Phong quyển tàn vân
Chương 2 : Lệnh bài kì lạ
Gật đầu với Triển thúc, Vân Phong dùng hành động để trả lời. Hắn khẽ vặn người, lách mình chui vào cái thông đạo trật hẹp kia.
Ở bên ngoài nhìn là một chuyện, bắt tay vào làm mới cảm thấy khó hơn rất nhiều. Cái thông đạo này mới đầu chui vào có vẻ đơn giản, thế nhưng muốn tiến lên lại là một điều vô cùng khó khăn. Dùng cùi trỏ khẽ tiến một ít thì đã đụng trái, đụng phải, cùi trỏ ma sát trên mặt đá vụn đã bắt đầu tướm máu. Quan trọng hơn là từng mảnh đá bên trên cứa vào phần bả vai nhô lên cao nhất khiến Vân Phong khẽ rùng mình vì đau và sót.
Một chút máu này cũng chẳng đáng vào đâu, so với những trận đòn thỉnh thoảng hắn phải chịu thì những vết đau này chỉ tính là muỗi đốt inox. Thế nhưng cái cảm giác căng cứng, tê mỏi khi phải ép cả hai tay vào người để di chuyển khiến hắn đau đớn không thôi. So với vết rách trên da thịt lại càng khó chịu hơn gấp bội. Giờ phút này, một cái vươn vai với hắn cũng đã là quá xa xỉ.
“Phải cố gắng! Vì Hoa lão đầu, vì Bao thúc, Triển thúc, vì mọi người! Ta nhất định có thể làm được.” Trong thâm tâm, Vân Phong không ngừng gào thét. Chỉ một chút nữa thôi, hắn có thể giúp đỡ được mọi người phần nào. Hắn không cam tâm bỏ lại phía sau vì một chút mỏi mệt này.
Nén nỗi đau xác thịt, hắn vẫn tiếp tục tiến tới.
Bên ngoài, nhìn Vân Phong từng bước tiến lên, để lại từng vệt máu lấm tấm trên nền đá vụn, Triển thúc không kìm được lo lắng trong lòng. Đôi tay đã bấu chặt vào gấu áo, đôi mắt cũng không hề chớp mà nhìn vào thông đạo. Dù gì chuyện này cũng là hắn đề ra ý kiến, nếu chẳng may Vân Phong bị kẹt ở thông đạo thì hắn làm sao có thể ăn nói với Bao ca, Hoa lão được. Nghĩ tới đây, hắn không muốn nghĩ tiếp nữa, chỉ có thể cầu trời cho Vân Phong bình an quay về.
Vân Phong vẫn không hề biết được cảm giác của Triển thúc bởi lúc này hắn đang cố gắng bò nốt từng mét còn lại. Từng bước di chuyển càng trở nên khó nhọc, hắn đã không thể điều khiển được đôi tay, bả vai mình. Thay vào đó lại dùng đôi chân mà đẩy, mặc kệ cho cả ngực kéo dài trên nền đá sỏi. Máu và mồ hôi dần quện vào với nhau.
Ba mét. Hai mét. Một mét.
Mãi tới khi cả người đã tới được bên kia thông đạo, Vân Phong mới có thể thả lỏng tâm tình, nở một nụ cười đắc ý.
Hắn ngồi bệt xuống đất mà thở hổn hển, lau đi mồ hôi lấm tấm trên trán, trên mặt. Nhìn cái áo vải thô đã trở nên rách nát, thấm một mảng máu tươi mà không khỏi lắc đầu.
“Tiểu Phong, ngươi không sao chứ.”
Tiếng Triển thúc cất lên mang theo sự lo lắng của bậc trưởng bối khiến Vân Phong chợt tỉnh. Hắn cố nén sự mỏi mệt của cơ thể mà nói vọng ra:
“Ta không sao. Triển thúc, người đưa dây thừng qua đây đi.”
“Tốt, ngươi đợi một lát.”
Trong khi đợi Triển thúc chuẩn bị, Vân Phong mới có cơ hội nhìn quanh cái “động” này một chút. Mặc dù, nơi này nằm sâu trong lòng núi vừa tối vừa ẩm, thế nhưng một ít ánh lửa le lói từ cái dóm lửa cũng khiến Vân Phong đủ nhìn. Đỉnh của “động” cũng phải cao cỡ 20 mét, rộng cũng cỡ trăm mét vuông. To hơn nhiều so với khu khai khoáng bên kia thông đạo. Đặc biệt hơn cả là xung quanh chất đầy quặng đá, phía bên trên tường còn cả một đống đá quặng vẫn chưa được đục ra.
Hắn khẽ mỉm cười, có số đá quặng này, các thúc thúc, bá bá sẽ có thêm vài ngày an nhàn, không cần phải khổ khổ cực cực đào quặng đá nữa, chỉ việc đập ra để lấy tinh thạch thôi. Như vậy sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian, công sức.
Nén vui vẻ trong lòng, Vân Phong biết giờ không phải là lúc vui sướng, hắn phải làm tốt công việc của mình đã. Hắn nhanh chóng nhặt nhạnh từng quặng đá nằm lăn lóc dưới đất rồi cho vào cái túi bằng vải thô chuẩn bị chuyển qua cho Triển thúc.
Thế nhưng, rất nhanh, một tia sáng màu trắng lóe lên khiến hắn phải chú ý. Đơn giản là ở trong này, mọi thứ tối om, thứ duy nhất giúp Vân Phong nhìn thấy là từ cái dóm đánh lửa. Do vậy một ánh sáng bất chợt lóe lên có vẻ như là một sự thu hút khá lớn. Có thể đó là một miếng tinh thạch bị vỡ phản chiếu lại ánh sáng từ đốm lửa, hoặc tệ hại hơn là một con ma thú.
Vân Phong khẽ lùi lại đến sát thông đạo rồi mới tiếp tục quan sát. Một phút sau, vẫn chẳng có gì xảy ra cả. “Có thể đó là tưởng tượng mà thôi.” Hắn thầm nghĩ rồi tiếp tục nhặt quặng đá cho vào bao.
Một lúc sau, một sợi dây thừng được thòng qua một cây gậy dài được đưa đến bên hắn. Vân Phong hiểu ý liền buộc lại cái bao vào sợi dây kia cho Triển thúc kéo qua.
Bỗng nhiên, cái ánh sáng trắng mờ kia lại lóe lên phát nữa khiến Vân Phong cảm thấy giật mình. Hắn nhanh chóng quay lại nhìn nhưng cái ánh sáng kia đã biến mất.
Người ta nói tò mò là bản tính của con người chẳng sai chút nào. Vân Phong trong trường hợp này cũng không ngoại lệ. Trí não hắn nói rằng có thể có nguy hiểm thế nhưng đôi chân hắn lại chẳng nghe lời vẫn tiếp tục bước về phía trước.
Lẫn trong đống quặng đá thỉnh thoảng lóe lên một ánh sáng màu trắng nhàn nhạt, nếu nhìn ở bên kia thông đạo quả thực chẳng thể nào nhìn thấy được ánh sáng này.
Khẽ gạt đống quặng đá ra một bên, đưa cái đóm lửa lại gần Vân Phong liền nhận ra một vật kì lạ màu trắng. Nói đúng hơn đây là một vật lai tạo giữa lệnh bài và ngọc bội. Thở phào may mắn vì không phải là ma thú, Vân phong mới nhẹ nhàng cầm cái “lệnh bài” kì quái lên xem mà không hề chú ý rằng từng giọt máu chảy ra từ khuỷu tay và cùi trỏ xuống bàn tay đang dần dần bị “lệnh bài” hút hết.
Nó to cỡ nửa bàn tay người lớn, màu trắng, hình chữ nhật, không rõ chất liệu, xung quanh được trạm khắc hoa văn tinh mĩ. Bốn góc của cái “lệnh bài” này dường như còn có 4 viên ngọc nhỏ nhưng giờ đây đã bị tàn phá chỉ còn lại một viên duy nhất. Nửa trên lệnh bài được mài nhẵn, hơi hõm vào một ít so với xung quanh, nửa dưới lại có vài hàng chữ cổ.
Mặc dù không thể đọc được hàng chữ này, thế nhưng trong đầu Vân Phong liền hiện ra hai chữ “Nguyên Phiến”.
Truyền ngôn nói rằng trên đại lục này, nếu như số lượng nhân loại chỉ là một, thì số lượng ma thú là hàng vạn. So sánh như vậy thì cũng đủ biết được rằng số lượng ma thú nhiều đến như thế nào. Đồng thời cũng cho thấy được sự nguy hiểm mà nhân loại phải đối mặt. Tuy rằng, diện tích con người ở chỉ chiếm một phần rất nhỏ của đại lục, nhưng như vậy cũng không loại trừ được uy hiếp từ ma thú. Từ thủa sơ khai, con người đã tìm đủ mọi cách để tu luyện làm cho mình mạnh mẽ hơn, khiến bản thân có thể tự đương đầu với nguy hiểm. Và rồi họ nhận ra rằng, cộng sinh với ma thú là một cách làm rất hữu hiệu. Hàng ngàn năm qua đi, từ những bước đầu câu thông với ma thú, cho đến khi kết hợp với ma thú, nhân loại đã tìm ra được một con đường tu luyện đúng đắn cho mình, đồng thời phát minh ra một thứ làm thay đổi cả lịch sử - Nguyên Phiến.
Nguyên Phiến do các Chế khí sư cường đại làm ra, với mục đích bắt nhốt ma thú, lợi dụng cách hấp thụ nguyên khí của ma thú để đồng thời tu luyện nguyên lực bản thân. Bên cạnh việc tu luyện, ma thú còn trở thành ma sủng giúp đỡ và chiến đấu cùng với con người. Theo thời gian ma thú được phân loại theo từng đẳng cấp, từng chủng loại khác nhau, Nguyên Phiến từ đó cũng được phân ra làm Đồng Phiến - Thiết Phiến – Ngân Phiến – Kim Phiến.
Khi ma thú bị bắt vào trong Nguyên Phiến trở thành ma sủng, nó sẽ tự động hiện lên số liệu, đẳng cấp chủng loại ma sủng lên mặt trên của phiến. Nhờ đó, con người có thể dễ dàng theo dõi, tìm hiểu, nhận biết ma sủng của mình.
Điều này Vân Phong đã từng được nghe Bao thúc và Hoa lão kể lại, đồng thời hắn cũng thường xuyên nhìn thấy bọn cai khoáng dùng ma sủng để tu luyện và canh gác, cho nên hình dáng Nguyên Phiến đã không còn xa lạ gì nữa. Mới nhìn thấy đồ vật này, hắn đã nhận ra ngay. Nếu có khác chỉ do cái Nguyên Phiến này quá tinh xảo, so với Nguyên Phiến hắn đã từng nhìn thấy thì đẹp hơn nhiều lắm.
Hằng ngày, trong những câu truyện đêm khuya của đám quáng nô, Vân Phong từng ao ước có được một ma sủng riêng cho mình. Đến hôm nay hắn đã có được một Nguyên Phiến, có thể nói là đã thỏa ước nguyện. Nhưng nhìn miếng Nguyên Phiến trong tay, Vân Phong phân vân không biết làm thế nào để có thể kích hoạt sử dụng nó.
Giơ miếng Nguyên Phiến ra trước mặt, Vân Phong quát:
“Ma sủng, ra.”
Không có tiếng đáp lại, thay vào đó là những tia lập lòe, lập lòe của ánh sáng trắng chiếu ra từ Nguyên Phiến.
“Không được sao, chắc là sai tư thế.” Vân Phong thầm nghĩ, hắn nhớ lại hành động của bọn cai quáng lúc chiến đấu với ma thú và địch nhân. Có người kẹp Nguyên Phiến trong hai ngón tay rồi ném ra như rải đậu, có người thì xòe hai chân ra rồi giơ Nguyên Phiến ra trước mắt như khoe của, có người lại chẳng làm gì mà ma sủng tự động xuất hiện.
Nhớ lại các động tác ấy, Vân Phong bắt đầu duyệt lại một lần.
“Mở ra ma sủng của ta.”
“Tiến lên đi, hỡi siêu cấp ma thú.”
“Bất bại ma sủng, làm thịt bọn chúng.”
Trong động núi, tiếng trẻ con hô lên kèm theo từng động tác phải gọi là củ chuối vẫn tiếp tục diễn ra. Người duy nhất có thể nghe được những tiếng kêu ấy là Triển thúc thì vẫn đang miệt mài đập những hòn quặng đá mới lấy được từ Vân Phong.
Truyện khác cùng thể loại
37 chương
423 chương
64 chương
150 chương