Phong Mang

Chương 219

Bộ phim điện ảnh đầu tiên công ty Thái Bằng đầu tư 《 Hắc Độc 》 cũng tiến vào quá trình quay chụp khẩn trương. Trong phim, Lý Thượng diễn vai nhị thiếu gia một tập đoàn tài chính lớn, kỳ thực là một "con nghiện". Vì để gần với hình tượng kẻ nghiện thuốc, trong khi tất cả mọi người dùng thịt cá của mình ăn Tết âm lịch, Lý Thượng lại tự ép mình giảm hơn mười cân. Nhưng mà chỉ là ngoại hình đạt tiêu chuẩn còn chưa đủ, trạng thái tinh thần của hắn cũng phải dựa theo nhân vật trong phim. Chính là sau khi trường kỳ hút thuốc phiện, biểu hiện ra trạng thái tinh thần uể oải, tư duy rời rạc, phản ứng chậm chạp. Muốn làm đến điểm này sẽ không hề dễ dàng. Lý Thượng mỗi ngày đều cũng xem một vài phim phóng sự về việc hít thuốc phiện cùng cai nghiện, tâm sự cùng một vài bằng hữu quen biết từng dính dáng qua thuốc phiện. Cho dù như vậy, hắn khi suy diễn trạng thái phát nghiện, vẫn như trước sai có biệt nhất định đối với thực tế. Vì để đạt tới hiệu quả giống, Thái Bằng không tiếc nhập khẩu một cái thiết bị từ nước ngoài. Đặc biệt tạo ra bệnh trạng giống như khi phát nghiện, bắt Lý Thượng tự mình thể nghiệm. "Cài này sẽ không tạo thành thương tổn đối với thân thể chứ?" Phùng Mục Chi lo lắng hỏi. Thái Bằng nói: "Đây là dùng để tiến hành giáo dục phòng tránh sử dụng thuốc phiện, sao có thể có nguy hại?" Phùng Mục Chi lúc này mới gật đầu đồng ý. Sau khi Lý Thượng ngồi lên, cảm giác trong não như có một đàn kiến muỗi vỗ cánh bay quanh quẩn. "Ong ong ong! Ong ong ong!..." Ngay sau đó, tiếng vỗ cánh này từ nhỏ biến thành lớn, từng điểm thành mảng lớn, dần dần thăng cấp thành tiếng gầm rú thật lớn. Lý Thượng cảm giác có gì đó trong mạch máu đè ép muốn vỡ tung, cơ hồ muốn căng nứt thân thể. "Không được, thả tôi xuống, không thể chịu đựng nữa rồi..." Lý Thượng thống khổ giãy dụa. Phùng Mục Chi hướng Thái Bằng hỏi: "Sắp xong chưa?" "Sớm thôi ~" Thái Bằng bất vi sở động. Da Lý Thượng dưới dự kích thích của dụng cụ bắt đầu co rút, tựa như bị móng vuốt mèo cào đến nối vệt lên, cảm giác ngứa từ lỗ chân lông dần dần lan vào xương cốt. Hắn muốn gãi nhưng gãi không đến, muốn gãi nhưng gãi không đến, chỉ có thể điên cuồng giãy dụa, thông qua cử động da thịt ma xát đến xương cốt để trị ngứa. "A a a... Phùng tỷ... Cứu..." Phùng Mục Chi thật sự không đành lòng, nghĩ tới đi đến tắt thiết bị, lại bị Thái Bằng ngăn lại. "Chờ một chút." Thái Bằng nói. "Tôi cảm thấy cũng được rồi đi?" Phùng Mục Chi sốt ruột. Thái Bằng thái độ lạnh lùng, "Nếu cô có thể bảo chứng sau khi hắn xuống dưới nhất định có thể qua diễn, tôi sẽ thả hắn xuống."Phùng Mục Chi không biết nói gì. Cuối cùng, Lý Thượng sau khi chảy một thân nước mắt nước mũi nước miếng, mới có thể thoát ra. "Cậu chịu chút tội này, còn không bằng một phần của giới nghiện." Thái Bằng nói không đầu không cuối. Tuy rằng sự thật như thế, nhưng Lý Thượng như trước bất mãn đối với phương thức cực đoan này của Thái Bằng. "Nếu vai diễn này được Hàn Đông đón diễn, anh cũng đối với hắn như vậy?" Thái Bằng cười cười, "Tôi đây khẳng định không nỡ." Lý Thượng hừ lạnh một tiếng. Thái Bằng lại tiến đến bên tai hắn nhỏ giọng nói: "Bất quá, cậu vừa rồi như vậy, hơi kém làm tôi cứng rồi." Thấy Lý Thượng sắp trở mặt, Phùng Mục Chi vội khuyên nhủ: "Thừa dịp đang có trạng thái nhanh đến studio đem cái cảnh này qua đi, cậu hẳn là không muốn thể nghiệm lần thứ hai chứ?" Nghe nói như thế, Lý Thượng mới đi thay quần áo. Không thể không nói, một chiêu này của Thái Bằng vẫn là rất hữu hiệu. Ở lần quay lại cảnh phát nghiện này, biểu hiện của Lý Thượng có thể nói khiến người ta phải tán dương. Đạo diễn vừa hô bắt đầu, hắn tựa như tọa châm chiêu. (như ngồi trên đống lửa) Mới đầu là run rẩy, sau đột nhiên ngã xuống đất, thân thể gần như run rẩy phát điên. Miệng phát ra tiếng rên rỉ hàm hồ không rõ, đồng thời kèm thêm nước miếng chảy ra dòng dòng... "Cắt!" Vài nhân viên công tác chạy qua nâng Lý Thượng. Bởi vì dùng sức quá mạnh, một thời gian rất dài Lý Thượng bị khó thở, hít thở một lúc mới chậm lại được. "Đạo diễn, có thể qua không?" Phùng Mục Chi hỏi. Đạo diễn hưng phấn nói: "Ai nha, lần này diễn xuất xem như..." "Không đủ nhiệt." Thái Bằng đột nhiên ngắt lời. Tất cả mọi người ngây dại. Lý Thượng còn đang ngậm nước trong miệng, đột nhiên có chút khó có thể nuốt xuống. "Thái lão bản, yêu cầu của ngài có chút quá cao đi?" Đạo diễn nhịn không được thay Lý Thượng nói chuyện. Thái Bằng không phản bác, trực tiếp đem ánh mắt chuyển hướng Phùng Mục Chi. "Yêu cầu của tôi có cao hay không, tôi nghĩ trong lòng Phùng tỷ rõ ràng nhất. Tôi nói vậy đúng không? Phùng tỷ?" Sắc mặt Phùng Mục Chi đổi đổi, nhưng rất nhanh khôi phục bình thường. "Quả thật còn có không gian tiến bộ." Nàng nói. Tất cả mọi người ở thở dài trong lòng, Lý Thượng đây là tạo cái nghiệt gì rồi? Lại có thể vướng phải người đầu tư như Thái Bằng. Trên đường trở về, Lý Thượng sắc mặt âm u, trạng thái tinh thần kém đến cực điểm. Phùng Mục Chi vượt qua hắn hỏi: "Cậu còn có thể kiên trì không?""Bây giờ không phải vấn đề tôi có thể kiên trì hay không nữa, mà là gã có chịu buông tha hay không." Phùng Mục Chi nói: "Nếu cậu có thể kiên trì, tôi có một biện pháp ngăn chặn cái miệng của gã." "Biện pháp gì?" Lý Thượng hỏi. Phùng Mục Chi dừng một chút, nói: "Cậu đi theo tôi." Nửa giờ sau, Lý Thượng đi theo Phùng Mục Chi xe tới một sở cai nghiện ở Bắc Kinh. Ở trong này, Lý Thượng gặp được người mà hắn nghĩ cả đời này cũng sẽ không bao giờ gặp lại —— Phương Vân. Từ sau sự kiện Phương Vân tự sát, tin tức của nàng liền bị truyền thông phong tỏa. Có một lần nghe đồn nàng bị bệnh tâm thần phải đi nước ngoài trị liệu, Lý Thượng đối với lần này cũng rất tin không nghi ngờ. Nhưng mà, hắn vạn lần không ngờ, nữ tinh vạn người hâm mộ, mua đôi đũa cũng phải hơn một ngàn, lại bị nhốt trong trong đại viện tường cao này, trải qua tháng ngày không bằng heo chó. Khi Lý Thượng cùng Phương Vân cùng một chỗ thì nàng đã nhiễm vào thuốc phiện, nhưng chỉ là ma túy tỉ lệ thấp, bột K linh tinh. Sau vài kích thích, nàng bắt đầu hút Heroin, từ đó về sau càng không thể vãn hồi. Thẳng đến khi hút quá liều suýt nữa mất mạng, mới bị người nhà đưa đến nơi này cai nghiện. Lý Thượng lại nhìn thấy nàng thì rốt cuộc hiểu rõ thâm ý cái câu "Không đủ nhiệt" kia của Thái Bằng. Ngắn ngủi một năm, Phương Vân từ một thục nữ phong tư trác tuyệt biến thành một lão phụ khô héo. Thể trọng không đến 40 cân, gương mặt nếp nhăn mọc thành bụi, làn da vỡ nát, ánh mắt vô hồn... Nếu không phải Y Sinh ở sở cai nghiện mãi xác nhận, Lý Thượng đánh chết cũng không tin đây là Phương Vân. "Tôi đã xin sở trưởng, cho cậu ở lại đây làm tình nguyện. Một mặt có thể tự mình nhận thức tâm cảnh của kẻ nghiện, mặt khác còn có thể giúp Phương Vân cai nghiện." Lý Thượng lập tức cự tuyệt, "Tôi không muốn ở đây." Phùng Mục Chi vươn tay ngăn hắn lại, lãnh lời nói: "Nếu cậu muốn cả đời không thể trở mình." Lý Thượng đứng bất động. Phùng Mục Chi ra khỏi sở cai nghiện sở rẽ vào một cái ngõ nhỏ, gặp một phóng viên đang mai phục tại nơi đó. "Hắn khoảng ba giờ sẽ ra ngoài một lần, cậu liền nhanh chóng chụp lại. Chờ hắn đi vào xong xuôi, mới chính thức cách ly." "Yên tâm đi, Phùng tỷ." Phùng Mục Chi vứt qua một cái túi tiền, "Tiền." "Cám ơn Phùng tỷ." Ngày hôm sau, tin tức "Lý Thiên Bang xuất hiện tại sở cai nghiện, hư hư thực thực hít thuốc phiện" lại gây nên một phen náo động. Hàn Đông này đang "Giả Dương quỷ" ở đoàn phim luyện tập "Hút thuốc phiện" đột nhiên thấy được tin tức này. "Ta kháo! Không phải chứ?"Hắn vội gọi điện thoại Vương Trung Đỉnh. Vương Trung Đỉnh nói: "Tôi cũng không rõ tình hình cụ thể, đang liên lạc với bên kia." Vì thế, hắn lại gọi điện thoại cho Phùng Mục Chi. Ngữ khí Phùng Mục Chi lộ ra vẻ lo lắng, "Tôi cũng đang cố liên lạc với phía bên kia đây." Hàn Đông ngồi không yên, liền xin phép đạo diễn, lái xe thẳng đến sở cai nghiện đó. Trên đường còn nghi hoặc: trong tướng mệnh Lý Thượng không có cái lây dính thuốc phiện này a! Có khi nào lại là lăng xê? Hàn Đông xem qua kịch bản 《 Hắc Độc 》, tự nhiên biết Lý Thượng vào vai nhân vật nghiện thuốc phiện. Nhưng hắn cũng không cần phải như vậy ác với chính mình như vậy a! Coi như đến lúc tẩy trắng không hề hít thuốc phiện, đối với thanh danh của hắn có chỗ nào tốt đây? Còn không phải càng tẩy càng đen... Nghĩ nghĩ, Hàn Đông đột nhiên một cước phanh lại. "Kháo, lái qua rồi!" Hắn vừa muốn quay đầu xe trở về, đột nhiên phát hiện một đạo thân ảnh quen thuộc —— Thái Thuận. Gã như thế nào lại ở đây? Chẳng lẽ tất cả chuyện này đều là Thái Bằng giở trò quỷ? Gã vì lăng xê phim của mình, cố ý dụ dỗ Lý Thượng? Chính là chỉ bằng sức một mình gã, hẳn là không thể nói đen liền đen nghệ sĩ dưới trướng Trung Đỉnh đi? Đây là, Hàn Đông lại thấy được thân ảnh Phùng Mục Chi. Có khi nào đã lén thông đồng rồi? Nhưng Hàn Đông mơ hồ cảm thấy Phùng Mục Chi sẽ không như vậy, tuy rằng nàng cũng là một cái tên kiêu ngạo. Nhưng loại tình thế này, nàng không có khả năng mạo hiểm rủi ro chọc tức đại đầu ngạc Vương Trung Đỉnh này, đi theo một phần tử nguy hiểm không quyền không thế. (đại đầu ngạc: một loại rùa nước lớn đầu to hàm khỏe mai có gai nhọn được coi như quái thú, liên tưởng đến khủng long thời xưa) Cho nên, Hàn Đông nghĩ đến khả năng duy nhất chính là Phùng Mục Chi bị người theo dõi. Để nghiệm chứng ý nghĩ này, hắn gọi một cú điện thoại cho Phùng Mục Chi. "Uy? Phùng tỷ, tôi đã tới, cô hiện tại ở đâu?" Phùng Mục Chi nghe nói như thế, theo bản năng nhìn xung quanh. Trong lúc ánh mắt nàng chuyển tới hướng Thái Thuận thì Hàn Đông phát hiện Thái Thuận nhanh chóng kèo thấp vành mũ, vội vàng dời đi. Quả nhiên... "Tôi thấy cô rồi!" Hàn Đông nói xong, liền chạy tới hướng Phùng Mục Chi. "Tình huống bây giờ thế nào?" Phùng Mục Chi thở dài, "Buổi sáng quá nhiều phóng viên, hiện tại không phải nhân viên công tác và người nhà đều cấm vào." "Vậy Thượng rốt cuộc có ở bên trong không a?" "Vẫn luôn không liên lạc được, tôi cũng không dám xác định." Hàn Đông nhìn chăm chăm vào Phùng Mục Chi, muốn từ mặt nàng tìm kiếm chút dấu vết để lại. "Đúng rồi, cậu rất quan tâm hắn nha ~" Phùng Mục Chi ôn nhu cười cười với Hàn Đông. Không thể không nói, Phùng Mục Chi cười rộ lên thật đẹp, ánh mắt nhìn chằm chằm của Hàn Đông nháy mắt biến thành si ngốc. "Ah ~ là ~ là ~ " Một lát sau, Vương Trung Đỉnh cũng đã tới. So với Hàn Đông vội vàng, y có vẻ bình tĩnh hơn, chỉ tùy tiện hỏi hỏi, lại công đạo vài câu, liền bảo Nhị Lôi lái xe đi trước, tự mình mang Hàn Đông trở về nhà. Trên đường, Hàn Đông hỏi Vương Trung Đỉnh: "Anh một chút cũng không lo lắng sao?" "Ai làm thủng giỏ kẻ đó tự làm đầy, tôi việc gì phải hao tâm?" Vương Trung Đỉnh hờ hững. Hàn Đông lại nói: "Em cảm thấy quyền lực của Phùng Mục Chi có chút quá mức tập trung, anh hẳn nên tìm người kềm chế cô ta lại." "Việc này tôi đã nghĩ qua." Con ngươi Hàn Đông nháy mắt tỏa ánh sáng, Thanh Thanh giọng, ưỡn ngực làm một tư thế tự mình cảm giác tốt đẹp. "Cái kia... đã trúng ý được người nào chưa a?" "Trước mắt đang xem xét một người." Hàn Đông khẩn cấp hỏi: "Ai a?" "Du Minh." "Anh nói ai????" "Du Minh." Mặt Hàn Đông vèo một cái liền lạnh, "Dựa vào đâu? Dựa vào cái gì đề bạt cái tên tiểu quái đản kia?" Vương Trung Đỉnh không nhanh không chậm giải thích, "Bởi vì ánh mắt cậu ấy đủ cao, tính tình đủ lạnh, suy nghĩ cũng đủ lý tính." "Hơn nữa cũng đủ phụ thuộc vào anh, đúng không?" Hàn Đông sâu kín thêm một câu. Ánh mắt Vương Trung Đỉnhdời đi, "Không biết em đang đây là nói cái gì.""