Phong Mang

Chương 85

Sau khi Hàn Đông đạp cửa mà ra, Vương Trung Đỉnh cũng suy nghĩ rất nhiều. Y nhớ không rõ bản thân mình từ khi nào thì lại cho Hàn Đông loại ám chỉ tâm lý đó... Chẳng lẽ thật sự là loại đãi ngộ đặc biệt này khiến Hàn Đông hiểu lầm? Nhưng Vương Trung Đỉnh nhớ rất rõ ràng ngày đầu tiên y và Hàn Đông gặp mặt, Hàn Đông từng nói đủ lời cự tuyệt như "Tôi rốt cuộc có gì tốt, tôi sửa còn không được sao". Lúc ấy đừng nói đãi ngộ đặc biệt, hai người ngay cả quen biết cũng chưa có. Vương Trung Đỉnh đột nhiên nhớ tới điều gì, y mở ra ngăn kéo dưới cùng, lấy ra ảnh chụp mang về từ chỗ trọ của Hàn Đông. Một tấm là Hàn Đông, một tấm là chân dung của mình, trong hai bức hình đều vẽ mấy ký hiệu kì kì quái quái. Lúc ấy Vương Trung Đỉnh còn muốn tìm người giải mã, sau lại đem chuyện này đem quên đi. "Nhị Lôi, cậu vào đây." Sau khi Nhị Lôi đi vào, Vương Trung Đỉnh giao hai ảnh chụp này cho hắn. "Cậu đi tìm người tra xem, tìm xem có ai có thể xem hiểu những ký hiệu trên này hay không." Nhị Lôi nhìn chằm chằm ảnh chụp hết nửa ngày, có loại cảm giác hoàn toàn bất lực, cái này Trung văn không phải Trung văn, Anh văn không phải Anh văn, chữ số Ả rập cũng không phải chữ số Ả rập, tôi tìm ai xem đây a? ... Sáng sớm hôm sau, lúc Du Minh vẫn còn ngồi ở trên giường vuốt tóc, Hàn Đông lại hiên ngang mạnh mẽ, khí thế oai hùng ra khỏi cửa. Đêm qua Hàn Đông thức trắng để viết một đoạn kịch bản, sân khấu diễn xuất ngay tại đại sảnh công ty, thiết bị quay chính là cameras trong đại sảnh, về phần diễn viên tham gia... tùy tình huống. Vương Trung Đỉnh cùng Nhị Lôi hai người vừa đi vào đại sảnh, diễn viên chính Hàn Đông liền xuất tràng. Chỉ thấy hắn mặc áo khoác da in hình mãng xà, quần bò màu đen bó sát người, mái tóc xoăn nhuộm thành màu đen... Thoạt nhìn không giấu nổi ngang ngược, lạnh lùng. Vài bước ngắn ngủn từ đại sảnh đi đến cửa thang máy này, không biết bao nhiêu ánh mắt đánh giá. Hàn Đông nhịn xuống cảm giác bị đông tán gẫu một câu, tây cảm thán một tiếng, không chớp mắt đi lên phía trước, nện bước kiên cường vững vàng. Mị lực Hàn Đông vẫn là không thể nghi ngờ, vừa mới lên sân khấu liền có người chủ động tiến đến đáp diễn. Một mỹ nữ ngực lớn nhìn chằm chằm Hàn Đông lúc lâu, rốt cục cố lấy dũng khí đi tới. Hàn Đông vẫn thủy chung cúi đầu nhìn chằm chằm "Thị trường chứng khoán toàn cầu" trên màn hình điện thoại, ánh mắt liếc cũng không liếc cô ta một cái. Mỹ nữ ngực lớn tỏ vẻ hứng thú tiến đến cùng xem, bộ ngực vừa hay cọ đến cánh tay Hàn Đông. Hàn Đông cắn răng vội né, kết quả cô nàng này lại cố tình cọ xát. Lặp đi lặp lại mấy lần, Hàn Đông không thể nhịn được nữa, một tay đẩy mỹ nữ ngực lớn ra, lạnh lùng mở miệng: "Thỉnh tự trọng." Vương Trung Đỉnh và Nhị Lôi trùng hợp đi qua nơi này, chứng kiến toàn bộ sự việc vừa rồi, Nhị Lôi còn thắc mắc lầu bầu, "Hàn Đông hôm nay cải tà quy chính sao? Ngay cả mỹ nữ cũng không để ý..." Vương Trung Đỉnh nghiêng qua liếc Hàn Đông một cái rồi nói nhỏ: "Là thuê tới đi?" Nhị Lôi, "..." Hai người mới vừa đi tới cửa thang máy, liền phát hiện thang máy trục trặc. Rơi vào đường cùng, đành phải trở về đại sảnh đến dùng thang máy công nhân. Bên người Hàn Đông đã vây quanh không ít nữ nhân, trong lúc đó không biết bao nhiêu lần nghĩ: nhiều mỹ nữ vây quanh mình như vậy, trực tiếp ôm về đủ vui thích bao nhiêu ngày rồi? Mình còn muốn gì hơn nữa? Để làm gì vẫn còn vì một kẻ mặt than mà tận lực giả bộ? Nhưng khi Hàn Đông lần thứ hai nhìn thấy Vương Trung Đỉnh đi vòng lại, trong lòng liền hai chữ ─ đáng giá! Các vị mỹ nữ còn đang vây quanh nhiệt tình trò chuyện, Hàn Đông thủy chung tỏ ra lạnh lùng. Thẳng đến khi ánh mắt Vương Trung Đỉnh quét về phía này, Hàn Đông rốt cục dựng thẳng cổ áo, thanh thanh cổ họng, khóe môi thoáng hiện lên một nét cười như có như không, trang nghiêm ra một vẻ lãng tử si tình "Thế gian này trăm mỵ ngàn hồng, ta lại chỉ yêu duy nhất một mình ngươi". Môi Vương Trung Đỉnh cũng tiện thể nở một nụ cười, phát ra càng thêm nồng hậu theo khoảng cách dần gần hơn với Hàn Đông. Hàn Đông cười từ chỗ các vị mỹ nữ đi đến. "Trương sản xuất, xin chào xin chào, không ngờ anh tới sớm như vậy, tôi còn định phái xe đi đón anh." "Aida, không cần, hai ta ai với ai chứ?" Khóe miệng Hàn Đông đang cong cong vèo một cái bắn trở về, quay đầu nhìn về phía hai người đang ôm nhau nhiệt tình, mặt đen đến độ đã nhìn không ra ngũ quan. Kết quả bi kịch hơn còn ở mặt sau, Hàn Đông mới ra khỏi cửa đã bị quản lý viên bộ phận hậu cần gọi đến hỏi. "Thang máy đó thật không là tôi phá." Hàn Đông tận lực giải thích. Quản lý viên nói: "Chúng tôi không phải vô duyên vô cớ hoài nghi cậu, nhưng mà mấy sự cố thang máy lần trước cậu đều không tránh khỏi trách nhiệm, cho nên đối tượng nghi ngờ hàng đầu của chúng tôi chính là cậu." "Các người không thể bởi vì trước kia tôi có tiền án liền đối xử không công bằng với tôi a!" Hàn Đông tức giận bất bình. Quản lý viên tỏ vẻ bất đắc dĩ, "Tôi thật muốn đối xử bình đẳng với cậu, nhưng Vương tổng bắt chúng tôi điều tra cậu, tôi dám không theo sao?" Hàn Đông, "..." Hai ngày sau, do chủ sự tập đoàn Trung Đỉnh, tạp chí 《người dẫn dắt》 khai mạc một buổi lễ "trình điển thời thượng", lại là một hồi long trọng cuồng hoan, tự nhiên khó tránh khỏi phải đi thảm đỏ. Ở loại nghi thức thảm đỏ không quy định thứ tự xuất hiện này, các nghệ sĩ tranh giành hơn thua rất gay gắt. Rất nhiều siêu sao rõ ràng đã tới lại cố ý chờ ở trên xe không bước ra, chính là vì muốn xuất hiện ở phút cuối thu hút toàn bộ sự chú ý. Nhưng không phải ai cũng hùa theo như vậy, có vài tiểu bài không có cam đảm này, mấy đại bài lại không muốn mất mặt, cho nên cái vị trí cuối cùng này liền tự nhiên mà rơi vào tay nam lang trang bìa Lý Thiên Bang. Lý Thượng bước xuống từ một chiếc Porsche sang trọng, vừa xuất tràng lập tức thu hút được vô số ống kính hâm mộ, khí thế nổi bật đến không thể ngăn cản. So sánh với vẻ nhát gan lần đầu tiên đi thảm đỏ, Lý Thượng hiện tại đã rất thành thạo. Dù sao là người cuối cùng, để làm gì không lợi dụng thật tốt cơ hội tuyên truyền miễn phí này, lưu lại trước ống kính nhiều một chút? Thấy Lý Thượng, Phùng Tuấn tự nhiên nghĩ tới Hàn nhị hàng mà không khỏi lo lắng. Nghiêng đầu nhỏ giọng trao đổi cùng Vương Trung Đỉnh, "Hàn Đông sao còn chưa tới?" Vương Trung Đỉnh hừ lạnh một tiếng, "Với cái tính chậm chạp kia, lúc này ra được khỏi cổng công ty đã là tốt lắm rồi." Mới vừa nói xong, xung quanh thảm đỏ liền sôi trào lên, tiếng hô tựa như siêu sao quốc tế vừa xuất hiện gây náo động. Mà lúc này Lý Thượng lưu lại trên thảm đỏ cũng đã lâu, không còn lý do gì mà không rút đi. Ánh mắt Vương Trung Đỉnh quét tới lối vào thảm đỏ, ánh mắt một thoáng định trụ, rốt cuộc không thể động đậy nữa. Hai cái đại chân dài thẳng tắp xoải bước đi lên thảm, ống quần bó với boots cao cổ, thân mặc một chiếc áo khoác quân sự cài vạt chéo gọn gàng, giống như một chiến sĩ bước đi giữa đống hoang tàn... Sự thật chứng minh, động thái của Hàn Đông mới là thật tuyệt sắc. Ngũ quan của hắn cũng không phù hợp với thẩm mỹ quần chúng, thậm chí có chút chói mắt. Nhưng khuôn mặt phi thường lập thể, người như vậy trời chính là vì thảm đỏ mà sinh. Cảm giác tựa như giữa một đám dã khuông (người mẫu nghiệp dư) đột nhiên lọt vào một siêu mẫu quốc tế, giữa một đám lừa con đột nhiên xuất hiện một tuấn mã, khí tràng như vậy ai có thể trấn át được xuống? Hai người một trước một sau đi tới, giống như đột nhiên quay về lần hải tuyển ở cửa xưởng phim Bắc Ảnh đó. Ánh mắt người tuyển từng dừng lại một lát trên người Lý Thượng, nhưng sau khi thấy Hàn Đông sẽ không bao giờ ngoảnh lại. Thậm chí còn có hai phóng viên thì thầm với nhau. "Hai người kia sao giống nhau vậy? Rốt cuộc người nào mới là Lý Thiên Bang a?" "Cậu mù sao? Đương nhiên là người đi sau kia, dừng chụp người phía trước điđược không?" "Đúng rồi, tôi quên mất, Lý Thiên Bang mới là áp trục (xuất hiện cuối cùng)." Lý Thượng cảm giác được một cỗ khí tràng to lớn đánh úp lại từ phía sau, nhưng bởi vì thảm đỏ còn chưa đi xong, không thể tùy tiện quay đầu lại, chỉ có thể tiếp tục duy trì tư thế đẹp mắt đối mặt toàn bộ truyền thông. Mà Hàn Đông lại ngược lại, trong lúc đó hắn như một cơn lốc xuyên qua sáng đèn nháy luân phiên loang loáng. Không giao lưu không tạo dáng chụp, không hướng về bất kỳ một ống kính nào, thủy chung sải bước đi nhanh về phía trước... Vương Trung Đỉnh lại nhạy cảm phát hiện, mỗi bước đi và tốc độ bước của Hàn Đông đều là trải qua thiết kể tỉ mỉ. Cũng giống như thời gian hắn xuất hiện, rõ ràng cho thấy trước đó đã quan sát và chuẩn bị mới có thể chậm trễ vừa vặn được như thế. Tiểu tử này cuối cùng đem tâm tư dùng ở đúng chỗ. Hàn Đông đi đến vị trí sóng vai cùng Lý Thượng, đến đây ánh mắt trao đổi thân thiết: yên tâm đi, tôi sẽ không tranh cùng cậu a, tôi nhất định sẽ cho cậu áp trục... Sau đó cũng không chút nào khách khí vượt qua Lý Thượng, tiêu sái đi vào thính phòng. "Sau đây tới công bố giải thưởng thần tượng mới triển vọng năm nay..." khách quý trao giải Phương Vân cười dịu dàng đem ánh mắt nhắm ngay Lý Thượng, giọng điệu lấy làm cao ngạo nói: "Lý ─ Thiên ─ Bang." Trong khi Lý Thượng phát biểu cảm nghĩ được nhận giải thưởng, không biết là thị uy hay là cái gì, ánh mắt luôn cố ý liếc về phía Hàn Đông. Hàn Đông căn bản không liếc mắt nhìn hắn, con mắt luôn luôn lệch qua người Vương Trung Đỉnh, chuyển cũng không dời được. Buổi lễ long trọng đi qua, rất nhiều nghệ sĩ, danh đạo cùng với nhân sĩ môi giới đều di chuyển tới sảnh yến hội dưới lầu ăn uống để trao đổi cảm tình lẫn nhau, tìm kiếm cơ hội hợp tác. Truyền thông, đạo diễn, nhà quảng cáo tìm đến Lý Thượng hợp tác nối liền không dứt, một mặt là bởi vì Lý Thượng là người mới thăng tiến nhanh nhất mấy năm gần đây, mặt khác cũng là vì cục diện nội địa giới diễn viên âm thịnh dương suy. Thoáng lướt mắt qua, cả sảnh yến hội đều là nhất tỷ, tiểu hoa, nam nghệ sĩ chân chính hiện diện thật quá ít ỏi. Hơn nữa tập đoàn Trung Đỉnh như thế, ở phương diện nam nghệ sĩ xuất hiện một vết gãy rất lớn. Phàm là siêu sao tai to mặt lớn gần như đều tách ra tự lập, còn lại một đám ở vị trí nửa vời đáng xấu hổ. Cho nên hai năm qua công ty mới mạnh mẽ bưng nghệ sĩ nam, vì để bù lại chỗ thiếu hụt này, đào tạo nam siêu sao của Trung Quốc ra quốc tế. Theo cấp độ đầu tư này mà nói, Vương Trung Đỉnh tự nhiên là đối tượng bám víu hấp dẫn nhất của đông đảo nữ tinh, vô luận tai to mặt lớn hơi thấp cổ bé họng, ai cũng phải đến trước Vương Trung Đỉnh này thể hiện được một lần, bằng không tựa như ngày hôm nay lần này đến phí công vậy. "Vương tổng, nghe nói công ty ta lại muốn đầu tư một dự án phim điện ảnh lớn, không biết tôi có không có cơ hội làm một nhân vật khách mời nhỏ không a?" "Vương tổng, tôi tính tự mình đầu tư một bộ phim, tự mình làm người làm phim, đến lúc đó nhờ anh chỉ điểm nhiều hơn!" "Vương tổng, sao tôi cảm thấy gần đây anh gầy đi, có phải hay thức đêm không? Anh cần phải chú ý thân thể a! "..." Hàn Đông vẫn đứng ở đối diện Vương Trung Đỉnh, nhìn như một bộ không gợn chút sợ hãi, vui buồn không lộ diễn cảm lãnh khốc, kỳ thật trong lòng đã sớm lải nhải: được rồi được rồi đều lui đi, các người mon men bên cạnh anh ta cũng vô dụng, người này sớm muộn gì là của tôi... Sau đó Phùng Tuấn tới cứu tràng, Vương Trung Đỉnh mới trộm được vài phần rảnh rỗi. Hàn Đông một mực trộm quan sát Vương Trung Đỉnh, hắn phát hiện Vương Trung Đỉnh ăn rất ý tứ. Mặc dù là ăn một mình, nhưng Vương Trung Đỉnh sẽ không đem toàn bộ món đông tây chất đống đến trong đĩa. Mà là trước tiên gắp một loại, đứng nguyên ở đó, ăn xong rồi mới đi chọn một món khác. Hơn nữa số lượng mỗi lần ăn gần như không khác nhau lắm, số lần nhai cũng gần như giống nhau. Vì thế Hàn Đông chọc Thẩm Sơ Hoa, cười hỏi: "Cô có cảm thấy Vương Trung Đỉnh đặc biệt ngốc không?" Nghe giống như giọng điệu hạ thấp lại lộ ra một mùi đắc ý kì dị. Thẩm Sơ Hoa nhìn đĩa của Hàn Đông kia tràn đầy một đống thịt lộn xộn, cùng với bộ dạng ăn như hổ đói miệng đầy mỡ còn lấy người khác làm trò cười, nhìn nhìn xong lại dùng dao nĩa cắt thức ăn trong đĩa đâu vào đấy, mặt không chút thay đổi hướng về phía đại kim chủ, vẻ mặt thật có lỗi hướng Hàn Đông nói: "Sao em cảm thấy người ngu ngốc chính là anh?" Hàn Đông lập tức xị mặt xuống, "Bởi vì tôi có một trợ lý ngốc, cho nên ngốc càng thêm choáng váng." Thẩm Sơ Hoa không...chút nào để ý cười ha ha, lộ ra một miệng răng to nhỏ cao thấp không đều. Sau đó con ngươi Hàn Đông xoay động, bắt đầu đi phía trước Vương Trung Đỉnh ăn, chuyên chọn đồ ăn Vương Trung Đỉnh thích, nhưng lại tính toán trọng lượng nhiều hơn. Làm cho Vương Trung Đỉnh mỗi khi ăn vào món ăn này, Hàn Đông đã ăn rồi, vừa hay còn lại vừa đủ trọng lượng cho Vương Trung Đỉnh. Vì thế, Vương Trung Đỉnh thực tự nhiên mà đem toàn bộ thức ăn còn lại gắp vào đĩa của mình. Hàn Đông liền nhìn chằm chằm Vương Trung Đỉnh ăn, thẳng đến khi kẹp vào một cái bánh bao cuối cùng, Hàn Đông mới ở bên cạnh cặp mắt trông mong mở miệng. "Mình cũng muốn ăn bánh bao a." "Sao lại không có đây?" "Ai kẹp hết bánh bao rồi a?" "..." Vì thế, hai giây sau, cái bánh bao này từ chỗ Vương Trung Đỉnh rơi xuống đĩa Hàn Đông. Hàn Đông thực hiện được giankế, một miếng vừa cắn lên... thơm ~ thật thơm ~mùi vị chính là không giống vừa rồimột chút nào!