Phong Mang

Chương 270

Ở"Cái này gọi là nồi nào úp vung nấy, em nhanh như vậy, đối với lớn nhưvậy cũng không thích hợp, đúng không?" Thật ra phải là: "Cái này gọi là nồi nào úp vung nấy, em chặt như vậy, đối với lớn như vậy cũng không thích hợp, đúng không?" Chân thành xin lỗi vì sự tắc trách. Và xin nhắc lại là Hàn Đông của chúng ta không có yếu sinh lý nha:v Quên mất, cảm ơn @longnhong đã sửa giúp^^ Cảm ơn cả @ottoannang đã nhắc mình "Khiếu Sàng Ca" ở=))))) Vương Trung Đỉnh thầm hừ lạnh một tiếng. Muốn chặt cây của ta nướng thịt ăn? Thiêu chết ngươi! .. "Ta kháo!" Thái Bằng mới vừa chuyển bật lửa qua cành cây, chợt bùng lên một ngọn lửa lớn bừng bừng. May mắn gã tránh được, bằng không khẳng định bị đốt thành chim sẻ cháy rồi. "Vương Trung Đỉnh, ngươi điên rồi." Thái Bằng nghiến răng nghiến lợi. Thái Thuận xách lên một con cá sống, hỏi: "Vậy còn nướng không?" "Nướng cái trứng a! Ai biết trong bụng cá có giấu địa lôi hay không?" Thái Bằng gầm lên. Được rồi... Thái Thuận câm miệng. Hôm sau là một ngày nắng to. Thừa dịp đoàn phim còn bận dựng cảnh, rất nhiều diễn viên nhàn rỗi đến bờ biển đi dạo, tắm nắng. Chu Lê mặc bikini khoác lụa trắng, đứng ở giữa Bích Hải Lam Thiên (biển ngọc trời xanh), đẹp đến quả thực phải gọi là kỳ diệu. Rất nhiều chị em nhìn thấy đều trốn về phòng thầm mắng. "Chu đại hồ ly này, lại chạy lên bờ biển bán tao đi." Hai cái chân trần xinh đẹp của Chu Lê, bất động thanh sắc hướng về phía phòng thủy tinh của Vương Trung Đỉnh. Thẩm Sơ Hoa đặc biệt phối hợp chạy đến làm nền. Trong phòng thủy tinh, Hàn Đông đang như như mọt chú chó trụi lông lớn nằm úp sấp trên sàn, Vương Trung Đỉnh cưỡi ở trên người của hắn. Hai người còn chưa làm gì, Thẩm Sơ Hoa đã bắt đầu say mê. "A a a a... Thật tình ý a!" "Vương tổng, Vương tổng lại có thể nắm mặt Hàn Đông chơi?" "Nam thần của tôi không bao giờ chết a, anh ấy có hơi thở của sự sống." (??????) "..." Chu Lê mới đầu chịu đựng không nói gì, sau lại thật sự nhịn không được, quay sang Thẩm Sơ Hoa: "Cô cũng quá nông cạn đi? Chỉ mới một ít tương tác này đến nỗi đại kinh tiểu quái như vậy sao?" (đại kinh tiểu quái: phóng đại, sợ lớn hãi nhỏ) Thẩm Sơ Hoa đặc biệt khách khí giải thích: "Tôi đây vẫn như vậy, trong lòng nghĩ cái gì liền phải biểu đạt ra."Nói xong lại đặc biệt không khách khí hét lên: "A a a, Vương tổng lại đang nắm bím tóc Hàn Đông, Vương tổng hảo manh a." Chu Lê đầu tiên tính là lấy Thẩm Sơ Hoa làm nền, ai ngờ gặp phải một kẻ nói nhảm, không lúc nào quên nhắc nhở nàng Vương Trung Đỉnh và Hàn Đông có bao nhiêu thắm thiết. Chẳng thể trách Vương Trung Đỉnh thống khoái đáp ứng như vậy, thì ra là mời cho mình một người phát ngôn miễn phí. Chu Lê càng nghĩ càng tức giận. Lúc này, ánh mắt Vương Trung Đỉnh xuyên qua tường thủy tinh đánh tới trên người nàng. Hô hấp Chu Lê nháy mắt dồn dập. Nhưng mà, ánh mắt Vương Trung Đỉnh chỉ dừng trên người nàng không đến hai giây, lại nhanh chóng quay lại trên người Hàn Đông. Mặt Chu Lê lại kéo xuống. Ta không tin ngươi có thể thờ ơ. Vì thế, nàng lại cất bước phong tình trên bờ biển bắt đầu bán dáng. Mũi cẩu Hàn Đông kia rất nhanh đã ngửi được mùi mỹ nữ. Vốn đang nằm úp sấp quay mặt hướng khác, lại chậm rì rì vòng lại đây. Một khắc nhìn thấy Chu Lê kia, trong mắt thoáng tỏa ra hào quang vạn trượng. "Quá tiên a ~" không tự chủ được lầu bầu ra tiếng. Vương Trung Đỉnh đến một tát đem đầu Hàn Đông đánh sang hướng khác. Kết quả qua không đầy một lát, Hàn Đông lại thừa dịp y không chú ý đem đầu vòng trở về, con mắt trân châu trộm liếc Chu Lê, ánh mắt cần bao nhiêu đáng khinh có bấy nhiêu đáng khinh. Vương Trung Đỉnh quả nhiên giận, một cước đá lên viên mông Hàn Đông. Hàn Đông ngửa cổ tru lên một tiếng, lại lật người ôm lấy Vương Trung Đỉnh các loại dỗ dành nhận sai. Chu Lê quả thực muốn chửi tục. Đổi lại được chứ? Toàn bộ con mẹ nó đổi lại! Nàng muốn khiến cho Vương Trung Đỉnh nhìn nàng đến mất hồn, Hàn Đông tức giận ghen tuông. Kết quả thế nhưng thành Hàn Đông nhìn nàng chằm chằm không dứt, Vương Trung Đỉnh ghen tị. Ngay khi Chu Lê giận đến sắp không kiềm được, hai ánh mắt dõi theo nháy mắt khiến nàng dịu xuống rồi. Thái Bằng quan sát nàng đã được một lúc. Từ lúc Chu Lê lắc lư đi ra từ trong phòng, ánh mắt Thái Bằng đã không hề rời khỏi thân thể kia. Thái Bằng không giống như Vương Trung Đỉnh, gã là động vật ăn thịt, tình dục cùng tình yêu là hoàn toàn tách biệt. Cho dù gã mê luyến lên Hàn Đông thật sâu, cùng người khác lên giường cũng vẫn bắn như bình thường. Nhưng nữ nhân Chu Lê này là khu vực cấm. Một mặt là Chu Lê thật sự quá đẹp, sướng đến dễ khiến cho người ta mất phương hướng. Mặt khác là gã đề phòng Vương Trung Đỉnh, phàm là người dính dáng đến Vương Trung Đỉnh, Thái Bằng sẽ không nhúng chàm. Bất quá tâm nghiện có thể khống chế được, mắt nghiện liền khống chế không nổi nữa. Ông trời đối với bề ngoài của Chu Lê này thật sự rất chiếu cố. Lụa trắng che đậy, làn da bên trong kia dưỡng đến trắng như tuyết, thân hình uyển chuyển như rắn nước, đại chân dài đường nét tuyệt mỹ kia... Từ trên xuống dưới tìm không ra một chút thiếu hụt. Loại ánh mắt thô lỗ không che đậy này của Thái Bằng, đặc biệt có thể thỏa mãn lòng hư vinh của nữ nhân. Thục nữ sẽ đỏ mặt nói câu "Đồ lưu manh", mà loại nữ nhân như Chu Lê, thì sẽ bày ra tư thế càng xinh đẹp tùy người thưởng thức. Adrenaline của Thái Bằng bắt đầu tiêu thăng. Vương Trung Đỉnh nhìn như không chút để tâm lật lật văn kiện, trên thực tế đều đem hết thảy tiến triển ở bên ngoài thu vào trong mắt. Ngay khi y nghĩ rằng Chu Thái hai người sẽ lập tức sát ra lửa, Tây Tây đột nhiên giơ lên một cái kẹo hạnh nhân chạy vào khoe. "Ha ha ha... Một cái kẹo cuối cùng bị cháu tìm ra rồi." Nói xong hoả tốc lắc lắc tiểu thân chạy trốn. Hàn Đông không cần suy nghĩ, lập tức đứng dậy đuổi theo. Đến khi Vương Trung Đỉnh muốn ngăn đã quá muộn. Hàn Đông mỗi lần bị người chiếm tiểu tiện nghi, tốc độ phản ứng tuyệt đối gấp hơn hai mươi lần bình thường, hai cái chân xoay chuyển giống như Phong Hỏa Luân, mặc độc một cái quần lót liền đuổi theo. Ánh mắt Thái Bằng mới vừa phát ra chút lửa đối với Chu Lê, một tia sét liền mạnh đánh tới. Hàn Đông chân kia, eo kia, mông kia... thế chạy điêu khắc, trừ bỏ dùng dao điêu khắc mài từng chút một, không ai có thể dài đến loại phong tư này. Ít điểm mê người kia của Chu Lê nháy mắt liền không đáng nhắc tới nữa. Vương Trung Đỉnh cắn răng trừng mắt một cái. Thất bại trong gang tấc! Mà Hàn Đông vẫn còn ở bên ngoài như không có việc gì bán sóng, tốc độ chạy băng băng kia, tiểu quần lót đều theo không kịp. Vương Trung Đỉnh hơi kém đem răng cắn nát. Tên nhị bức này! (nhị bức: nhị là ngớ ngẩn, ngốc nghếch, từ bức thêm đằng sau chỉ mức độ lớn hơn, tóm lại là điên rồ quá đáng:))