Phong quyển tàn vân
Chương 7 : Giao nguyệt trấn
Lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tấp nập, nhộn nhịp như ở Giao Nguyệt trấn, Vân Phong hoa cả mắt. Mặc dù chỉ là tiểu trấn nhưng so với chỗ hẻo lánh khắc nghiệt như mỏ quáng thì giống như một trời một vực. Lưu lão thấy Vân Phong thích thú với cảnh sắc nơi đây thì nhẹ giọng giới thiệu:
“Đừng nhìn Giao Nguyệt trấn nhỏ bé mà nhầm, nơi đây thực tế là điểm trung chuyển giữa Bán Nguyệt sâm lâm và Bách Dạ quốc. Một trong 10 trấn tự do của hiểm giả tiến vào sâm lâm. Hằng năm số người tới đây giao dịch chuẩn bị cũng không ít, do đó thương nghiệp nơi đây rất phát triển, có thể so với một thành thị bình thường. Mỹ nữ, vui chơi, công pháp, vũ kĩ, ma sủng, ở đây cái gì cũng có, nếu thiếu thì chỉ thiếu mỗi tiền thôi.”
Nghe tới hai từ “công pháp”, Vân Phong chợt giật nảy mình. Hắn vốn tưởng Hư nói rằng nhân loại thường tu luyện công pháp là giả dối. Hóa ra, hắn mới là kẻ ếch ngồi đáy giếng, thế giới bên ngoài to lớn hơn hắn nghĩ nhiều lắm. “Sau này cần cẩn thận tìm hiểu thư tịch nhiều hơn.” Tự diễu một lát, Vân Phong lại tập trung chú ý mọi vật xung quanh, nhất là những cửa hàng bán ma sủng và quầy hàng bán vũ kĩ.
Sống trong núi quá lâu cũng khiến hắn có chút lạ lẫm với nơi này, rất nhiều thứ hấp dẫn khiến hắn không dứt ra được. Đôi khi phải để Lưu lão gọi, hắn mới sực tỉnh mà đi theo.
Đang chăm chú xem một cửa hàng tạp phẩm ở trên đường, bỗng mùi thịt nướng hấp dẫn tỏa ra từ quán ăn khiến bụng Vân Phong sôi ùng ục, dù sao cả ngày hắn mới chỉ ăn có vài quả dại ven đường.
Đứng bên cạnh, Lưu lão nghe thấy tiếng kêu từ bụng Vân Phong. Lão vỗ vỗ đầu vài cái, cười hiền từ nói:
“Ngươi xem, gia gia đã già rồi, cái đầu cũng chẳng được minh mẫn. Ngươi đi đường cả ngày chắc đói lắm. Nào vào đây chúng ta cùng vào ngồi ăn một bữa.”
Không để Vân Phong lên tiếng, Lưu Hàn lão tử đã kéo hắn vào tửu lâu.
Chỉ chừng một tiếng sau, cả hai người nhanh chóng đi ra với một cái bụng no căng. Vân Phong thì khỏi nói, lần đầu tiên được nếm vị thịt nướng quả đúng là mĩ vị. Cái bụng tuy đã căng tròn nhưng miệng hắn vẫn tòm tèm số thức ăn kia mãi không thôi.
“Lưu gia gia, cảm ơn người. Vân Phong chẳng có gì báo đáp ơn thu nhận của gia gia.” Ngập ngừng một lúc, hắn lại móc từ trong người ra ba kim tệ đưa đến trước mặt Lưu lão. “Vân Phong chỉ có 3 kim tệ, hiếu kính với gia gia, mong người đừng từ chối.”
Đối với Vân Phong, số tiền ba kim tệ kia quả thực là con số không hề nhỏ, đó là toàn bộ số tiền mà hắn có trong người. Số tiền ấy hoàn toàn đủ để cho một gia đình bình thường đủ dùng trong hơn nửa năm. Phải biết rằng một bữa ăn ngon lành đầy đủ như vừa rồi cũng chỉ hết gần hai ngân tệ mà thôi. Thế nhưng, tuy nhỏ nhưng hắn đã có nhận thức rõ ràng, người nào đối tốt với hắn, quan tâm tới hắn, Vân Phong đều cảm nhận được. Nhất là khi hắn chỉ là một tiểu tử rách nát, đói ăn, Lưu lão chẳng ngại ngùng nhận hắn về, còn cho hắn ăn, giúp đỡ hắn mà chẳng đòi hỏi một điều gì.
Lưu lão cầm số tiền trong tay Vân Phong, thoáng một chút ngạc nhiên nhưng nhanh chóng thay bằng nét mặt vui mừng. Lão mừng không phải vì ba kim tệ, lão mừng vì không nhìn nhầm người, lão mừng vì nhận được một viên ngọc quý và mừng hơn cả là Vân Phong tuy nhỏ nhưng hiếu thuận.
Cầm ba kim tệ trong tay, Lưu lão nhoẻn miệng cười, bàn tay nhanh chóng nhét chúng vào trong túi, đồng thời lại lôi từ đó ra năm kim tệ khác. Trước sự ngỡ ngàng của Vân Phong, lão đặt năm kim tệ vào tay hắn.
“Lưu gia gia, chuyện này . . .” Vân Phong nghi hoặc hỏi.
“Tiểu Phong, từ nay ta sẽ gọi ngươi như thế nhé.” Lưu gia gia cười híp đôi mắt lại, xoa xoa đầu Vân Phong nói tiếp:
“Ngươi biếu ta ba kim tệ, hiếu thuận ta thì ta cũng không thể thiếu lễ gặp mặt được. Năm kim tệ này là ta lì xì cho ngươi.”
“Không được, Lưu gia gia, người đã nhận ta về. Giờ ta lấy tiền của người nữa thì làm sao được, gia gia hãy nhận lại số tiền này đi.” Khẽ đẩy số tiền kia lại Lưu lão, Vân Phong kiên quyết cự tuyệt.
“Trong mắt ngươi có người gia gia như Lưu Hàn ta không.” Lưu lão giả bộ mặt lạnh, nghiêm nghị nhìn Vân Phong khiến hắn có chút hòa hoãn lại. Ngước mắt nhìn Lưu lão, hắn gật đầu đáp:
“Vậy cảm ơn gia gia, ta xin nhận số kim tệ này.”
Thấy Vân Phong nhận lì xì của mình, hảo cảm của Lưu lão với hắn lại tăng thêm nhiều. Nếu cứ đùn đẩy nữa lại hóa giả dối, lão không thích những kẻ giả bộ như vậy. Cứ thằng thắn như thế này lại hay.
Ngước mắt nhìn trời đêm, Lưu lão vui vẻ nói:
“Giờ chúng ta đi sắm sửa chút quần áo rồi về nhà thôi.”
Giao Nguyệt trấn, Bắc khu.
Nhà cửa của Giao Nguyệt trấn đều được xây dựng theo một lối kiến trúc có sẵn, bao gồm ba phòng, một sân, lần lượt là phòng ngủ, phòng khách, phòng ăn, sân luyện công.
Từ xa, Vân Phong thấy trước mặt, không biết từ khi nào có một dãy gian nhà đá. Những căn nhà đá này và nhà đá cai quáng sử dụng rất giống nhau, hoàn toàn đều dùng đá mà xây thành. Khác nhau chính là trên vách tường bên ngoài, được quét một lớp bột nước màu xám.
Theo vật liệu của căn nhà đá mà phán đoán, mặc dù tương đối thô sơ, nhưng rất rõ ràng là vừa mới làm xong cách đây không lâu.
“Tiểu Phong, từ giờ ngươi sẽ ở gian nhà này.” Lưu lão dẫn hắn tới căn nhà đá nằm ngay sát đường chính, chỉ tay vào trong mà nói:
“Ngươi cứ yên tâm mà sống ở đây, nơi này là nhà ta mua. Có ngươi trông nhà, ta cũng an tâm phần nào.”
Vân Phong hơi ngạc nhiên hỏi:
“Lưu lão, à Lưu gia gia, ngài không ở lại đây sao. Ta có thể ở phòng bếp hoặc phòng khách mà.”
Lưu lão cười mỉm, nhìn hắn nói:
“Không phải ta có ý này, mà là công việc của ta rất đặc biệt, phải ở tại nơi làm. Cứ một tuần ta mới có thể nghỉ một hôm. Hôm nay chính là ngày như vậy. Có dịp ta sẽ kể cho ngươi nghe, giờ đi xem nhà trước đã.”
Nói xong, lão dẫn Vân Phong tới căn nhà của mình. Cửa đá được dễ dàng đẩy ra, Lưu lão kéo Vân Phong đi vào rồi thuận tay đóng cửa lại, xem ra gian nhà này đối với lão không xa lạ là mấy.
Căn nhà đá kín mít, chỉ có một cánh cửa sổ hướng về vách núi đằng xa, nhưng giờ này đã đóng lại. Sau khi đóng cửa, Vân Phong vốn tưởng rằng bên trong hẳn là phải tối đen như mực, cái gì cũng không rõ. Nhưng thực tế, bên trong phòng có rất nhiều ngọn đèn các kiểu chiếu sáng ngời giống như ban ngày. Phòng ở vô cùng sạch sẽ, không cần quyét dọn nhiều mà vẫn có thể ở được. Chắc hẳn Lưu lão cũng thỉnh thoảng về đây dọn dẹp chỗ này. Ngắm nhìn căn nhà một lúc, Vân Phong bước tới phòng ngủ. Nơi này cũng không rộng, chỉ cỡ 10 mét vuông, thế nhưng tất cả đều đầy đủ tiện nghi, bàn ghế, giường tủ, cái gì cũng có.
“Tiểu Phong, tất cả mọi thứ ở đây đều tùy ý ngươi sắp xếp, sử dụng. Ngươi nghỉ sớm đi, ta về trước, có gì lần sau ta lại đến.” Thấy sắp xếp của mình đã ổn thỏa, Lưu lão cũng không quấy rầy hắn nghỉ ngơi nữa. Lão nhẹ nhàng đi ra khỏi cửa, không quên nói một câu từ biệt.
Một mình ở lại căn phòng bằng đá, Vân Phong vẫn chưa hết bàng hoàng, hắn không hiểu tại sao mấy ngày nay mình lại may mắn như vậy. Có thể vừa thoát được mỏ khoáng, vừa gặp được ma thú thông thái, lại gặp một gia gia yêu thương mình. Khẽ cấu vào tay. “Vẫn có cảm giác đau, thì ra là thật.” Hắn thầm nhủ.
Ngửi được mùi hôi trên người, Vân Phong đi về phía bếp để đun một ít nước nóng để tắm trước khi đi ngủ. Trút bỏ bộ quần áo rách nát tả tơi xuống nền đất, hắn nhảy ùm vào thùng nước nóng đã chuẩn bị sẵn. Hơi nước bốc lên nghi ngút khiến hắn ngỡ như tất cả sự việc xảy ra mấy hôm nay là hư ảo.
Nhìn hơi nước mơ màng ẩn hiện trong thùng tắm, tâm thần Vân Phong không tự chủ nhớ lại cảnh mấy năm về trước, khi hắn còn là một tên nô lệ thấp hèn. Từng cảnh quay như chậm rãi chiếu lại trong tâm trí hắn. Bốn tuổi hắn bắt đầu phải nấu cơm, đưa cơm cho những người nô lệ khác. Năm tuổi bắt đầu phải chuyển khoáng thạch. Mãi tới hôm nay, hắn mới cảm nhận được cuộc sống thật sự, cuộc sống tự do tốt biết bao nhiêu.
Gạt đi những âu lo trong quá khứ, hắn nhanh chóng kì cọ, tẩy hết những vết bẩn trên cơ thể rồi mặc quần áo mới vào.
Nhìn hình ảnh một tiểu hài thanh tú nhưng gầy gò, hốc hác đang mặc bộ quần áo màu lam nhạt trong gương, Vân Phong nở nụ cười mãn nguyện, hắn thầm nghĩ cuộc sống của mình sẽ thay đổi từ đây.
Từng tia nắng sớm mai chiếu vào mắt khiến Vân Phong từ từ tỉnh lại. Đôi tay hắn khó nhọc đưa lên che chút ánh sáng chói mắt ấy. Chẳng biết khi nào, Hư đã tìm được hắn, giờ này nó nằm ngủ khò khò trên ngực Vân Phong. Cái lưỡi nhỏ nhắn, hồng hồng của nó đang liếm liếm môi, dường như đang mơ về một bữa ăn mĩ vị nào đó.
Nhẹ nhàng đặt Hư sang một bên để khỏi đánh thức nó, Vân Phong ghé đầu qua cửa sổ. Một mùi hương hoa thoang thoảng ở ngoài theo gió bay vào mũi khiến tâm trí Vân bỗng trở nên vô cùng thoải mái. Vươn vai hít một hơi thật sâu, hắn vội đánh răng rửa mặt, chuẩn bị cho ngày mới. Hôm nay là ngày vô cùng quan trọng đối với hắn, hắn sẽ chính thức bước vào con đường tu nguyên.
Chẳng mấy chốc, Vân Phong đã có mặt ở trên khu buôn bán trung tâm thị trấn. Đêm qua khi đi dạo, hắn đã nhớ được một số địa điểm quan trọng trong trấn. Thí dụ như Bắc khu là khu dân cư, Đông khu là nơi vui chơi, giải trí, Nam khu là lôi đài và quảng trường tập luyện chung cho cả trấn, Tây khu là nơi tập kết hàng hóa giao thương với các nơi khác. Quan trọng nhất với Vân Phong lúc này là khu trung tâm, nơi buôn bán sầm uất nhất của Giao Nguyệt. Sáng nay, thị trấn càng náo nhiệt hơn tối qua, nhất là những cửa hàng bán công pháp, ma sủng, người vào kẻ ra tấp nập không hết.
Truyện khác cùng thể loại
2 chương
50 chương
9 chương
78 chương