Phong Mang

Chương 289

Chứng kiến màn này, Nguyên Trạch cơ hồ minh bạch rồi. Phim điện ảnh bình thường đều là xuyên qua thời gian, bộ phim này lại xuyên qua không gian. Trong phim Thân Xuyên xuyên qua ba thế giới. Ba thế giới này là song song tồn tại, đều là suy diễn cảnh tượng cuộc sống trước mặt Thân Xuyên. Thế giới thứ nhất cũng chính là mộng cảnh tầng thứ nhất. Ở trong thế giới này, Ngụy Vân là lúc nhỏ bị tai nạn xe mà chết, cho nên trong nhà chỉ có ảnh chụp cùng đồ đùng lúc nhỏ của Ngụy Vân, Thân Xuyên tận mắt nhìn thấy phát tiểu duy nhất của mình bỏ mạng, lưu lại bóng ma tâm lý, cho nên tinh thần hốt hoảng, thường xuyên nhìn thấy ảo ảnh Tây Tây. Thế giới thứ hai cũng chính là mộng cảnh tầng thứ hai. Ở thế giới này, Ngụy Vân là sau khi trưởng thành chết trong tai nạn giao thông, cho nên trong nhà chỉ có ảnh chụp của Ngụy Vân trước tai nạn, mà Thân Xuyên tận mắt nhìn thấy bạn thân của mình chết, đồng dạng bị kích thích quá lớn, bởi vậy thường xuyên nhìn thấy ảo ảnh của Ngụy Vân. Thế giới thứ ba cũng chính là thế giới Thân Xuyên hiện tại đang ở này. Ở thế giới này, Ngụy Vân lúc nhỏ cùng sau khi trưởng thành đều không hề bị tai nạn. Cho nên, tất cả những gì Thân Xuyên nhìn qua băng ghi hình đều là tồn tại chân thật, chẳng qua là bởi vì không gian không khớp mà sinh ra sai biệt. ... Nhưng khiến cho Nguyên Trạch nghi hoặc chính là, vì cái gì Thân Xuyên ở hiện tại lại cảm giác được hai cái thế giới kia? Thân Xuyên ở trong phim cũng đang suy tư vấn đề này. Trên màn hình lớn bắt đầu xuất hiện những hình ảnh Thân Xuyên nghĩ lại, cảnh tượng tầng thứ ba sai khi tỉnh lại từ mộng cảnh, đến cảnh tượng tầng thứ hai sau khi tỉnh lại từ mộng cảnh, rồi đến mộng cảnh tầng thứ nhất, tới tới lui lui không ngừng tuần hoàn, tốc độ càng lúc càng nhanh... Đột nhiên, Thân Xuyên bừng mở mắt, trên trán liên tục chảy xuống từng hạt mồ hôi to như hạt đậu. Rất nhiều người vẫn không rõ điểm cong của câu chuyện ở chỗ nào thì năm đầu ngón tay Nguyên Trạch đã nắm chặt thành quyền. Nếu nói từng không gian Thân Xuyên đều có một cái linh hồn độc lập, như vậy linh hồn của Thân Xuyên hiện tại cũng không phải vẫn luôn ở thế giới thứ ba. Cậu đầu tiên sống ở thế giới thứ nhất, sau khi phát tiểu gặp tai nạn xe chết liền xuyên đến thế giới thứ hai, lại trải qua trước vụ tai nạn cách đó không lâu kia xuyên đến thế giới hiện tại này. Cho nên, cậu có thể ở thế giới thứ hai cảm nhận được thế giới thứ nhất, ở thế giới thứ ba cảm nhận được cả hai thế giới trước đó. Cũng chính là Thân Xuyên tạo cái mộng trong mộng kia. Tỉnh lại từ mộng cảnh tầng thứ nhất, Thân Xuyên nói mình mơ thấy Ngụy Vân chết trong vụ tai nạn lúc nhỏ, tỉnh lại từ mộng cảnh tầng thứ hai, Thân Xuyên nói mình mơ thấy Ngụy Vân trong vụ tai nạn lúc nhỏ cùng lúc trưởng thành đều chết.Này đó đủ để chứng minh, Thân Xuyên chính là trải qua hai lần xuyên qua, mỗi lần đều chứa đựng thế giới còn lại. Mà Thân Xuyên sở dĩ xuyên qua ba thế giới, nguyên nhân chỉ có một —— trốn tránh thống khổ. Có đôi khi ngươi ở trong mộng rõ ràng cảm giác được người thân qua đời, sau khi tỉnh lại mồ hôi đầm đìa, may mắn đây là một giấc mộng. Kỳ thật có lẽ người đó thật đã chết rồi, chính là ngươi đã muốn rời bỏ cái thế giới kia. Hàn Đông muốn biểu đạt chính là không gian đa trọng. Không gian đều không phải là chỉ có một, có lẽ có vô cùng nhiều. Tư duy truyền thống là: ở bên trong không gian cố định, theo thời gian phát sinh biến hóa khác nhau, còn trong bộ phim này là ở cùng một thời gian, trong không gian khác nhau suy diễn ra kết quả khác nhau. Nghe thực vô nghĩa, thế nhưng là ý tưởng tinh tế cực điểm. Thân Xuyên sống bảy năm ở thế giới thứ nhất, đến khi tiểu Ngụy Vân chết xuyên vào thế giới thứ hai, ở thế giới thứ hai sống mười mấy năm, thẳng đến khi Ngụy Vân bị tai nạn giao thông bỏ mạng, lại xuyên tới thế giới thứ ba. Như vậy rốt cuộc thế giới nào Ngụy Vân mới là Ngụy Vân chân chính? Kết quả ở thế giới nào mới là kết cục của hắn? Thân Xuyên điên rồi. Hắn không điên Nguyên Trạch cũng sắp điên rồi. Đây là cái loại nếp nhăn não gì mới có thể nghĩ ra tình huống kì ba như thế? Nhưng không thể phủ nhận chính là, khẩu vị chặt chẽ của Nguyên Trạch đã bị chạm đến. Thân Xuyên sau khi trải qua nhiều ngày giãy dụa, quyết định trở lại thế giới thứ nhất, ở thế giới mẹ đã sinh ra nuôi dưỡng cậu kia. Cậu chỉ có thể chấp nhận một loại kết quả, một loại sự thật. Chỉ cần vừa nghĩ tới thế giới ban đầu mình sinh ra, người bạn thuở nhỏ đã chết, Thân Xuyên liền không thể chấp nhận cậu còn tồn tại một loại hiện thực khác. Nhưng là trở về như thế nào, đây là nghi hoặc của Thân Xuyên, cũng là vấn đề khiến người xem hoang mang. Lúc này, Thân Xuyên đột nhiên nhớ tới, từng thế giới thay đổi, tựa hồ đều gợi ra từ vụ tai nạn của Ngụy Vân. Chỉ cần hắn bị thương nặng một lần nữa, là có thể hoàn toàn rời khỏi thế giới xa lạ này. Vì thế, Thân Xuyên bắt đầu âm mưu một vụ tai nạn giao thông. Cậu tìm đến Trần Kiến Long, cũng chính là lái xe gây ra vụ tai nạn ở thế giới thứ hai, muốn cùng gã hợp tác giết Ngụy Vân. "Cậu vì sao lại chọn tôi?" Trần Kiến Long hỏi. Thân Xuyên nói: "Bởi vì anh cũng đủ xấu xa." Khóe miệng người xem luôn luôn mím chặt rốt cục giật giật. Được rồi, nói đúng tâm khảm của Lý ảnh đế rồi."Thế nhưng cần mạo hiểm rất lớn, nếu tôi bị bắt, cậu dù là cho tôi nhiều tiền hơn nữa cũng không đáng giá." "Anh sẽ không bị bắt." Thân Xuyên nói, "Đoạn đường kia không có máy theo dõi, chỉ có một cảnh sát giao thông trực ban, tôi biết." Trần Kiến Long lặp lại cân nhắc qua lại cuối cùng vẫn đáp ứng, lực hấp dẫn thật sự quá lớn, nhận được "Sinh ý" này, gã sẽ không cần mỗi ngày vận chuyển hàng hóa suốt đêm nữa. Tối thứ năm, Thân Xuyên tự mình xuống bếp làm cho Ngụy Vân một bữa cơm. Tại thế giới mới chỉ sống hơn một tháng này, Thân Xuyên không biết đang ngồi trước mắt cậu là người lạ hay là bạn thân của mình... Ngụy Vân cũng không biết Thân Xuyên đang rối rắm, chỉ vui vẻ ăn, bộ dạng thành thật vô tâm vô phế kia, miễn bàn khiến người ta có bao nhiêu đau lòng. Mọi người lặng lẽ rơi lệ vì ảnh đế, chỉ có Nguyên Trạch một mình oán thầm: diễn nhân vật tốt như vậy, không sợ xấu hổ sao? Thân Xuyên uống say, ở trong phòng liều mạng lăn lộn giận dữ gào thét, hoàn toàn phá vỡ hình tượng thần tượng trong dĩ vãng, đem cái loại cảm giác đau đớn đến không muốn sống tiếp này diễn đến nhập mộc tam phân (sắc sảo). Ngày hôm sau, thứ sáu. Ngụy Vân như thường lệ đến khu khai phá gặp bạn gái. Trần Kiến Long liền mai phục tại cách đó không xa, chứng kiến Ngụy Vân tiến lại đây, chân ga nhấn mạnh mắt nhắm lại, trực tiếp đụng lên. Cảnh tượng giống như đúc với thế giới thứ hai, nhưng mà lúc này đây, diễn cảm Thân Xuyên thực chết lặng. Một khắc Ngụy Vân tắt thở kia, Thân Xuyên lại một lần giật mình tỉnh lại trên giường. Toàn bộ người xem đều nín thở ngưng thần, muốn biết Thân Xuyên có thể trở lại thế giới thứ nhất hay không. Lúc này, cửa phòng ngủ bị đẩy ra. Gương mặt Ngụy Vân lại một lần xuất hiện khiêu chiến chỉ số thông minh của mọi người. "Làm sao cậu còn chưa dậy a?" Thân Xuyên nói: "Luôn luôn nằm mơ, đến hỗn loạn rồi." "Mơ cái gì? Nói cho tôi một chút." Thân Xuyên ngáp một cái: "Tôi cũng không nhớ rõ nữa, loạn thất bát tao." "Được rồi, mau dậy đánh răng rửa mặt đi." "Ân." ... Một mảnh màu trắng, nhạc cuối phim vang lên. Người xem trong nháy mắt đều ngốc rớt. Ta kháo, làm cái gì? Cái này xong rồi sao? Chẳng lẽ hết thảy phát sinh phía trước đều là một giấc mơ của diễn viên chính? Nhưng mà hai ba giây sau, da gà mọi người đều nổi lên. Gồm cả Nguyên Trạch. Đây không phải một giấc mộng của Thân Xuyên. Mà là... cậu đi tới thế giới thứ tư. Ở trong này, cậu mất ký ức... Trọng tâm cả bộ phim chính là "Trốn tránh thống khổ". Thân Xuyên lần đầu tiên xuyên qua không gian là muốn trốn tránh thống khổ tiểu Ngụy Vân bị tai nạn xe, cho nên ở thế giới thứ hai tiểu Ngụy Vân không có chết. Lần thứ hai xuyên qua không gian là muốn trốn tránh thống khổ đại Ngụy Vân bị tai nạn, cho nên thế giới thứ ba đại Ngụy Vân không có chết. Lần thứ ba xuyên qua không gian là muốn trốn tránh thống khổ khi chính mình phát hiện nhiều không gian. Cho nên cậu mất ký ức. Cuối cùng, vẫn là trải qua nửa đời sau của mình ở một cái thế giới xa lạ... Đèn ở rạp chiếu phim bật sáng. Đại bộ phận người xem vào một khắc đứng dậy đều là vẻ mặt dại ra, đi đến cửa rạp liền bắt đầu làm ầm ĩ. "A a a, tôi đã biết, tôi đã biết." "Tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi." "Tôi rốt cuộc hiểu rõ." "..." Nguyên Trạch không phát biểu bình luận, chỉ hỏi lái xe một câu. "Kịch bản này thật sự là hắn viết?" Lái xe gật gật đầu: "Dạ." Nguyên Trạch hừ một tiếng, không nói gì nữa. (Tôi dùng mười năm tuổi thọ để dịch cái kịch bản này đó. Đã là tiếng Trung lại còn trừu tượng, đã trừu tượng lại còn bị thiếu T____T)