“Ông chủ Trần, ông làm cái gì vậy?” Chu giáo sư cũng từ trong phòng đi ra, thấy tình cảnh như vậy liền tiến lên dìu hắn. Lý Bá Nguyên không biết đã xảy ra chuyện gì, khó hiểu nhìn về phía Hạ Thược. Đường Tôn Bá thấy vậy cũng đã hiểu được bảy tám phần, không khỏi trừng mắt nhìn đồ đệ một cái, Hạ Thược có chút chột dạ, cười ngọt ngào với sư phụ một cái, đổi được một tiếng hừ lạnh của ông. Lúc này, Trần Mãn Quán cũng đã khóc rống nước mắt nước mũi mở miệng nói, “Đại sư! Tôi biết sai rồi, xin ngài chỉ cho tôi con đường sáng để đi! Tôi lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, vợ con trong nhà cũng vì tôi mà chịu khổ, sau này phát tài tôi lại quá u mê, hiện tại tôi lâm vào cảnh nghèo túng này, bọn họ cũng vì tôi mà chịu người đời khinh thường, con trai tôi đang học đại học bên ngoài, vợ tôi ở nhà làm lụng vất vả. Mấy năm nay tôi thực là có lỗi với bọn họ, tôi muốn sửa chữa sai lầm một lần, muốn bọn họ sống những ngày an nhàn chân chính, nhưng cho tới bây giờ tôi vẫn không thể trở mình được … Đại sư, thật sự là tôi biết sai rồi, xin ngài hãy chỉ điểm cho tôi đi! Tôi thề, đời này tôi sẽ không bao giờ kiếm những đồng tiền bất chính kia, tôi thề sẽ đối xử tốt với vợ con mình … Đại sư, tôi van xin ngài ! Tôi, tôi xin dập đầu trước ngài!” Nói xong, hắn thật đúng là dập đầu ‘bang bang’, vừa khóc vừa dập đầu, cũng chẳng quan tâm ở đây có nhiều người, lại càng chẳng quan tâm tới mặt mũi . Đường Tôn Bá lại quay đầu trừng mắt nhìn đệ tử một cái nữa, “Con làm ra việc tốt rồi kìa, tự con giải quyết đi!” Hạ Thược đành phải cười cười, cố định lại bánh xe sau đó đi ra, tới đỡ Trần Mãn Quán dậy, một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi lại khóc như đứa trẻ, đây cũng chính là tình cảm chân thành. Hạ Thược nhìn vào mắt hắn, vẫn còn nhớ tới vợ con, người này cũng chưa phải là đại ác, xem ra khi mình còn ở trong thư phòng với sư phụ, nội tâm hắn cũng không thiếu bị giày vò. “Được rồi, bác Trần. Cháu thấy bác cũng là thật tình ăn năn rồi. Chẳng qua, hiện tại bác Lý muốn nhìn chiếc đĩa Thanh Hoa kia, chuyện của bác đợi lát nữa rồi nói sau. Bác xem có được hay không?” Cô nói như vậy, chẳng khác nào nói đồng ý giúp Trần Mãn Quán chỉ con đường sáng, Trần Mãn Quán tất nhiên là nghe ra ý bên trong đó, lập tức dùng tay áo lau mặt, liên tục gật đầu. Mặc dù hắn còn chưa từ trong bi thương cùng tự trách đi ra, nhưng phút chốc cũng buông xuống nỗi khổ trong lòng, lúc này mới nhớ tới chiếc đĩa lớn Thanh Hoa kia. Đẩy sư phụ vào căn phòng phía đông, lại rót trà cho Lý Bá Nguyên, Chu giáo sư cùng Trần Mãn Quán, Hạ Thược lúc này mới đến hậu viện lấy đồ. Khi quay về, còn chưa bước chân vào phòng, từ xa liền nghe thấy tiếng Chu giáo sư đang xin Đường Tôn Bá chỉ giáo, hai người đang trò chuyện. Nhưng khi Hạ Thược vừa xuất hiện ở cửa, ánh mắt mọi người trong phòng đều tập trung trên người cô. Xác thực mà nói, là tập trung ở trên tay cô. “Đúng đúng! Chính là chiếc đĩa lớn Thanh Hoa này! Đúng vậy!” Hạ Thược còn chưa kịp đặt chiếc đĩa lên bàn, Trần Mãn Quán liền kích động đứng lên nói, chỉ là lúc này hai mắt ông ta sưng đỏ, nói chuyện hơi có giọng mũi. “Ai ô ô u, cẩn thận, cẩn thận!” Lý Bá Nguyên nhìn chằm chằm động tác Hạ Thược đặt chiếc đĩa lên bàn, không ngừng lên tiếng dặn dò. Chu giáo sư cũng đã đi tới, bốn người đem cái bàn vây quanh tứ phía. Đường Tôn Bá đã sớm xem qua, cho nên cười uống trà không nói, thường thường liếc xéo Hạ Thược một cái, nội tâm cười hừ: Xú nha đầu! Trong lòng tính toán cái gì, cho là sư phụ như ông không nhìn ra sao? Ngoại trừ Đường Tôn Bá bình tĩnh ngồi xem diễn ra, giờ phút bốn phía xung quanh cái bàn, lại lâm vào trầm mặc. Lý Bá Nguyên, Trần Mãn Quán, Chu giáo sư ba người, một người là ngôi sao sáng về sưu tầm đồ sứ Thanh Hoa, là nhà giám định đồ sứ Thanh Hoa uy tín, một người là thương nhân khi mười mấy tuổi đã lăn lộn trong giới đồ cổ, người còn lại lại là một người ham sưu tầm đồ cổ. Ba ánh mắt chăm chú nhìn vào chiếc đĩa Thanh Hoa của Hạ Thược trên bàn kia. “Chiếc đĩa này ước chừng hơn 50 cm, thật đúng là đĩa lớn đấy …” “Kết cấu chặt chẽ đầy đủ, men xanh trắng, trong màu xanh lam của Thanh Hoa lại nổi lên màu xám lấp lánh. Mấu chốt là màu sắc của đồ sứ, không giống những bản mô phỏng của Cảnh Đức. Dùng máy móc gia công nguyên liệu mà sản xuất, chất lượng sứ không phải là quá trắng, tỉ mỉ mà mật thiết …” “Ừm, sờ lên mặt men sứ có cảm giác như là gạo nếp, đế đĩa … wow!” “Mau nhìn viền đĩa! Đường cong mượt mà, không hề bị gãy! Không giống những món đồ phỏng chế hiện đại kéo phôi rất dày, đường cong cứng nhắc, dư thừa quy luật, đầy vết gãy”. Ba người cùng nhau thảo luận, càng xem càng khiếp sợ, cuối cùng do Lý Bá Nguyên hạ kết luận, “Này, đây đúng thật là Nguyên Thanh Hoa! Hơn nữa hoa văn phượng như ý trên đầu mây này, chính là vật trong nhà quan! Phẩm tướng lại còn hoàn hảo như vậy! Đây đúng là giá trị xa xỉ!” Lý Bá Nguyên hạ kết luận, Chu giáo sư cùng Trần Mãn Quán tất nhiên không hề có ý kiến khác, mắt trừng lớn nhất lại là Trần Mãn Quán, hắn khiếp sợ nhìn về phía Hạ Thược, ực một cái nuốt nướng miếng, “Đại sư, ngài, ngài là kiểm lậu được nha! Tôi, tôi có thể hỏi là ngài dùng bao nhiêu tiền mua về vậy?” Hạ Thược ta cũng không gạt bọn họ, cười nhẹ, “Một trăm năm mươi đồng tiền”. Sau đó liền bổ sung, “Đừng gọi cháu là đại sư”. Cô còn nghe không quen lắm. Nhưng lúc này đâu có ai quan tâm tới vấn đề này, lời này vừa nói ra, Chu giáo sư trước tiên lấy tay ôm ngực, sau một lúc lâu mới nói, “Cừ thật! Vài năm trước tôi bỏ ra một trăm đồng tiền kiếm được khối nghiên mực Đoan Khê đời Càn Long về, cũng đã khiến tôi vui mừng một thời gian dài. Lúc này, học sinh của tôi chỉ bỏ ra một trăm năm mươi đồng tiền, lại kiểm được một chiếc Nguyên Thanh Hoa! Này, này thật sự là …” “Ha ha, cháu gái à, chiếc đĩa Thanh Hoa này phẩm tướng hoàn hảo, cháu cũng biết là bác yêu thích nhất là đồ sứ Thanh Hoa mà, càng đừng nói là Nguyên Thanh Hoa”. Lý Bá Nguyên dù sao cũng là một ngôi sao sáng trong giới sưu tầm, số lần gặp được vật như vậy cũng không ít, vì thế cũng là người đầu tiên trong ba người bình tĩnh trở lại, nhưng sự hưng phấn nơi đáy mắt ông lại để lộ tâm tư của ông lúc này, trên tay làm ra dấu một con số. “Xem giao tình giữa bác cháu ta, bác cũng sẽ không bạc đãi cháu. Tám trăm ngàn, chiếc đĩa lớn Thanh Hoa này cháu để lại cho bác, cháu xem xem thế nào?” “Tám trăm ngàn …” Chu giáo sư nhìn về phía Hạ Thược. Ông đi dạy học cả đời, tuy nói đã trở thành một học giả mà cả trong và ngoài nước đều tôn kính, nhưng cả đời ông cũng chưa bao giờ thấy qua số tiền lớn như vậy. Gia đình cô học trò này thế nào ông rõ ràng, bán đi chiếc đĩa lớn Thanh Hoa này, vậy thì việc ăn mặc cả nhà bọn họ đời này khỏi lo rồi. Trần Mãn Quán lại ngầm thở dài, với giá này nếu là ba năm trước đây, ông cũng thật sự là chấn động, dù sao dùng một trăm năm mươi đồng tiền mua trở về, cũng không khác gì là nhặt được vậy! Qua tay đã lên đến mức tám trăm ngàn, đây là món lời thế nào a! Thậm chí hôm nay khi vừa bước chân vào ngôi nhà này, ông còn đang nghĩ nếu là thật, thì phải làm sao để lừa được nó từ trên tay Hạ Thược về. Nhưng hiện tại, ông có thể làm gì chứ? Nói một chút thèm muốn đều không có, đó là giả. Nhưng cuối cùng ông cũng chỉ đành đem cái suy nghĩ này đè nén xuống, chung quy thì chiếc đĩa này cũng không phải là của mình. Năm đó ông cũng chính là vì tham những thứ không phải của mình, cho nên mới rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay. Nếu ông lại tái phạm, vậy thì đúng thật là có lỗi lớn với vợ con của mình rồi . “Ha ha, thế nào?” Lý Bá Nguyên lại hỏi một lần nữa. Ông nghĩ, vừa rồi một trăm vạn đô la kia Hạ Thược không để vào mắt, nhưng hiện tại là tám trăm ngàn nha! Cho dù cô có tâm tính thế nào, nhưng với độ tuổi như thế này, sao có thể thật sự thờ ơ được chứ? Lý Bá Nguyên cười hớ hớ chờ đối phương gật đầu. Lại không ngờ, Hạ Thược cong cong khóe miệng, lộ ra một nụ cười xinh đẹp, “Thật có lỗi, bác Lý, chiếc đĩa lớn Thanh Hoa này, hiện tại cháu chưa muốn bán”. ~ Hết chương 28 ~