Phong Quá Vũ Lưu Vân
Chương 42 : Mê đoàn
Thì ra hơn hai mươi năm trước, sau khi hoàng đế đăng cơ không lâu, trong một lần nam tuần, cơ duyên kết bạn với Thích gia huynh muội phóng khoáng, thấy hai người dung mạo kinh vi thiên nhân, bèn ép buộc tiến cung. Nhưng Thích gia huynh muội thế mà không cảm tạ long ân, chỉ nửa năm sau đã chạy trốn. Long nhan giận dữ, hạ lệnh đuổi bắt, nhưng vẫn không có tin tức. Ai ai cũng suy đoán hai người đã chạy trốn tới Tây Vực. Vài năm sau, Thiên Tuyệt Cung bỗng nhiên nổi tiếng trong giang hồ, cung chủ Thiên Tuyệt hành tung bí ẩn, võ công cao cường, thiên hạ không có ai là đối thủ. Nhưng hành sự lãnh khốc độc ác, chỉ trong một đêm có thể khiến cho vài giang hồ tiểu bang phái tẫn tao diệt môn, tịnh đều lưu lại tín vật của Thiên Tuyệt Cung, “Ngân Tuyết lệnh”. Khi đó, lòng người đều hoảng sợ. Ngự Phong Sơn Trang tân nhậm trang chủ Ngự Khiếu Thiên nhiều lần bao vây tiễu trừ không có kết quả, lại có một lần trong lúc hỗn loạn cứu được một nữ tử, khuê danh Thích Mộc Tuyết. Sau đó lấy nàng làm vợ.
“…Quân sở liệu không sai, ta đã nhiều lần kiểm chứng, Thiên Tuyệt cung chủ ngày trước chính là Thích Mộc Thiên. Việc này vô cùng bí mật, ta từ trước đến nay cùng phu phụ Ngự huynh giao hảo, mới có cơ hội biết được. Thích Mộc Thiên đó chính là huynh trưởng của Ngự phu nhân. Hai năm sau, Ngự phu nhân sinh hạ hai người con.”
“Sau đó, phu phụ Ngự huynh tới Huyền Diệu, rồi chẳng hiểu vì sao, Ngự phu nhân đột nhiên thất tung. Mấy tháng sau mới xuất hiện tại Ngự Phong Sơn Trang. Nhưng việc này được Ngự huynh che giấu, rất ít người biết được việc này. Không ngờ, Ngự phu nhân từ đó về sau một năm không bước ra khỏi sơn trang nửa bước, mà Ngự huynh hơn nửa năm sau lại bí mật tống xuất một nam hài, thân phận bất minh. Có thể xác định đứa trẻ này không phải là con của Ngự huynh. Sau đó, Thiên Tuyệt không biết vì sao bỗng nhiên mai danh ẩn tích, hai mươi năm sau mới tái xuất giang hồ. Lúc đó, Ngự huynh mang về một nghĩa tử, tuổi tác tương xứng với tuổi của nam hài ngày trước.
“…Như vậy, nam hài đó chính là Hàn…” Lại là con riêng của “nương”! Lưu Vân càng xem càng âm trầm, không biết Lưu Tiêu nếu biết sẽ có cảm tưởng thế nào…
Aiz, hèn gì mi thanh mục tú như vậy, mà lão tử, lại xấu xí… (Chém đấy)
“…Lúc phu phụ Ngự huynh qua đời, Thiên Tuyệt lần thứ hai thất tung, quân nhờ ta điều tra bảo vật “Thiên Tuyết Châu” trên ẩn ngữ “Thiên Quy Xử”, theo ta suy đoán, Thiên Quy Xử vô cùng có khả năng ám chỉ nơi Thiên Tuyệt ẩn cư. Khám phá bí mật của “Thiên Tuyết Châu”, là có thể tìm được Thích Mộc Thiên.”
“Hoàng thượng đối với người kia tình cảm sâu đậm, định dốc toàn lực truy tìm “Thiên Tuyết Châu”, quân muốn chiếm lấy (thủ nhi đại chi), nhất định phải hành động trước, tìm ra vật ấy trước, tất thắng. Bí mật giấu ở trong tủ tại phòng của nhị công tử…A, không có mặt sau?” Lưu Vân hơi nhíu mày. Bí mật? Bí mật gì?
Chết tiệt! Hết lần này tới lần khác đến đoạn then chốt nhất lại mất dấu, thực sự là %#@%$…
Hắn cuối cùng cũng phát hiện ra, phía trên chỉ có vài chữ ngắn ngủi:
“Thời gian của ta không còn nhiều, ta không sợ chết, chỉ hận không thể bồi người. Đợi khi ta đi rồi, đem thi thể hỏa táng, đó là tâm nguyện cuối cùng của ta. Ta còn nhất tử nhất nữ là mối bận tâm duy nhất, mong quân tương trợ nhiều hơn. Ta không để lại gì, chỉ có “Phong Ngọc Lệnh” dùng để điều động ám bộ, thỉnh quân thay ta bảo quản. Bảo trọng.
Mộ Dung Huyền.
Mộ Dung Huyền?! Không phải là cha của Linh sao? Hắn sao lại biết chuyện này? Cho dù có là bạn tri kỉ của Ngự Khiếu Thiên, cũng không có khả năng biết nhiều bí mật như vậy. Trừ phi —— là hắn âm thầm điều tra.
Nhi tử của hắn khinh công vang danh đại đạo, khinh công của Linh nếu được truyền từ phụ thân, “Đạp tuyết phi yến” danh hào không chừng cũng là thừa kế từ phụ thân hắn! Võ lâm thế gia lại là đạo tặc thế gia, nói ra chắc cũng không ai tin…
Xem ra, hắn cùng Kính vương quan hệ không đơn giản, thậm chí không tiếc bán đứng bằng hữu. Điểm này, e rằng Linh cũng không biết. Nguyên lai di thể đã bị hỏa táng, khó trách tìm không được.
Không nghĩ tới, quan hệ đời trước lại phức tạp như vậy. Kẻ thù giết cha của Tiêu lại là anh cùng mẹ, thậm chí còn cùng hoàng đế….
Nhưng Thích Mộc Thiên đến tột cùng vì sao phải giết muội phu mình, một tay phá nát hạnh phúc của muội muội? Trong đó hẳn là có ẩn tình. Trong thư nhắc tới “Thiên Tuyết Châu”, như Hàn nói đó là Thiên Tuyệt chi bảo, thì ra, khắp nơi tranh đoạt cống phẩm chỉ vì muốn tra ra chỗ ở của Thích Mộc Thiên.
“Thiên Quy Xử… Thiên Tuyết Châu… Thiên, Tuyết, Thích Mộc Thiên, Thích Mộc Tuyết!”
Lưu Vân nhanh chóng đem thư giấu vào trong ngực, nghĩ ngợi một lúc, bỗng nhiên phượng mâu sáng ngời, khóe miệng khẽ nhếch thành một nụ cười giễu cợt, “Thì ra là thế… Hừm, thật sự là một hồi chê cười!”
“Trước hết, mặc kệ những chuyện này, bí mật kia rốt cục là gì? Cái gì mà nhị công tử? Mộ Dung Huyền không phải chỉ có Linh là con trai duy nhất sao? Chẳng lẽ là nhị công tử của Kính vương?… Cũng không phải! Ngăn tủ bên trong phòng… Chẳng lẽ là ——!”
Mấy canh giờ trước, tại bìa rừng ngoại ô.
“Thuộc hạ tới trễ, thỉnh chủ thượng ban tội!” Vài hắc y nhân cúi đầu quỳ trước một thân ảnh cao gầy mặc bạch y, cung kính chờ đợi xử phạt.
“Bỏ đi, là ta khiến các ngươi mất dấu, không trách các ngươi được.” Bạch y nhân âm trầm nhìn con đường nhỏ xa xa, lãnh đạm nói.
Đám hắc y nhân vô cùng kinh ngạc liếc nhìn nhau, chủ tử luôn luôn xử phạt nghiêm khắc, đột nhiên lại…
” “Thế nào, không hài lòng?” Bạch y nhân mày kiếm nhíu lại, lạnh lùng nhìn bọn họ.
“Thuộc hạ không dám, tạ ơn chủ thượng.”
“Chủ thượng có cần thuộc hạ đi tìm…” Một gã hắc y nhân cung kính mở miệng.
“Không cần. Các ngươi không phải là đối thủ của bọn họ, hồi cung.” Đôi mắt đen của bạch y nhân oán hận liếc mắt nhìn đường hẹp quanh co. Cắn răng, phất tay áo, quay đầu rời đi.
“Dạ!”
Ta không nên nhúng tay, ngươi có lý do của ngươi. Vẫn còn xem ta như người ngoài sao…
Nếu dễ chấm dứt như ngươi nói…
Tờ mờ sáng, gió lạnh đìu hiu thổi tới chân trời phía đông một vạt mây trắng, màu sắc lờ mờ hòa quyện dưới ánh trăng.
Một bóng cây khẽ lay động, thân ảnh hắc y chợt lướt qua, phiêu nhiên hạ xuống trước một ngôi nhà gỗ cũ nát. Ánh trăng nhu hòa chiếu rọi xuống khuôn mặt lạnh lùng nhưng đẹp đẽ như tạc tượng, soi rõ những đường nét hoàn mỹ.
Liễm Hàn nhẹ nhàng đẩy cửa, tránh quấy rầy đến người đang ngủ say bên trong. Không ngờ liếc mắt nhìn lại, người đã không còn bóng dáng!
Y nhíu mày, bước nhanh đến giường. Hai chiếc chăn đơn xếp chồng lên nhau không còn sót lại chút hơi ấm nào, đúng là trắng đêm không về!
Phi thân ra cửa, đi vòng quanh mã tràng một vòng, rồi lại ra chỗ thác nước, vẫn không tìm được.
“Hỗn đản!” Theo tiếng gầm nhẹ, Liễm Hàn sắc mặt u ám vung kiếm, làn nước suối trong suốt chấn động, “rào rào” một tiếng, nước suối văng tung tóe.
Không phải đã nói sẽ không ly khai sao?
Bên kia sương phòng, một bóng đen vô thanh vô tức đột nhập vào 『 Túy Dật Lâu 』.
“Thệ, Mộ Dung đâu?…Lưu Tiêu? Sao ngươi lại tới đây?” Lưu Vân vừa bước qua cửa, chỉ thấy một thân ảnh lam sắc quen thuộc ngồi ngay ngắn một bên. Khuôn mặt tuấn tú tái xanh tiều tụy, hai mắt ửng đỏ nhiễm thượng một chút tơ máu, nhìn thấy Lưu Vân, chớp mắt lại lóe lên một tia kinh hỉ, khiến sắc mặt hắn có chút tức giận.
Thanh sam nam tử nghe tiếng ngẩng đầu, đôi mắt sâu thẳm hiện lên một tia mừng rỡ.
“Vân, ngươi đã trở về?! Có sao không?” Lưu Tiêu bước nhanh tới, nắm hai vai Lưu Vân, rất sợ người trước mắt chỉ là ảo giác. Lưu Vân đầu vai khẽ động, mỉm cười lắc đầu, vừa định thân thủ ôm Lưu Tiêu vào lòng, dư quang tao nhã nhìn Thệ Thần bên cửa sổ lặng lẽ mỉm cười, rồi chợt thấy không thích hợp, lại kéo Lưu Tiêu song song ngồi ở tháp thượng.
“Chuyện gì đã xảy ra?” Lưu Vân kéo tay Lưu Tiêu lại gần, trên bàn tay thon dài có vài vết thương, vẫn còn sót lại huyết châu màu hồng nhạt.
“Vừa rồi không cẩn thận bị mảnh vỡ của chén rượu làm đứt, vết thương nhỏ, không sao đâu.” Lưu Tiêu thản nhiên mỉm cười, thu tay về đặt trên tháp thượng.
Thệ Thần liếc mắt nhìn về chân trời dần sáng rõ, quay đầu nói: “Tiêu huynh chắc là quá mệt mỏi, dù sao đi đường dài, vẫn cần nghỉ ngơi nhiều một chút. Coi kìa, trời cũng sáng rồi.”
“Cái gì?” Lưu Vân trợn mắt, quay đầu có chút giận dữ nhìn Lưu Tiêu, “Khó trách biến thành mắt thỏ.”
Lưu Tiêu mỉm cười: “Người tập võ không yếu đuối như vậy đâu. Ngược lại ngươi, một thân tơi tả, tối hôm qua rốt cuộc…”
Lưu Vân xoa xoa thắt lưng, đôi mắt phượng khẽ híp lại, mệt mỏi nói: “Ta tất nhiên là một đêm không chợp mắt, ngươi không phiền lụy nhưng ta thấy mệt mỏi.”
“Lưu Vân, ngươi…” Phút chốc Lưu Tiêu thấy hoa mắt, đã bị Lưu Vân chế trụ nằm xuống tháp thượng. Khuôn mặt tuấn mỹ của hắn kê lên ngực y, mang theo nụ cười ôn nhu, “Ngủ đi”. Lưu Tiêu thở dài, người này, rõ ràng là muốn để y nghỉ ngơi…
Nhắm mắt lại, Lưu Tiêu khóe miệng khẽ nhếch, vân đạm phong khinh.
Cảm thấy người bên cạnh hô hấp đều đều, Lưu Vân chậm rãi mở mắt. Đối diện là đôi mắt điềm tĩnh của Thệ Thần, ánh mắt có chút tiếu ý nhìn hắn.
Lưu Vân không hiểu sao thấy lòng khẽ động, hướng Thệ Thần nháy mắt, y lập tức yên lặng đến gần, nhẹ nhàng điểm thụy huyệt của Lưu Tiêu. Lưu Vân lúc này mới từ tháp thượng ngồi dậy.
“Lưu Tiêu sao lại đến đây? Còn nữa, Mộ Dung Linh đâu?” Lưu Vân cầm lấy chén rượu Thệ Thần đưa cho, từ bên cạnh bàn ngồi xuống.
“Chúng ta tra được Thiên Tuyệt gần đây có âm mưu, Tiêu huynh đảm đương hết sự vụ trong trang, tất nhiên cũng sẽ đến viện trợ, chỉ là không nghĩ tới nhanh như vậy mà thôi. Mộ Dung huynh cũng vậy, hẳn là phải đi đến biệt trang tại Huyền Diệu.”
Biệt trang? Lưu Vân bỗng nhiên nhớ tới đoản tiên ngày ấy y lưu lại —— Phong uyển.
“Vân huynh, ngươi phát hiện ra gì sao?” Thệ Thần từ chiếc tủ gỗ đàn hương lấy ra một hộp gỗ lớn, hỏi.
“Ân… Đúng vậy. Được rồi, đừng có gọi Vân huynh, Vân huynh mãi. Ngươi không mệt nhưng ta mệt. Gọi Lưu Vân được rồi.”
“Được, Lưu Vân. Bất quá, hiện tại hẳn là nên xử lý vết thương trước.” Thệ Thần mở hộp gỗ, cư nhiên là một cái hòm thuốc.
Lưu Vân sửng sốt, cười khổ nói: “Ngươi làm sao thấy được? Ta còn tưởng mình che giấu kĩ lắm rồi.”
“Vừa rồi bị chạm vào vai, ngươi giật mình.” Thệ Thần cười nói, cánh tay làm động tác thủ thế, ý chỉ lúc Lưu Tiêu nắm lấy bờ vai hắn. “Đừng quên, ta cũng coi như một tay ngụy trang già đời.”
Lưu Vân vén ống tay áo cùng ống quần, cắn răng cởi xuống băng bó đã nhiễm hồng, thì thấy mấy vết thương xanh tím, vết thương thật sâu được băng bó sơ sài giờ trông vô cùng thê thảm.
“Ngươi trúng tên sao??” Thệ Thần hiếm khi nhíu nhíu mày, nhưng tay chân nhanh nhẹn trị thương cho hắn, “Ráng chịu một chút…Thật không biết ngươi làm cách nào trở về, ứ huyết thành như vậy, tháo băng chậm một chút nữa, cánh tay này xem như phế!”
“Nghiêm trọng như vậy? Đúng là đã tê rần…” Lưu Vân ngượng ngùng. Bỗng nhiên đổ mồ hôi lạnh, cứ như là thần kinh phản ứng chậm chạp, bỗng nhiên đau thấu trời xanh, bất quá, may là không mất cảm giác. Đã qua lâu như vậy, hắn đã quên tư vị đau đớn đến chết lặng khi đó…
Truyện khác cùng thể loại
109 chương
32 chương
10 chương
117 chương
8 chương
87 chương
52 chương
36 chương