Phong Mang
Chương 182
Ngày hôm sau, tin tức Từ Trạch Mạn bị đoàn phim tố cáo lên toà án ngay lập tức được các đại truyền thông truyền bá, hành vi ngang ngược càn rỡ tồi tệ ở đoàn phim cũng nhất nhất bị đưa ra ánh sáng.
Bởi vậy, không chỉ có triệt để chặt đứt con đường thành sao của Từ Trạch Mạn, cũng là một phen nâng tiếng tăm cho đoàn phim.
Việc hủy bỏ nữ phối hợp diễn này trong họa có phúc, không chỉ có một lần nữa giành lại nhân vật kia, trong tuyên truyền còn xuất hiện thêm hình tượng "Cứu tràng", thực kiếm được nhân khí.
(Cứu tràng: trường hợp sân khấu gặp sự cố nhưng khắc phục kịp thời, như một vai diễn bị khuyết có người kịp thời bổ sung)
Đoàn phim lại đã khôi phục hài hoà.
Chỉ là tinh thần Y Lộ sa sút, đã mấy ngày liền chưa lộ diện ở đoàn phim. Sắp xếp nhật trình quay phim mới, các cảnh của nàng đều được chuyển tới mặt sau.
Vương Hải Chí đã một thời gian dài không gặp Y Lộ, sau lại hỏi thư ký mới biết được, Y Lộ vẫn luôn chờ đợi ở căn nhà mà lão tặng, ngày qua ngày không ra khỏi nhà.
Cân nhắc một hồi, Vương Hải Chí vẫn quyết định qua tìm nàng.
Y Lộ mặc quần áo ngủ rộng, đang ở trong hoa viên tản bộ. Hơn nữa khuôn mặt tiền tuỵ, Vương Hải Chí suýt nữa đã nhận không ra.
"Ngài đã đến rồi?" Diễn cảm Y Lộ vẫn ôn hòa.
Vương Hải Chí nhíu mày, "Sao em lại gầy?"
"Có sao? Em vài ngày nay đều ăn uống tốt."
Vương Hải Chí nhớ tới mấy ngày gần đây nghe được đủ loại nghe đồn, nhịn không được hỏi: "Tiểu nha đầu kia quá phận đối với em như vậy, sao cho tới bây giờ vẫn không đề cập qua với ta?"
"Nếu em cũng muốn dựa vào ngài mà xuất đầu, em và cô ta có cái gì khác nhau chứ? Vẫn là nói... Ở trong lòng ngài, em cùng cô ta căn bản chính là giống nhau đi?"
"Em xem em, còn giả vờ không phải? Rõ ràng chính là giận dỗi rồi." Vương Hải Chí nhéo nhéo mặt Y Lộ.
Y Lộ né tránh trêu đùa của lão, buồn không lên tiếng đi về phía trước.
Vương Hải Chí đành phải ở phía sau giải thích nói: "Kỳ thật cái chuyện tuyển tú kia chính là do đầu óc ta quá nóng, cũng không phải nhất định có mục đích gì. Sau lại chuyện bé xé ra to, là bởi vì Hàn Đông tiểu tử này thật sự rất đáng ghét, không trừng trị trị hắn ta nuốt không trôi cơn tức này!"
Y Lộ cố ý hỏi: "Vậy ngài cuối cùng như thế nào trái lại lại chỉnh Từ Trạch Mạn đây?"
"Chỉnh Từ Trạch Mạn đó là vì mặt mũi của em, liên quan gì đến Hàn Đông?"
Y Lộ đơn thuần phối hợp gật gật đầu giống như thuận theo, "Vậy ngài tính trị Hàn Đông như thế nào?"
Vương Hải Chí hừ nói: "Hắn không phải không nguyện ý giả dạng nữ nhân sao? Vậy cắt chim của hắn, giật trứng của hắn, hoàn toàn biến hắn thành nữ nhân!"
Y Lộ cười cười, không nói gì nữa.
...
Đi theo Vương Hải Chí trở lại nội thành, Y Lộ lại đến chỗ Phùng Mục Chi.
Phùng Mục Chi nghe kể những chuyện phát sinh gần đây, thân thiết hướng Y Lộ hỏi: "Em cùng Vương Hải Chí rốt cuộc thế nào?"
"Đã hết rồi." Y Lộ thở dài, "Tim của lão đã không còn em rồi."
Phùng Mục Chi thắc mắc, "Em lần trước không phải còn nói những nữ nhân kia không đáng tạo thành uy hiếp đối với mình sao?"
"Em đánh giá thấp dã tâm nam nhân trung niên, bọn họ là những kẻ dồn nén tình cảm lớn nhất, bọn họ đối với một đoạn tình cảm mới, trình độ lưu luyến khát vọng thậm chí còn vượt xa so với những tiểu hỏa hai mươi mấy tuổi."
Sắc mặt Phùng Mục Chi ngưng trọng, không nói được một lời.
"Phùng tỷ, em xin lỗi chị, vốn dĩ còn nói giành lại cái nhân vật kia cho Lý Thượng."
"Đã lúc nào còn nói lời này? Chị hoàn toàn, từ đầu, vẫn luôn không để vào trong lòng, hiện tại lo lắng duy nhất chính là em."
"Em không sao." Y Lộ đã nhận ra, "Vương Hải Chí đối với em vẫn còn vài phần tình cũ, huống chi em vẫn luôn là công cụ rửa tiền của lão, nhiều ô nước chảy qua trên người em như vậy, lão nào dám nói ném liền ném?"
Phùng Mục Chi nhịn không được cảm khái, "Có thể moi tiền từ trong tay Vương Hải Chí, em thật đúng là không đơn giản."
"Không, phải nói là moi tiền từ trong tay vợ của lão ta."
Phùng Mục Chi ngầm hiểu cười cười, "Vậy em không thiệt thòi rồi, chính thê bất quá cũng chỉ như thế."
"Đúng rồi, có mấy văn kiện lúc trước để ở chỗ chị. Gần đây tình thế công ty không ổn, em sợ sẽ tra được đến tên mình."
Phùng Mục Chi có chút băn khoăn, "Em tin tưởng chị sao?"
"Em đã ngay cả chị cũng tin không nổi, nhưng trong cái giới này em thật sự đã không còn người có thể tin."
Phùng Mục Chi vui mừng ra mặt, "Em đã tin chị, chị sẽ tạm thời thay em bảo quản đi."
"Cám ơn Phùng tỷ."
Y Lộ đi rồi, mặt Phùng Mục Chi nháy mắt chuyển âm u.
"Tôi đã nói gì? Cô ta đã không thể trông cậy được gì rồi, cậu vẫn là nên chết tâm đi!"
Lý Thượng liền đứng đối diện Phùng Mục Chi, cảm xúc nhìn không ra tốt xấu.
"Em trai tôi xen lẫn trong cao tầng của Trung Đỉnh, tôi đối với tình thế bên kia vẫn nắm chắc. Hiện tại trong tập đoàn mâu thuẫn nội bộ trùng điệp, quản lý hỗn loạn, đổi chủ chỉ là chuyện sớm muộn."
Nói xong, Phùng Mục Chi đem văn kiện Y Lộ giao cho cô ta bảo quản đó đưa cho Lý Thượng.
"Sao chép hai phần, đưa qua cho Vương tổng."
Lý Thượng hơi có vẻ giật mình, "Chị không phải mới vừa còn cùng cô ấy..."
"Tôi là thương nhân, không phải nhà từ thiện, tôi muốn làm chính là tranh thủ món hàng có ích lợi lớn nhất. Một khi công ty bên kia có động thái gì, chúng ta phải là người được lợi lớn nhất."
Lý Thượng nháy mắt cảm thấy nữ nhân thật đáng sợ.
Bất quá, hắn thích.
...
Xa cách hai tuần, Y Lộ rốt cục trở về đoàn phim.
Tuy rằng lời đồn đãi chuyện nàng cùng Vương Hải Chí mỗi ngày tràn ngập bên tai mọi người, nhưng bởi vì công phu đối nhân xử thế Y Lộ làm thật sự rất chu đáo, hoà khí thân thiện, không có thái độ ngôi sao, cơ hồ hữu cầu tất ứng, còn thường xuyên khao nhân viên đoàn phim, cho nên nhân duyên vẫn là rất không tệ.
Đối với lần quay về tổ này của nàng, nhóm sản xuất còn có đặc biệt tự dùng tiền túi tổ chức một buổi tiệc hoan nghênh.
Trong yến hội mọi người nói đủ chuyện tào lao bát quái, không khí hòa hợp ấm cúng.
Y Lộ đầu tiên nói phạt một ly, ngưỡng cổ một ngụm, nháy mắt thu hút ồn ào cùng trầm trồ khen ngợi của mọi người. Tiếp theo một ly lại một ly, Y Lộ không hề cự tuyệt, phải gọi là hào sảng.
Hàn Đông ngồi ở cách đó không xa, nghe người bên cạnh nghị luận sôi nổi.
"Tập đoàn Trung Đỉnh đã biến thiên, nghe nói hiện tại quan hệ cao tầng phi thường căng thẳng."
"Chẳng trách cô ấy uống liều mạng như vậy, phỏng chừng những ngày tốt lành đã nhanh đến cuối rồi."
"Ai biết được."
...
Trong kịch tổ người say thật hơn phân nửa, căn bản không cách nào khởi công như đã định. Hàn Đông tuy rằng không có say, sau khi trở về cũng lăn ra ngủ.
Đến buổi tối, nhân viên công tác bắt đầu bày biện đạo cụ, mới nhớ ra đã quá trưa vẫn không phát hiện Hàn Đông.
"Hàn Đông có cùng trở về với chúng ta không a?"
"Có a, tôi còn thấy cậu ấy đến phòng nghỉ ngủ mà, sẽ không phải bây giờ còn chưa tỉnh đi?"
Nói xong, vài người cùng nhau xông đi vào, kết quả phát hiện giường đã sớm trống không rồi.
Buổi tối mười giờ, Vương Trung Đỉnh tròng mắt đỏ ngầu đá văng cửa studio thì mọi người mới ý thức ra...
Hàn Đông thật sự mất tích rồi.
Truyện khác cùng thể loại
3 chương
20 chương
57 chương
61 chương