Phong Mang
Chương 88
Hàn Đông lúc này mới nhớ tới, hắn tựa hồ chưa từng tìm hiểu qua thông tin cá nhân của Du Minh.
Hắn đã tìm qua tên Lý Thượng trên mạng, tìm qua Trương Tinh Hồ, thậm chí cả tên mình cũng tìm qua, chỉ là không tìm qua Du Minh. Đại khái cảm thấy Du Minh không có khả năng có gì nổi tiếng, coi như lục cũng không thấy gì.
Kết quả khi thật sự thử tìm kiếm, tin tức điên đảo thiên địa khiến cho hắn hoàn toàn choáng váng.
Nam chính của ba bộ phim lớn với đầu tư trên một triệu, chỉ riêng năm trước đã tiếp hai bộ đầu tư lớn. Đảm nhiệm diễn viên chính coi như thôi, còn bắt đường đường một siêu sao làm diễn viên phụ cho hắn, quả thực không cần quá bá đạo đi! Những phim trước đó bởi vì danh tiếng không tốt thiếu nhân tố, khiến cho Hàn Đông không có hứng thú xem, cho dù lướt qua cũng không có ấn tượng gì với diễn viên.
Hàn Đông vẫn cho rằng mình không phải là lão mạt (tệ nhất), vẫn cho rằng phía dưới vẫn có người lót đáy.
Thiệt thòi hắn còn suốt ngày quan tâm thừa thay Du Minh, sợ người đoàn phim cảm thấy cậu là bởi vì quan hệ của hắn mới được tiến vào đoàn phim, náo loạn nửa ngày thì ra người ta đều cho là hắn đang nịnh bợ Du Minh!
Hàn Đông đột nhiên có cảm giác có mắt không thấy núi Thái Sơn.
Hắn vội vàng chạy đến phòng Du Minh đem tất thối trộm vứt trong chậu người ta nhặt ra.
Du Minh trùng hợp thấy được, hỏi: "Làm sao vậy?"
"À, hôm qua tôi không cẩn thận làm rơi tất vào đây."
Du Minh tỏ ra không để ý, "Lấy về gì chứ? Tôi nhân thể giúp cậu giặt sạch, cậu suốt ngày chất đống lên, làm ký túc xá thối hoắc."
"Không được không được." Hàn Đông vội vàng xua tay, "Tôi tôi sẽ đi giặt ngay bây giờ, lập tức đem nó giăt sẽ, tuyệt đối sẽ không tiếp tục chất đống!" Hoả tốc vọt vào buồng vệ sinh.
Du Minh liếc nhìn bóng lưng của hắn, làm gì a?
Sau đó Hàn Đông lại tiến một bước tìm thông tin về Du Minh, phát hiện ba năm trước Du Minh cũng đã là đề tài hấp dẫn của hội Bát Quái. Từ lúc cậu xuất đạo tới nay, tiếng thảo luận về "Hậu phương" vẫn chưa từng dứt. Cư dân mạng xôn xao, người tố cáo vô kể, có người nói là CEO tập đoàn giải trí, có người nói giám đốc doanh nghiệp bất động sản, thậm chí còn có người nói là nữ tỷ phú giàu nhất Châu Á...
Vô luận là giả thuyết nào, cuối cùng đều bị phủ định.
Mà đại tài chủ chân chính ở sau lưng, tựa hồ người trong cuộc đều không dám lộ ra.
Làm cho bối cảnh thật sự của Du Minh hiện tại vẫn là một điều bí ẩn!
Thấy những thứ này, Hàn Đông đột nhiên có cảm giác ưu thế, loại này cảm giác so với việc ký hợp đồng cho Vương Trung Đỉnh còn cường liệt hơn. Bởi vì ký hợp đồng với Vương Trung Đỉnh không có cách nào khoe khoang khắp nơi, cái này lại khác, hắn hoàn toàn có thể đăng ký tài khoản ảo phát thiếp, cạch cạch cạch đánh ra một hàng chữ: đại thần mà các người YY đang ở phòng cách vách của lão tử!
Sau đó Hàn Đông lại ảo tưởng cư dân mạng đổ xô tới, vô số đôi mắt đói khát đang nhìn mình rầm rộ.
Xin nói cho chúng tôi biết đại tài chủ phía sau Du Minh rốt cuộc là ai?
Người đó rốt cuộc từ đâu đến?
Gia thế như thế nào mới dám ném ngàn vàng chỉ vì một nụ cười của mỹ nhân?
...
Kết quả Hàn Đông phát hiện mình cái gì cũng không biết.
Tuy rằng sớm đã nhìn ra Du Minh có quý nhân tương trợ, nhưng quý nhân này đến tột cùng là ai, Hàn Đông chỉ dựa vào nhìn khẳng định nhìn không ra. Chỉ là trực tiếp hỏi lại sợ chọc giận Du Minh, bởi vì hắn hiểu rất rõ tính tình cậu, nếu Du Minh không muốn nói chuyện này, hắn là đánh chết cũng sẽ không nói một chữ.
Nhưng mà không hỏi trong lòng Hàn Đông lại ngứa!
Vì thế, Hàn Đông bắt đầu vào vai đại trinh thám.
Bình thường coi như không có việc gì ở cùng Du Minh, chỉ cần đuổi được một cơ hội liền nói bóng nói gió, chỉ cần có một chút động tĩnh liền dán vào cửa nhìn lén. Rõ ràng ở cách vách, hắn cố tình không nói chuyện trực tiếp, nhất định chui trong chăn lén xem người đời Bát Quái, nhưng lại có thể YY đến phong sinh thủy khởi. (gió nổi nước lên)
Lại một lần sau khi xem những thông tin hot ít được công khai kia thấy sóng lòng mênh mông, Hàn Đông rốt cục không chịu nổi tịch mịch, giả bộ ngữ khí nói chuyện phiếm mở miệng thăm dò.
"Minh nhi, cậu đã ngủ chưa?"
Du Minh miễn cưỡng trả lời: "Chưa a, làm sao vậy?"
"Sao muộn như vậy còn chưa ngủ?"
"Ngủ không được."
Nhanh chóng hỏi: "Cậu nghĩ gì thế" có phải nghĩ tới đại tài chủ của cậu hay không?
Qua một hồi lâu, Du Minh mới dùng giọng điệu lãnh đạm đạm trả lời: "Không phải lỗ tai cậu đặc biệt thính sao? Cậu không phải nói trong vòng mười thước có thể nghe thấy lời trong lòng của tôi sao? Còn hỏi tôi làm gì?"
Hàn Đông: "..."
Hai ngày này Nhị Lôi luôn đem tờ báo đăng sai ảnh chụp tới trước mặt Vương Trung Đỉnh, hơn nữa mỗi lần đều đem một tờ có mặt Lý Thượng kia đặt lên trên, tựa hồ là ám chỉ gì đó.
"Cậu làm sao vậy?" Vương Trung Đỉnh thực kinh ngạc, "Có vấn đề gì sao?"
Nhị Lôi nói: "Ba kỳ gần đây bọn họ đều đem ảnh Lý Thượng làm trang bìa."
"Đây không phải chuyện tốt sao?"
Nhị Lôi muốn nói điều gì lại không nói ra.
Vương Trung Đỉnh lại mở miệng: "Tôi hiểu ý của cậu, cậu không phải là muốn nói Lý Thượng giở trò mờ ám sao? Người này cũng là nghệ sĩ công ty chúng ta, ích lợi của cậu ta cũng trực tiếp liên quan đến lợi ích công ty, cho nên vô luận dùng phương thức gì mưu lợi, tôi thân là giám đốc vẫn là không có gì đáng trách."
"Tôi không phải muốn anh đi trách móc nặng nề Lý Thượng, tôi là cảm thấy được anh phải làm công tác tư tưởng cho Hàn Đông." Nhị Lôi cuối cùng đem lời dấu ở đáy lòng nói ra miệng.
"Làm công tác tư tưởng cho Hàn Đông?" Vương Trung Đỉnh khó hiểu.
Nhị Lôi nói: "Đúng a, vốn bị trộm chính là hình của cậu ấy, nhưng là tòa soạn báo bên kia lại không có gì giải thích, ngược lại là đồng thời tăng thêm hình ảnh của Lý Thượng, trong lòng ậu ấy hẳn khó tránh sẽ suy nghĩ đi?"
Vương Trung Đỉnh thật ra cũng nghĩ tới vấn đề này, chỉ là hắn rất thắc mắc, "Sao cậu lại thay Hàn Đông nói chuyện?"
"Á... Có thể là gần đây tiếp xúc tương đối nhiều với cậu ấy."
"Các cậu khi nào thì tiếp xúc?"
Nhị Lôi chần chờ mở miệng: "Cậu ấy đến tìm tôi vài lần, nói tâm lý không thăng bằng linh tinh, nhưng lại không dám mạo muội đất quấy rầy anh, dù sao anh công việc bận rộn như vậy, cậu ấy cũng không muốn làm cho anh ngột ngạt..."
Hàn Đông còn có lúc hiểu chuyện như vậy?
Nhưng Vương Trung Đỉnh chưa từng có lòng hoài nghi đối với Nhị Lôi, cho nên nghe nói vậy cũng chỉ có thể thở dài ra một hơi.
"Cậu gọi cậu ta đến đây cho tôi."
Trên đường, Hàn Đông phát hiện thái độ của Nhị Lôi đối với hắn thật sự giống như so với trước kia nhu hòa hơn một chút. Khi hắn xem ra, Nhị Lôi chính là cùng một gương mặt với Vương Trung Đỉnh, thời thời khắc khắc phản ánh thái độ Vương Trung Đỉnh. Nếu Nhị Lôi nảy sinh một tia biến hóa đối với hắn, vậy chứng tỏ vài ngày "biểu diễn bản chất" đã có chút hiệu quả.
"Nha! Hôm nay sao thái độ anh tốt như vậy?" Hàn Đông biết rõ còn cố hỏi.
Nhị Lôi phá lệ cười cười, "Vương tổng nói thái độ của tôi đối với cậu quá cứng rắn, kỳ thật tôi đối với ai cũng như vậy, không biết vì sao Vương tổng chỉ nói ra cậu. Tôicảm thấy... Kỳ thật trong lòng Vương tổng rất quan tâm cậu, chỉ là ngoài miệng không nói mà thôi."
Hàn Đông lúc ấy vẻ đắc ý này đã muốn phiêu lên đuôi lông mày, lại còn ra vẻ thụ chi có thẹn, "Đừng đừng đừng, đừng nói như vậy, Vương tổng với ai cũng đối xử bình đẳng, đối xử bình đẳng, ha ha ha ha ha..."
So sánh với ngày trước, Hàn Đông tiếp tục tiến vào văn phòng Vương Trung Đỉnh đã hoàn toàn thay đổi tư thế. Chân không điên, đầu cũng không lung lay, nện bước vững vàng, diễn cảm nghiêm túc, vào cửa chào hỏi trước.
"Vương tổng, anh tìm tôi?"
Không biết có phải là đã quen nhìn Hàn Đông tận lực đắc ý hay không, Vương Trung Đỉnh cảm giác hắn hiện tại rất kỳ dị.
"Chính là về việc tạp chí đăng sai ảnh chụp, tôi vẫn luôn muốn tìm cậu nói chuyện."
Vừa nhắc tới chuyện này, Hàn Đông tự nhiên ngẩng đầu 45° nhìn trời, cố nén không cho nước mắt chảy xuống, sau đó hướng Vương Trung Đỉnh bày ra một bộ dạng không thể tiếp tục miễn cưỡng tươi cười.
"Kỳ thật tôi vẫn tốt." Thanh âm run nhè nhẹ.
Vương Trung Đỉnh bộ dạng cực kì không được tự nhiên ánh mắt nhìn Hàn Đông, "Cậu thật sự là nghĩ như vậy?"
Hàn Đông đột nhiên nhìn xuống sàn nhà, hít khí một cái hít khí một cái tiếp tục hít khí, tiếp tục ngẩng đầu bày ra một nụ cười ngây ngô kinh điển như nữ chính trong phim thần tượng khi bị ủy khuất lại không muốn làm cho nam chính khó xử, "Đương nhiên rồi, tôi sao lại lừa anh được?"
"Vậy là tốt rồi." Vương Trung Đỉnh nói.
Nụ cười ngây ngô của Hàn Đông vèo một cái đã thu lại, tôi phi, không thấy a? Tôi đã diễn rõ ràng đến như vậy còn không có nhìn ra a?
"Đi làm việc của mình đi." Vương Trung Đỉnh cũng không quay đầu lại nói.
Hàn Đông lúc này biểu cảm kinh ngạc, có vẻ còn đáng thương hơn so với toàn bộ diễn cảm vừa rồi.
Sau khi ra cửa, Nhị Lôi chỉ vào trán Hàn Đông ra vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
"Cậu không nên quanh co lòng vòng!!! Vương tổng căn bản không thích làm bộ làm tịch!!! Cậu phải là nói thẳng!!! Nói thẳng biết không???"
Hàn Đông biểu cảm càng kinh ngạc, "Tôi cũng chưa sốt ruột, anh gấp cái gì a?"
Vương Trung Đỉnh đột nhiên ở bên trong hô một tiếng."Nhị Lôi, cậu vào đây."
Nhị Lôi vội vàng đi vào.
"Đúng rồi, vừa rồi quên hỏi cậu, chuyện ảnh chụp có tiến triển gì không?"
Nhị Lôi toàn thân rùng mình, "Ảnh... Ảnh chụp?"
"Chính là hai bức ảnh đầy ký hiệu kia, tôi không phải bảo cậu tìm người xem rồi sao? Có kết quả chưa?"
Nhị Lôi lúng túng gật đầu.
"Có kết quả rồi."
Truyện khác cùng thể loại
3 chương
22 chương
5 chương
151 chương
102 chương
262 chương