩn người
Có vài người đã nhận ra Hạ Thược.
Tuy rằng những người tới tối nay phần lớn đều chưa từng gặp Hạ Thược, nhưng đầu tháng này cô cũng đã hiện thân tại biệt thự của Hồ Quảng Tiến, còn gây ra chuyện náo loạn như thế, những người tham gia bữa tiệc sinh nhật đó cũng có mặt ngày hôm nay, mấy người họ đều nhận ra Hạ Thược
“Ai u! Hạ tổng!” Mọi người đều lên tiếng.
Nghe thấy tiếng gọi này mọi người đều kinh ngạc!
Hạ tổng?
Oa! Đây là chủ tịch Tập đoàn Hoa Hạ? Mỹ nhân nha!
Hơn nữa, tuy nghe đồn tuổi cô còn rất trẻ, mặc dù biết rõ trong lòng là như vậy, nhưng nghe chứng thực vẫn không khỏi chấn động. Nhưng tối nay được gặp người thật, chấn động không phải như khi nghe đồn!
Quá trẻ tuổi! Mười sáu, mười bảy tuổi, đây là tuổi hoa nở, so với con cái một vài ông tổng trong đây có khi còn nhỏ hơn, nhưng cô lại là người chủ trì vũ hội Noel hôm nay, lấy thân phận chủ nhân chiêu đãi người có tiếng tăm khắp nơi, có tư cách cùng ngồi cùng ăn với những người ngồi đây.
Đôi khi, tận mắt nhìn thấy, so với nghe đồn càng khiến người ta rung động hơn. Ít nhất vào giờ phút này, không ít người ngây người khi nghe được cô gái xinh đẹp vừa tới này lại chính là chủ tịch tập đoàn Hoa Hạ.
Mà lúc này, Trần Mãn Quán, Tôn Trường Đức cùng Mã Hiển cũng tươi cười đi tới chào hỏi.
Tôn Trường Đức nói: “Hạ tổng, tân khách đã đến hơn phân nửa. Chỉ còn nửa tiếng nữa, vũ hội sẽ chính thức mở màn.”
Hạ Thược nghe vậy gật gật đầu, sau khi quét mắt nhìn một đám tân khách còn đang ngây người trong đại sảnh, liền đi theo ba người vào bên trong.
Cô vừa tiến vào, mọi người mới có phản ứng lại.
Hùng Hoài Hưng là người đầu tiên lên tiếng, cười ha ha chào hỏi: “Hạ tổng! Mỗi lần cô hiện thân lại khiến cho những người như tôi được mở rộng tầm mắt! Về sau, cô nên mở thêm vài buổi vũ hội như thế này nữa, ha ha!”
Hạ Thược cười, giương mắt gặp vợ chồng Hồ Quảng Tiến dẫn theo Hồ Gia Di cùng Liễu Tiên Tiên đã đi tới, Miêu Thành Hồng cũng dẫn theo Miêu Nghiên lại đây, Nguyên Trạch cũng bước ra từ đám người, đáy mắt còn mang theo kinh diễm, cậu khẽ cười gật đầu chào cô.
Hạ Thược thấy bạn bè đều có mặt, liền thông báo trước với bọn họ: “Tối nay, mình có lẽ sẽ bận rất nhiều việc, không có thời gian ở cùng các cậu rồi. Bên kia có khu nghỉ ngơi, có đồ ăn nhẹ nữa, nếu các cậu mệt thì cứ qua bên đó, đừng uống quá nhiều rượu.”
Mấy cô bạn cười, Liễu Tiên Tiên phiền chán khoát tay chặn lại, “Lề mề! Cậu quản nhiều làm gì! Chúng mình có uống rượu hay không, không cần cậu phải bận tâm, tối nay là sân nhà của cậu, đừng có mà làm hỏng đấy. Làm không khí náo nhiệt một chút đấy!”
Hồ Gia Di cùng Nguyên Trạch cười gật đầu, Miêu Nghiên lại có chút kinh diễm cùng hâm mộ Hạ Thược mặc sườn xám, nhỏ giọng nói: “Cố lên!”
Cô đã biết chuyện Hạ Thược sẽ giúp mình phong ấn mắt âm dương, hiển nhiên là rất mong chờ. Tuy rằng cô đã nghe cha nói qua, những thứ kia không dễ tìm cho lắm, nhưng từ nhỏ đến lớn cô đã đợi mười sáu lăm, cô cũng không sợ phải chờ tiếp.
“Chờ cậu khỏe mạnh lại, sau đó từ từ điều dưỡng thân thể. Đến lúc đó sẽ chậm rãi mượt mà hơn, những loại quần áo này cậu cũng có thể mặc thoải mái.” Hạ Thược nhận ra ánh mắt Miêu Nghiên liền mỉm cười cổ vũ cô ấy.
Hai mắt cô nhóc sáng ngời, cười đến hồng cả hai mái.
Hiếm khi thấy dáng vẻ vui mừng như vậy của con gái, Miêu Thành Hồng không khỏi đau lòng cùng vui mừng, khi nhìn Hạ Thược hiển nhiên mang theo cả cảm kích. Nhưng lại có một loại cảm giác kỳ lạ khó hiểu.
Ánh mắt Miêu Thành Hồng nhìn Hạ Thược quả thực là có điểm kỳ lạ, không phải là điều gì khác, mà chính là vì chuyện của tập đoàn Thịnh Hưng.
Ông nhớ rõ cô đã nói hai lần rằng, tập đoàn Hoa Hạ cùng tập đoàn Thịnh Hưng cạnh tranh với nhau, quyền chủ động nằm trên tay Hoa Hạ. Nhưng kết quả thì sao? Hiện tại, Thịnh Hưng đã thuộc về tập đoàn quốc tế Gia Huy Hong Kong! Đây rốt cuộc là chuyện gì? Lúc trước, ông thấy giá cổ phiếu của Thịnh Hưng bị tụt giảm nghiêm trọng, còn tưởng rằng cô sẽ nhân cơ hội này mà ra tay, vì không cho Vương Đạo Lâm được nộp tiền bảo lãnh ra ngoài, tọa trấn công ty ngăn cơn sóng dữ, ông đã đến cục cảnh sát báo án để hắn không được phép nộp tiền bảo lãnh là vì vậy. Ông nghĩ đây là một cơ hội tốt, cô sẽ nhận ra mà lợi dụng, nhưng … Kết quả lại thành như vậy?
Nếu nói, tập đoàn Gia Huy ngáng chân để bước vào, thực lực tài chính của Hoa Hạ không đủ nên mới bị đẩy lùi lại, vậy cũng coi như hợp lý. Nhưng Hoa Hạ căn bản không ra tay thu mua cổ phần công ty Thịnh Hưng! Ngay cả động tĩnh nhỏ cũng không hề có, tại sao lại nói quyền chủ động trong tay?
Cho dù, cô chỉ thu một chút cổ phần của Thịnh Hưng, đến cuối cùng không thể sánh bằng tập đoàn lớn như Gia Huy, sẽ đem cổ phần công ty bán cho Gia Huy, như vậy cũng có thể kiếm lời được một khoản. Vì sao một chút cũng không làm?
Miêu Thành Hồng làm ăn trong giới kinh doanh đã hơn nửa đời người, đây là lần đầu ông nhìn không thấu, nhìn dáng vẻ tính trước kỹ càng của cô gái này, nhưng vì sao một chút động tĩnh cũng không hề có? Mặc dù là lúc này, cô vẫn mang theo dáng vẻ thong dong nhàn nhã, nhìn không hề có vẻ gì là xấu hổ hay là phiền lòng. Khó lắm một tập đoàn lớn như Thịnh Hưng xảy ra vấn đề nghiêm trọng như vậy, cô lại không hề biết nắm chắc cơ hội, chẳng lẽ không hề có một chút phiền lòng nào sao?
Hay là, sự thong dong bình tĩnh giờ phút này, đều là ngụy trang của cô?
Miêu Thành Hồng lắc đầu thở dài trong lòng, ngược lại mỉm cười. Có lẽ thật sự là vốn quay vòng không đủ, những vị cấp cao trong công ty phản đối việc này, một mình cô cũng khó mà thành việc. Thôi, coi như cô còn nhỏ tuổi, có thể sáng lập Hoa Hạ đã không dễ, cạnh tranh trên thương trường với cô mà nói còn quá sớm. Mặc kệ nói như thế nào, đêm nay Hoa Hạ như trước là Hoa Hạ, mặc dù không chiếm được lợi ích từ việc cạnh tranh với Thịnh Hưng, nhưng cô gái này vẫn đáng để chúc mừng như trước.
Chuyện mà Miêu Thành Hồng cảm thấy kỳ lạ, ở đây còn có rất nhiều người cảm thấy như vậy, nhưng bọn họ cũng nghĩ giống như Miêu Thành Hồng — mặc dù cô không hề làm gì, cô vẫn là chủ tịch của Hoa Hạ, vẫn đáng để được chúc mừng.
Người đi tới đầu tiên đó là chủ tịch của Kim Đạt – Tào Lập. Tào Lập là cậu em vợ của bí thư tỉnh ủy – Dương Hồng Hiên, thân phận đặc biệt, tài sản phong phú, ở trong tỉnh được coi như một thân quyền quý, đi đến đâu cũng đều được mọi người chào đón.
Tào Lập mặc một chiếc áo bành tô màu đen, anh ta nâng ly rượu đỏ trong tay đi đến trước mặt Hạ Thược, sự kinh diễm cùng tán thưởng nơi đáy mắt không hề giảm bớt, mà càng thêm rõ ràng hơn, anh ta lịch thiệp ca ngợi: “Nghe nói Hạ tổng tuổi trẻ tài cao, không ngờ tối nay vừa thấy, mới biết như thế nào là kinh diễm. Hạ tổng khí chất xuất trần, uyển chuyển hàm xúc như ngọc, thật sự là Tào Lập tôi ít thấy được, có thể nói vừa gặp đã yêu nha.”
Anh ta ca ngợi rõ ràng, mọi người bốn phía nghe vậy không khỏi liếc nhìn nhau. Vợ chồng Hồ Quảng Tiến và Hùng Hoài Hưng đứng gần đó đều hơi nhíu mày.
Bọn họ đều là người từng trải, ánh mắt của vị tổng giám đốc Tào này nhìn Hạ tổng có hơi…
Sẽ không phải là vừa ý Hạ tổng chứ?
A! Vậy thì thật không tốt, vị tổng giám đốc Tào này có thân phận đặc biệt hơn so với những người ở đây, nhưng hắn cũng không phải người tốt. Người này trong giới kinh doanh có tác phong lưu manh, hơn nữa tin tình cảm cũng không thiếu.
Nếu hắn chỉ là một tổng giám đốc bình thường trong giới kinh doanh thì không nói, nhưng bí thư tỉnh ủy là anh rể hắn. Nếu hắn coi trọng Hạ tổng, Hạ tổng cũng không dễ chọc vào hắn được.
Hạ Thược nhìn Tào Lập, gật đầu cười nhẹ. Cô đương nhiên biết những tin đồn về Tào Lập, không nói đến đồn đãi, người này khi cười khóe môi hơi nghiêng, mang theo vẻ lưu manh, tướng mạo lại mang vẻ lông mày ngược xương, có thể thấy không phải là người lương thiện gì, trên người mang theo không ít mạng người.
Cô thấy đối phương vươn tay, đương nhiên là lễ phép cười bắt tay. Nhưng khi bắt tay, đối phương lại dùng ngón cái khẽ vuốt mu bàn tay của cô, ý tứ khiêu khích rõ ràng.
Động tác này người bên cạnh không thấy, sắc mặt Hạ Thược như thường, mỉm cười thu tay lại. Tào Lập vừa nắm tay cô, trong lòng lại nổi lên ý niệm. Da thịt cô gái cực mềm, non mềm trơn bóng, xúc cảm như vậy hắn chưa từng gặp trên người những phụ nữ trước đây. Tuy hai người đã buông tay, hắn lại không khỏi ngắm nhìn Hạ Thược. Khi thấy rõ, ánh mắt không khỏi lộ ra sự kinh diễm. Cô gái sử dụng đồ trang sức trang nhã, trên mặt không hề dùng son phấn, da thịt trắng như ngọc thạch, ngay cả lỗ chân lông cực nhỏ cũng không thấy. Không chỉ có như thế, cũng không biết là do vấn đề của ánh đèn hay là gì khác, thoạt nhìn lại như ẩn ẩn tỏa ra ánh sáng châu ngọc.
Vẻ kinh diễm nơi đáy mắt Tào Lập càng thêm mãnh liệt, Hạ Thược cũng coi như không thấy, cười bắt tay với Nghiêm Long Uyên vừa tới.
Nghiêm Long Uyên xuất thân từ xã hội đen, cười rộ lên cũng mang theo điểm uy nghiêm, nhưng trong lời nói lại như mang theo ẩn ý, “Hạ tổng, đương gia chúng tôi gần đây không thể phân thân, vũ hội lần này của cô thật sự là không thể tới được, nhưng ngài ấy có nhắn nhủ một câu, chúc mừng Tập đoàn Hoa Hạ bước chân vào thành phố Thanh.”
Lời kia vừa thốt ra, chung quanh xôn xao một tiếng, Tào Lập cũng ngẩn người, nhìn về phía Hạ Thược.
Cô gái này còn quen biết đương gia của An Thân?
Không người nào ở đây không cảm thấy sợ hãi, ngay cả vợ chồng Hồ Quảng Tiến, Hùng Hoài Hưng và Miêu Thành Hồng đều cả kinh! Nhất là vợ chồng Hồ Quảng Tiến cùng Hùng Hoài Hưng — cô quen biết với vị thiếu tướng tư lệnh kia của quân khu, vậy mà còn quen biết đương gia của An Thân hội?
An Thân hội, đó chính là trùm xã hội đen phương Bắc! Tài sản của họ ở bạch đạo, không thua gì tập đoàn Gia Huy Hong Kong !
Hạ Thược cũng hiểu ý cười, Nghiêm Long Uyên đây là nhìn ra Tào Lập có ý đồ quấy rối mình, nói ra lời này là để trấn trụ hắn. Cô nhìn kỹ Nghiêm Long Uyên một cái, anh ta khẽ cười gật đầu với cô.
Lúc này, Tôn Trường Đức quan sát tình hình vũ hội, gọi người phụ vụ tới hỏi han, lúc này mới thấp giọng nói với Hạ Thược: “Hạ tổng, đã đến giờ. Tân khách đều đã đến đủ, ngài đi lên đọc diễn văn đi.”
Hạ Thược nghe xong khẽ gật đầu, mọi người thấy cô đi về phía đài, liền đều tránh đường sang bên, mọi người đều mang theo ánh mắt ngạc nhiên cùng nghi ngờ nhìn cô ưu nhã đi lên đài.
Trần Mãn Quán, Tôn Trường Đức cùng Mã Hiển Vinh cũng đi theo đứng sau Hạ Thược trên đài. Ba người liếc nhìn nhau một cái, đáy mắt tràn đầy ý cười cùng hưng phấn.
Hôm nay, có khoảng hai ba trăm người tới tham dự vũ hội Noel, mọi người tụ tập lại một chỗ trong đại sảnh, tất cả đều ngẩng đầu nhìn cô gái trên đài.
Cô đứng trước nhiều ánh mắt như thế lại không hề luống cuống, như là một vị tướng có kinh nghiệm chiến trận, khí độ thản nhiên.
“Các vị, cảm ơn mọi người đã bớt chút thời gian tới tham gia vũ hội tuyên bố tập đoàn Hoa Hạ ở Thành bước chân vào thành phố Thanh. Tập đoàn Hoa Hạ còn rất tuổi trẻ, nó có thể đi cho tới hôm nay, tôi cần phải cảm ơn giám đốc Trần, giám đốc Tôn cùng giám đốc Mã phía sau đây. Khi tôi bận rộn với việc học hành, họ đã giúp tôi chống đỡ công ty này. Tập đoàn Hoa Hạ có thể an ổn đi cho tới hôm nay, ba vị có không ít công lao. Tôi muốn nhân cơ hội này cảm ơn họ, cảm ơn các vị tiền bối tới đây chúc mừng. Hy vọng trong giới kinh doanh sau này, chư vị tiền bối có thể chỉ bảo tập đoàn Hoa Hạ nhiều hơn, thông cảm nhiều hơn.”
Lời dạo đầu này tuy là khiêm tốn trong trường hợp này, nhưng Hạ Thược nói vô cùng chân thành, ba vị đại tướng phía sau nghe được đều có cảm xúc khác nhau. Nhất là Mã Hiển Vinh, ông là đi theo Hạ Thược khi cô bước chân vào thành phố Thanh, công lao không được như cô nói, ông thật sự có chút xấu hổ. Mà Trần Mãn Quán cùng Tôn Trường Đức cũng có chút xấu hổ, kỳ thật lời cảm ơn này bọn họ không dám nhận, dù sao khi Hạ Thược bận rộn với việc học, quả thực là bọn họ đã chống đỡ vận hành công tay. Nhưng bọn họ lại không hề lấy đó làm kiêu ngạo, bởi vì tập đoàn phát triển, tất cả đều là nhờ Hạ Thược dẫn dắt, mà mỗi khi cô ra tay, không lần nào không phải là thành công lớn!
Nói ngay đến việc thu mua tập đoàn Thịnh Hưng, đêm nay, nhất định sẽ dọa cho khách khứa khiếp sợ!
Tôn Trường Đức nháy mắt với Trần Mãn Quán cùng Mã Hiển Vinh mấy cái, ánh mắt hưng phấn.
Mà mọi người phía dưới, lại đang chờ Hạ Thược tiếp tục mở miệng — dù sao vẫn nên chờ cô nói xong, vũ hội mới có thể bắt đầu.
Họ lại không biết, vũ hội đêm nay, nhất định sẽ không bình yên.
“Mặc dù có chút đường đột, nhưng đêm nay Tập đoàn Hoa Hạ có chuyện tình muốn mượn cơ hội này tuyên bố.” Hạ Thược quả nhiên lại mở miệng, nhưng lời nói của cô lại khiến cho mọi người sửng sốt.
Có việc tuyên bố? Chuyện gì?
Vốn nghĩ rằng đây chỉ là một bài diễn văn đơn giản, không ngờ lại còn có chuyện khác, không ít người đều lộ ra ánh mắt hứng thú.
Bốn người Hồ Gia Di, Liễu Tiên Tiên, Miêu Nghiên và Nguyên Trạch đã đến khu nghỉ ngơi ngồi, thấy tình huống như vậy, Liễu Tiên Tiên hừ cười một tiếng, “Con nhóc này lại tỏ ra thần bí cái gì?”
Nguyên Trạch cười, cảm thấy hứng thú nhìn về phía trên đài.
Chỉ thấy Hạ Thược vươn tay, tao nhã làm ra tư thế mời với một người đứng phía dưới, “Chuyện này, còn phải mời trợ lý chủ tịch tập đoàn quốc tế Gia Huy Hon Kong, ngài Dương Khải lên đài.”
Cô vừa dứt lời, mọi người đều nhìn về phía Dương Khải.
Tân khách có mặt cũng không hề quên, tối nay Hoa Hạ mời một vị khách quý quan trọng! Đó chính là người của tập đoàn quốc tế Gia Huy Hong Kong! Dương Khải tuy là trợ lý của chu tịch, nhưng trong trường hợp này anh ta cũng là đại biểu của toàn tập đoàn, nếu bọn họ nguyên ý tham dự vũ hội đêm nay, vậy cũng chứng tỏ là nể mặt Tập đoàn Hoa Hạ.
Mọi người đương nhiên không quên, chiếc đĩa Nguyên Thanh Hoa của Phúc Thụy Tường được Lý lão mua lại với giá một triệu, cho nên có một vài lời đồn, Lý lão cùng với Hạ có duyên với chiếc đĩa Nguyên Thanh Hoa này, hai người có chút giao tình.
Cho nên, Dương Khải ra mặt chúc mừng tối hôm nay, mọi người cũng không rất cảm thấy kinh ngạc. Chỉ là không rõ, chuyện mà tập đoàn Hoa Hạ muốn tuyên bố, vì sao muốn để trợ lý Dương lên đài?
Trong khi mọi người còn đang nghi ngờ, Dương Khải đã bước lên đài, cười bắt tay với Hạ Thược, “Hạ tổng tuyên bố đi.”
Đây là chiến thắng của cô, cũng nên để cô tuyên bố, nhận sự chúc mừng của tất cả mọi người.
“Được rồi.” Hạ Thược khẽ gật đầu, cười quay đầu nhìn phía dưới, cô lướt mắt nhìn tân khách toàn đại sảnh, tất cả mọi người không tự giác mà dừng thảo luận cùng về phía cô.
Chỉ nghe cô nói: “Đêm nay, Tập đoàn Hoa Hạ muốn tuyên bố một sự kiện, đó chính là — Tập đoàn quốc tế Gia Huy Hong Kong Gia Huy thu mua số cổ phần của tập đoàn Thịnh Hưng, đã chính thức chuyển nhập tập đoàn Hoa Hạ, từ hôm nay trở đi, tập đoàn Thịnh Hưng sẽ bị Hoa Ha khống chế bằng cổ phần thực tế!”
…
Toàn trường im lặng
Không có người nói chuyện, tất cả mọi người nhìn chằm chằm Hạ Thược, thậm chí trên mặt vẫn còn vẻ tò mò vừa rồi
Nhưng, dần dần, những tiếng lách cách vang lên, có không ít người bưng ly rượu không cẩn thận rơi xuống mặt thảm, rượu vang đỏ thẫm ướt mặt thảm.
Tại khu nghỉ ngơi phía sau, khối bánh ngọt rơi khỏi miệng Liễu Tiên Tiên, Hồ Gia Di, Miêu Nghiên, Nguyên Trạch, bốn người ngồi thẳng lưng trên ghế sô pha, không ai động đậy.
Mà những ông tổng đứng phía trước dần dần tìm lại cảm giác, tất cả đồng thời ồ lên!
“Cái gì? Tập đoàn Thịnh Hưng sẽ bị Tập đoàn Hoa Hạ khống chế bằng cổ phần thực tế? Sao lại thế này?”
“Số cổ phần mà tập đoàn quốc tế Gia Huy Hong Kong sẽ chuyển nhập cho Tập đoàn Hoa Hạ ?”
“Điều này sao có thể?”
“Sao lại thế này?”
“Đúng vậy! Hạ tổng, sao lại thế này?”
Đối mặt với những câu hỏi và sự khiếp sợ của mọi người, cô gái đứng trên đài kia vẫn mỉm cười nhẹ nhàng, trầm ổn tao nhã, cũng không tiết lộ nhiều hơn nữa, chỉ nói: ” Tập đoàn Gia Huy và tập đoàn Hoa Hạ đã ký kết hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, hiện tại, tập đoàn Thịnh Hưng đã nằm trong sự khống chế của Hoa Hạ. Chúng tôi sẽ xây dựng lại ban lãnh đạo công ty, phương hướng trong tương lai của Thịnh Hưng sẽ được công khai với báo chí. Chuyện này vốn dĩ sẽ được tuyên bố trong buổi họp báo ngày mai, nhưng vì có vũ hội đêm nay, tôi liền tuyên bố trước.”
Hạ Thược nói vậy cũng không lộ ra gì nhiều, chính là nói cho mọi người biết một chuyện thực, đó chính là — văn kiện đã được ký kết và có hiệu lực, ngày mai sẽ thông báo rỗng rãi, đây không phải là một chuyện cười trong lễ Noel, cô đang thông báo một chuyện thật!
Nhưng sự thật này, lại khiến những nhân vật tiếng tăm tại đây chấn động nghẹn họng nhìn trân trối!
Việc này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Không phải Lý lão có ý định bước chân vào giới đồ cổ? Vì sao cổ phần thu mua tới tay lại chuyển nhượng cho Hoa Hạ?
Phương diện này có vấn đề! Nhất định có vấn đề!
Hai ngày trước, bên ngoài còn đầy lời đồn đãi, một vài vị lão tướng còn cảm thấy tập đoàn Gia Huy xuất hiện quá đột nhiên, nhưng khi nhìn lại thì mọi chuyện có vẻ như thuận theo tự nhiên, tập đoàn Thịnh Hưng lâm vào tình trạng hỗn loạn không có gì đáng ngờ, cho nên mọi người chỉ có thể đoán là do Lý lão đột nhiên có hứng thú với giới đồ cổ .
Cũng không phải không có người cảm thấy Tập đoàn Hoa Hạ quá im lặng trong chuyện lần này, nhưng bên ngoài đồn đãi là Hoa Hạ không đủ tài chính, không đủ để thu mua cổ phần công ty Thịnh Hưng.
Nhưng còn có người nhớ rõ giao tình giữa Hạ Thược cùng Lý Bá Nguyên, cho nên cũng có người đoán, có phải là cô cố ý hay không, cho nên mới không tham dự?
Suy đoán này cũng được vài người tán thành, cảm thấy có khả năng này.
Nhưng vừa rồi Hạ Thược tuyên bố, là có ý gì?
Chẳng lẽ, tập đoàn Hoa Hạ căn bản là không phải không tham dự, mà ủy thác tất cả cho tập đoàn quốc tế Gia Huy làm hết?
A! Điều này sao có thể?
Tập đoàn Gia Huy làm việc này có thể nhận được lợi ích gì? Trừ phi, Lý lão cùng Hạ tổng có giao tình cực kỳ sâu đậm!
Nếu nói, giao tình của hai người sâu đậm tới mức bất kể lợi ích như vậy …
Những người có kinh nghiệm từng trải trong đây không khỏi nhắm mắt, tròng mắt chuyển động, liên tiếp suy nghĩ vấn đề. Sau một hồi suy tư, sắc mặt lại không khỏi biến đổi, khi ngẩng đầu nhìn Hạ Thược ánh mắt tràn đầy kinh hãi!
Nếu đổi thành chính bọn họ, có tài nguyên tốt như vậy, không có khả năng không dùng!
Mọi người đều biết, Hoa Hạ cùng Thịnh Hưng vô cùng căng thẳng, nhưng tài sản của Hoa Hạ không sánh bằng Thịnh Hưng, trước nay bị một công ty nhỏ hơn thu mua là một nỗi sỉ nhục lớn, hơn nữa hai nhà lại có ân oán. Đổi thành bọn họ là ông tổng của Thịnh Hưng, bọn họ cũng sẽ thà chết chứ không chịu thỏa hiệp, quyết định không bán cổ phần cho Hoa Hạ! Nhưng nếu là tập đoàn Gia Huy ra mặt, thực lực, danh vọng đều làm người ta yên tâm, mà cho dù không muốn bán cũng sẽ sợ tập đoàn Gia Huy ngầm ra tay, cho nên, việc thu mua cổ phần nhất định sẽ vô cùng thuận lợi!
A! Chẳng lẽ…
Cô gái này đã suy nghĩ tới vấn đề này, cho nên mới liên hệ với tập đoàn Gia Huy, bày một vở kịch lừa thu mua Thịnh Hưng?
Đây, đây là một chiến thắng lớn!
Nhưng … chiến thắng lớn như thế, làm sao mà một cô gái còn trẻ tuổi như thế làm ra được? Ngay cả những người như bọn họ cũng không nghĩ tới!
Nếu, cô thực sự mưu tính như thế, như vậy… nhiễu loạn lần này của tập đoànThịnh Hưng, thật sự là thuận theo tự nhiên, một chút điểm đáng ngờ cũng không có?
Mọi người nhìn quanh đại sảnh, Hùng Hoài Hưng, Miêu Thành Hồng, ngay cả Chu Hoài Tín cũng đến! Ba người này chính là nhân vật mấu chốt khiến cho Vương Đạo Lâm sứt đầu mẻ trán! Hình như bọn họ đều có quan hệ không ít với Hạ…
Nghe nói, phần mộ tổ tiên nhà họ Chu bị người ta động tay chân, là Hạ tổng hóa giải. Nghe nói, tổng giám đốc Hùng cũng từng nhờ Hạ tổng xem qua phong thủy, vậy còn Miêu tổng thì sao?
Mặc kệ mọi người có thể nhìn ra mối quan hệ giữa Miêu Thành Hồng và Hạ Thược hay không, nhưng đều kinh hãi phát hiện, giữa mọi chuyện như vó một sợi dây vô hình.
Báo chí vạch trần, báo án cục cảnh sát, khiến Vương Đạo Lâm bị tạm giam, danh dự tập đoàn Thịnh Hưng hao tổn, cổ phiếu ngã giá, tiếp theo, tập đoàn Gia Huy đột nhiên xuất hiện, nhanh chóng nhận được sự ủng hộ của cổ đông, thu mua cổ phần công ty.
Mà nay, cổ phần công ty được chuyển giao tới tay Hoa Hạ!
Chẳng lẽ, tất cả những chuyện này, cô gái này chính là người khống chế phía sau bức màn?
Mọi người kinh hãi, vợ chồng Hồ Quảng Tiến, Miêu Thành Hồng, Hùng Hoài Hưng, Tào Lập, tất cả đều khiếp sợ nhìn về phía Hạ Thược, ánh mắt không dám tin!
Khi mà tất cả mọi người còn ngạc nhiên không dám tin, một chiếc xe LanRover quân dụng màu đen dừng lại trước cửa khách sạn.
Một người đàn ông lạnh lùng bước xuống xe. Anh mặc quân trang thiếu tướng thẳng thướm, trong tay cầm một bó hoa hồng và bách hợp, sải bước chân dài đi vào khách sạn.
Truyện khác cùng thể loại
85 chương
208 chương
62 chương
379 chương