Phong Mang
Chương 238
Ăn xong bữa cơm này, trời đã tối rồi. Du Minh chậm rãi đi đến bãi đỗ xe, Hạ Hoằng Uy đang ở ngay trong xe chờ cậu.
Không biết có phải là do bị Hàn Đông nhắc nhở hay không, Du Minh cảm giác như có người theo dõi mình. Thẳng đến khi đã lên xe, loại cảm giác bất an này vẫn không hề vơi đi.
Hạ Hoằng Uy phát hiện Du Minh khác thường, liền hỏi: "Làm sao vậy? Nhìn em ủ rũ."
Du Minh nói: "Có thể có chút mệt."
"Buôn lâu như vậy có thể không mệt sao? Số lời em nói chuyện với hắn một giờ, đều có thể cùng người khác nói một năm rồi." Ngữ khí Hạ Hoằng Uy rõ ràng rất không vui.
Bất quá hiện tại Du Minh đã thông minh hơn, một câu cũngkhông phản bác, trực tiếp đem đầu gối lên trên vai Hạ Hoằng Uy nghỉ ngơi.
Hạ Hoằng Uy nghiêng mắt nhìn một cái, thái độ liền đột nhiên chuyển biến.
"Có phải buổi chiều chạy khắp nơi, không chịu nghỉ ngơi?" Dùng đệm ngón tay cọ nhẹ lên môi cậu hỏi.
(ầy đôi này một khi đã ngọt thì o(≧口≦)o)
Du Minh đâm lao phải theo lao, "Có lẽ."
Hạ Hoằng Uy hoàn toàn tin không nghi ngờ, quay sang lái xe ra lệnh.
"Vậy chúng ta đi thôi."
"Đợi đã!"
Hai vệ sĩ ngồi ghế trên đột nhiên nhanh như báo nhảy ra khỏi xe, bắt lấy một phóng viên đang chụp ảnh cách đó không xa. Sắc mặt Hạ Hoằng Uy đột biến, hất cằm ý bảo lái xe ra ngoài xem tình huống.
Lúc này, phóng viên và vệ sĩ đang tranh chấp. Vệ sĩ muốn xem ảnh chụp, phóng viên lại lấy lý do tin tức mật không liên quan, sống chết không chịu giao ra cameras.
Lái xe thấy tình thế này mở miệng nói: "Khỏi phải vô nghĩa, trực tiếp đoạt lấy."
Tuy rằng phóng viên liều mạng chống cự, nhưng bởi vì thể lực kém xa, thẻ nhớ rất nhanh rơi vào tay vệ sĩ.
Trở lại xe, lái xe đem thẻ nhớ giao cho Hạ Hoằng Uy, lại giấy tờ của phóng viên ném cho Du Minh.
Hạ Hoằng Uy đem thẻ nhớ cắm vào máy tính, mở ra xem ảnh chụp bên trong. Trong đó không ít là ảnh Du Minh, hơn nữa không chỉ ngày hôm nay, vài ngày trước cũng đã theo dõi.
"Trương Văn." Du Minh lẩm bẩm cái tên này, "Nghe rất quen tai, hình như là người của 《 Tân Nhạc báo 》."
Hạ Hoằng Uy âm mặt gỡ thẻ nhớ xuống, ném cho lái xe phía trước.
...
Đối với diễn viên mà nói, ngoại trừ thức đêm, dậy sớm, thống khổ nhất chính là cho "quay phim trái mùa".
Mùa đông quay cảnh diễn mùa hè còn đỡ, trong trường quay có hệ thống sưởi hơi, bên trong y phục có quần áo giữ nhiệt, ngao một cái liền xong rồi.
Mùa hè quay cảnh mùa đông mới là bi kịch.
Bởi vì điều hòa có tạp âm, cho nên trong lúc quay phim không thể mở. Hơn nữa áo bông thật dày, đèn mấy vạn oát, thống khổ của diễn viên có thể suy nghĩ là biết.Hàn Đông gần đây đã nếm trải loại tư vị này.
Bộ phim mà hắn diễn nhân vật bệnh chó tên là 《 bảy ngày 》, kế hoạch vốn là quay vào cuối tháng 4, lúc ấy vẫn là mùa xuân, mặc áo bông còn coi như miễn cưỡng chịu được đi.
Nhưng bởi vì Hàn Đông cố ý thoái thác, lâm thời thay đổi lộ trình, làm cho thời gian quay phim chậm lại gần hai tháng. Lùi một cái liền đến cuối tháng sáu, nhiệt độ tiêu thăng đến ba mươi mấy độ.
Hơn nữa cái nhân vật kia là nông dân, tiểu bím tóc không thể có, Hàn Đông lại không nỡ cắt, chỉ có thể đội trùm đầu thật dày cùng tóc giả. Cơ hồ sau mỗi màn diễn, áo bông của hắn cũng đều nặng thêm hai cân.
Mấy cảnh ngày hôm nay là diễn với tuyết.
Hàn Đông ở trên một chỗ gọi là "tuyết" mà diễn cảnh phát tác bệnh chó dại bi thảm này. Không chỉ có phải mặc áo bông chạy như điên, còn phải vật lộn, rít gào, ngã xuống đất run rẩy... nóng như thế nào vật vã như thế nào a.
Hắn nghĩ đoàn phim sẽ chế ra chút bông linh tinh giả làm tuyết, không ngờ lại dùng sáu nghìn cân muối. Muốn hắn đầu đầy mồ hôi ngã xuống, sau đó lại ở trên đống muối lăn qua lăn lại, mùi vị kia...
Trước khi quay phim, Du Minh đến đây tham ban, chứng kiến tạo hình của Hàn Đông cũng đã cười đến không dừng được.
"Tôi nói, cậu đều không cần diễn nữa, liền mang bộ dạng ăn mặc như thế này lên hình, người xem lập tức tha thứ cho cậu."
Nếu là đặt ở trước kia, Hàn Đông nhất định sẽ loạn mắng tạo hình sư rồi, nhưng mà hiện tại phải là các loại cảm tạ ý tưởng này.
Đầu đinh của những năm 60, áo bông cũ kỹ mập mạp, quần nhung kẻ không lưu bụi, giầy thể thao trắng đã giặt đến ố vàng... Như thế nào có thể mộc mạc hơn nữa!
Hơn nữa kỹ năng diễn xuất đến thần của Hàn Đông, một cái rụt cổ, một cái co vai, tiểu nhân vật bần cùng khốn khổ và bi ai cứ như vậy xuất hiện rồi.
Du Minh hỏi: "Cậu trong phim là bị cắn vào đâu?"
"Chân." Hàn Đông nói.
"Chẳng thể trách." Du Minh quét mát qua Hàn Đông một cái, "Tôi mà là con chó kia, tôi cũng cắn."
Hàn Đông vừa muốn đáp lời, chợt nghe thấy đạo diễn đang gọi hắn.
"Tôi đi chuẩn bị."
"Đi đi."
Du Minh nghĩ dù sao cũng không còn chuyện gì, cứ ở lại xem thêm một lát đi, vì thế lại bắt đầu vui vẻ với tạo hình của Hàn Đông.
Kết quả vui vẻ không đầy một lát, điện thoại liền đánh tới, bảo cậu lập tức trở về công ty, đã xảy ra chuyện.
Du Minh vốn tưởng rằng là chỗ Hạ Dương Trác xảy ra vấn đề, không ngờ lại chính là mình.
Xem qua tin tức, Du Minh trợn tròn mắt.
Người theo chụp ngày hôm đó căn bản không phải chỉ có Trương Văn, Trương Văn bất quá là một cái bia ngắm. Chân chính ám toán cậu, là tấm ảnh "vệ sĩ đoạt máy ảnh" sau khi Trương Văn bị phát hiện kia.
Vốn dĩ chính là vạch trần "Bạn trai bí mật", kết quả thêm một vệ sĩ nhỏ bé vào, lại nhiều ra một tội "Ra lệnh cho vệ sĩ ấu đả phóng viên ý đồ tiêu hủy ảnh chụp".
Quả nhiên còn để lại một tay... Du Minh nghiến răng nghiến lợi.
Hơn nữa, tin tức còn lấy lái xe của Hạ Hoằng Uy làm chủ đề. Lái xe là thư ký của Hạ Hoằng Uy, tại tập đoàn lớn của Hạ gia đảm nhiệm vị trí giám đốc. Ngày đó Hạ Hoằng Uy không lộ diện, truyền thông liền cắt câu lấy nghĩa, ám chỉ người lái xe chính là "Đại tài chủ" sau lưng Du Minh.
Đồng thời còn đào bới cả thông tin về gia đình lái xe, đặc biệt nhấn mạnh người này đã kết hôn và có hai con, ngấm ngầm hại người "Xác minh" tin đồn "Du Minh là Tiểu Tam".
Trong lúc nhất thời, trên mạng lại triều dâng làn sóng nhục mạ Du Minh.
Việc này là ai sai khiến đã quá rõ ràng.
Phùng Mục Chi mặc dù là chị họ của Phùng Tuấn, nhưng hai người có tác phong làm việc khác hẳn, Phùng Tuấn rất ít bàn bạc việc tư cùng nàng, cho nên Phùng Mục Chi căn bản không biết hậu trường chân chính sau lưng Du Minh.
Nàng bây giờ là người trước sốt ruột người sau đắc ý. (kiểu như vui sướng khi người gặp họa)
Kết quả, đắc ý không đến hai giờ, phóng viên tư thông cùng nàng liền đã gọi điện thoại đến.
"Phùng tỷ mau cứu tôi đi, sắp có chuyện lớn."
Phùng Mục Chi biến sắc, "Làm sao vậy?"
"Vừa rồi cục công an đến đem Trương Văn đi, cùng dẫn theo đi còn có mấy người phụ trách liên quan, nghe nói xã trưởng và tổng biên đều bị mời đi uống trà rồi."
Phùng Mục Chi khó mà tin nổi, "Một giám đốc của tập đoàn mà thôi, làm sao có thể có quyền lực lớn như vậy?"
"Cái gì giám đốc tập đoàn? Đó là lái xe của người ta!"
"Cậu nói tên giám đốc kia, là lái xe của cậu ta?" Con ngươi Phùng Mục Chi đều muốn rơi ra rồi.
"Phùng tỷ, cảnh sát lại đến! Bọn họ..."
Một trận tiếng động truyềnđến, Phùng Mục Chi đầu tiên là cứng đờ, tiếp theo liền chán nản gác điện thoạidi động sang một bên.
Truyện khác cùng thể loại
3 chương
20 chương
57 chương
61 chương