Phong Thanh Vô Tình

Chương 12 : Thử thách khó khăn

... Mọi người nhìn Mộng Dao và Vũ Kiệt với ánh mắt kỳ lạ, trong đầu không khỏi lóe lên một luồng suy nghĩ: "Không lẽ thử thách đó đáng sợ lắm sao?!". Mặt hắn tái mét, miệng lắp bắp nói không nên lời, Vũ Lạc nheo nheo mắt nhìn hắn một cái rồi băn khoăn hỏi: "Anh, Mộng Dao thử thách anh chuyện gì vậy?!" Vũ Kiệt nhìn hắn với ánh mắt phức tạp, sắc mặt đại biến, định nói nhưng lại thôi. Vũ Lạc khó hiểu quay sang Mộng Dao hỏi: "Rốt cục là thử thách gì vậy Mộng Dao?!" Cô cười cười nháy nháy mắt với Vũ Lạc, cậu ta khó hiểu đến nhăn mặt, vô giác nháy nháy lại hai cái theo bộ dáng của cô rồi bất chợt cậu ta hiểu ra điều gì đó rồi nở một nụ cười gian tà nhìn Vũ Kiệt rồi không nói thêm gì nữa. Vũ Kiệt trong đầu thầm mắng tên Vũ Lạc thối tha kia vì con cọp cái này mà phản bội lại hắn. Hắn nhìn Mộng Dao với ánh mắt "dễ thương" mong cô sẽ vì tình cảm thanh mai trúc mã mà nương tay. Nhưng không! Cô lại còn cười nói thật đắc ý: "Sao hả?! Cậu không làm đi! Hay là tôi giúp cậu chuẩn bị đạo cụ nha!" Thượng Nguyên, Đại Thành cùng Nguyên Phương từ nãy đến giờ vẫn khó hiểu nhìn bọn họ, bây giờ mới lên tiếng hỏi: "Thật ra là thử thách gì vậy?!" "Chính là..." "Hả?!" Vũ Lạc ghé sát tai Đại Thành nói nhỏ. Thử thách này khiến hắn không biết nói gì hơn một chữ "Hả?!" nhưng sau đó hắn lại cười cười nhìn Vũ Kiệt, ánh mắt tà tà nhìn hắn, hắn nheo mắt nheo mày nhìn Mộng Dao tỏ vẻ không ưng thuận. Hai con cừu ngốc Nguyên Phương và Thượng Nguyên ngơ ngác nhìn nhau chả hiểu gì cả, đột nhiên Vũ Kiệt đứng lên, đi tới cạnh Nguyên Phương rồi quỳ xuống, móc cái nhẫn hột xoàn giả ra, nắm lấy tay tên kia và nói: "Cậu đồng ý chấp nhận lời cầu hôn của tôi chứ?!" "Cái gì?!" Nguyên Phương giật tay ra và đứng phắt dậy, ánh mắt kinh ngạc nhìn tên chết tiệt Vũ Kiệt đang quỳ dưới đất rồi nhìn lũ ác ôn đang cười ồ lên ở xung quanh. Lũ ác ôn khốn nạn kia hùa nhau kêu lớn: "Đồng ý đi! Đồng ý đi!" "Đồng ý cái đầu heo ấy!!!" - " Được rồi, đến lượt Vũ Kiệt công tử a~" Nguyên Phương giận dữ, cả người nóng ran và mặt bắt đầu ửng đỏ lên khiến cả đám người kia im lặng trong phút chốc rồi cười to... Sau một lúc lâu vẫn thấy cười tiếp khiến hắn buộc phải lên tiếng để đánh trống lảng tránh để họ tiếp tục cười nhạo mình. Vũ Kiệt ngồi ngẫm nghĩ cách để trả thù rồi bắt đầu hỏi: "Vậy thì... Mộng Dao cô nương, truth or dare?!" "Dare..." "Mời "Khủng Long cô nương" quyến rũ bổn công tử ha! Mộng Dao cùng đám người kia tròn mắt lên nhìn Hướng Vũ Kiệt trong phút chốc rồi cùng nhau hét lên phản đối kịch liệt nhưng chỉ tốn công vô ích... Nguyên Phương ngồi suy nghĩ trong lúc đám người kia cản tên "Phúc hắc" Hướng Vũ Kiệt lại. Đột nhiên, hắn như nghĩ ra gì đó rồi quay sang bên lạn nhân Hướng Vũ Kiệt cười cười. "Hai người là thanh mai trúc mã, hơn nữa còn đang thanh xuân vườn trường huống gì phải cường thủ hào đoạt như vậy?! Chẳng lẽ là muốn tiền hôn hậu ái chăng?!" "Hay! Nói hay lắm!" Mộng Dao nghe Nguyên Phương nói vậy liền vỗ tay tán thưởng. Mấy tên Vũ Lạc, Thượng Nguyên, Đại Thành cũng cười lớn tiếng để biểu lộ ý tán thành nhưng chỉ chút châm biếm vẫn chưa thể khiến Vũ Kiệt lùi bước. Tính tình thích chọc phá người khác của hắn lại nổi lên: "Nguyên Phương, tiểu chính thái công tử... Chẳng lẽ muốn giúp con cọp cái tiểu bạch kia sao?!" Vũ Kiệt lên tiếng nói shock khiến Mộng Dao nổi điên quay sang nhìn hắn như muốn băm hắn thành trăm mảnh... "Được! Tiểu thí hài nhà ngươi hãy đợi xem bổn cô nương xử lý ngươi ra sao!... Mà khủng long như ta sao có thể quyến rũ "Hoa lệ công tử" được chứ?! Ta chịu thua a~" "Cái này thì ta không biết, làm thế nào là việc của "Khủng Long cô nương" thôi." "A... Chết ta rồi! Ta trễ rồi, phiền ngươi đưa ta về... Ông nội kiểu gì cũng xử lý ta và hai người các ngươi..." Mộng Dao sau khi ngó lên đồng hồ thì phát hoảng kéo tay Hướng Vũ Kiệt nhưng nhìn hắn không chút động lòng cứ như là cô đang đánh trống lảng để tránh thử thách "Câu dẫn" này. Mộng Dao chau mày nhìn hắn. Rồi đột nhiên hắn nở một nụ cười gian tà và chỉ chỉ vào má, động tác kèm theo là chu môi ra... "Chụt" một nụ hôn ịn vào má hắn, cả bọn bàng hoàng nhìn người kia, Vũ Kiệt trợn tròn mắt nhìn người kia lắp bắp nói: "Sắc lang... Ngươi dám... TRA NAM!!!" Tra nam = gã đàn ông tồi tệ Nói xong, Vũ Kiệt đứng phắt dậy. Hắn lấy tay chùi chùi má rồi chỉ chỉ tên trước mặt biểu tình vô tội. Bọn kia cười to giễu tên đó: "Vương Nguyên Phương sắc lang tiểu bạch kiểm!" Tiểu bạch kiểm = những chàng trai trắng trẻo (thường mang nghĩa châm chọc Hắn trợn mắt tự bào chữa một cách vụng về: "Tôi...tôi..." "Tôi tôi cái gì mà tôi tôi! Nụ hôn đầu của tôi rồi!" Giọng Vũ Kiệt tựa hồ như mang ý châm chọc nhưng cũng như tức giận. "Mộng Dao không để ý tới hai người bọn họ, quay sang Vũ Lạc. Cô nắm tay hắn lắc lắc, nhìn hắn với ánh mắt cầu xin: "Vũ Lạc à, cậu đưa tôi về nhà có được không?! Bây giờ mà tôi chưa về chắc ông tôi sẽ lo lắm đây!" Vũ Lạc chưa kịp mở miệng nói câu nào thì Nguyên Phương nắm lấy tay cô kéo đi, khẩu khí nam tử hán: "Tôi sẽ đưa cậu về nhà!" Hắn cười híp mắt nhìn Mộng Dao "Đi thôi!" Mộng Dao bị hắn kéo ra sân, hắn cười cười nói cô đứng đợi hắn một chút rồi chạy mất tăm. Một lát sau, một chiếc moto phóng tới trước mặt Mộng Dao, cô nhìn nhìn hắn hỏi: "Cậu sẽ đưa tôi về bằng xe moto sao?!" "Ừ, đi thôi!" hắn phun ra vỏn vẹn ba chữ rồi chìa tay đưa cô một chiếc mũ bảo hiểm. Cô nhận cái mũ bảo đang nằm trơ trọi trong tay hắn rồi đội nó lên, gương mặt dường như có chút khó hiểu khi một công tử nhà giàu có như hắn lại đi chiếc moto thay vì Ferrari, Camry, Mercedes, Subaru,... ... "Cậu đi chậm một chút!!!" Mộng Dao tái mét mặt mũi khi hắn phóng xe với tốc độ như ánh sáng, hai tay bất giác ôm chặt lấy eo của hắn khiến hắn vui muốn nhảy cẫng lên như con gái. Hắn cười cười lên tiếng: "Cậu sợ lắm sao?!" "Ờ..." Mộng Dao ậm ừ đáp lại... "Vậy thì ôm chặt nha!!!" Nguyên Phương vui vẻ cười cười có vẻ hơi phóng dật... ******* Trước cánh cổng to lớn mỹ lệ của nhà họ Đồng, ông của cô đang đứng đợi sẵn với vẻ mặt không vui lắm..