Phong Mang
Chương 232
Lần này đến Dubai quay phim, có sự tham dự của Hạ Dương Trác, Du Minh cũng cùng theo đến đây. Ngày thường hai người khó gặp, rốt cục lại có ngày sớm chiều ở chung.
Hôm nay, Du Minh sáng sớm đã nhận được điện thoại của công ty.
"Cái gì? Còn có thể có loại sự tình này?" Du Minh vừa nói vừa nhìn qua Hàn Đông cách đó không xa.
"Tôi đã rất lâu không xem tin tức rồi, bên này mạng không tốt, tôi cũng không có thời gian." Du Minh lại nói.
"Hảo, tôi hiểu rồi, anh yên tâm đi."
Cúp điện thoại, Du Minh sâu kín thở dài, Hàn Đông cậu quả nhiên không phải người bình thường.
Thời gian ăn cơm chiều, Hàn Đông nhắc đến chuyện mình không liên lạc được với Vương Trung Đỉnh.
Trong lòng Du Minh biết rõ ràng, lại giống như chẳng hề để ý nói: "Là tín hiệu không tốt sao ~ "
"Không có khả năng." Hàn Đông miệng đầy chắc chắc, "Tiểu tử này nhất định là đang chỉnh cái yêu thiêu thân gì rồi, chờ tôi gấp đến mức độ nhất định, anh aasy sẽ đột nhiên hiện ra trước mặt tôi."
Du Minh không khỏi bội phục trí tưởng tượng phong phú của Hàn Đông.
Kết quả Hàn Đông rốt cục cũng gấp tới mức độ nhất định rồi, nhưng Vương Trung Đỉnh vẫn không xuất hiện.
Mỗi nửa đêm, Du Minh đều bị điệp khúc "Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được" lặp đi lặp lại đánh thức.
Cậu thật sự không đành lòng chứng kiến Hàn Đông trong lúc mộng du một lần lại một lần gọi điện thoại cho Vương Trung Đỉnh, vì thế đêm nay, sau khi thanh âm quen thuộc lần thứ hai vang lên, cậu đẩy cửa phòng cách vách ra.
Nhưng mà, Hàn Đông ở trên giường ngủ được đến đặc biệt ngon, động cũng chưa động một chút, cơ bản là chỉ có cái điện thoại liên tục phát ra "Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được".
Ta phi! Sẽ không phải thiết lập quay số tự động đi?
Du Minh oán thầm: ngay cả mộng du cũng nhàn hạ...
Kết quả, tình huống thực tế so với tưởng tượng của cậu còn tồi tệ hơn.
Hàn Đông là đem "Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được" kia thiết lập làm chuông báo, ấn định phát ở giai đoạn mộng du, mỗi mười giây đồng hồ vang một lần.
Du Minh tức giận một cước đem Hàn Đông đá tỉnh.
Hàn Đông một bộ dạng không rõ tình huống, "Làm sao vậy?"
"Cậu nói làm sao vậy!" Du Minh trực tiếp đem điện thoại ồn ào ném tới trước mặt Hàn Đông.
Hàn Đông lúc này mới giải thích nói: "Tôi là sợ tôi lúc mộng du gọi điện thoại cho anh ta, cho nên mới download một đoạn nhạc như vậy. Đồng thời tôi lại sợ chính mình bị đánh thức, cho nên mới cài đặt làm chuông báo thức, như vậy tôi sẽ không nguyện ý tỉnh lại."
"Con mẹ cậu!"
Du Minh tức giận đến nghiến răng, chẳng thể trách ngươi diễn đến bị người mắng.Hàn Đông giả bộ hổ thẹn, "Tôi chỉ muốn ngủ yên ổn, cậu có biết mấy ngày trước tôi luôn luôn mất ngủ."
Nói xong, Hàn Đông liền tự đốt cho mình một điếu thuốc, ánh mắt trở nên càng thâm trầm.
"Tôi thật sự vô cùng lo lắng cho Trung Trung."
Du Minh hừ nói, "Lo lắng đến y làm gì?"
"Tôi sợ không có tôi, Trung Trung không chiếu cố tốt chính mình." trên mặt Hàn Đông lộ ra biểu cảm đại nam nhân bất đắc dĩ.
Du Minh vứt đến ánh mắt xem thường, "Lúc cậu chưa xuất hiện, Vương tổng quả thật có thể diện hơn so với hiện tại."
Hàn Đông vẻ mặt khẩn thiết, "Không có chuông báo thức này, tôi thật sự là không biết mình còn có thể nhắm mắt lại hay không. Dù sao còn có hai ngày nữa là về nước rồi, cậu tha thứ một chút đi."
Du Minh cuối cùng là không chống đỡ nổi nhõng nhẽo của Hàn Đông, đáp ứng không hề tính toán rồi.
Kết quả tới nửa đêm, cậu lại không thể nhịn.
Bởi vì lần này không phải chỉ là một, là hai cái "Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được" cùng nhau truyền. Hơn nữa tiết tấu chênh lệch, thanh âm rối loạn luân phiên, nghe đặc biệt chói tai.
Mẹ nó! Đạp lên mặt mũi của ta có phải không?
Du Minh lại một lần nữa đá văng cửa.
Hàn Đông lại không có bình yên ngủ say giống lần trước, mà là nằm sấp ở đầu giường, dùng máy riêng gọi điện thoại cho Vương Trung Đỉnh.
Chuông báo thức còn đang vang, bên này lại mở loa ngoài, thanh âm thác loạn Du Minh nghe được chính là hai khúc giao hưởng này.
Bởi vì Hàn Đông đang trong trạng thái mộng du, Du Minh không cách nào đá hắn tỉnh, chỉ có thể hỏi: "Cậu rốt cuộc muốn làm gì?"
Hàn Đông nói: "Muốn gọi điện thoại cho Vương Trung Đỉnh."
"Không phải đã có nhắc nhở không thể liên lạc được sao? Làm gì còn dùng điện thoại tiếp tục gọi?" Du Minh hổn hển.
Hàn Đông không nhanh không chậm trả lời: "Ha ha... Đây chẳng qua là chỉ chuông báo thức mà thôi. Cậu cũng đã tố giác rồi, tôi sẽ không tiếp tục lừa chính mình." =))))) muốn chửi thề
Không muốn lừa chính mình... Không muốn lừa chính mình...
Du Minh hơi kém thở không nổi nữa.
"Cậu không muốn lừa chính mình thì lén lút gọi thôi, để làm gì còn phải mở loa ngoài?"
Hàn Đông lộ ra nụ cười thiên sứ, "Bởi vì tôi muốn cho cậu nghe được nỗi lòng ăn ăn của tôi."
"Cả nhà cậu!"
Du Minh lại tông cửa xông ra.
Hai ngày sau, đoàn phim đã xong quay xong ở Dubai, đồng thời cũng tuyên bố hơ khô thẻ tre rồi.
Du Minh vốn tưởng rằng ngày khổ cực rốt cục đã chịu đựng xong, cực kỳ hứng thú thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nước, kết quả một mệnh lệnh vô tình từ công ty bên kia truyền đạt đến đây."Vương tổng nghĩ đến mọi người quay phim vất vả, đặc biệt mời đoàn phim ở lại Dubai du ngoạn bảy ngày."
Du Minh lúc ấy liền hoàn toàn sụp đổ rồi, không chịu nổi cùng cậu còn có Hàn Đông.
"Vương Trung Đỉnh đây là điên rồi sao? Nhiều người như vậy ở Dubai chơi vài ngày đại tiêu phí mất bao nhiêu a? Mẹ nó! Tôi phải đi tìm nhà làm phim nói chút, vô luận như thế nào ngày mai cũng phải khởi hành về nước, bằng không những ngày này không có cách nào vượt qua!"
Du Minh còn có vài phần trắc ẩn, vốn định ngăn cản Hàn Đông, nhưng nghĩ đến bao nhiêu ngày bị gây rối, vẫn là mặc kệ hắn đi.
Hàn Đông cơn giận rào rạt bỏ đi, lại hoan hỉ, phấn chấn, ngây ngất trở lại.
"Nhà sản xuất thực đáp ứng rồi?" Du Minh hỏi.
Hàn Đông lắc đầu, "Là tôi đáp ứng."
"Cậu đáp ứng??"
"Phải a, tôi đáp ứng cho mọi người ở lại đây chơi vài ngày."
Du Minh nhất thời nóng nảy, "Làm sao cậu có thể không kiên định như vậy đây? Tối hôm qua tôi đã tính một chút, từ khi chúng ta đến Dubai quay phim, ít nhất tiêu phí..."
"Được rồi!" Hàn Đông ngắt lời Du Minh, "Tôi đã nói với cậu, tôi mới từ chỗ sản xuất kia nhận được tin tức, 《Màu đỏ chiến thần 》 đạt được đại thành công, công ty ta cổ phiếu tăng cao. Tài sản cá nhân Vương Trung Đỉnh tiêu thăng hơn mười triệu, hơn mười triệu a! Cậu ngẫm lại, một ít tiền du lịch này của ta có cho là gì?"
Du Minh cười đến so với khóc còn khó coi hơn, "Vậy sao? Vậy thì thật là chúc mừng cậu."
"Tôi đã nói với cậu, quẻ tính của tôi ngày trước nói bộ phim truyền hình này bất lợi đối với sự phát triển của tôi, cho nên vẫn luôn không dám lên mạng xem tin tức. Tôi nghĩ Vương Trung Đỉnh không liên hệ với tôi, cũng là bởi vì bộ phim này hành. Hiện tại đã không phải sợ nữa, tôi muốn ở đây cùng cậu tận tình thưởng thức khen ngợi như sóng triều này, ha ha ha ha..."
Du Minh quả thực muốn nối điên với cái nhà sản xuất kia, ngươi nói ngươi không đáp ứng về nước còn chưa tính, còn con mẹ nó lấy cái này làm cớ, đây không phải ý định tìm thêm việc cho ta sao?
"Cái kia..." Du Minh vội vàng đi ngăn cản, "Trước chưa vội lên xem, nói chuyện cùng nhà sản xuất một chút, để cho ông ta đổi lại khách sạn."
"Vì cái gì?" Hàn Đông khó hiểu.
Du Minh nói: "Khách sạn này phương tiện quá kém, tôi không nói xa xôi, liền nói cái phòng kia của cậu, bao nhiêu ngày không có cách nào khác lên mạng sao?"
Hàn Đông ngẫm lại, nếu không bởi vì phòng không có mạng, hắn có thể đã sớm nhịn không được xem hưởng ứng của 《Màu đỏ chiến thần》 rồi.
"Được rồi, tôi đi nói với ông ta."
Du Minh thở phào nhẹ nhõm, nếu có thể sắp xếp phòng lại, không ở cách vách Hàn Đông, chơi thêm vài ngày thật ra cũng không tồi.
Kết quả, mười phút sau, Hàn Đông trở về, cực kỳ hứng thú nói với cậu: "Sản xuất đáp ứng đổi khách sạn rồi, cũng đáp ứng hai ta tiếp tục ở cùng một chỗ.""..."
Vì thế, sau khi đến khách sạn mới, Du Minh mỗi đêm lại có thêm một nhiệm vụ —— khi Hàn Đông rốt cục ý thức ra không thể liên lạc được mà cúp điện thoại thì tiến lên ngăn cản hắn đem internet mới vừa phá hỏng kết nối lại.
Chỉ chớp mắt lại là năm ngày đã qua.
Du Minh vào lúc cảm khái ác mộng sắp kết thúc, cũng vì chúc mừng may mắn bản thân đã nhiều ngày thành công giấu diếm.
Vào một ngày trời trong nắng ấm, Hàn Đông, Du Minh cùng Hạ Dương Trác ba người đến trung tâm thương mại Dubai càn quét.
Ở trong này, Hạ Dương Trác lại một thêm lần gây chú ý.
Cái khuôn mặt kia, vô luận đối với màu da gì, dân tộc gì giới tính gì dường như cũng rất hưởng thụ, thành ra cả nhân viên bán hàng cũng chiếu cố ngoài định mức với cậu.
Hàn Đông tự nhiên là một đường liếc mắt, một đường hừ lạnh, một đường chẳng thèm ngó tới.
Sau lại càng lấy "Phẩm vị bất đồng" làm cớ cô lập Hạ Dương Trác, mình và Du Minh cùng nhau vui vẻ.
Du Minh phát hiện lúc Hàn Đông mua quần áo cũng đều sẽ tính kế, mua thời trang trẻ em thì các loại rộng lượng, quẹt một cái hơn mười vạn vẫn coi như chơi.
Cậu đã biết sự tồn tại của Tây Tây, chỉ là khó có thể tin, "Cậu sao lại đối với Vương Trung Đỉnh tốt như vậy?"
Không những không so đo người ta có con riêng, còn xem như của mình.
Hàn Đông trộm nói cho Du Minh, "Vương Trung Đỉnh đem hơn phân nửa tài sản đều chuyển sang tên cái vật nhỏ này rồi."
Thôi được... Du Minh thu hồi cảm động vừa rồi.
Sau khi hàng đã mua xong, ba người cùng nhau ngồi taxi quay về khách sạn.
Lái xe là một người Hoa, Hàn Đông vừa lên xe liền nhìn chằm chằm vào hắn, chạy đến nửa đường rốt cục mở miệng hỏi: "Cậu có phải diễn viên vào vai quỷ Dương trong 《Màu đỏ chiến thần 》 không"
Hàn Đông trong lòng thầm hô một tiếng "ánh mắt tốt", rốt cục có người chú ý tới ta trước mà không phải Hạ Dương Trác.
Nhưng mà, ngay khi hắn muốn lộ mặt, Du Minh lại cướp lời: "Ngài nhận sai rồi, không phải hắn."
Lái xe như trước gắt gao nhìn chằm chằm Hàn Đông, "Tôi như thế nào cảm thấy chính là hắn a?"
Lần này, Hàn Đông lại giành nói trước Du Minh: "Bỏ đi, đừng làm cho đại ca thất vọng. Đụng tới tài năng ở nơi xa như vậy, thật không dễ dàng a! Xin chào Đại ca, tôi là diễn viên vào vai nhân vật quỷ dương trong 《Màu đỏ chiến thần》, tôi tên là Hàn Đông."
"Thật là tiểu tử ngươi!" Lái xe nhe răng cười một tiếng.
Hàn Đông cũng không rõ ý tứ cười cười, "Không ngờ đại ca thân ở nước ngoài, còn có thể giữ hương hồng sắc kịch quê nhà."
"Tôi không chỉ có xem, tôi còn vì nạn dân chịu khổ này cảm thấy bất bình."
"Đại ca ngài thật sự là ưu quốc ưu dân, không quên gốc."
Lái xe gật gật đầu, sau đó một cước phanh lại.
"Xuống xe."
Hàn Đông sửng sốt, "Xuống xe? Còn chưa tới."
"Tôi biết, nhưng tôi không muốn chở cậu, phiền cậu xuống xe."
Hàn Đông còn chưa hiểu tình huống, Du Minh ngay sau đó liền trách mắng: "Anh cũng là người được giáo dục, sao có thể cừu hận đối với nhân vật trong phim đổ xuống đầu diễn viên đây?"
"Phải, tôi là phần tử trí thức, nhưng giờ phút này tôi đã muốn ngu muội, đã muốn không nói lý lẽ, xuống xe!"
Vạn người mê Hạ Dương Trác mở miệng, "Chúng tôi mua nhiều đồ như thế, hiện tại xuống xe thật sự bất tiện."
"Đừng nói nhảm, xuống xe!"
Hàn Đông, "..."
Truyện khác cùng thể loại
3 chương
20 chương
57 chương
61 chương