Phong Thủy Sư (Trùng Sinh Chi Thiên Tài Thần Côn)
Chương 42 : Hạ Thược phẫn nộ
Hạ Thược vừa nghe, lúc này ánh mắt liền trở nên lạnh lùng, đương nhiên là cô có thể đoán được tai họa này của cha là đến như thế nào, hai ngày vừa rồi vừa vặn là cuối tuần, cô ở trên núi với sư phụ, không gặp cha, cho nên mới không phát hiện cha sẽ gặp phải tai họa này.
Cô đã cảnh cáo đám côn đồ kia, vẫn cho là cho dù bọn chúng có không nghe lời khuyên bảo của cô, cũng có thể lại đến tìm cô để trả thù, nhưng thật không thể ngờ là bọn chúng dám đụng tới người nhà của mình.
Hạ Thược hít sâu một hơi, trong lòng hiếm khi lại tức giận như vậy. Lúc này cô chỉ đành an ủi mẹ, sau đó liền cùng mẹ đi tới bệnh viện.
Khi hai người vừa tới bệnh viện, Hạ Chí Nguyên đang nằm trên giường bệnh, trên đầu quấn băng trắng, trên chân thì bó thạch cao, thoạt nhìn bị thương không nhẹ. Hỏi bác sĩ mới biết được, xương sườn của cha bị gãy mất hai chiếc, bên đùi phải thì bị gãy xương chân, trên đầu cũng phải khâu tám mũi. Đồng nghiệp cùng nhà máy đưa cha tới bệnh viện sợ mấy người kia sẽ trả thù nên không dám báo cảnh sát, cho nên mới gọi điện thông báo về nhà Hạ Thược.
Lý Quyên vừa thấy Hạ Chí Nguyên nằm trên giường liền khóc lớn nhào tới, “Anh làm sao vậy? Đang yên lành lại đắc tội với người nào sao?”
Khóe miệng Hạ Chí Nguyên cũng bị sưng thật to, tất cả đều là xanh tím, nói chuyện như hết hơi, “Anh nào có đắc tội với người nào chứ, chúng ta vẫn luôn an phận thành thật …”
“Cha, cha đừng nói chuyện nữa, trước tiên nghỉ ngơi cho tốt đã”. Hạ Thược đi tới vỗ vỗ bàn tay của cha, khóe miệng lại nhếch lên một độ con lạnh lùng, trong mắt đâu còn bình tĩnh mà lạnh nhạt thường ngày nữa? Cô xoay người, nhìn về phía đồng nghiệp đưa Hạ Chí Nguyên tới bệnh viện, người đồng nghiệp này cô có biết, họ Thái, coi như là bạn lâu năm với Hạ Chí Nguyên.
“Chú Thái, chú có còn nhớ mặt mũi mấy tên côn đồ kia trông thế nào không ạ?” Có phần liên lụy tới người vô tội, nhưng Hạ Thược vẫn là hỏi ra.
Thái Quảng nghe cô hỏi vậy không khỏi sửng sốt, “Tên côn đồ còn có thể trông thế nào chứ? Tóc thì nhuộm vàng, trên người đầy hình săm, dáng vẻ lưu manh, vừa thấy liền biết không phải là người tốt gì. Bọn họ kéo một đám người tới, ít nhất cũng phải bảy tám người, chú nhớ trong đó có một tên mập mập”.
Hạ Thược nghe vậy, đáy mắt càng thêm lạnh lẽo.
Quả nhiên là bọn chúng!
Cô nheo mắt lại, lạnh lùng nơi đáy mắt cô rơi vào trong mắt Thái Quảng, không khỏi kinh ngạc sững sờ. Cô con gái nhà lão Hạ này, bình thường rất là nhu thuận, cho tới bây giờ còn chưa bao giờ thấy vẻ mặt này của cô.
Đến khi phản ứng lại, Thái Quảng nhanh miệng khuyên nhủ: “Chú bảo Tiểu Thược này, cháu hỏi cái này làm cái gì? Không phải là cháu muốn báo cảnh sát đấy chứ? Nhưng đừng báo cảnh sát! Đám người kia không phải là người tốt đâu, biết cháu đi báo cảnh sát, sẽ không bỏ qua cho nhà cháu đâu! Cháu chỉ là một cô bé, nếu như bị những người này quấn lấy, vậy thì làm sao được đây? Chúng ta chỉ là gia đình dân chúng bình thường, chỉ mong sống an ổn qua ngày, việc này của cha cháu coi như tai họa trời giáng bất ngờ, nhịn đi!”
Lời này không khỏi khiến Lý Quyên vẫn ngồi bên giường khóc thương quay lại nhìn, cô nhìn con gái của mình, trong mắt cũng có lo lắng cùng hoảng sợ, “Mẹ nói cái đứa nhỏ này, con đừng có nhúng tay vào việc này! Biết chưa? Đây là chuyện của người lớn, để cha mẹ giải quyết là được rồi, con đừng có động vào đấy!”
“Con biết rồi, mẹ. Mẹ đừng lo lắng, vẫn là chăm sóc cha cho tốt đi ạ”. Hạ Thược đi tới, mỉm cười, trấn an mẹ. Sau đó liền nhẹ nhàng cúi đầu, che đi lạnh lùng nơi đáy mắt.
Mặc kệ? Chẳng lẽ cha của cô, cứ để cho người ta thích đánh thì đánh như vậy sao?
Oan có đầu nợ có chủ, việc này là do cô đã dạy dỗ ba tên côn đồ kia cho nên mới gây ra. Nhưng tra cứu ngọn nguồn, nếu Từ Văn Lệ không tìm cô gây rối, cô cũng sẽ không dạy dỗ ba tên lưu manh kia, những người đó cũng sẽ không trả thù trên người cha cô.
Nhưng Hạ Thược sẽ không ngây thơ nghĩ ba tên côn đồ bị cô dạy dỗ kia, lại hiểu biết rõ chuyện về nhà cô như vậy! Dù sao cha cô là ai, đi làm ở đâu, hình dáng ra sao, việc này nếu không có ai chỉ điểm, mấy tên côn đồ này sao có thể tìm chính xác cha cô ở bên ngoài nhà máy rồi đánh chứ?
Người hiểu biết rõ ràng về gia đình cô, lại có thù oán với cô, trừ bỏ Từ Văn Lệ, Hạ Thược không nghĩ ra được người nào nữa.
Những năm gần đây, Hạ Thược cảm thấy mình vẫn luôn tuân thủ nghiêm ngặt những điều sư phụ đã dạy, tuyệt không coi thường người phàm, làm việc gì cô cũng đều cố gắng điệu thấp, một lòng một dạ tính toán làm cho bản thân trở nên lớn mạnh cùng tương lai của người nhà. Chuyện xảy ra trong lớp kia, nói thật cô thực không để ở trong lòng. Một đám nữ sinh còn chưa lớn hẳn, cô không có thời gian cùng các cô ấy tranh giành tình nhân.
Nhưng cô không thể nào ngờ chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, lại có người lòng dạ độc ác như vậy, chỉ vì thích một học sinh nam, có thể đi tìm bọn xã hội đen, đánh người nhà của cô.
Nếu như ở kiếp trước, thì thiệt thòi lần này đúng là nhà cô sẽ phải nuốt xuống, nhưng đời này, cô tuyệt đối sẽ không để cha mẹ phải ngậm bồ hòn loại này! Những kẻ ức hiếp người nhà cô, phải trả giá đắt cho cô!
Chờ! Đều chờ đó!
Một tên cũng sẽ không chạy được!
Hạ Chí Nguyên thương tích bác sĩ đề nghị ở lại viện quan sát hai ngày, nhưng cha lại cảm thấy gần đây nhà máy không phát tiền lương, không muốn tốn thêm tiền, kiên trì muốn quay về nhà tĩnh dưỡng.
Hạ Thược cùng Lý Quyên hai người cố gắng khuyên bảo, cuối cùng cũng để cha ở lại trong bệnh viện.
Nói đùa gì vậy, hiện tại Hạ Thược còn sợ người nhà không trả nổi tiền viện sao? Tuy rằng cửa hàng đồ cổ của cô vừa mới khai trương, nhưng chỉ một chiếc đĩa Thanh Hoa đã trị giá gần triệu, lại còn thêm những món đồ cổ khác, hiện tại bản thân cô trị giá cũng phải hai ba triệu. Đừng nói chi phí viện phí của cha, mà cô có muốn mua lại cái bệnh viện này cũng được!
Ngồi lại phòng bệnh với cha mẹ trong chốc lát, trấn an mẹ vẫn còn đang kinh sợ, sau khi thấy cha đã ngủ, Hạ Thược mới nói về nhà
Hạ Chí Nguyên nằm viện, buổi tối Lý Quyên hiển nhiên muốn ở lại bệnh viện chăm sóc, ngày hôm sau Hạ Thược còn phải đến trường, cô vừa nói phải về nhà, Lý Quyên liền đồng ý. Nhưng vẫn thấy lo lắng, bảo vô về nhà phải nhớ khóa kỹ cửa sổ.
Hạ Thược liền đồng ý, ra bệnh viện nhưng không có về nhà.
Cô không có khả năng về nhà, đêm nay, cô muốn vài người biến mất khỏi Đông thị!
~ Hết chương 42
Truyện khác cùng thể loại
85 chương
208 chương
62 chương
379 chương