Phong Quá Vũ Lưu Vân

Chương 37 : Kính rượu

“Hừm, hôm nay thật thú vị nha. Khó có được một tiết tình nhân nho nhỏ cũng không khỏi gặp mặt Vân huynh.” Mộ Dung lay động chiết phiến, híp đôi mắt phượng, tà nghễ nhìn ba người. Phát hiện nam tử ăn mặc hoa lệ đối diện Lưu Vân chính là bạch y công tử vừa mới đổi đèn cùng y, nhất thời như một chậu nước lạnh dội thẳng xuống người, thấy nhãn thần hắn tựa tiếu phi tiếu, Mộ Dung trong lòng bỗng nhiên xuất hiện một tia lửa giận không hiểu từ đâu đến. Có loại người, lần đầu tiên gặp đã thấy đáng ghét, không vì lý do gì. Mộ Dung nghĩ vậy, cười lạnh một tiếng, cầm chén rượu nói: “Còn muốn đa tạ Huyền công tử tặng đèn, tại hạ kính ngươi một chén.” Dứt lời, nhẹ nhàng nâng chén rượu lên, hai ngón tay cầm chén rượu bắn ra, chén rượu trong nháy mắt bay về hướng Huyền Hữu. Chén rượu chịu tác động của nội lực, như mũi tên vừa rời khỏi dây cung, bay vút về phía Huyền Hữu. Chỉ thấy y cười khẽ, nhanh như chớp vươn tay đón lấy chén, nhẹ nhàng xoay người, hai ngón tay chụm lại, trong chớp mắt hóa giải kình lực trên chén rượu. Huyền Hữu nâng tay áo, một ngụm uống cạn. “Rượu ngon.” Y nheo mắt, nhẹ nhàng cười, “Quân tử giúp đỡ người khác đạt thành nguyện vọng, ta cũng kính các hạ một chén.” Câu nói lấp lửng, muốn hiểu thế nào cũng được, bất kể là thay đổi chân tướng câu nói tràn đầy châm chọc của Mộ Dung, hay là nói lời cảm tạ, nhưng mập mờ bỏ qua chuyện đổi đèn. Tay phải vẫn đặt trên bàn của Huyền Hữu nhẹ vỗ, bình rượu nguyệt sắc ở mép bàn chấn động, lập tức bị y cầm lấy, rồi trong nháy mắt vững vàng trở về chỗ cũ, có vẻ như chưa bao giờ động đậy qua. Mà chén rượu đã được rót đầy quỳnh tương trong suốt, không nhiều không ít mà khéo léo vừa vặn. Thoáng chốc, hương thơm tỏa ra bốn phía. Nhân lúc mọi người còn chưa hoàn hồn, Huyền Hữu trở tay vỗ bàn một cái, chén Minh Huân thẳng tắp bắn về phía Mộ Dung. Khéo léo chính là không hề động đến vật trên bàn, có thể thấy được nội kình thâm sâu đến mức độ nào. Mộ Dung chỉ lực nhẹ nhàng, Huyền Hữu trong lòng biết thua, liền nghênh ngang theo đường vòng trốn tránh, dùng nội lực bù đắp, nhìn có vẻ ngang sức ngang tài, nhưng thái độ ưu nhã như không của Huyền Hữu so với thái độ khiêu khích rõ ràng của Mộ Dung Linh, rõ ràng giành phần hơn. Mọi người chỉ cảm thấy một điểm bạch quang lướt qua, trong nháy mắt vụt tới trước mặt Mộ Dung Linh, kình phong trận trận hỗn loạn, lực đạo rõ ràng mạnh hơn vài phần. “Chết tiệt! Người này!” Mộ Dung nhíu mày chửi thầm. Bất kể là tiếp hay không, giả sử nhanh tay xuất thủ tiếp được chén rượu, nếu không phải cao thủ thì không cách nào bảo vệ chén rượu không vỡ nát khi xuất ra kình lực. Mà nếu không tiếp, nghĩa là sợ đối phương, trăm triệu lần không được. Mặc kệ tiếp hay không tiếp, chắc chắn đều mất mặt. Trong lúc tình thế gay go, [tóe lửa đầy mùi thuốc súng =))))))))] một đạo tử ảnh bay vút, đã thấy chén rượu trên không trung bỗng nhiên dừng lại, đúng là được hai ngón tay thon dài kẹp lấy, quỳnh tương sóng sánh không rớt ra một giọt nào. Mộ Dung Linh kinh ngạc trừng lớn đôi mắt đẹp. Không vì lý do nào khác, chủ nhân hai ngón tay thon dài đó đúng là Lưu Vân. Lưu Vân cúi đầu ngửi một chút, có chút bất đắc dĩ cười nói: “Rượu ngon như vậy bay tới bay lui, nếu đổ chẳng lẽ không đáng tiếc?” Dứt lời nhẹ nhàng nhấp một ngụm. Mộ Dung Linh cười: “Vân huynh yêu thích rượu, chưa chắc ta cũng vậy.” Thấy Lưu Vân rõ ràng bênh vực cho mình, trong lòng Mộ Dung Linh cũng có chút ngọt ngào. Y mặc dù mừng rỡ nhưng cũng không mất mặt mà cảm ơn. Lưu Vân sớm đoán được y sẽ nói như vậy, nhún nhún vai, đưa rượu cho y. Một màn tiếp theo khiến mọi người suýt nữa rớt cằm, bao gồm cả Lưu Vân. Mộ Dung tiện tay tiếp nhận, tại chỗ Lưu Vân vừa mới uống qua, nhấp một ngụm rượu. Tựa hồ ý thức được mình đang làm cái gì, Mộ Dung Linh không được tự nhiên nhếch môi cười gượng hai tiếng, đem chén đặt lại lên bàn. Không biết có phải là cồn bắt đầu có tác dụng, bên tai bắt đầu nóng như lửa đốt. Im lặng. “…Hai người quen nhau?” Vẫn là Thệ Thần ngoài cuộc không sợ chết lên tiếng, phá vỡ sự im lặng. “Không hẳn. Chỉ là trong hội đèn ***g có gặp qua. Còn chưa biết quý tánh của các hạ?” Huyền Hữu đôi mắt bớt đi một phần âm trầm, hướng Mộ Dung hữu lễ cười hỏi. “Có nhớ câu đố trên ngọn đèn không? Đó chính là tên của hắn.” Lưu Vân nhịn không được khẽ cười nói, phượng mâu tràn đầy tiếu ý dừng lại trên khuôn mặt tuấn tú đã đỏ ửng của Mộ Dung. “Câu đố gì?” Huyền Hữu có chút thẹn, vẻ mặt hiện lên một tia không tự nhiên, “Xin lỗi, ta quên mất.” Lưu Vân sửng sốt, phượng mâu lưu chuyển, lập tức trả lời: “Không sao. Tên hắn là…” Mộ Dung không đợi Lưu Vân nói xong, xen vào: “Tiểu đệ họ Mộ, tên một chữ Linh.” Huyền Hữu nói: “Nguyên lai là Mộ công tử, tại hạ Huyền Hữu.” Mộ Linh Mộ Linh, đã nghe qua ở đâu rồi thì phải… Thệ Thần nói: “Kỳ Môn Thệ Thần.” Mộ Dung Linh mỉm cười: “Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu. Sớm nghe danh Kỳ Môn môn chủ tài trí hơn người, thâm tàng bất lộ. Hôm nay vừa gặp, quả nhiên không phải người thường.” Thệ Thần bất động thanh sắc, cười trả lời: “Không dám. So với ta thì Mộ công tử mới xứng đáng với mấy chữ “tài trí hơn người, thâm tàng bất lộ.”” Mộ Dung cười khẽ, không nói. Thần bí cái gì chứ, khi dễ hắn “mất trí nhớ” sao? Lưu Vân âm thầm bĩu môi, hai cái tên này… Hẳn là quen biết nhau đi. “Công tử gia, trong các còn có sinh ý, không ngại tiểu nữ đi trước?” Phượng Dao khoan thai mà nói, đôi mắt đẹp di chuyển tới lui nhìn từng người, khẽ cười. “Ừ, Phượng tỷ đi cẩn thận. Bản công tử lần sau sẽ tới ủng hộ.” Mộ Dung phe phẩy chiết phiến, hướng Phượng Dao nháy mắt mấy cái, mắt phượng như tơ, nhất thời lại thêm phần ái muội. “Ôi, sao lại chịu để giai nhân như vậy bỏ đi? Hử “Mộ công tử phong lưu”? Lưu Vân cười tà, học dáng vẻ của y cũng nháy mắt mấy cái, đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “phong lưu”. Đôi mắt cực kì mê hoặc nhân tâm, nhìn Mộ Dung Linh tức đến sắp ngất, lại cứ tỏ ra không hề hay biết, không coi ai ra gì tiếp tục đại sự chọc ghẹo của hắn. “Hẳn là Phượng tỷ muội tựa hồ đối với “khiêu vũ” rất có hứng thú nha, được rồi, lần trước nàng còn muốn ta tạy, ta thấy, hay là Mộ công tử dạy đi… Công tử hẳn là rất hiểu tình thú mà…” “Ngự…Vân Tiêu!” Mộ Dung trừng mắt phượng, hạ giọng, “Nàng chính là… Ngươi giả ngu cái gì!” “Giả ngu?” Lưu Vân chớp mắt, liếc nhìn đèn ***g hỏa phượng trong tay y, khẽ cười nhạt, “Ta giả ngu cái gì? Ta bất quá…” Thanh âm thấp dần, cuối cùng như thì thầm bên tai, trong nháy mắt đôi tai đang ửng hồng của Mộ Dung như bị thiêu cháy. “Ngươi —— ngươi!” Mộ Dung Linh nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Lưu Vân, tựa hồ rất tức giận. Gì chứ, “Ta bất quá là đùa giỡn ngươi thôi!” Bản thiếu gia là đồ chơi của ngươi chắc? “Xem ra tình cảm của hai vị tựa hồ rất tốt, Vân, sao trước đây không nghe thấy ngươi nhắc tới Mộ công tử đây?” Huyền Hữu bỗng nhiên xen vào, hỏi. Vân? Thệ Thần nóng lòng liếc nhìn Lưu Vân. Mộ Dung nhíu mày nhìn Huyền Hữu. Lưu Vân sửng sốt, lập tức nghĩ đến việc hắn từng nói tên mình là Vân Tiêu, cho nên gọi “Vân” thực sự là gọi họ của hắn. Trả lời: “Hắn là… Bằng hữu của ta.” “Phải.” Âm điệu khá lớn, nhưng Lưu Vân làm sao cũng cảm thấy khó chịu. Quái lạ, hắn khó chịu vì cái gì chứ? Không khí khẽ lay động, một thanh ngân châm cực nhỏ xuyên qua không khí, thẳng tắp hướng Mộ Dung đang ngồi đối diện Lưu Vân bay đến. Bất quá, Lưu Vân cũng không lo lắng. Lực đạo mặc dù rất mạnh, bất quá đối với thân thủ của Linh, dư sức tránh. Không ngờ, Mộ Dung không hề tránh, lại bình thản đón nhận. Chợt thấy trước mắt một bóng tím vọt đến, sau một khắc đã được ôm vào lòng. “Leng keng, đinh” Ba thanh ngân châm cắm trên thân cột, yếu ớt tỏa ra bích quang. “Đại thiếu gia của ta, ngươi điên à? Muốn thử xem thân thể cứng cỡ nào chắc?” Lưu Vân nhíu mày, bất mãn nhìn Mộ Dung vẫn còn ngây người trong lòng hắn. “Hừ, kẻ nào ở phía sau….” Mộ Dung bỗng nhiên dừng lại, quay qua. Không nói lời nào. Lưu Vân giật mình, lập tức sáng tỏ. Ba cây ngân châm nói là hướng Mộ Dung phóng tới, nhưng người phóng châm không thể không dự liệu trước y sẽ tránh, rồi chợt nhớ ra, châm là từ phía sau hắn phóng tới! Không nghĩ tới hắn thế mà lại lấy thân mình ngăn cản, Lưu Vân nhếch khóe môi, cúi đầu nhìn Mộ Dung Linh, lắc lắc đầu, ý cười dâng lên trong đáy mắt. Dường như có một bóng người lướt qua, Lưu Vân trong lòng cười nhạt, buông Mộ Dung Linh ra, cấp tốc thi triển khinh công đuổi theo. Huyền Hữu theo sát ngay sau đó. Mộ Dung vừa định đuổi theo, vai lại bị một người giữ lại. Y theo bản năng giãy ra, nhưng bị chế trụ, một phân cũng không thể động đậy. Quay đầu lại, đúng là Thệ Thần. “Thệ môn chủ, thỉnh buông tay.” Mộ Dung Linh lạnh lùng nói. Trong lòng âm thầm kinh hãi, sớm biết người này thân tàng bất lộ, không nghĩ rằng cư nhiên lại chế trụ mình. Kỳ Môn môn chủ quả nhiên không đơn giản. “Thất lễ rồi. Bất quá với thân thủ của Vân huynh, sẽ không có việc gì đâu. Huống hồ còn có Huyền Hữu.” Thệ Thần buông tay, khẽ cười nói. “Thì bởi vậy nên ta mới…” Mộ Dung thấp giọng. “Xem ra ta đã quá lo xa rồi.” Thệ Thần bất đắc dĩ sờ sờ cằm. Mộ Dung Linh bỗng nhiên phát hiện, khách nhân trong lâu đã trốn hết, chỉ còn lại một người không biết từ nơi nào tới, hắc y hắc mặt nạ, hắc phát, hắc nhãn, thật sự là “Hắc nhân”…