Hạ Thược chưa bao giờ nghĩ đến, có một ngày ở Đông thị này có thể gặp được người trong nghề, mà còn là nhất mạch có truyền thừa. Mà quan trọng hơn nữa là, tu vi của đối phương, thoạt nhìn so với cô không hề kém. Năng lực ứng biến của Hạ Thược vẫn rất nhanh nhạy, dù sao tâm trí của cô cũng khác so với những cô gái cùng tuổi, rất nhanh liền chấp nhận tình huống trước mắt, thản nhiên cười nói: “Đúng vậy, là Bạch Hổ đòi mạng trận. Thì làm sao? Lúc trước ở sàn nhảy thấy người bị đánh anh cũng đâu có cứu, hiện tại lại đến quản việc không liên quan tới mình này? Đừng quên, trong nghề này của chúng ta, phá hư chiêu pháp của người khác, chính là thủ họa chi đạo”. Người đàn ông ấy nhìn cô, đôi mắt dưới ánh đèn đường sáng bóng như ngọc lưu ly trong đêm tối. Quả nhiên hắn tích chữ như vàng, đối với lời của cô không hề giải thích gì, chỉ hỏi: “Sư môn của cô?” “Không thể trả lời”. Hạ Thược cười xấu xa, cũng học vẻ tích chữ như vàng của hắn. Dứt lời, cô xoay người bước đi. “Đợi chút!” Phía sau, tiếng nói người đàn ông kia vang lên, Hạ Thược không quay đầu, nhưng lại thấy bóng đen dưới chân chuyển động, cô thấy hắn muốn nâng tay lên ngăn cô lại, nhưng hắn vừa vung tay, một cỗ âm sát khí lao về phía Hạ Thược quấn lại! Hạ Thược cả kinh, hả? Người này cũng biết sử dụng âm sát! Ngạc nhiên thì ngạc nhiên, cô cũng phản ứng nhanh lại, cơ hồ là cùng một lúc liền tránh ra, thao túng âm dương sát đánh về phía cổ tay người đàn ông kia. Từ Thiên Dận sửng sốt một chút, ngay khi hắn còn đang ngây người, Hạ Thược nhanh nhẹn rẽ vào góc tường. Mép váy màu trắng của cô quét qua góc tường, rất nhanh liền nhập vào trong bóng đêm, tựa như đêm ba ngày trước, vừa rẽ vào góc tường, sau đó sẽ không tìm thấy đâu. Từ Thiên Dận vươn tay túm lấy, mép váy kia lướt qua khe hở các ngón tay hắn, hắn lập tức nhanh nhẹn đuổi theo, đi vào trong ngõ nhỏ tối đen. Mà phía đường đối diện, trong một chiếc xe hơi màu đen có cắm cờ đỏ, Tần Hạn Lâm buồn bực ôm trán,”Có lầm hay không, rốt cuộc thằng nhóc này có hiểu theo đuổi con gái là thế nào không đây … Đã đến đường này ôm cây đợi thỏ đến ba ngày, mới gặp mặt liền dọa người ta sợ chạy mất …”. Tần Hạn Lâm thực buồn bực, Hạ Thược cũng thực buồn bực. Cô dựa vào quen thuộc của bản thân với địa hình phức tạp trong ngõ nhỏ, thân hình như du long xuyên qua các ngõ vô cùng tự nhiên, nhưng mà vẫn không thể cắt đuôi người đàn ông phía sau. Hắn hình như lần theo dấu vết, mà cảm quan lại cực kỳ sâu sắc, có vài lần cô nghĩ mình đã đá hắn đi rồi, kết quả vẫn bị hắn đuổi theo Mắt thấy đi tới đi lui trong khu dân cư kiểu cũ, sắp đi ra ngoài, Hạ Thược biết rõ một khi ra ngoài đường cái cô càng không thể nào mà chạy thoát được, nhưng cô đã hao phí không ít thời gian, hôm nay cha mẹ cô đã ra viện về nhà, chẳng may ban đêm mẹ cô dậy chăm sóc cho cha, phát hiện cô không ở nhà, vậy thì không ổn . Chuyển vào một con đường nhỏ chật hẹp, Hạ Thược liếc mắt nhìn về hai chiếc rương gỗ đặt ở góc tường, liền phản ứng nhanh nhạy, trốn vào phía sau đó. Cô tính giải quyết hắn ở trong này! Trước đánh đổ người rồi nói sau! Cô chân trước vừa vào chỗ giấu, Từ Thiên Dận chân sau liền vào ngõ nhỏ. Trong ngõ nhỏ tối đen như mực, yên tĩnh không người, thoạt nhìn giống như cô đã đi vào một ngõ nhỏ khác vậy. Từ Thiên Dận dừng chân lại một chút, chậm rãi đi. Nhịp chân hắn cũng không thận trọng, lại cực nhẹ, nghe qua giống như là một cao thủ có thể khống chế hơi thở một cách tự nhiên, mỗi một bước giống như đạp trên mặt nước yên lặng không một gợn sóng, lướt đi không để lại dấu vết. Có, cũng chỉ là thanh âm quần áo ma sát vào nhau. Hạ Thược tránh ở phía sau rương gỗ, cũng thu liễm hơi thở một cách triệt để, chỉ dựa vào nhĩ lực để nghe tiếng hắn đi tới. Một ngọn gió thổi qua ngõ hẻm, tiếng quần áo ma sát của người đàn ông bị gió thổi đi thật xa, trong ngõ nhỏ yên tĩnh có một loại hơi thở áp bách giữa tĩnh và động. Hạ Thược lại bỗng nhiên nhíu nhíu đầu mày. Nguy rồi! Cô cụp mắt đảo qua mép váy của mình, khi cô ngồi xổm xuống, đã đè kín mép váy, nhưng gió đêm thổi qua, quần áo vẫn sẽ vang lên tiếng ma sát rất nhỏ. Loại thanh âm này người bình thường không nghe được, nhưng không thoát khỏi cao thủ có nhĩ lực tốt. Cơ hồ cùng một lúc đảo qua mép váy của mình, Hạ Thược bỗng liền lui người lại khỏi nơi ẩn nấp! Mà ngay lúc đó, phía sau Từ Thiên Dận thân ảnh như báo, cũng đồng thời ép tới! “Phanh!” Hai người cùng tung ra quyền đánh về đối phương, không kém một chút nào! Nhưng không có nửa phần tiếng vang! Xác thực mà nói, quyền của hai người cũng chưa thực sự va chạm vào nhau. Từ Thiên Dận cũng không muốn gây thương tổn cho  Hạ Thược, một quyền này của hắn cũng chưa xuất ra hết bản lãnh thực sự, mà Hạ Thược cũng là ôm tâm tư đánh đổ đối phương, một quyền này mang theo ám kình! Từ Thiên Dận cảm nhận được một cỗ ám kình, nhưng không có thối lui, mà quyền hai người đánh ra phía trước đều mang theo ám kình, trong gió chỉ nghe “Phốc” một tiếng, không khí giống như bị chấn động, hai người đồng thời lui về phía sau. Gót chân vừa rơi xuống đất, hai người lại cùng lúc phát lực, lao về phía đối phương! Thời điểm lại không hề lệch chút nào! Giống như cực có ăn ý với nhau! Điều này khiến cả hai người không hẹn mà cùng nhíu mày, mà trên tay ai cũng không ngừng. Trong ngõ nhỏ tối tăm, hai cao thủ ám kính so chiêu, chỉ nghe tiếng gió “Phốc phốc phốc”, lại không hề nghe thấy một chút thanh âm của quyền cước tương giao. Chỉ thấy cô mặc váy trắng tung bay trong gió, người đàn ông mặc đồ đen mạnh mẽ như báo, trong lúc anh tới tôi đi, trong ngõ nhỏ hẹp dài hai người quấn lấy nhau như khiêu vũ. Một bức họa như vậy, bất luận kẻ nào nhìn thấy đều sợ hãi than cho cái đẹp của nó, nhưng hai người thân ở trong đó, lại không ai chú ý tới tới. Bọn họ chú ý tới, chính là thân thủ của đối phương. Từ Thiên Dận nhấc chân đảo qua, gạt vào mắt cá chân Hạ Thược, mà lúc này cánh tay Hạ Thược cũng dựa vào một chút, chế trụ cánh tay Từ Thiên Dận. Hai người giương mắt, ánh mắt va chạm, trong đêm tối như bắn ra tia lửa! Sau đó, hai người bất ngờ đều dừng động tác! Lúc này hai người đều đang chế trụ đối phương, cách nhau vô cùng gần, lẽ ra hẳn là đều phải tự thối lui rồi mới tái chiến. Nhưng hai người lại đều đi ngược lại con đường đồng thời lao về phía đối phương! Hạ Thược gấp đầu gối xuống, thân thể nghiêng về phía trước, muốn đánh vào đầu gối Từ Thiên Dận. Mà Từ Thiên Dận cũng không sợ bị cô làm bị thương, nương theo lực lượng trên tay cô mà vươn khuỷu tay tới, hướng về phía cánh tay của cô! Thế lực ngang nhau! Mà hai người ứng biến, chiêu pháp, đúng là không có khác biệt lắm! Bọn họ hình như có thể đoán trước được động tác của nhau, tổng có thể không đột nhiên va chạm. Loại tình huống này ban đầu thì có thể được coi là trùng hợp, nhưng càng về sau lại càng cảm thấy không thích hợp. Chiêu pháp này, rõ ràng chính là xuất ra cùng một nơi! … Đồng môn? ! Ánh mắt cả hai đồng thời biến đổi, khoảng cách gần như vậy, có thể thấy kinh ngạc nơi đáy mắt cô gái, cũng có thể thấy tia sáng nơi đáy mắt người đàn ông. Hắn là người cô lãnh như vậy, tia sáng trong đáy mắt kia lại giống như một người sắp chết đuối thấy một cây gỗ nổi trên mặt nước, một cơ hội sống, đôi mắt ám trầm như sáng lên, khiến người nhìn có cảm giác như đui mù. Hai người đồng thời thu hồi ám kình trên người, cũng đồng thời tấn công về phía điểm yếu trên người đối phương. Nhưng hai người nay cách nhau rất gần, giờ phút náy ám kình thu hồi cũng là thôi, nhưng lực đạo lại không thể thu hồi. Bởi vì không muốn làm đối phương bị thương, hai người vừa công kích, đầu gối Hạ Thược cùng khuỷu tay Từ Thiên Dận đồng thời chụp vào hư không, lực lượng rất khó dừng lại, hai người liền bị chiêu thức của mình kéo về phía trước, đụng vào nhau. “A!” Hạ Thược hút một ngụm khí lạnh, thiếu chút nữa tuôn mồ hôi lạnh. Lực va chạm này không nhỏ, hai người đụng vào nhau liên hồi, từ phía trên ngõ nhỏ nhìn xuống, giống như một đôi tình lữ trẻ tuổi hẹn hò ban đêm. Nhưng tình huống thực tế lại thường chẳng phải đẹp như vậy. Bộ ngực vừa mới phát dục của bạn học Hạ Thược đụng vào Từ Thiên Dận, từ ngực đối phương truyền tới độ ấm ấm áp, không hề giống với vẻ cô lãnh trên người hắn, lồng ngực của một người đàn ông như vậy, đổi lại là một cô gái nào khác nằm trên, đều sẽ cảm thấy cảm giác tốt lắm. Nhưng cố tình Hạ Thược cô nương hiện tại không hề có cảm giác gì, cô chỉ cảm thấy mình bị đau! Ngực đau! Ánh trăng thật đúng lúc lại nhô đầu ra khỏi đám mây, chiếu lên khuôn mặt tái nhợt của cô gái. “Cô làm sao không?” Giọng nói người đàn ông hơi lạnh, lại mang theo thân thiết không dễ phát hiện. Hắn cầm cổ tay cô, ánh mắt thẳng tắp rơi xuống ngực của cô. Hạ Thược cảm nhận được ánh mắt này, lập tức nhướng mày, vùng vẫy thoát khỏi người đàn ông, lui lại phía sau thật xa. Từ Thiên Dận lúc này mới vội đứng lên, hắn cũng lui lại phía sau từng bước, lui vào nơi bóng tối mà ánh trăng không chiếu tới, bên tai hơi hơi đỏ lên, ánh mắt cũng là nhìn chằm chằm Hạ Thược không dời, sợ cô chạy thoát. Hạ Thược cũng không nhân cơ hội này mà chạy thoát, mà đứng bất động phía đối diện, rất nhanh cô áp chế đau đớn xuống, cũng bình phục xấu hổ, nhìn về phía đối phương. Đối diện, Từ Thiên Dận hiển nhiên rất kiên nhẫn, mãi đến khi cảm xúc của cô đã điều chỉnh tốt, mới giơ ra một bức ảnh chụp, nhưng Hạ Thược chú ý thấy ngón tay cầm ảnh chụp của hắn hơi hơi trắng bệch, “Cô có biết ông lão ở trong bức ảnh này không?” Sợ cô thấy không rõ lắm, Từ Thiên Dận cố ý bước lên phía trước vài bước, dưới ánh trăng, trên ảnh chụp là một ông lão khuôn mặt hồng hào. Ánh mắt Hạ Thược dừng trên mặt ông lão, đột nhiên hoa hoa lệ lệ  囧 . Không phải chứ… Người đàn ông trước mắt này, đồng môn còn chưa tính. Sẽ không phải … Là sư huynh của cô chứ?