Giết người? Tiếng thét chói tai vang lên giữa đêm khuya khiến ai nghe cũng phải dựng tóc gáy, tiếng thét bén nhọn mang theo sợ hãi của một cô gái không hề giống như đang đùa. Lúc này đã là mười giờ đêm, trước cổng trường học tối om, chỉ có ánh sáng mờ nhạt của đèn đường và ánh đèn trên cổng trường. Ngoài cổng trường không còn học sinh đi lại, ngoại trừ phòng bảo vệ còn sáng, ngoài cổng cũng chỉ còn chiếc Land Rover của Từ Thiên Dận. Trong sự yên tĩnh của ban đêm lại vang lên một tiếng thét chói tai của một cô gái, cho dù là ai cũng sẽ bị dọa sợ chết khiếp. Hạ Thược vừa nghe thấy tiếng kêu này, cảm giác mông lung biến mất sạch, giật mình bừng tỉnh! Bàn tay dò tìm dây an toàn, phản ứng đầu tiên là muốn xuống xe xem tình hình thế nào. Nhưng khi tay cô vừa lần sờ liền chạm vào một bàn tay khác. Bàn tay hai người chạm vào nhau, Hạ Thược có cảm giác như là bị điện giật, vội rụt mạnh tay về ! Cô cúi đầu nhìn mới phát hiện, tay Từ Thiên Dận vẫn giữ chặt dây an toàn, chính là từ khi cô muốn tháo dây an toàn để xuống xe lúc trước anh đã đè lên . Hạ Thược lúc này mới nhớ tới lần đầu tiên khi cô và anh gặp nhau tại câu lạc bộ Triệu Thiên ở thành phố Đông, cô gây náo loạn ở trong đại sảnh sau đó còn quăng người tới trước mặt anh, anh đều không hề để ý tới, mà lúc này bên ngoài vang lên tiếng thét chói tai kia, chắc hẳn anh cũng chẳng quan tâm. Đang suy nghĩ, Từ Thiên Dận động tác nhanh nhẹn, giọng nói trầm ấm, vẻ mặt nghiêm nghị, “Đợi trong xe, anh ra ngoài!” Anh vừa nói xong, thân thể anh tựa như dã thú đi săn trong đêm tối, bàn tay nhanh nhẹn mở cửa, cả người lùi lại liền xuống xe, tất cả động tác lưu loát hoàn thành trong chỉ một giây, nhanh đến nỗi người khác chỉ thấy trước mắt lóe lên bóng đen, sau đó đã thấy anh ở bên ngoài xe. Hạ Thược ở trong xe nghe thấy ‘cạch’ một tiếng, cửa xe đã bị khóa, cô bị khóa ở trong xe… Lúc này, từ cửa kính có thể thấy được bảo vệ trường đã đi ra, vẻ mặt sợ hãi, vội vàng hô hoán: “Báo cảnh sát! Mau báo cảnh sát!” Một người chạy quay về phòng bảo vệ, bốn năm người khác xông lên, có khoảng mười học sinh chưa về ký túc xá chạy ra từ trong trường, trong đó có cả Liễu Tiên Tiên, Hồ Gia Di và Miêu Nghiên. Ba người nói rõ ở bên trong chờ Hạ Thược, đợi một lúc lâu cũng chưa thấy cô vào, lúc này lại nghe thấy tiếng thét chói tai kia, ba người vừa nghĩ đến Hạ Thược vẫn còn ở ngoài cổng trường nên cũng không kịp suy nghĩ nhiều đã cùng nhau chạy ra. Vừa ra đến cổng trường, liền thấy một người đàn ông cầm một con dao gọt hoa quả thật dài đang liên tục đâm vào người một cô gái, cả người cô gái kia toàn là máu, tóc tai rối tung, cả khuôn mặt cũng toàn máu, hoàn toàn không nhìn ra bộ dạng gì nữa! Cả người cô ta đã bị máu nhuộm đỏ, trên mặt đường cũng toàn là máu, căn bản không nhìn ra được bị thương nặng thế nào, chỉ thấy cô ta không ngừng điên cuồng kêu gào, đến nỗi cổ họng bị tắc nghẹn, giống như phát điên lao về phía trường học. Mà người đàn ông phía sau cô ta lại càng điên cuồng hơn, dưới ánh đèn đường mờ tối đuổi sát theo cô ta, tựa như ác ma bóng đêm vậy, một tay túm lấy tóc cô ta tay kia thì không ngừng đâm dao, con dao nhỏ kia không ngừng đâm vào khuôn mặt và bàn tay đưa ra chắn của cô ta, cảnh tượng máu me mà bạo lực, những người nghe thấy tiếng chạy tới đều sợ hãi lui về phía sau. Bảo vệ trường thấy tình huống này, không phải ai cũng dám tiến lên, dù sao trong tay đối phương có hung khí, hơn nữa thoạt nhìn rất là điên cuồng. Nhưng khi nghe thấy những tiếng kêu sợ hãi phía sau, không khỏi quay đầu xua tán mấy người xem, hai người bảo vệ một trái một phải chạy tới, muốn bí mật tóm lấy người đàn ông kia, nhưng người đàn ông kia phát hiện liền ngẩng đầu lên vung dao về phía bọn họ, ép hai người lui về phía sau không dám tiến lên. Cô gái ngã trên mặt đất thế mà vẫn còn động đậy, có lẽ là ý chí muốn sống quá mức mãnh liệt, cô ta tập tễnh đứng dậy lảo đảo chạy về phía trường học. Tình cảnh này khiến mọi người thấy đều hoảng sợ lui về phía sau, người đàn ông kia phát hiện cô gái còn chưa chết, liền thở hào hển chầm chậm quay đầu, bàn tay cầm dao chậm rãi vung lên về phía cô gái. “A!” Có học sinh sợ hãi nhắm chặt mắt, có người nhát gan bị dọa sợ phát khóc. Mà đúng lúc này, một bàn tay to lớn của đàn ông từ trong bóng tối vươn ra, từ phía sau bóp chặt lấy cổ họng người đàn ông kia! Cổ tay xoay một cái! Thân thể người đàn ông kia bị vặn một đường quỷ dị, quay tròn tại chỗ, bỗng nhiên ngã sấp xuống đất. Leng keng một tiếng, dao nhỏ cũng rơi trên mặt đất, mà bàn tay nắm dao của người đàn ông kia đã bị bẻ quặt về phía sau, bị gãy từ lúc nào không ai hay biết. Khi con dao rơi khỏi bàn tay người đàn ông kia, tất cả chỉ xảy ra trong nháy mắt, bảo vệ trường và các học sinh trước cổng trường thấy một bàn tay vươn tới, sau đó hung đồ bị hạ gục, mà những người nhắm mắt lại khi thấy người kia vung dao lên căn bản không biết chuyện gì xảy ra, khi mở mắt ra nhìn đã thấy gã nằm bất động trên mặt đất. Bên ngoài cổng trường vô cùng yên tĩnh. Cô gái ngã vào vũng máu không ngừng rơi lệ, trên mặt cô ta đều là máu loãng, bàn tay cô ta nâng lên chụp vào không trung, cố gắng vươn về phía người đàn ông đã cứu mình kia, đôi môi không ngừng mấp máy, hơi thở mong manh, “Cứu, cứu..”. Người kia hờ hững xoay người đi, ngay cả ánh mắt cũng không thèm liếc nhìn cô ta lấy một cái, xoay người đi để lại một bóng lưng lạnh lùng mà cô lệ trong mắt bảo vệ và những học sinh ngoài cửa, quay về chiếc Land Rover bên đường. “Phanh!” Cửa xe đóng sầm, bộc lộ ra tâm trạng của anh không được tốt lắm. Trong xe, Hạ Thược đã tháo dây an toàn ra, cô nhìn hoàn cảnh bên ngoài, cuối cùng mọi người cũng có phản ứng lại bắt đầu bận rộn báo cảnh sát, gọi xe cứu thương và bắt đầu làm các biện pháp cấp cứu người bị thương, lúc này cô mới không nhìn nữa. Cô cũng không hỏi xem cô gái kia còn sống hay không, tóm lại là đã ra tay cứu giúp, không tính vi phạm lương tâm của mình, hiện tại, cô muốn tính sổ với vị sư huynh yêu dấu của mình. “Sư huynh không có gì muốn giải thích với em sao?” Lúc này, sắc mặt Hạ Thược không còn đỏ nữa, ánh mắt sáng trong. Từ Thiên Dận quay đầu nhìn cô, tầm mắt dừng lại bờ môi sưng đỏ của cô, ánh mắt lại như trầm xuống, “Không có”. Hạ Thược đương nhiên là phát hiện ra tín hiệu nguy hiểm, bàn tay đã sờ vào chốt mở cửa, nhíu mày lại hỏi, “Ý của anh là, muốn hôn thì hôn, cho dù hôn xong, cũng không có lời nào để nói?” Ánh mắt Hạ Thược lạnh lùng, Từ Thiên Dận lại vẫn nhìn chằm chằm môi cô, giọng nói trầm thấp dễ nghe, “Em có thể hôn lại tôi”. “… !” Hạ Thược sửng sốt, mãi một hồi lâu mới giật mình phục hồi tinh thần, thoáng có chút không thể tin nhìn về phía Từ Thiên Dận. Lời này… Người như sư huynh lại có thể nói ra miệng? Dáng vẻ giật mình ngây ngốc của cô hiện lên trong mắt anh, anh khẽ bật tiếng cười khẽ. Anh rất ít khi cười, mà vẫn luôn chỉ cười nhẹ, cười ra tiếng như thế Hạ Thược vẫn là lần đầu tiên thấy, chỉ thấy anh hơi cúi thấp đầu, khóe môi cong lên một độ cong, trong ánh sáng mờ tối tạo thành một hình ảnh khó quên. Anh dựa người vào ghế xe màu đen, mi mắt cụp xuống, ý cười nhu hòa, nhìn giống như là vị vương giả vẫn luôn cô độc săn bắn trong đêm bỗng nhiên có một ngày nguyện ý đến gần một người. Anh đến gần mang theo lực hấp dẫn trí mạng, khiến người nào may mắn thấy được hình ảnh dịu dàng này của anh, trái tim đập thình thịch. “Anh sẽ chịu trách nhiệm”. Từ Thiên Dận nâng mắt lên nhìn, ý cười bên môi không hề giảm, ánh mắt nhu hòa. Hạ Thược sớm đã sửng sốt, trái tim cô như lỗi nhịp trong sự dịu dàng của anh, cố gắng dời ánh mắt đi nơi khác, sau một lúc lâu, cười cười. “Bây giờ là thời đại nào rồi, ai cần anh chịu trách nhiệm, anh có thể tự chăm sóc tốt cho mình đã là tốt lắm rồi”. Cô trừng mắt nhìn Từ Thiên Dận một cái, đương nhiên là chỉ thái độ quá đột nhiên như sói đói của anh tối nay. Tuy rằng thái độ của anh không tồi, nhưng bị người khác cướp đi nụ hôn đầu tiên, cũng không thể bảo cô có tâm trạng tốt được? Không đến mức tức giận, chỉ là quá đột nhiên, khiến cô có chút không dễ chịu. Hạ Thược tự nhận mình cũng không phải là kẻ cổ hủ, nếu như đối phương là người mình thích, cũng hoặc là bạn trai, chuyện hôn môi cô cũng không thèm để ý. Nhưng … Bọn họ còn chưa phải là gì? Về phần thích hay không thích … Vẫn là câu nói kia, quá đột nhiên, cô cần phải cẩn thận suy nghĩ. Cho nên, Hạ Thược tức giận trừng mắt nhìn Từ Thiên Dận một cái, liền mở cửa xuống xe. Lại không phát hiện, người đàn ông giật mình ngồi trong xe, khuôn mặt chìm trong bóng tối, hai hàng lông mày dần dần nhíu chặt lại. Hạ Thược xuống xe, xe cứu thương đã đến trước cổng trường, nâng người bị thương lên xe, từ phía xa xa tiếng xe cảnh sát hú còi mà đến. Hạ Thược thấy vậy cũng không muốn bị kéo tới cục cảnh sát lấy lời khai, tối nay cô thực sự rất mệt, chỉ muốn về phòng nghỉ ngơi. Cô bước vội vào cổng trường. Ngoài cổng trường, bảo vệ đuổi học sinh vào bên trong nhưng không ai chịu đi, thấy Hạ Thược bước xuống từ xe của Từ Thiên Dận, ai cũng đều kinh ngạc và nghi ngờ nhìn cô. Liễu Tiên Tiên cùng Hồ Gia Di lôi kéo Miêu Nghiên đi ra từ trong đám người, ba người vừa thấy cô liền nhẹ nhàng thở phào. Hồ Gia Di đã chạy tới nói: “Hù chết mình! Chờ cậu lâu vậy rồi mà còn không thấy vào, lúc bên ngoài vang lên tiếng hét mình còn tưởng là cậu gặp chuyện gì cơ đấy!” Các cô đâu có nghĩ đến có Từ Thiên Dận ở bên, Hạ Thược nhất định không có việc gì, nhưng vừa rồi sự việc bất ngờ xảy ra, các cô đâu có thể nghĩ được nhiều như vậy? Phản ứng đầu tiên chính là lo lắng Hạ Thược, lúc sau chạy ra xem phát hiện không phải là cô cũng thờ phào, tình cảnh vừa rồi thật sự là rất đáng sợ. Liễu Tiên Tiên trợn trắng mắt, quay đầu liền đi về phía ký túc xá, “Cậu ấy thì có thể gặp phiền toái gì chứ? Hồ Gia Di, đầu óc cậu lớn lên thế nào thế hả? Sư huynh của cậu ấy còn ở đấy nha, nhìn dáng vẻ cưng chiều của anh ta với sư muội mình, sao có thể để cậu ấy gặp chuyện gì chứ?” “Thôi đi! Liễu Tiên Tiên cậu bày trò! Vừa rồi không phải cậu cũng chạy vội ra sao?” Hồ Gia Di rít lên với bóng lưng cô. Hạ Thược cười cười, kéo cô bước đi, “Được rồi, về ký túc xá đi”. Bốn người cùng nhau đi về phía ký túc xá, cũng không quan tâm tới những tiếng bàn tán sau lưng, khi đi đến bên dưới ký túc xá, sớm đã quá mười giờ tối, thông thường khi ký túc xá đóng cửa mới quay về nhất định sẽ bị quản lý ký túc xá mắng một trận, nhưng tối nay quản lý ký túc xá lại không nói gì, ngược lại còn hỏi những học sinh lớn mật chạy ra ngoài xem tình huống ngoài đó thế nào. Xem ra, tò mò là bản tính của con người, chẳng phân biệt được nghề nghiệp, tuổi tác. “Cô gái kia nhìn còn rất trẻ, có thể là học sinh của trường ta. Trên người cô ta toàn là máu, khi bảo vệ tới cấp cứu cho cũng không thấy rõ mặt được, cả khuôn mặt bị chém nát, rất thảm ..”. Hồ Gia Di nói xong cũng cảm thấy sau lưng lạnh run. “A!” Dì trực ký túc xá nghe vậy mặt cũng trắng bệch, “Mấy đứa đúng là lớn gan, còn dám chạy ra ngoài xem, nhanh quay về ký túc xá đi!” Bốn người nghe vậy vội chạy lên tầng. Vẫn chưa tới thời gian tắt đèn, xảy ra chuyện lớn như vậy sớm đã lan truyền khắp ký túc xá, khắp nơi đều là những tiếng bàn tán, hơi thở khủng hoảng lan tràn. Chỉ sau một lúc, ngay cả tin đồn cũng đã có, có người còn nói là có kẻ điên bên ngoài cổng trường, gặp một người giết một người. Hạ Thược nghe vậy chỉ lắc lắc đầu, cười. Vốn dĩ cũng đã lười giải thích, dù sao sớm muộn gì mọi chuyện cũng sáng tỏ, nhưng không ngờ ngay cả Hồ Gia Di và Miêu Nghiên nghe vậy đều lo lắng đề phòng, nghi thần nghi quỷ, Hạ Thược về tới ký túc xá mới đóng cửa nói: “Không cần sợ, nào có kẻ điên nào? Mặt cô gái kia toàn máu nhìn không rõ, nhưng các cậu không có ấn tượng gì về người đàn ông kia sao? Tối nay đã gặp qua đấy”. Cô vừa nói như vậy, ba cô gái vừa bước vào phòng đã tê liệt ngã ngồi trên ghế vội bật thẳng dậy, quay đầu nhìn về phía cô, “Ai?” Đã từng gặp mặt, ai cũng không thấy có ấn tượng gì, hơn nữa vừa rồi bên ngoài cổng trường ánh sáng không được tốt lắm, mà người kia giống như người điên vậy, hoảng sợ còn không kịp, ai mà có tâm lý gặp biến không sợ mà đi chú ý tới mặt hắn chứ? Hạ Thược cười, “Chính là người có tình cảm với Phan Hướng Huyên, cãi nhau tại sàn nhảy đó”. Cô đi đến bên giường, thay quần áo chuẩn bị rửa mặt đi ngủ, phía sau quả nhiên vang lên tiếng kinh hô của ba người kia. “A! Vậy, vậy cô gái kia là ..”. Hồ Gia Di che miệng, không thể tin. “Ha!” Liễu Tiên Tiên nhún vai cười, “Đây gọi là gì? Ác có ác báo? Cho cô ta đùa bỡn đàn ông! Đùa đến chết đi?” Miêu Nghiên sững sờ nhìn về phía Hạ Thược, “Mình nhớ rõ, cậu nói cô ấy có hoa đào kiếp ..”. “Đây không còn là hoa đào kiếp nữa, mà là hoa đào sát. Hoa đào kiếp bình thường, cùng lắm chỉ là một chút phiền toái và phong ba, còn không đến mức gặp phải huyết quang tai ương. Phan Hướng Huyên lần này suýt chút nữa thì mất cả mạng, kiếp số sớm thành sát. Chuyện tình cảm, xử lý không tốt, sẽ thành như vậy”. “Trời ạ… Vậy thì đúng là quá nghiêm trọng rồi? Nếu không phải có sư huynh cậu chế ngự người đàn ông kia, Phan Hướng Huyên hôm nay liền mất mạng! Chuyện tình cảm, thật đáng sợ..”. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hồ Gia Di trắng bệch, biểu tình phức tạp. Cho dù bình thường có thù oán với Phan Hướng Huyên, nhiều lắm cũng chỉ là không hợp nhau, mà cô ta còn ở phòng đối diện, cảm giác thấy người mà mình gặp mặt mỗi ngày gặp phải chuyện không may, nói thực ra, thực kỳ lạ …. “Hừ! Cậu cũng không nhìn xem lúc tối cậu ta đối xử với người đàn ông kia thế nào. Nếu là mình, chị đây muốn cô ta bị chết thảm hại hơn!” Liễu Tiên Tiên hừ lạnh, tuyệt không đồng tình Phan Hướng Huyên. “Liễu Tiên Tiên, cậu còn nói ai khác nữa? Chính cậu ấy? Nói cho cậu biết! Về sau cậu ít chơi cái loại trò chơi tình cảm này đi! Không khéo ngày nào đó cũng găp phải phiền toái như vậy!” “A phi! Cái miệng quạ đen nhà cậu! Chị đây có thể đem ra so sánh với cái loại con gái như Phan Hướng Huyên hay sao? Chị đây chơi trò chơi tình yêu, đó là chú ý tự nguyện, trước khi bắt đầu trò chơi đã nói rõ, ai trái với quy tắc, kẻ đó bị loại”. “Thược tử, cậu mau khuyên cậu ấy đi! Nói cho cậu ấy nhiều chút về hoa đào kiếp hoa đào sát, hãy bảo cô gái này thu hồi tâm, đừng cả ngày lêu lổng”. Hồ Gia Di vội la lên. Hạ Thược thay xong quần áo, quay lại cười, “Yên tâm đi, Tiên Tiên là cô gái tốt, cậu ấy có chừng mực “. Liễu Tiên Tiên vừa nghe lời này, vẻ mặt không đơợc tự nhiên cau mày lại, Hồ Gia Di cũng là hỏi: “Có chừng mực? Làm sao mà cậu biết? Không phải là cậu xem tướng mạo đấy chứ?” Hạ Thược cười mà không nói, từ tướng mạo quả thật có thể nhìn ra được một chút, còn nữa, trong khoảng thời gian ở chung này, cô cũng hiểu được Liễu Tiên Tiên bề ngoài thoạt nhìn như bất cần, kỳ thật trong lòng cũng vẫn nắm chắc giới hạn. Tình duyên của mỗi người thì mỗi người phải tự tìm lấy, thời cơ đến, đương nhiên là sẽ tới. Chẳng qua, tình duyên này là hạnh phúc hay là đau khổ, thì mỗi người đều phải tự trải qua để cảm nhận. Hạ Thược cười không nói lời nào, ba người cho rằng cô đây là chấp nhận, Liễu Tiên Tiên nhíu mày lại, “Hạ Thược, mình nói cho cậu biết, từ hôm nay trở đi, cậu mà có nhìn chị đây thì không được nhìn mặt! Cậu có rất nhiều bí mật, chuyện cảm tình của chị đây bị bại lộ trước mặt cậu hết rồi, cái gì cậu cũng xem ra được hết!” Hạ Thược buồn cười nhìn về phía cô, gật đầu, “Được thôi, mình không nhìn mặt, vậy cậu nói cho mình biết, sau này nhìn cậu mình nhìn đi chỗ nào thì được?” “Cậu nhìn đi đâu mình mặc kệ, tóm lại không thể nhìn mặt. Hơn nữa… Biết hiện tại chị đây nhìn mặt cậu ra được cái gì không?” Liễu Tiên Tiên xem xét Hạ Thược, bỗng nhiên nở nụ cười, lắc lắc eo thon nhỏ đi tới trước mặt cô, ánh mắt tò mò nhìn chằm chằm vào bờ môi cô, “Người đàn ông của cậu có kỹ thuật hôn thật là cuồng dã, nhìn đôi môi bị giày vò này”. Cô vừa nói như vậy, ngay cả Hồ Gia Di và Miêu Nghiên đều nhìn chằm chằm vào môi Hạ Thược, sau khi nhìn kỹ quả thật là phát hiện bờ môi sưng đỏ chưa tan. Hạ Thược lúc này mới buồn bực phát hiện còn có một chuyện như vậy, bây giờ thật sự là để ba cái con nhóc này kiếm được chuyện để nói rồi. Nhưng công phu dưỡng khí của Hạ Thược vô cùng tốt, tuy việc này khiến người ta ngượng hận không thể tìm một cái lỗ mà chui vào, nhưng những cảm xúc khiếp sợ cùng dao động, đêm nay cô đều nhận được chỗ Từ Thiên Dận, cho nên chút việc nhỏ lúc này Hạ Thược có thể trấn định được. Cô chỉ nhẹ nhàng nhíu mày, từ chối cho ý kiến, bưng chậu nhàn nhã xoay người, bình tĩnh đi đến phòng tắm tắm rửa . Dáng vẻ bình tĩnh thong dong này của cô khiến ba cô bạn cùng phòng hai mặt nhìn nhau, Liễu Tiên Tiên lại thất bại, tức giận đến dậm chân, “Mẹ nó! Cậu ta có phải con gái không thế hả? Không hề đỏ mặt một chút nào!” Cô nào biết đâu rằng, Hạ Thược vừa bước vào phòng tắm đóng cửa lại, cả người liền ngồi thụp xuống đất, bên môi thoáng hiện nụ cười khổ, dáng vẻ rối rắm nhiều năm chưa thấy. Làm người hai kiếp, cái nhìn về vấn đề của cô càng thực tế hơn. Từ trước tới nay cô chưa từng cho rằng tình yêu là tất cả đối với người con gái, kiếp này cô có rất nhiều chuyện phải làm, Hoa Hạ vừa khởi bước, căn cơ chưa ổn, có rất nhiều chuyện cần quan tâm trong tương lai sắp tới. Quay đầu ngẫm lại, từ khi trùng sinh đến nay, cô đã lập ra rất nhiều kế hoạch cho tương lai của mình, có cha mẹ, có bà nội, có cả sự nghiệp của mình, nhưng dường như đến nay cô cũng chưa từng nghĩ tới chuyện tình yêu. Thứ nhất tình yêu không phải là thứ lên kế hoạch là có thể có, thứ hai tâm tư cô cũng không nằm tại vấn đề này. Còn nữa, kiếp này cô vẫn còn nhỏ tuổi, cô vẫn luôn cảm thấy chưa đến lúc cần phải suy nghĩ. Nào ngờ, Từ Thiên Dận làm như vậy tối nay … Nếu như cô cũng không hề có chút cảm giác gì thì cũng thôi, mọi chuyện sẽ đơn giản hơn rất nhiều. Nhưng Hạ Thược cũng là không thể lừa gạt chính mình, cô có linh hồn của người trưởng thành, cô biết lừa mình dối người không hề có chút lợi ích gì với mình. Phương pháp tốt nhất là đối mặt trực tiếp với sự việc, trốn tránh chỉ càng khiến mình mệt mỏi. Kiếp trước, cô đã quen hai người bạn trai, chuyện hôn môi cũng có, nhưng đều bởi vì cô vẫn kiên trì trước khi kết hôn thì không đi tới giới hạn cuối cùng, mà cuối cùng đều chia tay. Khi chia tay cũng có đau khổ, khi yêu nhau cũng có nhiều kỷ niệm vui vẻ, nhưng đều không có cảm giác mà Từ Thiên Dận mang lại cho cô tối nay … Hạ Thược không tìm thấy được một từ thích hợp để lý giải tâm trạng của mình lúc này, chỉ biết là giờ phút này, cô nghĩ lại chuyện đã xảy ra trên xe vừa rồi mà trái tim đập liên hồi, cảm thấy cả mặt nóng bừng. Loại cảm giác này ở kiếp trước cô cũng từng có, nhưng không hề mạnh mẽ và sâu sắc như thế này. Sau lần đón năm mới vừa qua, khi Từ Thiên Dận quay trở về Bắc Kinh, Hạ Thược cảm thấy hai người mới quen nhau không lâu, còn chưa hiểu biết gì về nhau nhiều, cho nên cô cho rằng chưa cần phải suy nghĩ nhiều. Nhưng tối nay đối mặt với cảm xúc của mình, cô mới giật mình phát hiện, có lẽ cần phải suy nghĩ một chút Nhân lúc đi tắm, Hạ Thược cố gắng ổn định lại tâm trạng của mình, khi ra khỏi phòng tâm trạng vô cùng nhẹ nhàng. Cô thản nhiên mà đối diện với ánh mắt trêu ghẹo của ba cô bạn cùng phòng, bình tĩnh lên giường đi ngủ. Ngày hôm sau, chuyện của Phan Hướng Huyên lan truyền khắp trường học. Đêm đó, cô ta không về ký túc xá, sáng hôm sau cũng không hề đi học, sau đó lại có chuyện một cô gái bị hành hung bên ngoài cổng trường tối qua, cho nên bạn cùng phòng cô ta lập tức nghĩ tới. Phan Hướng Huyên là thiên kim của chủ tịch tập đoàn Mậu Uy, mà tập đoàn Mậu Uy lại là tập đoàn dẫn đầu ngành kinh doanh khách sạn và ăn uống, tài sản lớn mạnh, cũng coi như có tiếng tăm trong nước. Cho nên, thiên kim của chủ tịch tập đoàn Mậu Uy xảy ra chuyện như vậy, khẳng định là không thể giấu diếm được, sẽ bị người ta tìm đủ cách tung tin ra bên ngoài. Bởi vậy, cả trường học xôn xao bàn tán. Trường Nhất Trung tại thành phố Thanh được xây dựng đã lâu, những chuyện như học sinh cá biệt đánh nhau gây gổ là không thể tránh, nhưng chuyện nghiêm trọng như vậy nhiều năm qua chưa từng xảy ra. Bởi vậy ban lãnh đạo trường học cực kỳ coi trọng, lúc này liền bắt đầu thắt chặt nội quy ra vào trường học của học sinh. Không chỉ nghiêm khắc tra xét chuyện yêu sớm của học sinh, mà ngay cả việc ra vào cổng cũng bị thắt chặt. Chỉ cho phép học sinh ra khỏi trường vào cuối tuần, thời gian còn lại đều nghiêm cấm ra ngoài, đi ăn cơm thì đến căn tin trường học ăn. Hơn nữa, còn nghiêm cấm học sinh tới những nơi ăn chơi như quán bar hay sàn nhảy, đến cuối tuần sẽ bố trí hội học sinh ở gần đó kiểm tra, nếu phát hiện ai vi phạm sẽ bị ghi lại và xử phạt, thông báo trước toàn trường! Trừ ngày chủ nhật ra, nếu những ngày khác muốn ra ngoài thì phải xin được giấy phép của giáo viên chủ nhiệm hoặc phòng giáo vụ, nếu không sẽ không cho phép ra khỏi trường. Phút chốc, học sinh trong trường không ngừng kêu than, ai ai cũng trông mong bỏ lệnh cấm. Quy định có chút nghiêm, nhưng vẫn có người có thể ra khỏi trường, ví dụ như Hạ Thược. Hôm nay, cô vừa tan học liền nhận được điện thoại của Mã Hiển Vinh, nói là đã tìm được người quản lý công ty bất động sản rồi, hy vọng Hạ Thược đến gặp một lần. ~ Hết chương 12 ~