Phong Thủy Sư (Trùng Sinh Chi Thiên Tài Thần Côn)

Chương 45 : Lão đại có lời mời

An Thân hội bố trí không ít người trong câu lạc bộ Triệu Thiên, Hạ Thược dọc theo đường đi đánh không ít, ít nhất cũng đã quật ngã một hai trăm người. Sòng bạc được bố trí tại tầng thứ tám, khi Hạ Thược đánh xông vào đó, trên hành lang xông ra những người mặc tây trang màu đen, những người này vừa nhìn qua liền biết so với những tên côn đồ tay chân kia có huấn luyện nghiêm chỉnh hơn, tay mỗi người đều nhanh chóng đặt bên hông, sau đó trong tay mỗi người lại có hơn một cây súng lục, họng súng tối om chỉ hướng Hạ Thược. “Người nào dám gây sự tại Triệu Thiên! Không muốn sống nữa sao!” Hạ Thược làm người hai đời, vẫn là lần đầu tiên mặt đối mặt với súng thật, nếu như đổi là lúc trước, cô tất nhiên sẽ không biết phải đối mặt như thế nào, nhưng hiện tại, cô đúng là không sợ. Mấy năm nay cô luyện tập công phu nội gia đã đến trình độ ám kình, hơn nữa còn có công phu dưỡng khí của huyền môn cùng khống chế nguyên khí trong thiên địa, với khoảng cách gần như vậy, những người này muốn dùng súng ở trước mặt cô, quả thật là có chút khó khăn. Hạ Thược mỉm cười, vẫn là dáng vẻ thanh nhã ấy, nhưng nụ cười kia lại chỉ khiến cho người ta cảm thấy lạnh người, “Tôi chán ghét người khác chĩa súng vào mình, thu lại đi! Nếu không, tôi khiến cho các người cả đời này không cầm nổi súng nữa”. Đám người áo đen xông lại nghe thấy lời này, đầu tiên là giận dữ, sau đó là trừng lớn mắt, vẻ mặt kinh hãi! Từ khi gia nhập bang hội tới nay, ở trong giới xã hội đen chém giết không ngừng, bọn họ đều là những người có kinh nghiệm chiến đấu, nhưng chưa bao giờ gặp phải chuyện lạ như hôm nay! Lúc này bọn họ đều nâng tay lên, giơ súng lục, nhưng đừng nói là ngón tay không nhúc nhích được, mà ngay cả cánh tay đều chết lặng lạnh như băng! Đây là có chuyện gì? “Tôi muốn gặp lão đại các người! Đưa tôi đi gặp hắn, nếu không, tôi cũng không ngại đánh từng tầng để đi lên”. Hạ Thược một cước đá tên côn đồ đang nhào tới xuống cầu thang, quay đầu nói. Phàm là những nơi ăn chơi về đêm, luôn là những nơi có âm sát thích tụ tập, chỉ cần dẫn động một chút đến trên thân thể người, không người nào có thể cử động được nữa! Đương nhiên, điều này ở trong mắt người thường, đều là một phạm trù khó mà lý giải được. Cho dù có là người của xã hội đen, ở trong mắt Hạ Thược, cũng chỉ là người thường mà thôi. Cô cười lạnh một tiếng, bổ sung nói: “Nhưng mà, kiên nhẫn của tôi cũng chỉ có hạn. Nếu như quả thật để tôi đánh từng tầng từng tầng lên, không biết khi nào đánh tới một tầng mà tôi lại mất kiên nhẫn, không muốn đánh nữa. Đến lúc đó, có lẽ tôi cũng sẽ không muốn gặp lão đại các người nữa rồi. Nếu tôi không gặp hắn, mà tâm tình tôi lại không được tốt, vậy thì kẻ không hay ho chính là Triệu Thiên các người!” Lời này của Hạ Thược cũng không phải là giả, động động tay chân với câu lạc bộ Triệu Thiên này, khiến nơi đây biến thành tán tài tử cục, đối với cô mà nói thực dễ dàng. Từ sau khi trọng sinh, cô còn chưa trải qua loại chuyện này, nhưng cô cũng không ngại thử xem. Tầng thứ tám sòng bạc của câu lạc bộ Triệu Thiên, nhất thời trở nên yên lặng quỷ dị trong hỗn loạn, trên cầu thang đám côn đồ ngã trái ngã phải, trong hành lang lại là vài tên áo đen được huấn luyện nghiêm chỉnh đang giơ súng nhưng lại không nhúc nhích được. Tất cả mọi người không thể tin nhìn cô, tổng cảm thấy lời nói ngoan độc này có chút buồn cười, trên địa bàn Đông thị này, bất kể là ai dám nói ra câu này, tất cả bọn họ nhất định sẽ cười to tên không biết tự lượng sức mình này, nhưng giờ phút này, lại không một ai cười nổi, bởi vì bọn họ bị cô gái trước mặt này chế trụ không thể tranh nghị là chuyện thực. Rõ ràng là một trường hợp hỗn loạn, giờ phút này lại có một cảm giác yên tĩnh quỷ dị. Mà loại hình ảnh yên tĩnh này, được camera bố trí trên hành lang thu hết vào, truyền vào một gian phòng khách trên tầng cao nhất. Không lâu sau, rốt cuộc có một gã nhân viên giỏi giang lạnh lùng tới truyền lời. “Vị tiểu thư này, đại ca chúng tôi có lời mời”. … Hạ Thược bị đưa thẳng lên phòng khách trên tầng cao nhất. Phòng khách được trang hoàng xa hoa khí phái, vừa vào cửa, liền thấy một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi ngồi phía sau bàn làm việc ở cửa sổ sát đất. Người đàn ông này có khuôn mặt tục tằng cương nghị, vừa thấy liền biết đây là một con người rắn rỏi. Người này chính là người đứng đầu hắc đạo tại Đông thị, đường chủ phân đường An Thân hội, Cao Nghĩa Đào. “Đại ca, người đã tới”. Người đàn ông có khuôn mặt nghiêm túc lạnh lùng kia dẫn Hạ Thược tới liền báo cáo một tiếng, sau đó đóng cửa lại, khoanh tay đứng thẳng, đứng ở cạnh cửa. Vị trí hắn đứng, vừa vặn chặn con đường ra ngoài của Hạ Thược, Hạ Thược cũng không thèm liếc nhìn một cái, cô cũng không chuyên chú nhìn Cao Nghĩa Đào, mà ánh mắt quét về phía bên cạnh hắn. Bên cạnh Cao Nghĩa Đào, một ông già chừng năm mươi tuổi đứng thẳng, bên mắt trái ông ta có một vết sẹo sâu, dường như đã làm bị thương ánh mắt, cho nên mắt trái vẫn luôn híp lại, thoạt nhìn có chút đáng sợ. Vóc người ông ta trung bình, mặt có hồng quang, ánh mắt sáng ngời hữu thần, không giận mà uy, vừa thấy hẳn là người có luyện công phu! Mà trong gian phòng tiếp khách này còn có hai người đàn ông ngồi trên sô pha, đều là một thân tây trang màu đen, ánh mắt lạnh như băng. Hai người thấy Hạ Thược bước vào, ánh mắt nhìn cô tựa như nhìn người chết. Hạ Thược chỉ liếc bọn họ một cái, liền biết trên người hai người này đeo không ít mạng người, một thân sát khí, cũng không phải là đám ô hợp bên ngoài kia có thể so sánh. Hai người này chính là tả hữu hộ pháp tại tổng bộ An Thân hội, Hách Chiến, Hoa Thịnh. Hai người này tới Đông thị chính là vì việc khánh thành phân đường mới, không ngờ lại gặp phải Hạ Thược tới đá quán. Hạ Thược dưới cái nhìn chăm chú mà lạnh lẽo của hai người kia vô cùng bình tĩnh mỉm cười, tự nhiên đi đến bên ghế sô pha ngồi xuống, sau đó nhìn về phía Cao Nghĩa Đào. Nhưng lời đầu tiên khi mở miệng, lại không kẻ nào có thể ngờ được. “Cao lão đại, gần đây trong nhà có việc động thổ?” Nếu Hạ Thược đến Triệu Thiên gây sự, can đảm cùng thân thủ của cô, mọi người ngồi trong phòng này đều biết đến. Cho nên khi thấy cô bước vào phòng lại tự nhiên như vậy cũng không thấy kinh ngạc, dù sao những người trong phòng đều là những người từng trải. Nhưng cho dù là như vậy, mấy người bọn họ đều bởi một câu hỏi của Hạ Thược mà ngẩn người. Lời này, nghe như thế nào cũng có vẻ không liên quan? Cao Nghĩa Đào ngồi trước cửa sổ sát đất, ánh mắt dừng lại trên người Hạ Thược, cất giấu vui giận, lại khiến cho người ta có một loại áp bách nặng nề, “Hạ tiểu thư, đêm nay cô tới Triệu Thiên khiến nhiều huynh đệ chúng tôi bị thương như vậy, không phải là chỉ vì nói những lời này đó chứ?” Hạ Thược nhẹ nhàng nhíu mày, cười có chút thâm ý. Cô cười tự nhiên là bởi xưng hô của Cao Nghĩa Đào đối với cô. Hạ tiểu thư? Cô đánh từ tầng một tới trên này, cũng chưa đến nửa giờ, Cao Nghĩa Đào ngồi nơi này lại có thể biết rõ ràng thân phận của cô. An Thân hội không hổ là kẻ cầm quyền giới hắc đạo phương bắc, mặc dù chỉ là một nơi nhỏ bé như Đông thị, năng lực lại vẫn như trước không nhỏ. Đây đúng là Hạ Thược vừa vào phòng cũng không có đi thẳng vào vấn đề. Nay, sự nghiệp cô chỉ vừa mới bắt đầu, một người trị gia hai ba triệu ở Đông thị được cho là cao nhất, nhưng đối với hắc đạo nắm trong tay toàn bộ phương bắc, còn so với thực lực tài chính tập đoàn quốc tế An Thân, dĩ nhiên cũng không có ưu thế gì. Muốn đàm phán với người ta, đương nhiên phải có ‘tư bản’ để đàm phán. Tối nay, cô tới đây gây sự, nhưng cô cũng sẽ không bởi phẫn nộ mà u mê đầu óc. Người đánh cha cô cần phải xử, nhưng Hạ Thược đánh là có chủ ý muốn đem toàn bộ hắc đạo tại Đông thị giải quyết. Cô người này, tính tình có vẻ lười nhác, sợ phiền toái. Ngày thường gặp phiền toái nhỏ là cô liền trốn, nhưng một khi thực sự gặp chuyện không thể không làm, cô thà rằng tìm cho ra ngọn nguồn! Xử vài tên côn đồ, không bằng giải quyết luôn toàn bộ hắc đạo tại Đông thị, ngày sau tại Đông thị này, sẽ không còn kẻ nào dám động tới người nhà của cô. Bắt tay từ ngọn nguồn, như vậy chuyện tương tự mới không xảy ra lần nữa. Cô sẽ không để cho kẻ nào có cơ hội thương tổn đến người nhà cô nữa. Hạ Thược cười, mặc dù nụ cười vẫn lạnh lùng, ung dung ngồi trên sô pha, điều chỉnh một tư thế ngồi thoải mái hơn, mới nói, “Đương nhiên không phải. Chẳng qua, vừa rồi khi bước vào cửa, thấy quanh thân Cao lão đại có ngũ hoàng sát khí, trong nhà sắp tới tất có chuyện xấu. Cho nên khó tránh khỏi hỏi một câu mà thôi”. Giọng nói của cô thảnh thơi, giống như đang nói về thời tiết hôm nay. Trong phòng khách lại trở nên im lặng. Cao Nghĩa Đào nhíu mày, rất rõ ràng là không tin những lời này. Ông lão bên cạnh hắn cũng giương mắt liếc nhìn Hách Chiến, Hoa Thịnh một cái, trong mắt hiện lên vẻ quái dị. Ba người bọn họ không giống với Cao Nghĩa Đào, Cao Nghĩa Đào chính là lão đại tại Đông thị, một đường chủ phân đường của An Thân hội, mà ba người bọn họ lại là tổng bộ cao tầng của An Thân hội. Nguyên nhân vì bản thân ở địa vị cao, bí mật được biết cũng sẽ nhiều hơn. Trên thế giới này, hàng năm bộ công an quốc gia đều có những vụ án đưa vào diện bí mật, mà những vụ án này lại cực kỳ quỷ dị, không thể tra rõ được, có thậm chí còn liên quan tới những chuyện không thể dùng khoa học để giải thích, mà những hồ sơ vụ án đó, không hề thiếu bút tích của các đại sư phong thủy. Mà trong giới làm ăn lại càng phải như vậy, bất luận là trong nước, Hong Kong, Đông Nam Á thậm chí là Wall Street, sau lưng mỗi một tập đoàn tài chính quốc tế, đều là một vị đại sư phong thủy thần bí khó lường. Những thầy phong thủy này, nếu bàn về thực học, không thể vượt qua Huyền Môn. Lại nói tiếp, An Thân hội cùng Huyền Môn, còn có thiên ti vạn lũ liên hệ. Nghe nói, chưởng môn Huyền Môn vào thời nhà Thanh, cùng với đương gia hai đại bang phái lúc ấy là Thanh bang cùng Hồng môn,là anh em kết nghĩa vào sinh ra tử. Từ đó về sau, Huyền Môn qua nhiều thế hệ cùng hai đại bang phái giao tình thật gần. Mặc dù cho đến hiện đại, Thanh bang cùng Hồng môn đã sớm thay tên thành An Thân hội cùng Tam Hợp hội, ngầm nắm trong tay hắc đạo nam bắc, chưởng môn Huyền Môn cùng với đương gia hai đại bang hội quan hệ không tồi. Chẳng qua, Huyền Môn nay người truyền thừa ít, mà làm việc lại thần bí, đa số mọi người không biết kỳ danh. Nhưng hai chữ này tại An Thân hội cùng Tam Hợp hội, còn có đương gia các tập đoàn tài chính quốc tế, đều vô cùng nổi tiếng. Cho dù tốn một số tiền lớn, cũng chưa chắc có thể mời được một vị đệ tử của Huyền Môn đến xem phong thuỷ. Một khi đệ tử Huyền Môn ra tay, thì người trong hai giới chính thương tới cửa xua như xua vịt. Đương nhiên, trong chuyện này không bao gồm An Thân hội. An Thân hội bởi vì có quan hệ sâu xa với Huyền Môn, cũng rất có mặt mũi, mỗi khi công ty hay phân đường động thổ, đều trước tiên mời những người này tới xem phong thủy. Cho nên, vào giò phút này, ba người không nghĩ là cô gái trẻ tuổi trước mặt, lại đề cập tới Huyền Học phong thủy thuật. Cái này thật sự là … Có chút buồn cười. Trừ bỏ người của Huyền Môn, trên đời này còn có người dám ở trước mặt bọn họ nói đến phong thủy? Cũng có thể nói, ánh mắt của bọn họ đã bị đệ tử Huyền Môn làm cho kén chọn hơn rồi, những người khác thật đúng là chướng mắt! Mà cô gái có khí chất thanh nhã sạch sẽ trước mắt này, hiển nhiên đã đưa ra chủ ý nhầm rồi. A! Thú vị! Một người không môn không phái, không có truyền thừa, thần côn nửa mùa, lại dám tới lừa gạt An Thân hội! ~ Hết chương 45 ~