Phong Mang

Chương 287

"Xin chào, chúng tôi muốn bao một phòng chiếu 《 Trộm Ảnh 2》 riêng." Lái xe của Nguyên Trạch nói với nhân viên rạp chiếu phim. "Thật có lỗi, toàn bộ xuất chiếu đều đã hết." "Phòng vip thì sao?" "Cũng không còn." Nguyên Trạch trực tiếp gọi một cuộc điện thoại tới cấp cao của rạp chiếu phim, nhận được là câu trả lời như cũ. "Tiểu Nguyên a, thật ngại, bộ phim điện ảnh rất được yêu thích, xuất chiếu sớm đã bị đặt hết rồi." Ngay khi lái xe nghĩ Nguyên Trạch sẽ không hiểu, hắn nhưng lại phá lệ xếp hàng mua hai vé, đi theo một đám đông vào sảnh chiếu phim bình thường. Trước khi tắt đèn đóng cửa, có người chú ý tới Nguyên Trạch, diễn cảm kia không khác gì nhìn thấy một tên ăn xin ở Dubai. "Mau nhìn, đại suất ca trên đời hiếm thấy." "Thiên a, giết tôi đi." "Có còn để cho người ta xem phim không đây?" "..." Đây là lý do vì sao Nguyên Trạch muốn bao cả phòng, nếu lực hấp dẫn của phim điện ảnh không đủ, thời gian những người đó nhìn màn hình còn không nhiều bằng nhìn hắn. Trước khi chiếu phim vài phút, lái xe còn cằn nhằn trò chuyện cùng Nguyên Trạch. "Cậu xem qua 《 Trộm Ảnh 1》 chưa?" "Xem rồi." Nguyên Trạch thản nhiên trả lời. Lái xe nháy mắt cao hứng, "Vậy cậu cảm thấy 《 Trộm Ảnh 1》 thế nào?" "Tạm đi." "Vậy cậu biết kịch bản là ai viết không?" "Không phải đoàn thể văn học của Trung Đỉnh sáng tác sao?" Lái xe bật cười, "Bọn họ nếu thật sự có bản lĩnh kia, còn đến nỗi sản xuất nhiều phim kịnh dị kiểu Trung Quốc như vậy sao?" "Đó là?" "Hàn Đông viết." Lái xe nói. "Hắn viết? Hắn còn có thể viết kịch bản?" Nguyên Trạch khó có thể chấp nhận, kịch bản 《 Trộm Ảnh 》 mặc dù không tính là tiêu chuẩn cao nhất, nhưng ít nhất cũng là có công phu. Hàn Đông cái loại nhị hàng ngôn ngữ hỗn loạn, lối suy nghĩ luôn đi ngoài lộ tuyến bình thường kia, có thể viết ra kịch bản chặt chẽ Logic như thế? "Anh nghe ai nói?" "Hạ Hoằng Uy." Nguyên Trạch thắc mắc, "Anh ta như thế nào lại nói chuyện này với anh?" "Ngày đó ở bệnh viện, trong lúc vô tình tán gẫu đến." Nguyên Trạch hừ lạnh một tiếng, "Hàng kia cùng Du Minh là hảo khuê mật, Hạ Hoằng Uy đương nhiên sẽ thổi phồng, bằng không sao có thể trưng ra ưu điểm của loại người đó." "Nhưng Hạ Hoằng Uy cũng không ưa Hàn Đông." "Như thế nào? Ngại Hàn Đông quá thân thiết cùng vị kia nhà anh ta sao?""Không phải, bởi vì Hàn Đông từng gài đệ đệ của Hạ thiếu." Nguyên Trạch rất ngoài ý muốn, "Đệ đệ của anh ta? Hạ Dương Trác?" "Không phải, Hạ Diệu." "Hạ Diệu? Hạ Diệu như thế nào lại liên quan đến hắn?" Lái xe đem chuyện năm đó Hàn Đông giả nữ nhân khoe hàng nói cho Nguyên Trạch, Nguyên Trạch hoàn toàn hóa đá. Trước kia hắn cũng không cảm thấy Chúa sáng tạo ra con người có bao nhiêu vĩ đại, hiện tại đột nhiên cực điểm tôn kính với ngài, đây là phải bỏ ra bao nhiêu tế bào não mới có thể tạo ra thứ quái đản như vậy? "Nghe nói Hạ Diệu cũng là vì sự việc này, sau đó mới không còn hứng thú với nữ nhân." Nguyên Trạch nghiến răng, "Hắn rốt cuộc còn gài qua bao nhiêu người?" Lái xe xấu hổ, "Tôi cũng không rõ, có vẻ như người bị hắn gài sau đó cuối cùng đều yêu thích hắn." Mặt Nguyên Trạch lập tức kéo xuống, "Anh nói cái gì?" "Vương tổng chính là một trong số đó, nghe nói Vương tổng cũng là bởi vì quá chán ghét hắn, cuối cùng già néo đứt dây..." "Còn có loại sự tình này?" Nguyên Trạch cảm thấy đây là chuyện cười lợi hại nhất hắn nghe được trên đời. Nhưng mà một câu nói sau đó của lái xe hoàn toàn khiến hắn cười không nổi nữa. "Cho nên tôi lo lắng cho cậu vậy..." Lái xe nuốt nước bọt không nói tiếp được. Nguyên Trạch nếu có siêu năng lực, lúc này đã sớm đem cả rạp chiếu phim xốc lên. "Anh là sống quá nhiều đến ngán rồi, mới dám nói ra loại lời táng tận lương tâm này?" Lái xe nhanh chóng câm miệng, chuyển mắt nhìn sang màn hình lớn. ... Phim nhựa vừa bắt đầu, không khí đã có vẻ vô cùng âm u. Hai tiểu hài tử vừa trộm chạy ra từ viện phúc lợi, liền cực kỳ nhanh chóng hướng về phía đường cái. Một trong số đó chính là Tây Tây. Bởi vì bắt đầu là quay phía sau, Nguyên Trạch không thấy được mặt Tây Tây, chỉ nhìn thấy bộ tiểu tóc quăn tiêu hồn kia, lại cảm thấy đứa nhỏ này thật đáng yêu. Kết quả chờ Tây Tây vừa quay người lại đây, trong lòng lập tức mắng một tiếng ta phi, đây là chiếu theo ảnh chụp của Hàn Đông thuở nhỏ khắc ra sao? Mặc dù có vài phần thành kiến đối với diện mạo Tây Tây, nhưng Nguyên Trạch không thể không thừa nhận, kỹ năng diễn xuất của đứa nhỏ này cũng không tệ lắm, khi diễn xuất không có chút nào toát ra vẻ câu nệ phóng đại của tiểu hài tử, thoạt nhìn phi thường tự nhiên. Nhưng chính là bởi vì bộ dạng tươi vui này của Tây Tây, phối với âm hiệu trầm trọng, lại khiến cho người ta không khỏi căng thẳng trong lòng. Quả nhiên, một chiếc xe tải tiến lại đây. Tây Tây còn đang giống như tiểu bò tót chạy băng băng trên đường, vừa chạy vừa hướng về nhi đồng phía sau khiêu khích."Đến a, đến a, có bản lĩnh cậu tới bắt tôi a!" "A —— " Theo sau một tiếng thét chói tai của nhi đồng, Tây Tây bị ô tô đụng bay hơn mười thước, sau khi rơi xuống hai mắt trừng trừng, miệng phun máu tươi, tiểu thân thể một mực run rẩy. Tạm thời không nói đến khống chế loại run rẩy này khó khăn cỡ nào, nói trời lạnh như thế này nằm lăn lộn trên mặt đất trong vũng máu, cũng không phải là nhi đồng bình thường có thể chịu. Quay cảnh này mất ba ngày. Trong thời gian đó bà nội Tây Tây cũng chính là mẹ Vương Trung Đỉnh không biết lau hết bao nhiêu là nước mắt. Cũng may hiệu quả kinh người. Rạp chiếu phim vang lên một trận tiếng thổn thức, cái loại cảm giác này tựa như tận mắt chứng kiến một vụ tai nạn giao thông. Rất nhiều người đều có cùng một cảm giác với Nguyên Trạch. Đứa bé này thật khó lường. ... "A —— " Đồng thời sau tiếng kêu sợ hãi trùng điệp của nhi đồng, một gương mặt phóng đại mồ hôi đầm đìa hiện ra trên màn ảnh lớn. Thân Xuyên, nhân vật Hạ Dương Trác sắm vai, cũng là diễn viên chính bộ phim này ngồi trên giường thở hổn hển, hết thảy phát sinh vừa rồi bất quá chỉ là một giấc mộng của cậu. Tiếp theo, Hàn Đông đẩy cửa vào. Nhân vật trong phim của hắn tên Ngụy Vân, cùng Thân Xuyên lớn lên ở một viện phúc lợi, quan hệ hai người phi thường thân thiết, sau khi tốt nghiệp vẫn luôn ở cùng một chỗ. "Làm sao vậy? Vừa vào nhà liền nghe thấy cậu hét." Ngụy Vân thân thiết hỏi Thân Xuyên. Không biết có phải là do ảnh hưởng của thói quen hay không, Nguyên Trạch luôn cảm giác không yên tâm về gia hỏa Ngụy Vân này. Thân Xuyên nói: "Mơ ác mộng." "Ác mộng gì?" "Mơ thấy mới vụ tai nạn xe trước đây." Ngụy Vân cười cười, "Xem ra vụ tai nạn kia lưu lại cho cậu bóng ma tâm lý không nhỏ a, nhiều năm như vậy luôn luôn mơ." "Có lẽ đi." Sau khi Thân Xuyên rời giường, hai người cùng ăn điểm tâm. Trong lúc đó Thân Xuyên hỏi Ngụy Vân: "Cậu hôm nay phải khu khai phá đúng không?" "Phải a, làm sao vậy?" Ngụy Vân không rõ Thân Xuyên vì cái gì đột nhiên hỏi chuyện này, bởi vì mỗi thứ sáu hắn đều đến khu khai phá bên kia gặp bạn gái, đã hình thành một quy luật rồi. "Không sao, trên đường chú ý an toàn." Ngụy Vân gật gật đầu liền xuất môn. Sau khi Ngụy Vân rời đi không lâu Thân Xuyên cũng đi làm, nghề nghiệp của cậu là cảnh sát giao thông, đối mặt với dòng xe như nước, trong lòng Thân Xuyên một mực có loại dự cảm không hay.Sau khi tan tầm, cậu không trực tiếp về nhà, mà ma xui quỷ khiến lại bắt một chiếc xe đến khu khai phá. Kết quả, bi kịch thật sự đã xảy ra. Ngụy Vân gặp tai nạn xe, lái xe gây tai nạn là nhân vật Lý Thượng sắm vai, ở trong phim tên là Trần Kiến Long. Trần Kiến Long bỏ chạy rồi, chỉ còn lại thi thể Ngụy Vân bị nghiền áp đau đớn, Thân Xuyên nhịn không được gào khóc. Chứng kiến màn này, người xem còn tưởng rằng là lộ tuyến "Tử Thần tới", trước tiên có điềm báo tử vong, kết quả cuối cùng không tránh khỏi... Nhưng rất nhanh loại ý nghĩ này liền bị gạt bỏ. "A —— " Nương theo tiếng kêu sợ hãi, Thân Xuyên lại một lần tỉnh lại từ trên giường vừa rồi. "Làm sao vậy? Vừa vào nhà liền nghe thấy cậu hét." Thân Xuyên xoa xoa đầu, có cảm giác dở khóc dở cười. "Tôi vừa rồi gặp mộng trong mộng." Ngụy Vân tò mò, "Mộng trong mộng gì?" "Vốn là mơ thấy lúc cậu còn nhỏ bị tai nạn giao thông đã chết, sau đó tôi tỉnh lại trên giường này, cùng cậu ăn điểm tâm, cậu nói cậu phải đến khu phá, lúc đó tôi mơ hồ cảm giác có chút bất an, cuối cùng đến khu khai phá tìm cậu, kết quả cậu thật sự gặp tai nạn xe..." Ngụy Vân nhìn cậu, "Cũng chính là tôi ở của mộng của cậu gặp tai nạn xe hai lần?" "Ân, một lần lúc nhỏ, một lần lúc trưởng thành." Ngụy Vân trêu chọc nói: "Cậu cứ mong tôi chết như vậy? Đã thế còn chết hai lần?" "Tôi đây không phải mong cậu chết, tôi là sợ cậu chết." "Sợ tôi chết thì mơ mấy giấc mộng khỏe mạnh trường thọ đi, mộng này không phải muốn nguyền rủa tôi sao?" Thân Xuyên cười hắc hắc, "Bất quá ở trong mộng tôi thật sự cảm giác khi cậu còn nhỏ đã xảy ra tai nạn xe, không hề có cảm giác không thật." Loại cảm giác này rất nhiều người cũng đã có, chính là trong mộng sáng lập ra một thế giới hoàn toàn khác, nhưng mà thế giới này cũng rất thân thuộc đối với chính mình ở trong mộng, giống như đã sinh sống ở đó rất nhiều năm, ngay cả nhớ lại cũng đều giống như vốn có. "Mau lên đi, sắp muộn giờ làm rồi." Ngụy Vân thúc giục. Trước khi Thân Xuyên rời giường có một màn đặc tả, tiến gần tới gương mặt của cậu, có thể rõ ràng nhìn ra trên đó thoáng hiện lên một nét nghi hoặc, ngắn ngủi mà mãnh liệt, biểu hiện đến chuẩn xác. Vừa không làm người xem lập tức dựng lên cảnh giác, cũng sẽ không sót manh mối này khi xem lại. Ở tuổi Hạ Dương Trác này, có thể mắt diễn đến đúng mực như thế thật là biết tròn biết méo. Nhưng đáng tiếc khuôn mặt của cậu, thật sự là quá mức chói mắt, hoàn toàn làm mờ kỹ năng diễn xuất. Khiến cho khán giả nữ đổi dời hoàn toàn trọng điểm. "Mau nhìn cái bộ dạng mơ hồ mới vừa tỉnh ngủ của anh ấy, quả thực manh chết người a." "Nhất là cặp đồng tử lam kia, phát ngốc đến quả thực khiến cho người ta phun máu mũi." "Vưu vật a, thật sự là vưu vật." "..." Lái xe của Nguyên Trạch coi như chuyên chú, đã phát hiện điểm dị thường này của Thân Xuyên, cũng nhỏ giọng thảo luận cùng Nguyên Trạch. "Thân Xuyên này sẽ không phải vẫn còn trong mộng đi?" Nguyên Trạch hừ lạnh một tiếng, "Ý của anh là trong mộng bộ mộng? Đây chẳng phải là một bộ tình tiết phụ họa sao?" "Đúng nga, hẳn là tôi nghĩ quá đơn giản rồi." "Nếu không hiểu được, trước hết câm miệng." Lái xe không lên tiếng nữa. ... Sau đó vài ngày, trạng thái tinh thần của Thân Xuyên càng ngày càng không tốt, thường xuyên vô cớ mất ngủ, hơn nữa trí nhớ ngày càng kém. Thường xuyên đêm trước cất kỹ thứ gì đó, ngày hôm sau liền nhớ không ra. Ngụy Vân hoài nghi cậu là chịu áp lực quá lớn, liền dẫn cậu đi ra ngoài du lịch giải sầu, địa điểm du lịch chính là đảo nhỏ, Thân Xuyên chụp cho Ngụy Vân rất nhiều ảnh trong rừng rậm. Trong đó một tấm hình chính là chụp ở một nơi cách gian nhà gỗ mà Nguyên Trạch ở không xa. Một người tinh mắt nào đó chỉ vào màn hình lớn nói: "Mau nhìn, cây kia có vẻ như đã bị đốt." "Có khi nào là manh mối không a?" Nguyên Trạch oán thầm: manh mối cả nhà ngươi, đó là lúc đốt lão tử lưu lại. Trên đường du lịch, tinh thần Thân Xuyên tốt lên rất nhiều, không còn mất ngủ cùng đãng trí nữa. Cậu rửa toàn bộ ảnh chụp trong chuyến đi, xếp vào trong một album ảnh. Lúc này có một tấm hình được đặc tả, tấm hình này ảnh hồ sơ Ngụy Vân chụp trước đó không lâu. Nhưng mà, đêm thứ hai sau khi trở về Thân Xuyên lại mất ngủ. Ở đây bị thiếu mất mấy chi tiết quan trọng. Thứ nhất là Thân Xuyên phát hiện điểm kì lạ về những bức ảnh trong album, lúc thì không có ảnh chụp khi đi du lịch, lúc thì chỉ có một tấm ảnh lúc bé của Ngụy Vân với dòng chữ thương tiếc bạn cùng chơi lúc nhỏ. Thứ hai là vị trí của đồ vật bị thay đổi. Thứ ba là Thân Xuyên gặp Ngụy Vân lúc nhỏ và lúc lớn ở phòng vệ sinh. Thứ tư là Thân Xuyên đã đi gặp bác sĩ tâm lý. Cái đoạn ngồi bồn cầu sợ nhất trong phim thì bị mất =.= Nhưng chúng ta không có sách đành chịu thôi.