Phong Mang

Chương 250

Chờ Vương Trung Đỉnh chỉnh xong tấm biển, Chu Lê lại giống như không có việc gì đưa điện thoại di động cùng đồng hồ trả lại cho y. Nhân viên chủ chế chụp ảnh lưu niệm cùng diễn viên xong, lại đến thắp hương bái Phật. Trước kia, phim tập đoàn Trung Đỉnh đầu tư tổ chức nghi thức khai máy đều không hề có giai đoạn này, không biết từ khi nào bắt đầu, nghi thức này đã không kiêng sợ mà thịnh hành. Trước khi thắp hương, bên hợp tác Thái Bằng này mới san sát chậm chạp bước đến. Vương Trung Đỉnh đảo mắt qua gã, trong mắt liền bất giác dâng lên một ngọn lửa. Ánh mắt Chu Lê nhìn Thái Bằng cũng bắt đầu sôi trào ám hỏa, nàng sớm đã phát hiện Thái Bằng "Trang bị" hoàn hảo (ý là cái kia tốt -_-). Vừa rồi lại xem được phong thư tình kia của Hàn Đông, nhất thời nổi lên thêm vài phần chú ý đối với Thái Bằng. Nam nhân sờ soạng mấy cái đã khiến cho Hàn Đông phục tùng, bản lĩnh phương diện kia sẽ là mạnh bao nhiêu? Thái Bằng cùng Chu Lê đồng đại diện cho một loại người. Bị một nữ nhân lẳng lơ ở bên cạnh đánh giá, trong lòng gã không có khả năng không chút tơ tưởng. Nhưng mà loại ý nghĩ này rất nhanh đã bị sự vắng mặt của Hàn Đông hóa thành hư ảo. "Hàn Đông như thế nào không tới?" Thái Bằng làm trò trước mặt Vương Trung Đỉnh, ngang nhiên gặng hỏi nhân viên công tác. Tổng đạo diễn nghi thức kkhai máy giải thích: "Hàn Đông ngày hôm nay có việc, không tới được." "Vậy sao không đợi cậu ấy đến rồi tiếp tục tổ chức?" Tổng đạo diễn hòa nhã giải thích: "Đoàn phim nhiều người như vậy, không thể chỉ chờ một mình cậu ấy a." Thái Bằng bám riết không tha, "Vấn đề là loại chuyện thắp hương tế bái này, không có cao nhân ở đây, bái cũng như không bái a!" Tổng đạo diễn cười xấu hổ, "Chỉ là làm hình thức mà thôi." "Đây chính là thể loại phim ma kinh dị, các người muốn chạy theo hình thức nhưng tôi không muốn." Không khí đoàn phim có chút khẩn trương lên. Nhất là xung quanh Vương Trung Đỉnh, áp suất không khí không phải thấp bình thường nữa. Thái Bằng như trước công khai phản đối, giống như đang cố ý kích thích Vương Trung Đỉnh. Nhưng mà, khiến cho Thái Bằng mất hứng chính là, Vương Trung Đỉnh không hề tỏ vẻ gì. Y trực tiếp đốt nén hương của mình, mặt không chút thay đổi đi về phía đại sảnh diễn bá. Thái Bằng bám theo không thôi, lại cùng vào hội trường. Hơn nữa ngồi ở bên cạnh Vương Trung Đỉnh, liên tục gọi điện thoại cho Hàn Đông. Ta đây không tin ngươi sẽ không nóng mắt! Trên huyệt thái dương Vương Trung Đỉnh gân xanh lần lượt nổi lên. Chu Lê ở ngay một bên trộm xem trò vui. Kết quả khiến nàng thất vọng, Vương Trung Đỉnh từ đầu đến cuối đều không cho Thái Bằng một chút mặt mũi nào.Họp báo khai máy dưới sự vắng mặt của Hàn Đông và Lý Thượng đã buồn tẻ vô vị đi qua. Ngay sau đó, Thái Bằng cố ý với sang Vương Trung Đỉnh nói: "Xem ra ngài đối với Hàn Đông bất quá cũng chỉ như thế thôi." "Lời này hẳn là tôi nói với cậu đi." Vương Trung Đỉnh mặt không đổi sắc trả lời. Thái Bằng hỏi: "Xin chỉ giáo?" "Cậu làm như vậy thương tổn không phải tôi, tôi tin tưởng em ấy vô điều kiện, thương thế cậu tạo ra chỉ là hại đến em ấy mà thôi." Thái Bằng nhe răng cười một tiếng, "Tôi đau lòng tôi tự nguyện." Đồng tử Vương Trung Đỉnh nháy mắt sung huyết, có xu thế muốn phát nổ. Nhưng cuối cùng vẫn bị y cuồng đè nén lại, bất động thanh sắc rời đi. Chu Lê thẳng hướng Thái Bằng đi tới. "Đại mỹ nhân." Thái Bằng cười đùa. Chu Lê mỉm cười dễ thương, "Gan của anh không nhỏ nha, ngay cả Vương Trung Đỉnh cũng dám động." "Cô sao lại biết?" Chu Lê nói: "Đoán." "Loại sự tình này còn có thể đoán?" Thái Bằng tò mò. "Người có thể cho Vương Trung Đỉnh ăn thiệt thòi, sợ là chỉ có Mãnh Nam như anh a?" Ánh mắt Chu Lê thẳng hướng đũng quần Thái Bằng. Thái Bằng cười ha ha. "Có thể được Chu đại mỹ nhân coi trọng, thật sự là vinh hạnh của tôi." ... Nửa đêm, Thái Bằng mang theo một thân "hương vị huân tanh" trở về. Vừa muốn tắm, chợt nghe thấy chuông cửa vang. (huân tinh: đồ ăn tanh, thịt ---à mùi sắc dục ấy) Giờ này còn ai đến? Thái Bằng đột nhiên nhớ tới Chu Lê ngày hôm qua liếc mắt ra hiệu với mình, trong lòng căng thẳng, tuyến dưới khố lập tức kéo lên. Nữ nhân này ít chọc vào thì tốt hơn. Kết quả, làm đủ bao nhiêu công tác chuẩn bị tâm lý vững vàng. Sau đó đi mở cửa, Thái Bằng lại vẫn hoàn toàn bị đánh bại. Bởi vì người đứng ở bên ngoài không phải Chu Lê. Mà là cái vị bởi vì viết thư tình lúc mộng du chưa được đáp lại mà cuối cùng bùng nổ Hàn Đông. Được rồi, Hàn Đông tự mình đưa tới cửa! Lại còn là nhắm mắt đưa tới cửa! Đây đối với Thái Bằng mà nói là bao nhiêu hấp dẫn? Quả thực giống như ăn thật nhiều ngưu tiên, quá liều viaga rồi a! (ngưu tiên: dương v*t bò) (Viagra là thuốc cường dương T__T) Hàn Đông so với gã còn phấn khích hơn, vào cửa liền chửi mắng liên hồi. Từng câu từng câu nói tục, nghe vào tai Thái Bằng phải gọi là bao nhiêu tuyệt diệu."Đều JB tại ngươi, nếu không bởi vì ngươi, Vương Trung Đỉnh sẽ không một mực không để ý tới ta." Thái Bằng cười đem môi áp vào bên tai Hàn Đông, nhiệt khí phun vào trong tai hắn. "Đúng a, nếu không phải bởi vì y không để ý tới cậu, cậu cũng sẽ không tìm tới cửa, cho nên tôi phải cảm tạ y." Hàn Đông nghiến răng nghiến lợi nhào lên, lại xông vào giữa hai tay Thái Bằng. Thái Bằng thuận thế ôm chặt hắn vào trong lòng, mạnh mẽ xoay vào nhà, trói đứng lên giá đỡ. "Kháo! Ngươi thả ra!" Thái Bằng hừ cười, "Nhớ ngày đó cậu cùng Vương Trung Đỉnh hợp tác tính kế tôi một nợ, tôi thế nào lại buông tay được?" Khi Hàn Đông mộng du cái mũi dị thường linh mẫn, thoáng đã ngửi thấy "hương vị huân tanh" trên người Thái Bằng. "Ngươi con mẹ nó không phải đã kháo qua người khác rồi sao? Còn băn khoăn đến ta làm gì?" Bàn tay Thái Bằng vươn đến đùi Hàn Đông, "Cậu không phải nói tôi bắc ghế cũng kháo không đến sao? Ngày hôm nay tôi cũng muốn thử xem, tôi rốt cuộc có đến được hay không." Dây lưng ba một tiếng bị giật ra. Quần Hàn Đông thuận thế trượt xuống đến bàn chân, chỉ còn lại có một cái quần đùi bó sát đơn độc chống đỡ. Adrenaline của Thái Bằng nháy mắt tăng vọt. (Adrenaline: Một loại hormone được sản xuất ra bởi cơ thể khi bạn sợ hãi, tức giận haythích thú, làm cho nhịp tim đập nhanh hơn) Chân này chỉ trên trời mới có, nhân gian nào được mấy người? Râu Thái Bằng cọ lên cổ Hàn Đông, thanh âm vốn trang nghiêm đã rối loạn một mảnh. "Đông Đông... Lão tử chỉ yêu cậu. Những người con gái khác đều là thích, cậu mới là Đại Mỹ Tiên Nhi trong lòng tôi..." Hàn Đông rống giận: "Lấy cái miệng thối của ngươi ra!" "Miệng lấy như thế nào? Cậu tự lấy một cái cho tôi xem." Răng Thái Bằng nháy mắt cắn lên ngón tay Hàn Đông. Hàn Đông đau đến gào khóc. "Cả nhà ngươi..." Thái Bằng nhe răng cười. "Tôi muốn hành hạ cậu không phải ngày một ngày hai, mỗi khi "tự xử", trong đầu đều là hình ảnh cậu khóc cầu xin." "Cút mẹ ngươi đi!" Hàn Đông điên cuồng giãy dụa, mồ hôi đã nhanh chảy thành giọt. Thái Bằng cũng càng hưng phấn, "Tôi đã như vậy, cậu còn chưa tỉnh, mỗi ngày của Vương Trung Đỉnh ngày cũng quá con mẹ nó tiêu hồn rồi." Thái Bằng vừa nói, vừa không nhanh không chậm cởi ra khuy áo Hàn Đông. Nửa người dưới Hàn Đông quá mức chói mắt, thế cho nên khiến cho người ta xem nhẹ nửa người trên của hắn. Trên thực tế, nửa người trên của hắn cũng không phải kiện mỹ bình thường. Nhất là hai nhân ngư tuyến như ẩn như hiện trên eo kia, quả thực sướng chết người ta.nhân ngư tuyến là chỗ này Ngay cả rốn cũng độc đáo. Thông thường có rất ít người sẽ xử lý nơi này, nhưng mà Vương Trung Đỉnh mỗi lần tắm rửa, đều dùng bông lớn trám nhũ tương, giúp Hàn Đông vệ sinh cẩn thận. (nhũ tương: một loại mỹ phẩm làm mềm da và giữ ẩm) Ngón tay lớn của Thái Bằng mò một chút vào nơi đó. Hàn Đông bởi vì không thể nhịn được nữa mà phát cáu lại một lần khiến tâm Thái Bằng hỗn loạn. Sau khi toàn bộ cúc áo đều cởi xong, Thái Bằng bắt đầu cởi nội y của Hàn Đông. Nháy mắt sửng sốt. Máu toàn thân đều sôi trào rồi, từ đầu đến chân đều như bị lửa đốt. Ngực trái Hàn Đông đeo một chiếc nhũ hoàn. (khuyên ngực) Thái Bằng ước chừng trừng mắt nhìn một phút đồng hồ, rốt cuộc chịu không nổi nữa, thân hình băng cứng giây lát chuyển đến phía sau Hàn Đông. Nhưng mà, ngay một khắc này, một việc khiến gã không tưởng được liền xảy ra. Hàn Đông lại có thể phản công. Ngay vừa rồi khi gã mất công ngây người, Hàn Đông thế nhưng thần thông cởi bỏ các nút thắt. Cũng thuận tay cướp còng tay trong túi áo Thái Bằng, lấy tốc độ cực kỳ kinh người phản thủ khóa lên khung sắt. Thái Bằng nghĩ Hàn Đông là giả bộ mộng du đùa giỡn mình, nhưng mà thông qua hành động của hắn mới phát hiện, Hàn Đông vẫn chưa có tỉnh, hắn cứ ngủ như vậy mà đem mình thu phục rồi. Ham muốn chiếm đoạt của Thái Bằng đối với Hàn Đông lại phi thăng lên một tầng cao mới. Hàn Đông cười tà giống như Thái Bằng ban nãy, không nhanh không chậm đóng lại cúc áo của mình. Trong lòng Thái Bằng chỉ có một ý tưởng, lão tử đời này không đè ngươi thề không làm người! Nhưng mà, càng làm cho gã khí huyết công tâm hơn chính là, Vương Trung Đỉnh lại có thể xuất hiện ở phía sau. Hàn Đông như trước nhắm hai mắt nói với Vương Trung Đỉnh: "Trung Trung, hôm nay em phải vì chính mình mà đòi lại công đạo, cũng muốn chứng minh với anh, em với gã lúc đó không xảy ra việc gì!" Dứt lời, Hàn Đông bắt đầu quyền đấm cước đá lên người Thái Bằng. Vương Trung Đỉnh không nói lời nào, chỉ ở một bên mà nhìn, bất quá ý tứ đều viết rõ trên mặt rồi. Đại thù của lão tử đã báo! Khiến cho Thái Bằng đau lòng nhất không phải Hàn Đông quyền đấm cước đá, mà là Hàn Đông từ đầu đến cuối đều không có tỉnh, hắn cứ như vậy ăn ý tới độ tới thần thông cùng Vương Trung Đỉnh. Mỗi một quyền, đều khiến cho Thái Bằng cảm nhận được sâu sắc, đến cùng Hàn Đông là bao nhiêu thích. Đương nhiên, gã lại càng khinh thường hành động này của Vương Trung Đỉnh. Trong mắt gã, Vương Trung Đỉnh sở dĩ từ trước đến nay giận dỗi Hàn Đông, chính là để bức hắn, mượn tay hắn đến trả đũa mình, do đó đạt tới hiệu quả giải hận gấp đôi. "Anh đối với cậu ấy như vậy, không biết là rất tàn nhẫn sao?" Vương Trung Đỉnh đi đến trước mặt Thái Bằng, một chữ một chữ đem câu kia trả lại cho hắn. "Tôi — đau — lòng — tôi — tự — nguyện." Nói xong, bàn tay to vươn lên, đem Hàn Đông ôm vào trong lòng, có ý ở trước mặt Thái Bằng hung hăng hôn một ngụm. Lão tử coi như trở về quỳliếm cho hắn, cũng con mẹ nó phải hảo hảo trị ngươi một phen!