Án Chỉ Hoài ngoảnh đầu lại, đối diện với đôi mắt không có hảo ý của Tần Thanh. Hắn vui vui vẻ vẻ, cười nói với Lục Cận: “Tìm được cuộn lông nhà ngươi rồi à?” Tần Thanh thay đổi sắc mặt: “Ngươi nó ai là cuộn lông?” Lục Cận cười khổ nói: “Nói tới thì dài lắm. Ngươi a, dám đắc tội với con trai long quân, coi chừng sau này nó chạy tới kiếm ngươi trả thù” Án Chỉ Hoài chẳng để ý: “Ta còn phải sợ con bò sát đến một cái sừng còn chưa nhú?” Tần Thanh giễu cợt nói: “Nhưng nó có một ông cha thật lợi hại. Mới rồi đã bị chòng ghẹo một phen a, sơn thần đại nhân — sao có cảm giác nhìn quen thuộc, chúng ta đã từng gặp nhau ở nơi nào, thần quân?” Y cố tình bắt chước giọng nói của long quân, biểu tình đắc ý dào dạt nhìn về phía Án Chỉ Hoài. Án Chỉ Hoài lười biếng cho nó một cái liếc mắt, bộ dạng ta không buồn so đo với một cuộn lông, đại nhân có tấm lòng đại lượng, khiến Tần Thanh tức giận muốn nổ lông. Lục Cận vội dỗ dành y, nói với Án Chỉ Hoài: “Không còn chuyện gì nữa, tới chỗ ta uống rượu thôi” Án Chỉ Hoài cười đáp ứng, bỗng nói: “Chờ chút”. Vội trở vào động phủ, lát sau, ôm ra một con chó nhỏ đen sì, đưa tới trước mặt Lục Cận, “Cố ý xin từ chỗ tiên hữu khác đấy, cho ngươi giải sầu” Lục Cận cúi nhìn kinh ngạc, chó con này hình dáng vô cùng cổ quái, đôi tai nhọn hoắt, lại có ba phần giống mèo. Án Chỉ Hoài cười nói: “Đúng là không dễ coi lắm, cứ tạm làm bạn với Tần Thanh” Tần Thanh giận dữ: “Ta thèm vào làm bạn với thứ này!” Lục Cận chần chừ nói: “Đây… là con chó?” Án Chỉ Hoài cười ngây thơ vô tội: “Đương nhiên là con chó” Chó con dè dặt cụp đuôi lại, đuôi đã cụt một nửa, cực kỳ xấu xí. Xem ra cũng biết rất xấu, muốn giấu đi. Ngửng đầu nhìn Lục Cận, nhu thuận liếm ngón tay hắn. Lục Cận nội tâm khẽ xao động, đưa tay tiếp nhận nó từ trong tay Án Chỉ Hoài, nói: “Như vậy, đa tạ” Tần Thanh lạnh lùng liếc chó con kia nhưng không nói gì, chỉ hừ một tiếng, đi theo phía sau Lục Cận, đường về động phủ Lục Cận không thôi chí chóe với Án Chỉ Hoài.