Phong Ngự

Chương 15 : Tiểu cốc

“Hắc ! Phong Nhược, thật khó tin quá đi, mới qua có một quý thôi mà ngươi đã thay đổi nhiều thế này ! Tuy nhiên, ta hỏi thật … mấy đầu linh thú cấp một có phải chính ngươi tiêu diệt không ?” Sau khi đám người Khúc Vân đã đi xa, Khổng Phi có chút cảm khái mà hỏi thăm, hiển nhiên gã có vẻ không tin lắm. “Thật đấy, không lẽ ngươi cho rằng có người khác giúp ta à ? Mà cũng không chừng mấy con linh thú đó ngoan ngoãn chạy đến trước mặt ta rồi tự sát ra đấy !” Tâm trạng Phong Nhược thật vui nên nói thế, “À, đúng rồi, lần này các ngươi thu hoạch thế nào ? Suốt cả quý vừa rồi kiếm được bao nhiêu Ngũ Hành Thạch ?” “Thôi, Đừng nói nữa !” Khổng Phi có vẻ hơi chán nản thất vọng mà lắc đầu, “Tình hình vừa rồi ngươi cũng thấy đấy, lần này bọn ta đi tới thung lũng Tây Phong, ở tại đó mai phục một hồi lâu rốt cuộc săn giết được một con linh thú cấp ba, tuy nhiên cái đó cũng chưa tính là gì, bọn ta lại phát hiện một mạch linh tuyền cấp thấp trong hang ổ của con linh thú cấp ba đó, thứ này còn tốt hơn cả so với linh mộc cấp thấp đấy, cơ hồ hiệu quả còn vượt qua cả linh thạch cấp thấp luôn, nếu có thể dùng Phong Linh Trận Pháp di dời nó ra ngoài, có thể bán được ít nhất hai trăm viên Ngũ Hành Thạch cấp thấp. Thật đáng tiếc, cũng chẳng biết tại sao chuyện này lại bị tên khốn Sở Thiên đó biết được, vì thế mượn cớ thung lũng Tây Phong là khu vực do Thiên Xu Viện hoàn toàn quản lý rồi đuổi chúng ta đi ra ! Thật đáng hận mà, lúc này Lam sư tỷ không có trong Tông nếu không làm sao bọn Sở Thiên đó dám kêu ngạo đến thế !” “Lam sư tỷ ?” Phong Nhược đang yên lặng lắng nghe, trong đầu bỗng nhiên hiện ra bóng dáng của thiếu nữ áo lam kia, trách sao trong thời gian này hắn không thấy nàng, hóa ra nàng không ở trong Thanh Vân Tông. “Dù sao thì lần buôn bán này bọn ta cũng lời khá nhiều, chỉ cần có thể ra ngoài săn bắt thêm vài lần nữa, ta sẽ kiếm được nhiều Ngũ Hành Thạch hơn nữa, đến lúc đó cũng đủ sắm chiếc Áo Lăng Vân rồi ! Đến khi đó muốn săn giết linh thú cấp ba thì ta cũng sẽ thoãi mái hơn nhiều ! Ngoài ra Khúc sư huynh cũng đã nói rồi, chờ tới lúc hắn tiến cấp lên Luyện Khí hậu kỳ thì chúng ta sẽ đi săn trong chỗ sâu của Thất Thập Nhị Phong ! Đến lúc đó tên Sở Thiên kia còn dám kiêu ngạo nữa không ?” Khổng Phi càng nói càng có vẻ hưng phấn, sau đó gã lại đưa cho Phong Nhược một viên Ngũ Hành Thạch thuộc tính hỏa rồi nói tiếp : “Viên Ngũ Hành Thạch này ta trả nợ ngươi lúc trước ! Ai …, bây giờ ngươi cũng đã gia nhập vào nhóm săn bắt của chúng ta rồi, nên Tuyết Linh Tằm của ta không có người chăm nom nữa, thôi hàng năm đành phải tiêu tốn hai viên Ngũ Hành Thạch vậy !” Phong Nhược cũng không từ chối, hắn liền nhận lấy Ngũ Hành Thạch của Khổng Phi, dù sao thì mấy người bọn họ cũng giàu có hơn hắn nhiều, mặt khác theo lời Khổng Phi từng nói, dựa theo quy củ của Thanh Vân Tông nếu đệ tử đời thứ ba nào không muốn trông nom Tuyết Linh Tằm, thì mỗi năm chỉ cần nộp lên trên hai viên Ngũ Hành Thạch là được, khi đó sẽ không mắc phải tình huống cả đám Tuyết Linh Tằm bị bỏ đói đến nổi kết kén giống như hắn. Thậm chí việc trồng Hương Linh Đạo cũng có thể áp dụng giống như thế, chỉ có điều phải tốn kém thêm chút đỉnh Ngũ Hành Thạch để mua bánh gạo ở chỗ lão bà bà kia, vì vậy các nhóm săn bắt đều có ước định bọn họ sẽ thay phiên chiếu cố lẫn nhau, do có quy định dành cho toàn bộ đệ tử đời thứ ba Thanh Vân Tông chỉ được phép ra ngoài săn bắt hai lần trong năm, nên thời gian còn lại hầu hết đều ở lại sơn môn tu luyện, và học thêm các loại tiên thuật phụ trợ, chẳng hạn như luyện khí, luyện đan, chế phù, trận pháp,... Khổng Phi nói thêm vài câu liền vội vã rời đi, bởi vì đối với bọn họ mà nói trải qua một quý hành trình săn bắt vừa rồi cũng có chút mạo hiểm và mệt mõi, nên cần phải có một thời gian tĩnh tâm tu luyện. Phong Nhược nhìn theo thân ảnh Khổng Phi vừa biến mất, liền không nhịn được sung sướng nhìn năm viên Ngũ Hành Thạch trên tay, tuy toàn bộ đều là cấp thấp nhất nhưng như thế cũng được rồi, chỉ đáng tiếc một điều là do chất liệu của thanh đoản đao Ánh Nguyệt quá kém nên chỉ có thể tinh luyện một viên Ngũ Hành Thạch thôi, nếu đổi lại là một thanh kiếm khí cấp một khác thì có thể tinh luyện được ít nhất hai viên Ngũ Hành Thạch. “Hắc ! Từ từ rồi cũng có mà !” Phong Nhược quay đầu lại, ánh mắt nhìn lên tòa sơn môn nguy nga của Thanh Vân Tông, có những đám mây mù bay lượn lờ dưới cung điện, tuy hắn chưa có cơ hội chính thức bước vào cánh cửa này, nhưng hắn sẽ cố gắng nỗ lực thật lớn bằng tất cả khả năng của hắn. “Hiện tại thú cưỡi Bạch Vũ Hạc cũng sắp có rồi, vấn đề còn lại là tìm biện pháp có được thanh kiếm khí cấp một và bộ trang phục nữa !” Phong Nhược vừa nghĩ vừa bước đi về hướng Đông Phong, hắn nhớ lại thu hoạch của mình mà cảm thấy rất hưng phấn, chẳng những khiến cho bọn Khúc Vân phải trố mắt nhìn, mà còn được năm viên Ngũ Hành Thạch đồng thời được gia nhập vào nhóm săn bắt của bọn họ nữa. Hắn dám khẳng định lực chiến đấu cơ bản vẫn phải là pháp lực, với tình trạng hiện tại của hắn mà đi theo bọn Khúc Vân ra ngoài săn bắt thế nào cũng sẽ cực kỳ nguy hiểm. Vì hắn không có trang phục phòng ngự, cũng chẳng có thanh kiếm khí sắc bén nào, nếu chỉ dựa vào thanh đoản đao Ánh Nguyệt thì chắc chắn không thể phá vỡ được phòng thủ của linh thú cấp hai, cấp ba. Khúc Vân đã hứa hẹn cho hắn thiếu nợ một con Bạch Vũ Hạc đã là quá lắm rồi, không có khả năng nào lại bỏ ra thêm nhiều Ngũ Hành Thạch nữa để mua dùm hắn trang phục phòng ngự và kiếm khí, cho nên hắn chỉ còn cách nhờ vào Mộc Linh Thạch giúp cho pháp lực ngày càng tăng trưởng ! Đương nhiên còn một việc cực kỳ quan trọng nữa, đó là phải tranh thủ mọi khả năng luyện chế cho bằng được một mớ Hoạt Lạc Tán, lúc trước trong khi đánh nhau với con Ngân Sắc Tri Thù hắn đã phát hiện ra tác dụng của Hoạt Lạc Tán vô cùng công hiệu, thậm chí tầm quan trọng còn vượt qua cả Chỉ Huyết Tán nửa, bởi vì một khi người tu đạo không còn pháp lực thì chắc chắn lúc đó sẽ gặp phải tình huống cực kỳ tệ hại. Lộ trình từ ngọn chủ phong Thanh Vân Sơn đi đến tiểu cốc bí mật đó chỉ mất khoảng một canh giờ, dọc theo đường đi Phong Nhược tận lực xóa đi dấu vết di chuyển của mình, hơn nữa còn cố ý đi nhiều vòng ở những khu vực có địa hình phức tạp để che dấu đi hành tung. Nguyên nhân khiến hắn cần phải cẩn thận như thế tất cả là do viên Mộc Linh Thạch này đối với hắn quá quan trọng đi, tuy hắn biết rõ chẳng ai rãnh hơi mà đi theo dõi một tên tạp dịch nho nhỏ như hắn, nhưng hắn vẫn phải cẩn thận đề phòng. Đến lúc Phong Nhược trở lại lối vào tiểu cốc thì mặt trời đã lặn ở đằng Tây, dù sao thì hắn cũng đã quyết định qua đêm ở đây, huống chi hiện tại không còn bị chín con Tuyết Linh tằm làm phiền nữa rồi. Phong Nhược cảnh giác nhìn kỹ xung quanh, hắn vẫn chưa phát hiện ra bóng dáng của con Ngân Sắc Tri Thù, có lẽ nó thường núp trong huyệt động. Phong Nhược cầm chắc thanh đoản đao Ánh Nguyệt, rồi lần mò từng bước đi tới gần cửa động đen sì kia, do cây cối hai bên che kín dày đặc nên lúc này trong tiểu cốc đã không còn chút ánh nắng nào, đồng thời nhìn vào cửa động liền có cảm giác toát ra vẻ âm trầm đáng sợ, khiến ai nhìn qua cũng đều có cảm tưởng như đang đối mặt với một cái miệng quái thú đang há to như chậu máu ! Phong Nhược hít sâu một hơn, liền vận chuyển pháp lực vào thanh đoản đao Ánh Nguyệt, lúc này trên thân đao phóng ra một quầng hỏa diễm dài cả thước, hắn tiếp tục tiến đến cửa động vài bước, lập tức rơi vào trong huyệt động. Sau đó Phong Nhược cũng không cần đi “thăm hỏi” con nhện kia làm gì, hắn lập tức dựa theo trí nhớ đường đi lúc trước mà chạy vội vào chỗ khe hỡ dạo đó, về phần thanh đoản đao Ánh Nguyệt đang cầm trong tay lúc này hoàn toàn đảm nhiệm công dụng của một cây đuốc. Đương nhiên cũng nhờ pháp lực Phong Nhược đã tăng lên nhiều nên hắn mới dám tiêu xài hoang phí như thế, phải biết rằng lúc chưa tiến cấp hắn thi triển Hỏa Diễm Đao chỉ có thể duy trì trong một nhịp thở thôi, hơn nữa phạm vi hỏa diễm cũng rất nhỏ. Nhưng hiện tại Phong Nhược hoàn toàn có thể giữ được trạng thái Hỏa Diễm Đao hơn mười nhịp thở, nhờ vậy chẳng những có thể trợ giúp thêm tác dụng soi sáng rất tốt, mà còn có thêm thủ đoạn công kích mạnh bạo nữa ! Có lẽ do Phong Nhược xuất hiện quá đột ngột, hoặc là do Hỏa Diễm Đao phát ra ánh sáng rừng rực mà tiến thẳng đến khe nứt, nên vị chủ nhân huyệt động này chính là Ngân Sắc Tri Thù mới phẫn nộ kêu lên “Xèo xèo” mà xông tới, nhưng cơ bản Phong Nhược không thèm dây dưa với nó, hắn lập tức lách vào trong khe đồng thời còn cố ý thu hồi Hỏa Diễm Đao nữa. Quả nhiên, khi bóng tối hoàn toàn bao phủ trở lại, lá gan con Nhện kia lập tức to lên, nó liền há miệng phun ra từng sợi từng sợi tơ nhện, rốt cuộc cũng phong ấn toàn bộ khe nứt này ! “Ha ha … láu lỉnh thật !” Rõ ràng Phong Nhược cầu còn không được, hắn chờ Ngân Sắc Tri Thù phun tơ xong liền thi triển Hỏa Diễm Đao cắt lấy đống mạng nhện này ! Đối mặt với sự khiêu khích của Phong Nhược, đương nhiên con Nhện đó cũng không tỏ ra quá yếu thế, vì vậy một lần nữa tiếp tục phun tơ nhện ra để phong tỏa vết nứt, tuy nhiên kế đó “cánh cửa” cũng bị Phong Nhược thu hết vào trong túi. Trải qua hai lần phun tơ, con Ngân Sắc Tri Thù này rõ ràng thông minh hơn hẳn, nó không quan tâm đến Phong Nhược nữa, dù cho có khiêu khích thế nào nó cũng chỉ trốn ở kế bên và cũng không hề phun tơ nhện ra thêm. Nhìn thấy tình hình này, Phong Nhược cười ha hã liền không để ý đến nó nữa mà bắt đầu dọn dẹp chướng ngại trên đường đi, rồi hướng về phía vị trí Mộc Linh Thạch từ từ bò tới.